Ngày tiếp theo, Thành Ngọc bị Chu Cẩn cấm túc không cho ra khỏi cửa, vì tội đêm khuya không về nhà, vương hoa vấn liễu, có hành vi thất đức.
Đầu đêm đó nàng nằm trong xe ngựa của Liên Tam, ngủ suốt từ núi Tiểu Dao Đài, khi về đến thành Bình An, Tam điện hạ lay nàng mãi không tỉnh, nên thuận đường thả nàng xuống Gác Lâm Lang, giao lại cho Hoa Phi Vụ.
Tay trái Hoa Phi Vụ vừa tiếp Thành Ngọc, tay phải liền phái một thị nữ đến lầu Thập Hoa truyền lời, bảo rằng lâu ngày không gặp được Hoa Chủ, nàng mười phần tưởng nhớ, nên giữ Hoa Chủ lại ngủ một đêm để nói chuyện riêng tư.
Hoa Phi Vụ cho rằng bản thân mình lăn lộn ở thế gian này bốn năm có lẻ, chuyện ở trên đời hay lễ tiết nhân gian là gì và như nào, nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện này nàng an bài phải nói là cực kỳ thỏa đáng, bởi vậy khi vừa mới nghe tin sau khi Thành Ngọc về nhà vẫn bị Chu Cẩn nhốt lại, càng nghĩ càng không thông, lập tức vứt lại công tử nhà Thượng thư tới mời nàng đi du hồ ngay tại trận, vội vã chạy đến lầu Thập Hoa.
Đến khi biết được thực ra Thành Ngọc bị nhốt ở Nhân An Đường, lại chuyển hướng chạy tới Nhân An Đường của Lý Mục Chu.
Liên quan đến chuyện bị cấm túc nhốt trong nhà, Ngọc Tiểu công tử bây giờ đã không mấy quan tâm. Nhưng nàng đồng thời cũng có vài áp lực.
Trong lầu trúc nhỏ ở hậu viện Nhân An Đường, Ngọc Tiểu công tử trải trước mặt một bản sách được sao lại, dùng chữ khải kiểu như chó cào chép lại
Hoa Phi Vụ ngồi cạnh bên mắng chửi Chu Cẩn: “… Nếu Chu Cẩn không thích Hoa Chủ ngủ lại chỗ tôi, đêm qua cứ sai người tới đưa cô trở về là được, cần gì nhịn cả một đêm, sau đó mới đổ lên đầu cô cái tội vương hoa vấn liễu? Vương cái hoa gì, vấn thứ liễu nào? Đâu phải Chu Cẩn không biết cô là thân nữ nhi, làm sao vương vấn tôi cho được? Cho dù Chu Cẩn là huynh trưởng chân chính của Hoa Chủ, quản thúc kiểu này cũng quá mức nghiêm khắc rồi, hà huống chi Chu Cẩn càng không phải huynh trưởng của Hoa Chủ! Làm việc kiểu này, thực quá đáng hận!”
Nếu như lúc bình thường, Thành Ngọc sớm đã phụ họa theo Hoa Phi Vụ, nhưng lần này nàng lại ngập ngừng rất lâu: “Cô cũng đừng trách Chu Cẩn, Chu Cẩn ấy à, Chu Cẩn đúng là rất thích cấm túc tôi, có điều lần này…” Nàng cố lấy dũng khí: “Tôi cảm thấy Chu Cẩn đang muốn kiếm cơ hội đến thăm Tiểu Lý nhiều hơn một chút thôi.”
Hoa Phi Vụ nói: “Hả?”
Thành Ngọc khó nói được rõ ràng: “Trước nay, kỳ thực tôi cũng nghĩ mãi không thông tại sao có rất nhiều lần Chu Cẩn cấm túc tôi thì đều cấm túc ở Nhân An Đường.”
Hoa Phi Vụ nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì một mình Chu Cẩn không có quá nhiều thời gian để trông chừng cô, còn Lý Mục Chu ngày nào cũng ở Nhân An Đường, thuận tiện trông chừng cô luôn à?”
Thành Ngọc nhìn nàng một cái, nén giọng thì thào: “Thực ra mỗi lần tôi bị nhốt lại, ngày nào Chu Cẩn cũng đến thăm tôi, có khi có thể ngồi từ lúc trời tờ mờ sáng đến tận buổi chiều, lắm khi còn muốn ngủ lại đây một đêm luôn.” Nàng im lặng một lát, chờ cái môi xinh của Hoa Phi Vụ há to đến cỡ cái chén, mới tiếp tục nói: “So với chuyện nhốt tôi ở lầu Thập Hoa, tôi cảm thấy Chu Cẩn làm thế này, hẳn càng phải hao phí tâm tư hơn một chút chứ,” Lại hỏi ý kiến Hoa Phi Vụ: “Tiểu Hoa cô thấy thế nào?”
Tiểu Hoa không có ý kiến gì, Tiểu Hoa khép miệng trầm mặc hồi lâu.
Lúc này có tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, lầu trúc không bị cách âm, hai người đồng thời nín thở, liền nghe thấy giọng nói của Lý Mục Chu phiêu đãng bay vào: “Dạo trước mỗi khi mới bị cấm túc, A Ngọc lúc nào cũng muốn vận chút khí lực tìm cách chuồn ra, hôm nay lại rất lạ, ta đi ngó thử ba lần, đều chỉ thấy A Ngọc xem sách luyện chữ, bộ dạng như đã hối lỗi rồi, anh đến giáo huấn em ấy thêm một lần, gần như có thể thả ra được rồi đó.” Lý Mục Chu nói tốt cho nàng, mấy lời hay ho này là nói cho ai nghe, nàng và Hoa Phi Vụ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nín thở.
Quả nhiên tiếp đó liền có tiếng của Chu Cẩn vang lên: “Chỗ của A Ngọc… không cần gấp.” Lại nói: “Hôm nay gió mát, ngồi đây với ta một chút đi?”
Lý Mục Chu nói: “Ta còn đang có việc, hay là ta pha một ấm trà, anh ngồi đây uống trà một mình được chứ?”
Chu Cẩn ngừng một lát: “Vừa rồi lúc mới vào đây, trông thấy dược liệu cậu vừa mới hái, nhưng có rất nhiều loại ta nhận không ra, dù sao bây giờ cũng là ngồi không, trước tiên ta giúp cậu thái số dược liệu đó, đợi cậu rảnh rỗi lại dạy ta cách phân biệt các dược liệu này, được chứ?”
Tật xấu của Lý Mục Chu chính là thích lên mặt dạy đời, vừa nghe Chu Cẩn cũng có thứ cần mình chỉ dạy, một trái tim muốn truyền đạo dạy nghề của gã lập tức rung lên, mười phần vui thích với sắp xếp này.
Hai người vừa đi vừa nói, càng lúc càng xa.
Hoa Phi Vụ nhìn Thành Ngọc: “Chu Cẩn là một yêu hoa, hoa cỏ trên đời, còn có thứ gì Chu Cẩn nhận không ra chứ? Chắc chắn là mê…” Hai chữ ‘mê sảng’ còn chưa kịp nói ra, người được xem như đã lưu lạc ở bộ phận then chốt của chốn gió trăng bốn năm có lẻ như Hoa Phi Vụ, lúc này bỗng nhận ra mấu chốt, vẻ mặt tràn đầy chấn động.
Thành Ngọc nói: “Tiểu Hoa sao thế.”
Tiểu Hoa nói: “Trời ơi.”
Thành Ngọc nói: “Tiểu Hoa bình tĩnh nào.”
Tiểu Hoa nói: “Trời ơi trời ơi.”
Thành Ngọc đưa cho Tiểu Hoa một chén trà lạnh cho đỡ sợ.
Tiểu Hoa nhận lấy chén trà, nói: “Chu Cẩn không biết Lý Mục Chu vẫn luôn ái mộ Trại Trân Nhi của Lầu Mộng Tiên, còn đang tìm cách chuộc thân giúp cô ấy chứ?”
Thành Ngọc nói: “Trời ơi.”
Tiểu Hoa đưa nay đỡ nàng.
Thành Ngọc nói: “Trời ơi trời ơi.”
Chén trà trên tay Tiểu Hoa được đưa trả lại cho Thành Ngọc để an ủi, Thành Ngọc chống tay lên bàn, ngồi xuống: “Vậy Chu Cẩn nhà ta phải làm sao đây?”
Hai người nghiêm túc nhìn nhau rất lâu.
Ý của Chu Cẩn là muốn nhốt Thành Ngọc mười lăm ngày.
Thành Ngọc ở lại Nhân An Đường viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng còn nói mấy câu đồng cảm với Chu Cẩn thế này thế nọ với Tiểu Hoa đến ngồi chơi thăm nàng, ngày trôi qua không có gì khó nhọc, chớp mắt một cái, đã qua mười ngày.
Sáng sớm một ngày kia, Lê Hưởng hớt hải chạy đến Nhân An Đường nói, do Thiên tử muốn dẫn quần thần ra vườn Khúc Thủy ở hành cung ngoài hoàng thành tiêu khiển, Thái Hoàng Thái Hậu đi cùng lại nhắc đến Thành Ngọc, ngọc khẩu đích thân đòi nàng đi theo loan giá, ý chỉ này sáng sớm hôm nay được đưa đến lầu Thập Hoa, thế nên nhờ phúc của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương, thời gian cấm túc của nàng liền kết thúc trước thời hạn.
Thành Ngọc ngáp một cái, kéo lại vạt áo rồi đứng lên, mặc cho Lê Hưởng thu dọn quần áo cùng với mấy dụng cụ kiếm tiền của nàng như giá thêu và mấy quyển sách sao chép. Chuyện này chẳng có gì khiến cho nàng vui vẻ, bởi vì đi theo loan giá của Thái Hoàng Thái Hậu đến hành cung và bị cấm cửa nhốt ở nơi này, cái nào tốt hơn cũng khó nói lắm.
Đêm qua Thành Ngọc chép sách có hơi khuya, hôm nay dậy sớm nên mệt mỏi, nàng theo Lê Hưởng ra khỏi lầu trúc, khi đến sảnh đường Lý Mục Chu ngồi khám bệnh, hai mắt gần như mở không muốn lên.
Thời gian cũng không còn sớm, trong sảnh, Lý Mục Chu đang bắt mạch chẩn bệnh cho một ông cụ, Lê Hưởng ở đằng trước nói mấy câu cáo từ cảm tạ với Tiểu Lý đại phu, Thành Ngọc gật gà gật gù ở đằng sau lại đang đấu tranh với cái móc treo mành cửa đang móc áo nàng lại.
Có ai đó chìa bàn tay ra, giúp nàng gỡ cúc áo bị vướng vào cái móc mành cửa ra, Thành Ngọc thoát được vây khốn, người còn chưa nhìn rõ, chỉ hàm hồ chấp tay nói lời cảm tạ: “Đa tạ đa tạ.” Nói cảm ơn xong mới nhớ đến việc ngẩng đầu xem ân nhân của mình là ai. Nhìn xong liền không buồn ngủ nữa.
Mười ngày trước nàng từng nhìn thấy hai vị cố nhân ở trên con đường bên dưới lầu Tước Lai: Một vị là Quý Minh Phong Quý thế tử, một vị là thế tử phu nhân y vừa mới cưới về. Lúc này, người đứng trước mặt nàng chính là Thế tử phu nhân một thân áo trắng, Tần Tố Mi.
Tần Tố Mi thấy nàng nhận ra mình, mỉm cười, chân thành lên tiếng: “Mấy ngày trước gặp được Quận chúa trên đường Chu Tự, vốn phải bước qua bái kiến, chỉ là sự tình có hơi đặc thù lại gấp rút, không ngờ hôm nay lại gặp được Quận chúa ở đây, liền muốn đơn giản vấn an Quận chúa, không biết hơn nửa năm nay, Quận chúa vẫn luôn mạnh khỏe chứ?”
Tần Tố Mi được đích thân Lệ Xuyên Vương gia khen một câu ôn lương hiền huệ, chuyện giao tiếp vẫn luôn chân thành chu đáo, nhưng cho dù có vì để cho chân thành chu đáo, mấy lời vừa rồi của cô ấy cũng quá mức khiêm nhường so với thân phận Thế tử phu nhân của mình rồi.
Nhưng Thành Ngọc không hề chú ý đến việc đó, tâm lý nàng không muốn nói chuyện với bất cứ người nào có liên quan đến Lệ Xuyên, nghe Tần Tố Mi vấn an, cơ hồ chỉ theo bản năng mà nhíu nhíu mày, nói cho có lệ: “Phiền phu nhân nhớ mong, mọi chuyện của Hồng Ngọc đều ổn, nghĩ đến phu nhân chắc cũng mười phần mạnh khỏe, vừa rồi cảm ơn phu nhân nhiều lắm,” Chân mày cũng tự nhiên chau lại: “Có điều bây giờ tôi có chút chuyện gấp, phải đi trước một bước rồi.” Nói xong đã bước lên trước hai ba bước.
Tần Tố Mi kinh ngạc, Thành Ngọc đương nhiên không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng truy hỏi của Tần Tố Mi vang lên phía sau nàng: “Quận chúa thế này, là không có chút lưu luyến nào với Lệ Xuyên sao?”
Bước chân của Thành Ngọc có hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng cũng không dừng bước, cũng không phủ nhận lời của Tần Tố Mi, khi cúi đầu bước ra khỏi Nhân An Đường thì đụng phải một người, nàng cúi đầu để người nọ đi qua, chỉ qua quít nói hai ba câu xin lỗi, rồi đi lướt qua người nọ.
Nàng không phát hiện người bị nàng đụng trúng chính là Quý Minh Phong.
Quý Minh Phong vừa vào tới Nhân An Đường thì bị Thành Ngọc đụng trúng ngực, tay phải y theo bản năng đỡ lấy đối phương, lúc buông tay ra mới phát hiện người đụng trúng mình là ai, nhất thời sửng sờ tại chỗ. Mãi đến khi Thành Ngọc đi đến cửa hàng thư họa cách vách, Quý Minh Phong mới như chợt tỉnh lại, đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng.
Mấy ngày trước, Tần Tố Mi bị thương ở chân, lần này đến Nhân An Đường là để khám vết thương ở chân, lúc này chân nàng còn có chút bất tiện, bước chầm chậm đến bên cạnh Quý Minh Phong, nhận ra thần sắc của y, thấp giọng nói: “Quận chúa dường như có chút hiểu lầm với tôi,” Lại chần chờ đắn đo: “E Quận chúa thực sự có việc gì gấp rút mới vội vã đi như vậy, nhưng không biết là đang trốn tránh tôi, hay là trốn tránh Thế tử ngài.”
Hàng mi Quý Minh Phong cụp xuống, không đáp lại lời Tần Tố Mi, dáng dấp nhìn theo bóng lưng Thành Ngọc của y giống như cây ngọc , hơn nữa lại là một cái cây đứng trên vách núi, toát lên cảm giác lẻ loi trơ trọi từ trong xương tủy.
Thành Ngọc vội vã mà đi, là muốn chạy đến Gác Lâm Lang. Bởi vì nhớ ra trước khi bị cấm túc, nàng đã hứa với Liên Tam một tháng sẽ đưa chàng đi tửu lâu mười lần. Nhưng mấy ngày qua bị cấm túc, ngày nào ngồi với Tiểu Hoa cũng chỉ ưu tư chuyện của Chu Cẩn và Lý Mục Chu, nàng nghiễm nhiên quên mất chuyện này. Con người của Liên Tam, vừa soi mói vừa khó chơi, tính tình không được tốt lắm, chẵn mười ngày qua, nàng không nhận được tin tức gì, tất nhiên lại quên món nợ này mất. Nghĩ đến đây, trái tim khó tránh hóa ra tro tàn. Kỳ thực nàng cũng không biết phải đi đâu để tìm chàng, chỉ có biết mỗi một chỗ là Gác Lâm Lang, nàng cảm thấy nàng đến nơi này thì hẳn chàng cũng có thể hiểu được.
Lúc còn đang cấm túc thì không có cảm giác, cũng không hề nhớ đến Liên Tam, nhưng vừa mới được thả ra, đứng trên đường lớn người đến người đi tấp nập, nhìn cảnh phố phường đã lâu không thấy, hình ảnh đầu tiên ùa vào trong óc không ngờ lại là hình ảnh chàng bước ra chắn đường nàng bên dưới lầu Tiểu Giang Đông, lúc nàng ngẩng đầu lên liền thấy bộ dạng cười tủm tỉm của chàng.
Nàng cũng không nghĩ xem tại sao như vậy, nhưng trái tim không khỏi đập mạnh lên, vừa thở dài hớt hải đi trên đường, vừa hận không thể may mắn như ngày đó, tùy tiện đi lại trên đường cũng có thể ngẫu nhiên gặp được người.
Kết quả là không đụng phải Liên Tam, nhưng lại đụng phải thị nữ của Liên Tam ở cửa hàng tơ lụa cách Nhân An Đường năm trăm bước chân.
Cả hai đều nhất thời sững sốt.
Lúc Thiên Bộ mới gặp Thành Ngọc thì đã chấn kinh, hôm nay gặp lại vẫn chấn kinh như cũ, nhưng lần chấn kinh này lại có chút không giống như lần trước. Thiên Bộ quan sát trên dưới Thành Ngọc đủ ba lần, mới từ tốn mở miệng: “Ngọc… cô nương?”
Hôm nay Thành Ngọc mặc một bộ váy áo dài màu trắng, vì muốn thuận tiện, chỉ bảo Lê Hưởng qua loa thắt giúp nàng một cái bím tóc, trên bím tóc lại vấn thêm một hai cái khuyên cài bằng bạch ngọc. Tuy rằng phục trang đơn giản, nhưng chỉ cần không mù thì có thể nhận ra được đây là một vị cô nương, chứ không phải thiếu niên.
Thành Ngọc hết sức cao hứng vì Thiên Bộ có thể nhận ra nàng, lại quét mắt nhìn mấy trượng xung quanh Thiên Bộ, không thấy Liên Tam đâu, có hơi thất vọng, xác nhận với Thiên Bộ thêm lần nữa: “Liên Tam ca ca không có ở đây à?”
Thiên Bộ vừa khôn khéo đáp lời nàng: “Công tử không có ở đây, chỉ có một mình nô tỳ đến cửa hàng tơ lụa mua ít vải vóc, Ngọc cô nương tìm công tử có việc gì?” vừa ngấm ngầm cảm thán: Là một cô nương. Một trái tim treo lơ lửng từ lần vừa rồi nhìn thấy Thành Ngọc ở lầu Tước Lai đến nay đã có thể buông xuống. Thực ra lần đó Thiên Bộ đã nhận ra Liên Tam đối xử với Thành Ngọc không giống bình thường. Tam điện hạ đối xử không bình thường với một thiếu niên thế này, khiến cho Thiên Bộ với tư cách là một người hầu tận tụy cảm thấy thậm ưu sầu mấy ngày nay. Hôm nay mới biết hóa ra Thành Ngọc là một cô nương. Thành Ngọc là một cô nương, chuyện này thực là cảm ơn trời đất!
Thành Ngọc lại không biết trong nháy mắt ấy, nội tâm của Thiên Bộ quanh co lắt léo thế nào, suy nghĩ rồi nói: “Em vốn dĩ muốn đến Gác Lâm Lang tìm Liên Tam ca ca, không ngờ lại tình cờ gặp được tỷ tỷ ở đây, vậy thì nhờ tỷ tỷ chuyển lời này đến Liên Tam ca ca vậy, nói rằng…” Nàng gập ngón trỏ xoa xoa má, giống như có chút xấu hổ: “Nói là em bị cấm túc mười ngày qua, đến hôm nay mới được thả,” Nàng đưa mắt nhìn Thiên Bộ, đến lúc nói chuyện lại rũ hàng mi xuống, giống như không chắc chắn, nói: “muốn hẹn Liên Tam ca ca ngày mai đi tửu lâu, không biết Liên Tam ca ca có rảnh không.”
Ánh mắt Thiên Bộ hoàn toàn bị động tác nhỏ này của Thành Ngọc hấp dẫn. Nàng ăn vận trang điểm như thiếu nữ, biểu cảm nơi đầu mày cuối mắt cái nào cũng linh động, khiến Thiên Bộ không tự chủ được nhìn đến ngây người, nội tâm khó nén được suy nghĩ vị cô nương này tướng mạo xinh đẹp thế, Tam điện hạ lại đối xử đặc biệt với cô ấy, mà cô ấy cũng xứng đáng được nhận đối xử đặc biệt này. Tất nhiên với tư cách là một người phàm, thân phận của cô nương này không bằng Tam điện hạ, nhưng các thần nữ kia, thân là thần tiên mà tướng mạo lại không xinh đẹp bằng một người phàm, lại thực sự có thể xứng với Tam điện hạ sao? Cũng không hẳn vậy.
Cho dù trong lòng Thiên Bộ diễn ra một tràng biện luận, nhưng bên tai vẫn nghe rõ được Thành Ngọc đang nói cái gì, còn có thể trả lời nàng một cách lưu loát: “Mấy hôm nay công tử đều cực kỳ bận rộn, khó thấy được bóng dáng, ngày mai có rảnh hay không, chuyện này không nói trước được, phải hỏi qua công tử mới biết, chi bằng nô tỳ tìm cơ hội hỏi công tử, có tin chính xác rồi mới truyền lời lại cho Ngọc cô nương?”
Thành Ngọc ngẩn người, có chút mất mát: “Vậy là không rảnh rồi.” Nhíu mày suy nghĩ, lại nói với Thiên Bộ: “Vậy, vậy không cần cố định ngày mai, vậy quá gấp, còn phải phiền tỷ tỷ đến thông truyền. Mấy ngày tới em phải đi thăm… tổ mẫu, nhưng bốn năm ngày trước đó kỳ thực đều rảnh cả, nếu Liên Tam ca ca rảnh được lúc nào, thì cứ sai người đến…” Nàng lại suy nghĩ, xoay đầu nhìn về tấm bảng hiệu Nhân An Đường, chỉ vào y quán bên dưới nắng sớm, nói: “Cứ đến Nhân An Đường thông truyền một tiếng là được.”
Hồi tưởng một lần, dường như cảm thấy biện pháp này rất thỏa đáng, mím môi cười với Thiên Bộ: “Tỷ tỷ cứ nói với Liên Tam ca ca như vậy đi.”
Lê Hưởng đứng chờ Quận chúa nhà mình ở cách cửa hàng tơ lụa không xa, tuy rằng Thành Ngọc và Thiên Bộ nói chuyện rất nhỏ, nhưng Lê Hưởng là một hoa yêu, thính lực dẫu sao cũng tốt hơn người thường.
Triều Đại Hi là một vương triều từng sinh ra một nữ hoàng đế, cho đến triều đại của gia gia của đương kim thiên tử Thành Quân, trong triều vẫn có vài vị nữ quan nắm quyền lớn. Tuy đến đời cha của Thành Quân, các nữ quan đều bị cha y gom hết vào hậu cung, nhưng cho đến ngày nay, địa vị của nữ tử của triều Đại Hi vẫn rất cao như cũ, nam nữ kết giao cũng không quá câu nệ, ai nấy đều thấy cởi mở.
Cho nên, khi Lê Hưởng nghe thấy Quận chúa nhà mình gần đây dường như có kết giao với một vị quý công tử nào đó, cô cũng không mấy để tâm. Ngược lại cái vị Quý thế tử Quý Minh Phong đang đứng ở trước cửa Nhân An Đường, người như một thân cây ngọc cô độc, mới khiến Lê Hưởng nhíu mày.
“Vị này ắt hẳn là Quý Thế tử của Lệ Xuyên Vương phủ?” Lê Hưởng bước ba bước thong thả đến trước mặt Quý Minh Phong, qua loa thi lễ với y.
Đến khi Lê Hưởng bỏ đi, Tần Tố Mi vẫn hết sức kinh ngạc tại sao Quý Minh Phong lại chịu cho một nữ tỳ hỗn xược trước mặt mình như thế.
Khi Đại Hi vừa mới khai triều, sắc phong sáu vị phiên vương khác họ, đến nay lại chỉ còn mỗi một dòng họ Quý ở Lệ Xuyên.
Quý Minh Phong là đích tử được đương kim Lệ Xuyên Vương coi trọng nhất, là cháu đời thứ mười bốn của nhà họ Quý ở Lệ Xuyên.
Cha của Tần Tố Mi là một Chủ bạ [1] ở vương phủ, nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng với Quý Minh Phong, từ lúc hiểu chuyện, Tần Tố Mi đã bắt đầu sùng bái Quý Minh Phong rồi. Trong trái tim Tần Tố Mi, Quý Minh Phong dáng người như mây chiều, thần vận như trăng sáng, vừa giỏi văn vừa giỏi võ, là trang tuấn kiệt bậc nhất đương thời, thậm chí có những khi nàng cảm thấy nếu Lệ Xuyên có mười phần linh khí, thì mười phần linh khí đó đều đã hội tụ hết trên người Quý Minh Phong cả. Chỉ có điều mười phần linh khí sinh ra Quý Minh Phong này ước chừng khi giáng thế đã bị khiếm khuyết một ngày ấm áp, cho nên tính khí của chàng cũng giống như băng lạnh.
Có khả năng bởi vì cha của Quý Minh Phong là người có tình, vì tình mà làm điều sai trái, nên bình sinh Quý Minh Phong giống như hàn băng, hận nhất chính là hồng nhan làm lỡ việc, không quan tâm mấy đến nữ sắc, chẳng khác gì hòa thượng. Nữ tử có thể đến gần Quý thế tử, trong ấn tượng của Tần Tố Mi chỉ có ba người, một là nàng, một là Hồng Ngọc Quận chúa Thành Ngọc, sau đó có thêm một Nặc Hộ Trân.
Theo hiểu biết của Tần Tố Mi, duyên phận giữa Hồng Ngọc và Quý thế tử, bắt đầu vào một ngày mùa xuân năm trước. Lúc ấy khi Hồng Ngọc Quận chúa đang du ngoạn ở Lệ Xuyên thì gặp phải cường phỉ, thất lạc người nhà, được Quý thế tử đi ngang qua thuận tay cứu giúp, lại thuận tay đưa về vương phủ Lệ Xuyên.
Trong ký ức của Tần Tố Mi, vị Quận chúa này sau khi được cứu, có một thời gian rất dài, hết sức cảm mến Quý thế tử, bất luận Thế tử đi đến nơi nào, nàng ấy đều muốn dính trước dính sau, trái kêu một tiếng Thế tử ca ca, phải cũng kêu một tiếng Thế tử ca ca. Thế tử không đáp lại Quận chúa, Quận chúa cũng không hề tức giận.
Bởi vì Quận chúa quấn quít quá lâu, sau đó dường như Thế tử cũng thân cận với Quận chúa được một khoảng thời gian, nhưng khoảng thời gian đó cũng không dài.
Không lâu sau, Thế tử cứu về một cô nương dị tộc tên Nặc Hộ Trân, Thế tử đối xử với Nặc Hộ Trân cô nương đặc biệt hơn người, sau đó thì càng ngày càng xa lánh Quận chúa. Quận chúa dường như cũng đau lòng một trận.
Tiếp đó phát sinh sự kiện ở cổ mộ Nam Nhiễm, vị Quận chúa này không biết đã làm ra chuyện gì, khiến cho Thế tử một lòng muốn chinh phục Nam Nhiễm phẫn nộ, Tần Tố Mi hiếm khi thấy Thế tử tức giận giống như đêm hôm đó, còn Quận chúa không may thì bị nhốt trong vương phủ.
Sau đó nữa, chính là việc vị Quận chúa này không từ mà biệt.
Từ đó về sau, Tần Tố Mi liền thả lỏng tâm tình, không hề cảm thấy Quý Thế tử có chút suy nghĩ nào khác với Thành Ngọc. Có một khoảng thời gian, Tần Tố Mi còn nghĩ, bất luận lúc đầu có tình cảm hay không, đến khi Thành Ngọc rời khỏi Lệ Xuyên, Quý Minh Phong hẳn cũng ít nhiều chán ghét Thành Ngọc. Bằng không, buổi tối đêm đó sau khi phát hiện Thành Ngọc không từ mà biệt, tại sao Quý Minh Phong không có chút biểu cảm nào, thái độ bình tĩnh như vậy? Mà sau đó chàng cũng không phái người đi tìm Thành Ngọc, thậm chí hơn nửa năm tiếp theo trong vương phủ, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc qua vị Quận chúa từng có thời gian nửa năm nghỉ tạm trong Lệ Xuyên vương phủ này.
Thế nhưng lần này vào kinh gặp lại vị Hồng Ngọc Quận chúa đó, thái độ của Thế tử khiến trái tim của Tần Tố Minh đột nhiên dậy sóng, trực giác mách bảo có những chuyện đã qua, hoặc là mình chưa từng lưu ý, hoặc là có lưu ý qua, nhưng lại không hiểu đủ.
Trong đầu Tần Tố Mi lại vang lên giọng nói lảnh lót hùng hổ dọa người của nha hoàn mỹ mạo vừa rồi.
“Khi Quận chúa mất tích ở Lệ Xuyên, may nhờ Thế tử đại nghĩa tương cứu, lại cho Quận chúa ở tạm trong Lệ Xuyên Vương phủ nửa năm, lầu Thập Hoa chúng tôi mười phần cảm kích, vốn nên dùng hậu lễ báo đáp. Nhưng sự kiện ở cổ mộ Nam Nhiễm, quý vương phủ lại không tử tế lắm, thấy Quận chúa chúng tôi một mình lâm nạn ở vương phủ, liền dùng lời cay độc nhục mạ chỉ trích, lại lấy uy quyền áp bức dồn ép, thực quá khinh người. Có điều so sánh hai phần ân oán này, cứ xem như hai việc bù trừ lẫn nhau, những chuyện ấy, lầu Thập Hoa chúng tôi không so đo tính toán. Chỉ hi vọng Thế tử về sau nếu lại gặp được Quận chúa nhà tôi, có thể như hôm nay, xem như người xa lạ là được, trùng hợp là Quận chúa chúng tôi cũng chỉ muốn trở lại thành người xa lạ với những người ở Lệ Xuyên các người thôi…”
Thế tử chẳng những không tức giận, mà chỉ ngắt lời cô ấy: “Cô nói, Quận chúa muốn trở về làm người xa lạ với ta?”
Thị nữ ăn nói khôn khéo kia cười lạnh một tiếng: “Quận chúa chúng tôi đang ở đằng trước, nếu Thế tử cảm thấy tôi đang vọng ngôn, chi bằng trực tiếp qua đó hỏi Quận chúa luôn, thế nào?”
Thế tử trầm mặc hồi lâu, Thành Ngọc mặc áo vải đằng trước đã nói chuyện xong với người khác, không quay đầu lại, cứ thế bước thẳng về phía con đường trước mặt, nữ tỳ kia liền hừ một tiếng, sau đó chạy bước nhỏ đi theo. Quý Minh Phong vẫn không nói lời nào.
Hai người đứng ở nơi đó khá lâu, đến khi thấy Thành Ngọc và nữ tỳ cùng nhau biến mất ở góc đường, lại đứng thêm hồi lâu nữa, Quý Minh Phong mới dẫn Tần Tố Mi vào trong y đường.
Giữa Quý thế tử và Hồng Ngọc Quận chúa, rốt cuộc là chuyện như thế nào, Tần Tố Mi vốn tưởng bản thân mình rõ ràng hết thảy, lúc này lại cảm thấy mơ mơ hồ hồ chẳng rõ làm sao.
Hoặc là thứ mơ hồ không rõ làm sao ấy, trước nay không phải là vấn đề giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nàng nghĩ.
Thứ mơ hồ không rõ, chính là thái độ của Quý Minh Phong.
Khi Thiên Bộ về đến phủ, nghe nữ tỳ nói Yên Lan Công chúa có đến, lúc này đang đánh cờ với Tam điện hạ ở trong thư phòng, Thiên Bộ liền giật mình.
Vừa rồi lúc ở cửa hàng tơ lụa, cô hoàn toàn không hề lừa dối Thành Ngọc. Mấy ngày gần đây, Tam điện hạ đêm đêm đều khuya đi, sáng sáng đều sớm về, không biết đang bận việc gì, nghỉ ngơi trong phủ cũng không quá một canh giờ buổi trưa. Tuy rằng Yên Lan Công chúa có đến tìm Tam điện hạ mấy lần, nhưng lần nào cũng sai thời điểm, hôm nay không ngờ chàng lại có ở trong phủ lúc này, Thiên Bộ cũng cảm thấy mười phần hiếm lạ.
Khi cô bé hầu hạ trong thư phòng lui xuống đổi trà, đã lặng lẽ bẩm báo cô biết, hôm nay Công chúa đến đây là để cầu chữ, Công chúa mang theo một bức điệp luyến hoa, bức tranh sống động như thật, trình lên xin công tử đề chữ. Dường như Công chúa còn hết sức cao hứng, giúp công tử mài mực thấm bút lông, dường như công tử cũng hết sức cao hứng, Công chúa mời ngài đề chữ, ngài liền đề.
Nữ tỳ nói, cô ấy không biết chữ, thế nên không biết Công tử đề lên đó cái gì, chỉ thấy những chữ ấy như rồng bay phượng múa, đường nét phi thường, chữ viết rất đẹp, Công tử còn đề hết bốn hàng, cô tưởng rằng Công chúa chắc là thích lắm. Nhưng Công chúa đọc xong bốn hàng chữ đó, sắc mặt nhất thời không được dễ coi, lặng lẽ thu bức họa lại, uống một chén trà, muốn nói lại thôi, uống thêm chén trà nữa, cuối cùng không nói gì, chỉ mời Công tử đánh cờ với Công chúa. Trong ấn tượng của cô, chuyện mà Yên Lan Công chúa cầu xin, Công tử rất hiếm khi không đồng ý, cho nên hai người cứ thế đánh cờ, mãi đến bây giờ.
Nữ tỳ bẩm báo với Thiên Bộ giống như bình sách, có vẻ như rất bất bình thay cho Công tử nhà mình: “Công chúa muốn gì, Công tử đều cho cả, nhưng sắc mặt của Công chúa vẫn không mấy tốt lên,” Nữ tỳ lén hỏi Thiên Bộ: “Nô tỳ cảm thấy, tính tình Công chúa càng lúc càng kỳ lạ á.”
Thiên Bộ thở dài. Chuyện mà tiểu nữ tỳ bẩm báo, hiển nhiên là Yên Lan dùng tranh để tỏ tình, kết quả là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cho nên hoa rơi tự làm tổn thương mình mà thôi. Việc này khiến Thiên Bộ nhớ đến một chuyện cũ.
Năm đó khi Trường Y yêu Tang Tịch, chịu đựng ruột gan xơ xác, cũng từng vẽ một bức “Oanh xuân hót bên gác tía”, mời Tang Tịch đề chữ.
Bức “Oanh xuân hót bên gác tía” đó hàm ý đến tình cảm khuê phòng Trường Y dành cho Tang Tịch, đích thực quá lịch sự, cũng hàm chứa bao kiềm nén, thế mà kỳ lạ là Tang Tịch lại nhìn không ra, còn đề lên đó một câu “Oanh xuân hót dậy cành liễu mới, gió sớm thổi tới trời trong xanh [2]”
Trường Y đem câu thơ này về nghĩ đi nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ nghĩ được bức họa tỏ tình này có thể kích thích chí lớn của Tang Tịch, khiến chàng muốn làm một cơn gió sớm gột rửa bát hoang, tái xây dựng trời đất trong lành, chính là ý đó…
Tinh thần Trường Y quá bị tổn thương.
Thiên Bộ xuất thần một lúc, thầm nghĩ Trường Y sau khi hạ phàm, cái gì cũng quên mất, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, riêng một thứ không hề thay đổi, lại là một phần tâm tư nhỏ thích dùng tranh để tỏ tình, quả thật khiến người ta cảm thán.
Yên Lan còn ở trong thư phòng dây dưa với Liên Tam.
Lúc vừa mới đến phàm thế này, Tam điện hạ liền căn dặn cô phải chú ý đến Yên Lan nhiều một chút, Thiên Bộ cân nhắc, này là muốn nói nhất cử nhất động của Yên Lan, cô đều phải nắm rõ như lòng bàn tay, thế hôm nay Yên Lan đã trình bức tranh nào, Tam điện hạ lại đề chữ gì, dường như cô cũng nên biết một chút.
Tiểu nữ tỳ bên cạnh ấp úng: “Khi đó, là Lan Vấn tỷ tỷ đứng bên cạnh hầu bút mực cho Công tử.” Lan Vấn là thị nữ hầu bút mực ở trước thư án của Liên Tam.
Lan Vấn đến trước mặt Thiên Bộ, thần sắc hết sức phức tạp, trước tiên cho cô biết một chút về hoàn cảnh sự việc: “Lúc ấy… Yên Lan Công chúa mở bức họa ra trước mặt Công tử, mời ngài đề chữ, đó là một bức Điệp Luyến Hoa, bướm lượn bên thu hải đường, là đại tác phẩm của Lưu tài tử Lưu Tử Long triều trước, Công tử trầm tư một lúc, hỏi Công chúa muốn đề cái gì, Công chúa hàm súc nói, đề mấy câu giải thích ý nghĩa của bức tranh là được.”
Thiên Bộ gật gật đầu: “Điệp Luyến Hoa, thơ từ thích hợp để chú giải, hẳn nên là lời hay ý đẹp, dùng hai câu mô tả thải điệp luyến thu hoa như thế nào,” Trong lòng cô thực thấy bội phục Yên Lan, ám thị này có chút to gan rồi, với tính tình của Yên Lan, nhất định phải lấy hết bao nhiêu dũng khí mới dám làm đến bước này. Thiên Bộ không khỏi hiếu kỳ Tam điện hạ rốt cuộc đã đề cái gì mà khiến cho Yên Lan biến sắc, cô hỏi Lan Vấn: “Cô ở bên hầu hạ, có nhìn thấy Công tử đề cái gì không?”
Lan Vấn chân thành khẩn thiết nói: “Nô tỳ có phải vừa mới nhắc tới, trên bức họa đó là vẽ thu hải đường đúng không?”
Thiên Bộ không hiểu: “Đúng là có nói, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến thu hải đường?”
Lan Vấn diện vô biểu tình bắt đầu đọc như thuộc lòng: “Thu hải đường, là cây thân thảo nhiều năm, tháng ba ra hoa, tháng tám kết quả, thân củ có thể làm thuốc, trị ho ra máu, chảy máu cam, bị thương do té ngã.”
Nét mặt Thiên Bộ dần trở nên nghiêm trọng: “Cô đừng nói những lời này chính là…” Thiên Bộ không nói được hết câu.
Lan Vấn trầm mặc một lát: “Ừ.” Vẻ mặt không đành lòng: “Chính là chú giải mà Công tử đề trên bức họa.” Lại bổ sung: “Yên Lan công chúa xem xong thì sắc mặt không được tốt lắm.”
“…” Thiên Bộ nhất thời không còn gì để nói.
Thiên Bộ đã về, tất nhiên là phải đến hầu bên cạnh Liên Tam. Vừa mới thay lại trà nóng cho hai người, bàn cờ trước mặt cũng đã đánh xong, Công chúa muốn về, Thiên Bộ chú ý thấy thần sắc khi chào từ biệt của công chúa có chút gì hối tiếc.
Thiên Bộ hết sức thương hại Yên Lan, chỉ thấy Yên Lan vậy mà còn có thể dùng ánh mắt si mê nhìn Tam điện hạ với vẻ cực kỳ hối tiếc, cho thấy tình cảm rất sâu. Cô trộm nghĩ, nếu như cô vi phạm thiên điều mà yêu ai đó, mà người cô yêu lại viết lên bức tranh cô dùng để tỏ tình mấy câu như thu hải đường trị vết thương do té ngã, cô cảm thấy không cần Thiên Quân chọc gậy đánh uyên ương, tự cô đã cắt áo đoạn tình với người kia trước rồi.
Yên Lan đi rồi, Liên Tam vươn tay thu dọn tàn cuộc trên bàn cờ, lại vươn tay ý bảo cô dâng trà. Thiên Bộ nhân cơ hội dâng trà liền mở miệng bẩm báo: “Hôm nay nô tỳ đến một cửa hàng tơ lụa mua vải vóc, tình cờ gặp được vị Ngọc cô nương kia.”
Liên Tam đang cúi đầu uống trà, nghe thế liền dừng một lát, ý bảo Thiên Bộ tiếp tục nói.
Thiên Bộ chậm rãi nói: “Ngọc cô nương gọi nô tỳ lại, nhờ nô tỳ chuyển lời này cho Điện hạ, nói cô ấy vừa bị cấm túc mười ngày, hôm nay mới vừa được thả ra, muốn hẹn Điện hạ đi tửu lâu. Bởi vì Điện hạ mấy ngày này đều hiếm có trong phủ, cho nên nô tỳ chiếu theo sự thật mà trình, Ngọc cô nương nói, vậy thì cứ theo ý Điện hạ thôi. Nhân mấy ngày sau cô ấy phải đi thăm tổ mẫu, chắc là không có trong thành, nhưng bốn năm ngày trước đó thì ngày nào cũng rảnh, nói Điện hạ nếu sắp xếp được thời gian nào rảnh rỗi, cứ sai người đến Nhân An Đường ở đường Hoành Ba truyền lời.”
Liên Tam đặt chén trà xuống, hơi nhíu mày, không biết đang nghĩ cái gì, rất lâu sau, Thiên Bộ nghe chàng mở miệng, giọng điệu có chút kỳ lạ: “Em ấy mặc váy à?”
Này dường như là chuyện không khớp với chủ đề mà hai người đang nói.
Thiên Bộ nghĩ bụng, Ngọc cô nương không phải là một cô nương sao, một cô nương mặc váy thì rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ? Thiên Bộ đắn đo hỏi lại Liên Tam: “Ngọc cô nương… không nên mặc váy ạ?”
Liên Tam chống một bên trán nhìn bàn cờ, tay phải nhón lấy một quân cờ đen như muốn đặt xuống rồi lại thôi, thản nhiên nói: “Ta chưa thấy qua thôi.” Đợi quân cờ đen đặt xuống rồi, chàng mới hỏi tiếp một câu: “Là thế nào?”
Thiên Bộ tự cho mình là một đóa hoa giải ngữ giỏi đoán ý người, lúc này lại đột nhiên cảm thấy, bản thân mình trước mặt Liên Tam cũng phải thường xuyên trải nghiệm cảm giác sụp đổ hình tượng. Vì nghe không hiểu chàng hỏi cái gì, cô dè dặt hỏi dò một câu sáo rỗng: “Điện hạ nói, thế nào… là thế nào?”
Liên Tam nhìn Thiên Bộ một cái: “Em ấy mặc thế nào?”
Thiên Bộ nhớ lại: “Đẹp lắm.”
Liên Tam nhìn bàn cờ: “Còn gì nữa không?”
Thiên Bộ lại tiếp tục suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Là váy trắng, rất đẹp.”
Liên Tam ngẩng đầu lên khỏi bàn cờ, mặt không cảm xúc rút ra một quyển sách trên giá sách đưa tới trước mặt cô: “Cầm về đọc cho kĩ.”
Thiên Bộ cúi đầu nhìn bìa sách, trên bìa là bốn chữ lớn
Liên Tam nhất thời không nói gì.
Thiên Bộ nhớ lại các người đẹp theo bên cạnh Liên Tam trong quá khứ, có ý hồi tưởng xem năm xưa khi bọn họ hẹn Tam điện hạ, Tam điện hạ luôn có phản ứng như thế nào. Nhưng trong ấn tượng, dường như chưa từng có ai hẹn Liên Tam cả, bất luận là thần nữ cao quý tới chừng nào, lúc ở bên Tam điện hạ, đa số cũng chỉ ở lại trong cung Nguyên Cực, đợi Tam điện hạ rảnh rỗi thì triệu kiến. Có vài thần nữ cũng có chút tâm tư, ví dụ như giả bệnh lừa Tam điện hạ đến thăm, tranh thủ thương hại để ở cạnh chàng. Nhưng này cũng không xem là hẹn được, mà cũng khó nói Tam điện hạ có thích các cô nương làm như vậy không, thỉnh thoảng chàng đích thực cũng đi thăm họ, thỉnh thoảng lại cũng thấy phiền. Tóm lại là rất khó nói rõ Tam điện hạ nghĩ cái gì.
Nhưng Tam điện hạ ở bên cạnh vị Ngọc cô nương này, dường như rất khác với khi ở bên cạnh các thần nữ năm đó… Thiên Bộ dự định giúp Ngọc cô nương một phen, trấn định lại thần sắc, nói tốt cho Ngọc cô nương: “Ngọc cô nương nói bốn ngày tới cô ấy rảnh, còn lại cứ xem ý của Điện hạ, là để xem Điện hạ có dành ra được chút thời gian rảnh nào không mà thôi, nô tỳ thấy Ngọc cô nương nói rất chân thành, đích thực là rất muốn gặp Điện hạ.”
Thiên Bộ tự cho rằng mấy lời này của cô tuy rằng giản dị nhưng lại động lòng người, Tam điện hạ hẳn phải có chút biểu hiện gì mới đúng. Đáng tiếc Tam điện hạ lòng dạ sắt đá, chẳng có biểu hiện gì.
Liên Tam không nói không rằng, nhìn cô một cái: “Em ấy lừa ngươi thôi.”
Thiên Bộ kinh ngạc: “… Nô tỳ không hiểu, Ngọc cô nương sao phải lừa nô tỳ?”
“Là lừa ta.” Nghe Liên Tam bình thản nói: “Bị nhốt mười ngày mà lại quên bảo Hoa Phi Vụ báo cho ta biết một tiếng, sợ ta giận.”
“Này…” Thiên Bộ đột nhiên nhớ ra từ sau cái đêm Liên Tam trở về từ núi Tiểu Dao Đài, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngay cả ngày thứ tư, ngày nào cũng đến Gác Lâm Lang một lần. Hóa ra là vì Ngọc cô nương.
Thiên Bộ kinh ngạc một lúc, lại cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng khi nô tỳ nói Điện hạ gần đây rất bận, Ngọc cô nương buồn bã vô cùng.” Thiên Bộ cân nhắc nói: “Nô tỳ không cảm thấy, Ngọc cô nương nói muốn gặp Điện hạ là hoàn toàn lừa gạt Điện hạ, mà là thực sự muốn.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Liên Tam chăm chú nhìn lên bàn cờ, khóe môi nhếch lên.
Thiên Bộ thăm dò hỏi: “Vậy Điện hạ… có đi gặp Ngọc cô nương không?”
Đợi một lúc lâu mới nghe Liên Tam mở lời: “Không cần,” Chàng cười cười, quân cờ đen bị vuốt nhẹ hồi lâu mới được đặt xuống bàn cờ: “Để em ấy chờ đi.” Tam điện hạ thản nhiên nói.
————————–
[1] Chủ bạ (主薄): Là một chức quan cấp quận ở đời nhà Hán, chịu trách nhiệm soạn sách, nhận công văn, sau thời Ngụy Tấn dần dần theo vào phủ soái của các đại thần cầm binh khai phủ, tham dự các sự kiện quan trọng, xử lý tất cả sự vụ trong phủ, trách nhiệm gần tương đương với tham quân.
[2] Nguyên văn câu này là “Xuân oanh hỉ nháo tân liễu lục, hiểu phong nhất phất thanh thiên bạch.” (春莺喜闹新柳绿, 晓风一拂青天白). Để lại cho bạn đọc đối chiếu và xem câu Hán Việt trong trường hợp bạn đọc thích Hán Việt.
[3] Hiểu nôm na là giải nghĩa các loại biện pháp tu từ, ẩn ý.