Đương kim thiên tử của triều Đại Hi – Thành Quân – chính là một thiên tử thiếu niên, bởi vì ông già thiên tử của y một đời phong lưu, cho nên khi cưỡi hạc về tây không chỉ để lại cho y một mảnh sơn hà, mà còn để lại cho y rất nhiều tỷ muội chưa xuất giá.

Hậu cung của ông già từng có ba nghìn giai lệ, đều là người phụ nữ của ông già, ngày nay hậu cung của y cũng có ba nghìn giai lệ, cũng đều là người phụ nữ của ông già, người phụ nữ của người phụ nữ hầu hạ ông già, cùng với người phụ nữ của ông già đã sinh ra các em gái cho y.

Nửa đêm nằm mộng, Thành Quân vẫn thường cảm thấy bản thân là một hoàng đế hết sức đáng thương. Y tiếp nhận giang sơn của ông già để lại, cần phải nuôi vạn vạn con dân của triều Đại Hi, từ nhỏ y đã học thuật đế vương, chuyện này y cảm thấy độ khó không cao lắm. Nhưng thầy giáo của y trước nay chưa từng dạy y biết phải làm sao mới nuôi cho tốt một đàn em gái mà ông già để lại. Nếu y muốn gả bọn họ đi, mỗi ngày gả một người thì cũng phải mất nửa năm mới gả hết.

Chuyện này cũng không gấp, nhân gian còn có người không sợ chết soạn ra một bài ca kể về món nợ phong lưu mà ông già để lại cho y thế này: “Quạ ở trên cây réo, công chúa dưới đất chạy, thiên tử khổ ngày ngày, sầu vương cuối chân mày, em gái hơn trăm đứa, bao giờ gả hết đây, đồ cưới ba nghìn bệ, quốc khố trống trơn vậy.”

Bởi vậy, Thành Quân vừa nhìn các công chúa liền thấy ong ong nhức đầu, cho nên so với các em gái ruột cùng cha khác mẹ, Quận chúa họ hàng tông thất như Thành Ngọc lại khiến Thành Quân nhìn thấy thuận mắt hơn. Những công chúa bản triều này, quá nửa đều là công chúa chỉ có hư danh.

Có điều phàm là chuyện gì cũng có ngoại lệ. Thập Cửu Công chúa Yên Lan chính là ngoại lệ ấy của hoàng gia, ngay đến Thành Quân xưa nay vẫn luôn không có thiện cảm với các công chúa tỷ muội của mình, cũng đối xử với Yên Lan rất khác.

Thập Cửu Công chúa Yên Lan trời sinh đã bất phàm, nghe nói vào năm công chúa Yên Lan được sinh ra, triều Đại Hi đang gặp phải lũ lụt, nước từ trên núi đổ xuống, dâng đầy cả Trường Giang, thậm chí còn có cả hồng thủy cuốn lấy thành Bình An, nhưng khi Thập Cửu Công chúa cất tiếng khóc chào đời, lại khiến cho trận mưa to kéo dài liên tiếp mấy ngày bỗng nhiên ngừng lại, lũ lụt cũng đột ngột thối lui. Mà đến khi công chúa Yên Lan được ba bốn tuổi học được những chữ đầu tiên, càng làm những chuyện khiến cho người ta kinh ngạc. Ví dụ như công chúa Yên Lan thích vẽ tranh, lúc sáu tuổi liền vẽ được một bức cung khuyết trên trời, Quốc sư đương triều Túc Cập nhận định, đây quả thực chính là cung khuyết trên trời, từ đó càng chứng minh công chúa Yên Lan chính là một người phúc lớn có được tiên duyên, Tiên Đế năm đó liền ban cho phong hiệu Thái An, ca tụng Yên Lan chính là điềm may mắn của vương triều.

Yên Lan có phúc, nhưng hoàn toàn không phải chuyện gì cũng có phúc, nàng vừa sinh ra được một năm thì mẫu thân liền chết vì bệnh, đây chính là một chuyện vô phúc; mà từ khi sinh ra nàng đã có tật ở chân, hai chân khó đi lại, đây lại là một chuyện vô phúc khác.

Mà mẹ của Yên Lan là Liên Thục Phi tuy rằng mất sớm, nhưng nhà ngoại của nàng lại không khinh miệt nàng, mẹ của nàng chính là em gái ruột của lão Trung Dũng Hầu. Triều Đại Hi khai triều hai trăm năm có lẻ, Công phủ, Hầu phủ, Bá phủ được đích thân Thái Tổ Hoàng đế sắc phong lúc khai triều đời này truyền cho đời khác, quá nửa truyền tới đời của Thành Quân đều chỉ còn lại mỗi cái tước vị rỗng tuếch bên ngoài, nhưng phủ Trung Dũng Hầu lại không phải vậy, nhà ngoại của Yên Lan là phủ Trung Dũng Hầu ở triều đại này xuất hiện một vị Đại tướng quân hai mươi lăm tuổi, chính là Liên Tống Liên tướng quân.

Đúng rồi, Thái An Công chúa Yên Lan ở triều đại của Thành Quân, là một công chúa không cha không mẹ và có một ca ca ruột mắc chứng sợ muội muội, nhưng nàng vẫn là công chúa có dáng vẻ nổi bật nhất chốn vương triều, kỳ thực chỗ dựa vững chắc nhất của nàng, chính là vị biểu ca làm Đại tướng quân này.

Sáng sớm ngày hai mươi tám tháng năm, Liên Tống dẫn theo Yên Lan đến lầu Tiểu Giang Đông uống trà sáng.

Phòng chữ Trúc của lầu Tiểu Giang Đông nằm đối diện với đường Chính Đông, trên con đường đối diện bày bố toàn là thư cục và những nhà bán bút nghiên mà người đọc sách thường xuyên lui tới, đằng sau nhà bán bút nghiên là một cái hồ bơi, bên hồ liễu rũ thướt tha, trong hồ còn có một cồn cát nhỏ, người đương thời gọi nó là cồn Bạch Bình, trên cồn Bạch Bình còn có mấy con nhạn hoang hạc lẻ thỉnh thoảng đáp xuống.

Lầu Tiểu Giang Đông xây dựng rất cao, phòng chữ Trúc lại là một căn gác tao nhã có thể ngắm được phong cảnh đẹp nhất. Với tư cách là điềm lành của vương triều, Yên Lan chính là vị công chúa duy nhất của triều Đại Hi có thể xuất cung tùy ý, thế nên mỗi tháng đều có hai ba ngày Liên Tống đưa nàng đến đây uống trà sáng. Thiên Bộ thấy Yên Lan tương đối yêu thích phong cảnh bốn mùa ở nơi này, liền dứt khoát bao trọn phòng chữ Trúc suốt một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Lúc này đã là giờ Tỵ ba khắc [1], Liên Tam đang ngồi trong phòng chữ Trúc giảng giải cho Yên Lan về một thế cờ Trân Lung. Trên phố đột nhiên lại truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, thị nữ bên cạnh Yên Lan muốn đi qua đóng cửa, nhưng thấy ánh mắt của Liên Tam đang hướng ra ngoài cửa sổ, nhất thời lưỡng lự, Yên Lan nhìn thấy, thuận theo ánh mắt của Liên Tống cũng nhìn ra kia.

Kỳ thực cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là có vài thiếu niên náo nhiệt ồn ào từ cửa bắc con đường đi tiếp vào đây. Hơn mười thiếu niên, trên đầu ai nấy đều đeo hộ ngạch, người mặc trang phục đá cầu hẹp tay, nhìn qua liền biết đây chính là các thiếu niên của một đội đá cầu nào đó sắp sửa tham gia thi đấu.

Tiểu nhị vừa đến đưa thêm điểm tâm vừa mới làm tiểu nhị chưa được mấy ngày, không quá hiểu quy tắc, thuận theo ánh mắt của hai vị quý nhân nhìn ra nhóm thiếu niên bên ngoài cửa sổ, buột miệng nói: “Là Nhật Tiến Thập Đấu Kim á!”

Thị nữ đang muốn quát mắng, liền bị Yên Lan đưa tay cản lại, Yên Lan nhẹ nhàng hỏi tiểu nhị: “ Nhật Tiến Thập Đấu Kim?”

Tiểu nhị cuối cùng cũng nhớ tới là phải quan sát sắc mặt mà đoán ý người, gã liếc nhìn hai thị nữ trong phòng, thị nữ thấp bé hầu hạ tiểu thư có hơi hung dữ, nhưng vị thị nữ hầu hạ công tử nhìn lại ôn hòa hơn. Mà vị tiểu thư dáng vẻ chủ tử này, khi nói chuyện với hạng người hạ đẳng bọn chúng lại dùng giọng điệu vừa mềm vừa nhẹ, tính tình hẳn cũng rất tốt đây; còn vị công tử ngồi trước bàn cờ này, tay cứ liên tục nghịch nghịch quân cờ, nhưng lại không ngừng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gã chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của công tử, nhưng lúc gã lắm lời cũng không thấy vị công tử kia nói gì, gã nghĩ người này tính tình chắc cũng tốt lắm đây.

Gã liền xoay đầu về phía vị tiểu thư kia vái chào một cái: “Bẩm tiểu thư, tiểu thư nhất định là đến từ nhà giàu có, mới không biết thú vui của lão bá tánh bình thường chúng tôi. Trong thành Bình An, mỗi phường đều có một đội đá cầu, Nhật Tiến Đấu Kim của phường An Lạc và Nhật Tiến Thập Đấu Kim của phường Khai Nguyên chúng tôi xưa nay đều không hợp tính nhau, trước kia khi lão đại của Nhật Tiến Thập Đấu Kim của chúng tôi là Ngọc Tiểu công tử còn ở kinh thành, mỗi tháng bọn chúng đều phải thách đấu với chúng tôi một trận.”

Vừa nhắc tới tiểu Bá Vương Ngọc Tiểu công tử vốn là thần tượng của mình, tiểu nhị nhất thời không thể kiềm chế được tiếp tục nói: “Sau đó Ngọc Tiểu công tử rời khỏi kinh thành du sơn ngoạn thủy, Nhật Tiến Đấu Kim cảm thấy Nhật Tiến Thập Đấu Kim mà không có Ngọc Tiểu công tử thì không còn gì hay ho nữa, nên trận đấu hằng tháng mới vì thế mà bãi bỏ. Mấy ngày trước nghe nói Ngọc Tiểu công tử đã trở lại kinh thành, phỏng chừng bọn chúng thế nào cũng hạ chiến thư, cho nên hôm nay Nhật Tiến Thập Đấu Kim chúng tôi mới đi ứng chiến!”

Yên Lan nhíu mày, giọng nói khe khẽ vang lên mang theo chút nghi hoặc: “Nhật Tiến Đấu Kim? Đó là gì? Nhật Tiến Thập Đấu Kim? Lại là gì?”

Tiểu nhị vỗ đùi: “Nhật Tiến Thập Đấu Kim là tên đội của chúng tôi đó!” Thị nữ thấp bé đứng đằng sau Yên Lan tức giận trừng mắt nhìn gã, gã xem như không nhìn thấy: “Ban đầu khi mỗi đội đá cầu chọn tên, các đội ở phường khác hoặc tên là Mãnh Hổ hoặc tên là Ác Lang, còn lão đại phường Khai Nguyên chúng tôi là Ngọc Tiểu công tử lại cảm thấy mấy cái tên đó quá mức tầm thường không có gì thú vị, liền đặt cho đội chúng tôi cái tên là Nhật Tiến Đấu Kim, tên này mới hay biết bao nhiêu, quý khí biết bao nhiêu! Vậy mà lão đại của phường An Lạc là Hồ Thường An chuyện gì cũng muốn đè đầu phường Khai Nguyên chúng tôi, dám trộm cái tên này trình lên hội đá cầu trước một bước, Ngọc Tiểu công tử tức giận, chúng tôi bèn lấy tên là Nhật Tiến Thập Đấu Kim. Ngày thu mười đấu vàng, so với phường An Lạc nhiều hơn hẳn chín đấu đấy nhé!” Gã trực tiếp giơ lên chín ngón tay.

Vị công tử từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói câu nào lúc này lại nâng quạt xếp: “Ngọc Tiểu công tử mà ngươi nói,” Tiểu nhị nhìn theo hướng chiếc quạt đen trong tay chàng lúc này đang trỏ về đám thiếu niên nhấp nhô trên đường: “Chính là vị cô nương đi đầu hàng đó?”

Tiểu nhị ló đầu nhìn qua: “Đúng là Ngọc Tiểu công tử của chúng tôi.” Gã lập tức nổi giận: “Ngọc Tiểu công tử của chúng tôi tuy rằng diện mạo vô cùng thanh tú, nhưng giống với đám con gái chỗ nào cơ chứ, sao công tử lại nói Ngọc Tiểu công tử của chúng tôi là một cô nương được? Tiểu công tử đá cầu rất dũng mãnh,” Gã giơ ngón cái lên, phân trần thay cho thần tượng: “Rất đàn ông! Là đàn ông trong số các đàn ông! Công tử xem hắn đá một trận cầu là biết, ngài sẽ không tin được trên đời này còn có một nam nhân trong nam nhân đến vậy đâu!”

Công tử không nói thêm lời nào, lại đột nhiên cười ra thành tiếng, rút quạt xếp lại, đứng lên: “Vậy ta sẽ đi gặp hắn.”

Lúc Ngọc Tiểu công tử mà mọi người đều không tin nàng không phải nam nhân gặp phải Liên Tam bên dưới lầu Tiểu Giang Đông, chính là lúc nàng đang vừa đi vừa nghiêm túc bàn chiến thuật đá cầu với một thiếu niên cao gầy như cán trúc sóng vai đi bên cạnh: “Hồ Thường An tuy rằng có cái đầu to, nhưng ngươi đừng lấy cứng chọi cứng với hắn, mọi người đều là người văn minh cả, cứng chọi cứng để làm gì, hôm qua ta đã đi thăm dò Nhật Tiến Đấu Kim bọn chúng rồi, à đừng bận tâm chuyện ta thăm dò bọn chúng thế nào, Hồ Thường An xem ra hạ bàn còn chưa đủ vững đâu, hơn nữa… Xin lỗi nhường đường…”

Bóng dáng áo trắng chắn trước mặt nàng không hề có ý nhường đường. Thành Ngọc liền chủ động nhích qua một bên, cúi đầu tiếp tục bàn chiến thuật với thanh niên cao gầy như cán trúc bên cạnh, nhưng lúc lướt qua vai của thân ảnh áo trắng đó, cánh tay lướt qua, liền bị bắt lại.

Thành Ngọc có hơi bực mình, ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn rõ người nắm lấy cánh tay mình là ai, nàng liền kinh ngạc hô lên: “Liên Tam ca ca!”

Đám thiếu niên cùng đi với nàng thấy lão đại dừng bước, cũng dừng bước theo, thấy lão đại kinh ngạc gọi một vị công tử anh tuấn trẻ tuổi là ca ca, vừa âm thầm kêu lên quả nhiên người nhà lão đại ai nấy đều có tướng mạo xinh đẹp như vậy, đều nhất tề cung kính gọi một tiếng: “Liên Tam ca ca!”

Thành Ngọc lập tức quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Là ca ca của ta, không phải ca ca của các ngươi.” Đám thiếu niên gãi gãi sau ót, liếc mắt nhìn nhau. Thành Ngọc phẩy tay bảo bọn họ đứng xa xa ra một chút. Tự nói tự đắm chìm trong một tiếng Liên Tam ca ca vừa gọi.

Nàng không hề có ca ca ruột, biểu huynh đường huynh kỳ thực cũng không có mấy người, hơn nữa cũng không thân thiết lắm với mấy người bọn họ, đến cả xưng hô cũng thường xa cách, chỉ gọi đường huynh này này biểu huynh nọ nọ, thân thiết gọi người ta một tiếng ca ca thế này là chuyện chưa từng trải qua. Một tiếng Liên Tam ca ca này, tự nàng gọi mà cảm thấy rất mới mẻ, còn có chút dư vị, không khỏi hớn ha hớn hở gọi thêm một lần nữa: “Liên Tam ca ca.”

Liên Tống buông cánh tay nàng ra, quan sát nàng từ đầu đến chân một lượt: “Gần đây đến Gác Lâm Lang mà không gặp được em.”

Thành Ngọc nhớ lại, gần đây nàng bận rộn chuẩn bị thi đấu, hơn nữa sau cái lần Hoa Phi Vụ làm trò trước mặt Diêu Hoàng mưu tính chuyện Liên Tam, Diêu Hoàng tự cảm thấy một lần bị thương này hẳn có thể giúp y thanh tỉnh được ít nhất ba tháng, vui vẻ biểu lộ trong vòng ba tháng tới y không muốn gặp mặt Hoa Phi Vụ nữa, bởi thế Thành Ngọc quả thực đã rất nhiều ngày chưa từng ghé qua Gác Lâm Lang.

Nhưng chuyện giữa Hoa Phi Vụ và Diêu Hoàng, nói ra thì một lời khó lòng nói hết, nàng đành phải tìm một lý do thoái thác cho mình: “Bởi vì em đã bắt đầu tu thân dưỡng tính, không đến thanh lâu tìm vui nữa.”

“Ờ.” Liên Tống nói: “Nhưng tôi nghe Hoa Phi Vụ nói, em đã cam đoan với nàng ấy mỗi tháng ít nhất đều sẽ hẹn tôi đến Gác Lâm Lang tám lần.” Chàng cười cười: “Tôi vẫn đang chờ một cái hẹn đây.”

“Em có hứa với Hoa Phi Vụ…” Thành Ngọc nghẹn lời. Nàng quả thực có chút hận cái trí nhớ tốt của bản thân mình.

Nàng nhớ ra rồi, hình như… đúng là có chuyện như vậy.

Ngày đó sau khi từ biệt Liên Tam ở cửa hàng thủ công, nàng liền đem tiểu tiên ngà voi trở về tìm Hoa Phi Vụ, thuận tiện đón Diêu Hoàng, cũng thuận tiện thông báo cho mọi người biết nàng đã phụ lời nhờ cậy, sự tình cho dù làm không thành công, nhưng nàng không biết vì lý do gì đã nhận Liên Tam làm ca ca của mình. Đó là lúc Diêu Hoàng hết sức bình tĩnh chấp nhận kết quả này, biểu thị toàn bộ đều nằm trong dự kiến. Chỉ có một mình Hoa Phi Vụ là thất vọng thật lâu, còn mở thêm mấy bình rượu hoa quế ủ mười lăm năm tuyên bố cần phải giải tình sầu.

Một người hai hoa uống rượu giải sầu, nàng uống đến mức choáng váng hồ đồ, ánh mắt Tiểu Hoa lóe sáng, nói với nàng cái gì đó. Lúc này gắng sức nhớ lại, Thành Ngọc nhớ ra, chuyện Tiểu Hoa nói với mình hình như là: “Tôi không thể ngờ rằng, hóa ra Hoa Chủ cô đã là muội muội của Liên Tướng quân, đây là chuyện vui ngoài ý muốn á, chi bằng quang minh chính đại mời chàng đến thanh lâu uống rượu hoa, thế nào? Cứ đến Gác Lâm Lang, đến rồi tìm tôi!”

Lúc đó có khả năng là nàng đã muốn ngất rồi, mới hồ đồ biểu thị đây quả thực là diệu kế, nàng còn nghiêm nghiêm túc túc hỏi Tiểu Hoa: “Thế mỗi tháng tôi hẹn Liên Tam ca ca mấy lần thì được?” Tiểu Hoa cũng nghiêm nghiêm túc túc tính toán rồi trả lời nàng: “Tám lần đi.” Nàng lại nghiêm nghiêm túc túc hỏi Tiểu Hoa: “Tại sao lại là tám lần?” Tiểu Hoa cũng lại nghiêm nghiêm túc túc trả lời nàng: “Bởi vì số tám là con số rất may mắn đó mà ha ha ha.”

Cả ngày hôm đó hiện lên rõ mồn một trước mắt, nàng thậm chí còn có thể nhìn thấy Diêu Hoàng ở bên cạnh mình chịu không được mà nhắm nghiền mắt lại.

Thành Ngọc nhớ đến tất cả chuyện này, thời điểm này cũng nhịn không được mà nhắm nghiền mắt lại. Sau đó nàng nghe thấy Liên Tam thản nhiên nói: “Kết quả là đợi biết bao lâu cũng không đợi được người, sau đó tôi nghĩ, chắc em lại quên mất.” Giọng nói có phần lạnh lẽo đó vang lên trong gang tấc, cũng nghe không ra một chút cảm xúc nào, nhưng Thành Ngọc theo bản năng cảm thấy không thể thừa nhận là bản thân mình lại quên được. Có điều nàng lại nảy sinh một chút hoài nghi: “Liên Tam ca ca thực sự đang đợi em?”

Thấy thanh niên nhướn mắt: “Rồi sao?”

Nàng hàm hồ nói: “Bởi vì cái chuyện hẹn người ta đi dạo thanh lâu này, vừa nghe đã thấy giống như lời nói trong lúc say rồi.”

“Ồ, hóa ra là lời lúc say.” Chàng không tỏ ý bằng lòng hay không bằng lòng: “Nhưng tôi đã tin,” Lại nhìn nàng một cái: “Nếu không phải hôm nay gặp được em, cũng không biết được rằng lời đó chỉ là lời lúc say, rồi lại thơ thẩn đợi chờ, này phải tính làm sao?”

Thành Ngọc cảm thấy bốn chữ ‘thơ thẩn đợi chờ’ này căn bản rất không khớp với Liên Tam, hơn nữa còn là một người thơ thẩn đợi chờ một người khác dẫn mình đi thanh lâu uống rượu hoa nữa, chuyện này nghe qua thực không quá thích hợp. Nhưng nàng lại có chút không chắc chắn lắm, lại nghĩ nếu như Liên Tam nói thật, người ta thực sự đã đợi nàng rất lâu rồi thì sao?

Thành Ngọc đưa chân đá một hòn đá bên đường, mũi chân vừa đá ra, gót chân vừa chạm tới liền rút trở về, ưu phiền nói: “Một tháng đi Gác Lâm Lang tám lần là chuyện không thể nào, hai huynh… đệ chúng ta kết bạn cùng đi dạo thanh lâu, chuyện này nghe qua liền có cảm giác nhà ta trên dưới sinh ra hai đời phá gia chi tử, liệt tổ liệt tông dưới suối vàng chắc chắn không được yên lòng.”

Liên Tống nhắc nhở nàng: “Hai người chúng ta không có cùng liệt tổ liệt tông.”

Thành Ngọc chậm rãi đá lăn hòn đá về, cấp tốc liếc mắt nhìn chàng, ừ hử một tiếng, khẩn thiết nói: “Vậy là có tới hai nhà liệt tổ liệt tông không được yên lòng!”

Liên Tống cụp mắt, khóe môi cong cong: “Cho nên ý của em chính là, nếu hai người chúng ta cùng đi, liệt tổ liệt tông nhất định không yên lòng, nhưng nếu tách ra đi, thì liệt tổ liệt tông có thể yên lòng, đúng không?”

Thành Ngọc lập tức cảm thấy đau đầu, chuyện này đương nhiên không có liên quan gì đến chuyện của liệt tổ liệt tông, nàng không thể thực hiện lời hứa theo Liên Tam đến Gác Lâm Lang, vốn dĩ là bởi vì một tháng lén đi thanh lâu một hai lần còn được, còn nếu dám lén đi thanh lâu đến tám lần, Chu Cẩn nhất định có thể một ngày đánh nàng đủ tám trận.

Nhưng thứ nguyên nhân này làm sao nói ra miệng được đây, nàng chỉ đành bất chấp nói: “Ý của em chính là em cải tà quy chính rồi, không muốn theo Liên Tam ca ca đi thanh lâu nghe hát khúc nữa, hay là, hay là, …. Em đưa Liên Tam ca ca đi ăn món nào ngon chịu không!”

Nghĩ đến biện pháp giải quyết này, nàng cảm thấy bản thân thật sự quá lanh lợi: “Em đưa Liên Tam ca ca đi tửu lâu, một tháng đi tám lần, không, đi mười lần xem như bù đắp, được không?” Nàng vừa kích động, vừa giơ lên chín ngón tay, thấy ánh mắt Liên Tam rơi trên ngón tay mình, tự mình lại quét mắt qua nhìn thêm lần nữa, lập tức giơ thêm một ngón tay nữa lên.

Liên Tam dường như đang suy nghĩ, nhìn nét mặt không thể đoán được có thái độ gì đối với đề nghị này.

Nàng quan sát đoán ý, cảm thấy bản thân nhất định phải giành quyền chủ động, lại tức thì bổ sung thêm câu nữa: “Hay là hôm nay em liền đưa Liên Tam ca ca đi, được không?”

Ánh mắt Liên Tống trượt từ hộ giáp trên trán nàng xuống cái eo mảnh khảnh bị trang phục đá cầu ôm trọn, lại trượt đến nhóm thiếu niên đang đứng sau lưng cách nàng mấy bước: “Không phải hôm nay phải đi thi đấu à?” Không kịp chờ nàng có phản ứng, chàng liền vươn tay túm lấy cánh tay nàng: “Hay lắm, vậy đi ngay nào.”

Thành Ngọc sững sờ: “Em em em em còn phải đi thi đấu nữa.”

Liên Tống dừng lại nhìn nàng, tay phải buông lỏng cánh tay của nàng ra, Thành Ngọc giãy tay, nhưng lại không giãy ra được, nàng dùng hết sức lực giãy giụa, vậy mà vẫn không thoát được ra, đồng thời nàng cũng cảm thấy ánh mắt Liên Tống ném trên đầu nàng cũng trở nên hết sức áp lực.

Thành Ngọc lập tức hiểu ra bản thân đã giãy nhầm rồi, nhưng nàng vẫn có chút oán giận, có điều giọng nói nhẹ nhàng mang theo oán giận đó lại có nét đáng yêu: “Bởi vì trận đấu này, nếu như em không đi, về sau sẽ không thể lăn lộn ở phường Khai Nguyên được nữa!”

Ngay lúc ấy, từ đằng xa có ánh mặt trời chiếu xuống, vừa vặn chiếu lên bảng hiệu của lầu Tiểu Giang Đông trước mặt, mấy chữ lớn bằng vàng tỏa ra ánh sáng long lanh: “Chỗ này được lắm!” Nàng đột nhiên có một chủ ý: “Liên Tam ca ca cứ ở lại lầu Tiểu Giang Đông uống trà đợi em, lát nữa em thi đấu xong, sau khi thi đấu sẽ đến đây tìm Liên Tam ca ca, chịu không?”

Nàng một lòng muốn thuyết phục, bèn nói: “Lầu Tiểu Giang Đông được lắm đó! Ngày trước khi em còn ở kinh thành, phòng chữ Trúc trong lầu Tiểu Giang Đông vẫn còn đặt được, phong cảnh bên ngoài nhìn từ phòng chữ Trúc sẽ thấy cực kỳ đẹp, mỗi lúc rảnh rỗi em đều đến phòng chữ Trúc uống trà, lúc đó ngồi trong ấy, đắm chìm trong phong cảnh bên ngoài cửa sổ, liền thấy tiêu dao giống như thần tiên vậy, thời gian sột soạt trôi đi chỉ trong chốc lát!” Lúc nói đến hai chữ ‘sột soạt’, còn dùng một tay không giơ thẳng lên, một ngón trỏ từ bên trái cấp tốc luồng qua bên phải, biểu thị ý nghĩa thực sự rất nhanh.

Nàng liếc mắt trộm nhìn Liên Tống, chỉ thấy chàng dường như đang suy nghĩ, nàng liền liếm liếm cánh môi, lại lặp lại động tác vừa rồi, lắp ba lắp bắp đệm lại âm thanh của chính mình thêm lần nữa: “Sột soạt ~~~”

Tam điện hạ cuối cùng cũng thả lỏng động tác, buông tay nàng ra: “Vậy tôi ngồi ở phòng chữ Trúc đợi em vậy.”

Thành Ngọc thở phào, nhưng thở phào chưa kịp xong, nàng đột nhiên nhớ ra phòng chữ Trúc sớm đã không còn đặt được nữa rồi.

“Phòng chữ Trúc không được,” Nàng cẩn cẩn thận thận nói: “Bởi vì phòng chữ Trúc đã bị quý nhân nào đó chiếm mất, người ngoài không còn đặt được nữa.” Nhớ tới chuyện này không khỏi sục sôi căm phẫn, giọng điệu cương trực, “Thực ra, sao có thể vung tiền bữa bãi làm chuyện thế này được cơ chứ, đúng không Liên Tam ca ca, chỗ tốt thì phải để mọi người cùng nhau chia sẻ chứ!” Lúc nói lời này, nàng nghiễm nhiên quên mất năm xưa ở trong thành Bình An, luận về vung tiền bừa bãi, Ngọc Tiểu công tử nàng xếp thứ hai thì còn ai dám tranh thứ nhất.

Liên Tam nửa cười nửa không nhìn nàng: “Nhưng không phải em vừa nói phòng chữ Trúc mới là tốt nhất sao? Tôi chỉ cần thứ tốt nhất.”

Thành Ngọc cảm thấy muốn sứt đầu mẻ trán, Liên Tam đúng là quá khó chơi, nàng bị chơi khó rồi.

“Hồi ấy em thực sự rất thích phòng chữ Trúc, nhưng có một cái phòng chữ Mai em cũng thích lắm, Liên Tam ca ca nếu không ngại thì cứ ở đó chờ.” Nàng kiên trì cố gắng khuyên nhủ Liên Tam, hơn nữa còn để chứng minh phòng chữ Mai không tệ, nàng còn phẩy tay gọi đám thiếu niên tới vây quanh nàng, ho một tiếng, vừa nháy mắt ra hiệu với đám thiếu niên vừa hỏi bọn họ: “Có phải ta thường đưa các ngươi đến lầu Tiểu Giang Đông uống trà không? Lúc đó ngoại trừ phòng chữ Trúc, có phải ta còn rất thích phòng chữ Mai đúng không?”

Đáng tiếc là một nhóm người không hoàn toàn ăn ý nhau, đám thiếu niên không hề hiểu được tâm cơ của nàng, một thiếu niên thấp lùn bên cạnh do dự tiếp lời, nói: “Bốn nhã các Mai Lan Cúc Trúc ở lầu Tiểu Giang Đông, bọn ta đều theo lão đại thử qua hết rồi, phòng chữ Mai như thế nào thì bọn ta không chú ý, có điều lão đại thực sự thích nhất là phòng chữ Trúc, hơn nữa còn đặc biệt làm một bài thơ tán thưởng phong cảnh khi ngồi từ phòng chữ Trúc nhìn ra, nói rằng ‘Cồn Bạch Bình, nhạn hót vang’ …” Vắt óc nghĩ tới nghĩ lui, lại huých tay một thanh niên trắng nõn bên cạnh: “’Cồn Bạch Bình, nhạn hót vang’ rồi tới cái gì nữa?”    

Thành Ngọc hận rèn sắt không thành thép, nói: “Rõ ràng ta rất thích phòng chữ Mai kia mà!”

Thiếu niên thấp lùn vẫn ra sức kéo kéo thiếu niên mặt trắng: “Mau mau nhớ lại đi, ‘Cồn Bạch Bình, nhạn hót vang’ rồi tới gì nữa?” Lại nói với mọi người: “Các người cùng nhớ lại xem!”

Thành Ngọc không thể không nói: “Ta nhớ, đúng là có đưa các ngươi đi uống trà uống rượu, nhưng làm thơ thì chắc chắn chưa bao giờ.”

Thiếu niên mặt trắng nhớ ra trước tiên, bổ sung thêm mấy câu thơ tiếp theo của thiếu niên thấp lùn, đọc ra một lượt: “Cồn bạch bình nhạn hót vang, ánh trăng soi sáng Tiểu Giang Đông lầu, Thanh Phong mượn rượu giải sầu, liễu xanh cắt đứt xuân sầu sạch trơn [2]. Lão đại, đây đích thực là ngươi làm mà.”

Thành Ngọc chống cự nói: “Không phải ta…”

Thanh niên mặt trắng nghiêm túc nói: “Tháng giêng cuối năm lão đại được mười ba tuổi, đã mời bọn ta đến uống rượu ở phòng chữ Trúc, than vắn thở dài nói từ nay về sau sẽ không thể tiếp tục sống những ngày hiên ngang hào phóng nữa, sau đó lại hiên ngang hào phóng mời mọi người một bữa để lưu lại kỷ niệm, rượu Túy Thanh Phong lầu Tiểu Giang Đông tự ủ một mình ngươi uống hết ba vò, uống xong vừa khóc vừa làm câu ngâm thơ…”

Thành Ngọc hoàn toàn không nhớ ra chuyện này, tiếp tục cự tuyệt: “Ta không có…”

Thiếu niên thấp lùn nín cười, ngẩng đầu chỉ vào một gốc cây trăm tuổi ở gần phòng chữ Trúc: “Lão đại ngươi còn trèo lên cái cây kia, chuyện đó kinh động đến cả Chu Cẩn ca nữa mà, Chu Cẩn ca đến đưa ngươi về, ngươi thà chết cũng không chịu xuống, vừa khóc vừa nói nếu không còn được làm Ngọc Tiểu công tử giàu có nhất thành Bình An này thì cả đời sẽ sống trên cây luôn, Chu Cẩn ca bảo ngươi, vậy thì cứ sống trên cây luôn đi, sau đó tức giận ra về.”

Thành Ngọc lảo đảo một cái, lại đứng vững đáp: “Sao ta lại…”

Thiếu niên mặt trắng liền bổ sung: “Sau đó ngươi còn vừa ôm cây vừa khóc vừa nhắc đi nhắc lại ‘Thanh Phong mượn rượu giải sầu, liễu xanh cắt đứt xuân sầu sạch trơn ’, một cái sầu, hai cái sầu, ba cái sầu, sầu sâu như biển, sầu muôn nơi. Bọn ta muốn đưa ngươi xuống, nhưng lại không có công phu giống như Chu Cẩn ca, Hồ Sinh trèo cây cũng coi như giỏi, nhưng lại chỉ trèo được đến nửa cây, không đủ trình so với lão đại ngươi, ngồi được trên đỉnh cây còn nhắc đi nhắc lại một cái sầu hai cái sầu ba cái sầu sầu sâu như biển sầu muôn nơi.”

Chủ đề bị đám thiếu niên kéo đi càng lúc càng xa, mà Thành Ngọc cũng hoàn toàn quên mất ý định ban đầu của nàng khi gọi đám thiếu niên này qua là để khuyên Liên Tam ngồi phòng chữ Mai, lỗ tai nàng đỏ lựng, vươn một tay chụp lên gáy, hướng mặt về Liên Tống nói: “Em, em đi đây.”

Tam điện hạ không để ý tới nàng, ngược lại giống như chú ý nghe mấy lời hàm hồ của đám thiếu niên, mày mắt hơi cụp xuống, cả người không còn nhìn thấy chút dáng vẻ lạnh lẽo nào, còn như cực kỳ hứng thú hỏi đám thiếu niên: “Sau đó các người liền để người ta ngồi trên cây tròn cả một đêm à?”

Nhìn thấy thanh niên anh tuấn từ khi bọn họ bước qua đây thì chỉ đứng một bên im lặng, có vẻ như không thích đáp lời, đột nhiên lại có hứng thú với lời bọn họ nói, đám thiếu niên càng thêm hưng phấn, tranh nhau trả lời: “Vậy thì không phải, bọn ta năn nỉ hết lời, nhưng lão đại cũng không chịu xuống.”

“Có điều không lâu sau đó Lưu An của Nhật Tiến Đấu Kim đem theo con dế của nó là Tử Đầu Tướng Quân đến tìm Hồ Sinh của bọn ta, lão đại muốn xem đấu dế, thế là tự mình trèo xuống.”

“Chu Cẩn ca dường như cũng thấy không yên tâm, sau đó quay lại tìm, mắt thấy lão đại không còn ở trên cây nữa liền lo sốt vó lên, kết quả vừa vào trong lầu lại thấy lão đại đang hứng trí bừng bừng nhoài người lên bàn xem đấu dế, sắc mặt tím xanh tại trận.”

Đỉnh đầu Thành Ngọc giống như bốc khói, nhân sinh không còn gì luyến tiếc, nói: “Ờ, chuyện này ta còn nhớ, các ngươi nói xong chưa, nói xong rồi thì đi đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa.”

Liên Tam nhìn nàng, cười như không cười: “Cái sầu sâu như biển này của em, đến nhanh mà đi cũng nhanh quá nhỉ.”

Khuôn mặt Thành Ngọc thoáng chốc đỏ ửng lên, nhưng vẫn giả vờ trấn định: “Lúc đó em mới có mười ba tuổi,” Lại giục đám thiếu niên: “Đi đi đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa.”

Lại bị Liên Tam gọi trở về: “Cho dù có đi cũng phải nói tôi biết, chúng ta cuối cùng hẹn nhau ở đâu chứ?”

Thành Ngọc bị đám thiếu niên quấy nhiễu đến mức đầu óc mơ hồ, nhất thời không kịp phản ứng, liền nghe Liên Tam khẽ cười một tiếng: “Thế này là muốn để tự tôi quyết định rồi.” Liên Tam cười, phong thái đó giống như trăng sáng tan trong sóng nước vạn dặm, lại giống như nắng mai mùa xuân nhuốm lên ngàn màu hoa, Thành Ngọc bị nụ cười thoáng qua đó làm cho mê mẩn đến mơ mơ hồ hồ, trong lúc còn đang mơ hồ, Tam điện hạ đã ra một cái quyết định: “Vậy quyết định đến lầu Tước Lai đi, tôi chờ em ở lầu Tước Lai.”

“Lầu Tước Lai.” Thành Ngọc đột nhiên tỉnh ra: “Là lầu Tước Lai đắt nhất thành Bình An?”

“Ừ, là lầu Tước Lai đắt nhất.”

Hồng Ngọc Quận chúa sớm đã tiêu sạch năm trăm vàng bán áo cưới, hôm nay nghèo rớt mồng tơi, cảm thấy đời người sao mà vất vả, nàng ôm đầu trầm tư một lát, nhớ ra hôm nay có nhờ bạn tốt là Lý Mục Chu đến chợ cầu mua mình thắng, nếu nàng thắng trận thi đấu này thì có thể có tiền mời Liên Tam đến lầu Tước Lai ăn một bữa. Nàng cắn răng: “Vậy… được thôi, Liên Tam ca ca cứ đến lầu Tước Lai trước chờ em vậy.” Nàng kéo mạnh lại hộ giáp trên đầu: “Trận đấu này ta mà không thắng thì sẽ không lăn lộn trong thành Bình An này nữa!” Nói xong liền sát khí đằng đằng dẫn đám thiếu niên chạy như điên về phía sân cầu ở thành Nam.

Liên Tống vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bọn họ, nghe thấy nàng đổi giọng vừa đi vừa dạy dỗ đám thiếu niên bên cạnh, dẫn dắt từng bước: “Mới vừa rồi các ngươi làm sai quá sai, về sau không được làm thế nữa.”

Đám thiếu niên mơ hồi hỏi: “Không thể làm thế nào?”

Nàng khẩn thiết nói: “Chuyện ta mất mặt như vậy, các ngươi sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe, mất mặt ta, lẽ nào không phải mất mặt các ngươi?”

Có thiếu niên không hiểu nên phản bác lại: “Nhưng người đó không phải là ca ca của lão đại à?”

Thành Ngọc không nói gì nữa, khi bóng dáng của bọn họ đã kéo đến góc đường, Liên Tống nghe thấy tiếng thở dài của nàng từ xa vọng lại: “Được rồi, ca ca thì nói được, nhưng sau này không được nói với người khác nữa.”

Liên Tống lại đứng dưới bảng hiệu lầu Tiểu Giang Đông thêm một lúc lâu, lơ đễnh ngắm nghía quạt xếp trên tay một hồi, sau đó mới xoay người dạo quanh một thư cục, không lập tức quay về phòng chữ Trúc.

Sau khi Yên Lan thu lại tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ, kinh hãi ngồi trong phòng chữ Trúc một hồi lâu, mới hướng về phía thị nữ xinh đẹp đang im lặng đứng bên cạnh, nói: “Xưa nay chỉ thấy Tam điện hạ nói chuyện với Quốc sư thì mới nói lâu đến như vậy.”

Thiên Bộ cười nói: “Điện hạ bằng lòng nói thêm mấy câu với đám người phàm, không phải tốt hơn sao?”

Yên Lan có hơi siết chặt bàn tay đang nắm lấy quân cờ, nói giọng rất khẽ: “Chỉ là một thiếu niên chưa lớn, có gì hay để nói chứ.” Giọng điệu hàm chứa nghi hoặc: “Có khi nào lúc Điện hạ ở trên trời cũng thích kết giao với các thiếu niên thế này không?”

Bởi vì Thiên Bộ đứng ở xa cửa sổ hơn một chút, nên không thấy rõ đám thiếu niên tụ tập bên dưới ấy như thế nào, cho nên chỉ cười nói: “Là vị thiếu niên thế nào?”

Yên Lan cụp mắt: “Xoay lưng về phía ta, nhìn không rõ hình dáng thế nào, chỉ thấy được bóng lưng, cảm giác tương đối bình thường.” Nhíu nhíu mày: “Nhưng nói nhiều lắm.”

Thiên Bộ lắc lắc đầu: “Xưa nay, Điện hạ không thích nhất, chính kẻ lắm lời.”

Yên Lan im lặng một lúc, ánh mắt có chút mơ màng: “Ta nhìn không thấu được Tam điện hạ.”

Thiên Bộ vẫn mỉm cười như cũ, nhưng không tiếp lời.

Yên Lan tiếp tục nói: “Đêm đó ta… nhớ ra một màn ly biệt trong tháp Tỏa Yêu với Tam điện hạ, ngày hôm sau liền đến phủ tìm chàng, ta hỏi chàng lúc đó tại sao phải cứu ta… Dường như chàng chẳng hề kinh ngạc tại sao ta lại nhớ ra những chuyện đó, cũng không thấy có mấy phần vui vẻ, chàng ngẩng đầu khỏi quyển sách nhìn ta, cười hỏi ta, ‘Nàng đang hỏi tại sao ta lại cứu Trường Y? Chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chẳng qua là Trường Y dù sao cũng có chút không giống ta mà thôi’.”

Hai mắt nàng gợn lên nét ưu sầu: “Thiên Bộ, cô nói xem câu này có phải kỳ lạ lắm không, ta nghĩ ta chính là Trường Y, chàng cũng biết ta là Trường Y, cho nên chàng mới đến phàm thế này, xuất hiện bên cạnh ta, nhưng chàng lại chưa từng gọi ta một tiếng Trường Y. Ta đã suy nghĩ rất lâu,” Trong mắt nàng hiện lên một tầng sương mỏng, tôn thêm vẻ điềm đạm đáng yêu của đôi con ngươi đen láy: “Là bởi vì ngoại trừ chuyện trong tháp Tỏa Yêu ra thì ta không nhớ hết được từng chuyện đã xảy ra trong quá khứ, cho nên Tam điện hạ không có cảm giác ta chính là Trường Y đó thôi,” Nàng hướng về phía Thiên Bộ: “Ta nghĩ vậy đúng không?”

Thiên Bộ nhỏ giọng đáp: “Nếu như Công chúa có nghi ngờ chuyện gì, xin đừng ngại hỏi thẳng Tam điện hạ, thân thể Công chúa không khỏe, đừng nên ưu tư quá nhiều.”

Yên Lan im lặng, rất lâu sau, ánh mắt mới dời ra ngoài cửa sổ, giống như đang hỏi Thiên Bộ, lại giống như đang hỏi chính mình: “Cô nói xem Tam điện hạ rốt cuộc nghĩ thế nào về Trường Y, lại nghĩ thế nào về ta?”

Thiên Bộ sâu xa thở dài một tiếng trong lòng.

Đại thiên thế giới có trăm vạn phàm thế, thời gian trong mỗi một phàm thế trôi qua đều không giống hệt nhau, có những nơi nhanh hơn Cửu Trùng Thiên, cũng có những nơi chậm hơn Cửu Trùng Thiên, triều Đại Hi ở nơi này so ra thì nhanh hơn trên trời rất nhiều, một ngày trên Cửu Trùng Thiên, bằng một năm ở triều Đại Hi.

Thiên Bộ còn nhớ khi cô vừa mới theo Tam điện hạ đến phàm thế này, chính là lúc hồn châu của Trường Y sau sự kiện ở tháp Tỏa Yêu được hai mươi tám năm, lúc đó tiểu thiên tôn mà Thiên Quân mới có được chẳng qua cũng chỉ hai mươi lăm tuổi.

Chắc chắn, ở phàm thế thì hai mươi lăm tuổi đã có thể xem như là một thanh niên rồi, nhưng lúc vừa mới có trời có đất, trời chia làm năm tộc, càng là tộc nào nhỏ yếu thì thọ mệnh càng ngắn ngủi, càng mau chóng trưởng thành. Còn như bào thai của Tiên, Ma, ngoài chuyện không dễ thai nghén, còn không dễ trưởng thành, thế nên hai mươi lăm tuổi đối với thần tiên mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ rất nhỏ mà thôi.

Ngày Cửu Trùng Thiên tổ chức sinh thần cho Dạ Hoa quân nhỏ tuổi, Thiên Quân giữ Tam điện hạ lại lúc tiệc tàn. Nhìn nét mặt của Tam điện hạ, không nhìn ra được chàng có dự đoán được Thiên Quân muốn nói gì với mình hay không. Khi Dạ Hoa quân tuổi nhỏ vẻ mặt đoan trang kính cẩn đến bái biệt bọn họ, Tam điện hạ nảy sinh hứng thú, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của tiểu Dạ Hoa quân.

Thiên hạ có rất nhiều tiểu tiên đồng, tiên đồng sinh ra trên trời ai nấy đều sinh động đáng yêu, trong số các tiểu tiên đồng, tôn quý nhất, xinh đẹp nhất phải nói đến Dạ Hoa quân. Nhưng tiểu Dạ Hoa tuổi vẫn còn nhỏ, mà lại có tính cách thận trọng nói cười, ví dụ như với một tiểu tiên đồng khác, khi bị trưởng bối nhéo mặt, thế nào cũng bắt đầu nũng nịu, nhưng Tiểu Dạ Hoa lại như chẳng hề để ý, tiếp tục làm tròn lễ độ, lạy Thiên Quân xong rồi lạy đến Tam điện hạ.

Lúc đó Tam điện hạ có hơi nghiền ngẫm, nhìn Tiểu Dạ Hoa: “Cháu biết sau này lớn lên sẽ phải lấy đệ nhất mỹ nhân Bạch Thiển của Thần tộc ta, mà Bạch Thiển lại hơn cháu rất nhiều tuổi, cho nên mới cố tình ra vẻ già dặn thế này từ bé, để sau này có thể xứng đôi với nàng ấy, đúng không?”

Những lời này vốn không nên nói với trẻ con, trên Cửu Trùng Thiên nếu có bất cứ ai dám nói mấy lời này trước mặt tiểu thiên tôn, e rằng Thiên Quân sẽ lột da bọn chúng, nhưng chỉ có duy nhất một mình Tam điện hạ, cho dù Thiên Quân có nghe thấy, cũng chỉ xem như gió thoảng qua tai mà thôi.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu Dạ Hoa quân đột nhiên đỏ ửng, hơn nữa còn rất nhanh lan đến tận mang tai, lúc lan đến mang tai thì màu đỏ trên mặt đã không còn, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ kính cẩn nghiêm trang: “Điệt nhi thỉnh Tam thúc cẩn trọng lời nói.”

Tam điện hạ liền cười.

Lúc Tam điện hạ cười, trong đôi mắt màu hổ khách dường như có lá thu bay lượn, trong cảm giác hoa mỹ ẩn chứa nét lạnh lùng nghiêm nghị như cành cây khô lạo xạo rơi xuống đất. Chàng bao giờ cũng thế, cho dù là nở nụ cười nhu hòa, cũng sẽ mang theo ý vị xa cách của ngày thu.

Tam điện hạ cúi người, gõ quạt xếp lên bờ vai nhỏ nhắn của tiểu Dạ Hoa: “Cẩn trọng lời nào?” Tiểu Dạ Hoa mím môi. Đây thực sự không phải là câu hỏi khó, nhưng nói ra miệng thì lại khó tránh khiến người ta xấu hổ, tiểu Dạ Hoa là tiên đồng thông tuệ nhất trên trời, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết cái gì là xấu hổ, đứng nơi đó mà mang tai vẫn đỏ lựng lên, bộ dáng không biết phải làm thế nào cho phải.

Thiên Quân ngồi cạnh bên đúng lúc ho ra một tiếng, tiểu Dạ Hoa lập tức lạy Thiên Quân một cái lạy lớn, giống như xem Tam thúc của bé là hồng thủy mãnh thú phương nào, bước chân nhỏ nhắn tức thì vội vã bước đi, ân sư hộ tống bé là Từ Hàng Chân Nhân đã về biệt cung ở cảnh trời thứ mười bảy nghỉ ngơi trước rồi.

Tam điện hạ dõi mắt nhìn Dạ Hoa quân rời đi, chậm rãi khép quạt xếp trên tay lại, những đóa hoa tuyệt đẹp kết trên cây Vô Ưu trong vườn Bảo Nguyệt Quang nhấp nhô bồng bềnh phát ra thứ ánh sáng lành lạnh.

Trong ấn tượng của Thiên Bộ, cả đời của Thiên Quân Từ Chính đế là một Thiên Quân vì để thể hiện bản thân mình đế tâm thâm trầm, cho nên khi nói chuyện rất thích nói vòng vèo quanh co. Nhưng sau khi tiểu Dạ Hoa đi rồi, khi nơi này chỉ còn lại cha con hai người, lại thêm một thị nữ theo hầu đứng không xa chỗ đó là cô, Từ Chính đế không quanh co vòng vèo với Tam điện hạ, cũng không bày ra dáng điệu nghiêm chỉnh của Thiên Quân nữa.

Từ Chính đế nhìn Tam điện hạ bằng đôi mắt hiền từ: “Linh Bảo Thiên Tôn đã vá lại xong một sợi tiên phách của Hồng Liên Tiên Tử được con cứu ra rồi, trận đánh cuộc ngày đó giữa vi phụ và con, vi phụ vẫn đồng ý, nhưng dẫu sao vi phụ vẫn muốn hỏi con, hai mươi tám năm qua rồi, con vẫn còn muốn xuống hạ giới bầu bạn với Hồng Liên Tiên Tử?”

Thiên Bộ không hề nhìn rõ được phản ứng lúc đó của Tam điện hạ. Có vẻ như Tam điện hạ đã dự đoán trước được Thiên Quân sẽ bàn luận vấn đề này với mình, lại giống như không dự đoán trước được chuyện này, hoặc là chàng vốn dĩ không để tâm rốt cuộc Thiên Quân muốn bàn luận chuyện gì với mình vậy.

“Đã hai mươi tám năm rồi à? Vậy thì đi thôi,” Chàng đáp: “Nhi thần chưa từng sống ở phàm thế bao giờ, không biết có nhàm chán hơn Cửu Trùng Thiên dạo gần đây không?”

Thiên Quân nhìn chàng một lúc, liên tục thở dài, phẩy tay áo bước nhanh mấy bước, sau khi bước xong lại quay ngược trở về, cuối cùng không nén được cơn giận: “Đại ca ngươi tuy rằng đang thay chức vị của nhị ca ngươi, nhưng tài năng dẫu sao cũng không thể nào bì với nhị ca ngươi được, nếu thường ngày ngươi có thể giúp đỡ đại ca ngươi một chút, vi phụ cũng không bận rộn tới mức này, Thiên cung cũng không đến nỗi ngày nào không có chuyện xảy ra không được, vậy mà ngươi còn dám chê nhàm chán?”

Tam điện hạ dường như cảm thấy Thiên Quân đang vô cớ sinh sự, nói: “Nhi thần và huynh trưởng vốn nên là ai làm chức nấy, nước sông không phạm nước giếng mới phải.”

Thiên Quân trợn mắt: “Nước sông không phạm nước giếng? Ngươi có tin ngày mai trẫm lập tức đem cái trọng trách trên đầu đại ca ngươi đổ lên đầu ngươi không?”

Thiên Bộ cảm thấy Thiên Quân thường ngày tuy rằng rất đáng sợ, nhưng khi nổi cáu với Tam điện hạ thì lúc nào cũng có chút đáng yêu.

Tam điện hạ ngẩng đầu nhìn Thiên Quân một cái, có hơi bất đắc dĩ cười cười: “Vừa rồi phụ quân hỏi nhi thần phải chăng vẫn có lòng muốn hạ phàm, nhi thần đã trả lời rồi, phụ quân là Thiên Quân tôn quý, quân không thể hí ngôn.”

Thiên Quân nghẹn họng hồi lâu không nói được lời nào, thổi ria mép phù phù trợn mắt đi ra, Tam điện hạ vẫn lễ độ đứng nguyên chỗ cũ thêm một lát, sau đó đi thẳng một mạch đến cung Thái Thần của Đông Hoa Đế Quân, lại không cho cô theo cùng.

Trận đánh cuộc mà Thiên Quân đề cập đến là gì, Thiên Bộ biết.

Cô ở phàm thế mười tám năm, lại thêm hai mươi tám năm nữa trên trời, tính ra, chuyện này đã xảy ra được bốn mươi sáu năm rồi.

Bốn mươi sáu năm trước, vì để gia tăng thế lực cho Thiên tộc, khiến Ma tộc và Quỷ tộc càng thêm úy kỵ Thần tộc, Thiên Quân từng để cho đứa con thứ hai dưới gối của mình là Tang Tịch đến nước Thanh Khâu, cầu hôn đứa con gái duy nhất của Bạch Chỉ Đế Quân của tộc Cửu Vĩ Hồ, chính là Bạch Thiển.

Thiên Quân và tộc Cửu Vĩ Hồ khó khăn lắm mới định xong mối hôn sự này, ai ngờ rằng Tang Tịch lại âm thầm nảy sinh tình cảm với tỳ nữ của Bạch Thiển là con rắn nhỏ Thiếu Tân. Chuyện này bị Thiên Quân biết được, Thiên Quân căm ghét con rắn nhỏ đó, vì tránh để nó phá hỏng nước cờ tuyệt diệu có thể giúp cho đại nghiệp tộc mình lớn mạnh, không cần phân trần lập tức tống con rắn nhỏ ấy vào tháp Tỏa Yêu khắp nơi đều là yêu vật. Tang Tịch không nỡ để người yêu chịu khổ, vì cứu con rắn đó mà liều mình xông vào tháp Tỏa Yêu. Con rắn nhỏ đó thì được cứu trở ra, mà kẹt trong đó, lại là mạng sống của người bạn tốt của chàng là Hồng Liên Tiên Tử Trường Y.

Chuyện này náo động một trận ầm ĩ, cũng vì nguyên nhân đó mà hôn sự giữa Thanh Khâu Bạch Thiển và Nhị điện hạ của Cửu Trùng Thiên dĩ nhiên bãi bỏ. Nhưng Thiên Quân làm sao có thể vứt bỏ một nước cờ thông gia hay như thế này, thế nên tiểu Dạ Hoa vừa mới sinh ra được định sẵn sẽ trở thành vua, tương lai phải gánh vác đại nghiệp của Thiên Quân, lập tức có ngay một người vợ tương lai là Thanh Khâu Bạch Thiển.

Trong câu chuyện đã qua này, Nhị điện hạ Tang Tịch vướng phải rắc rối nên mất đi vị trí thái tử vốn sắp sửa tới tay, bị biếm đến Bắc Hải, làm một Thủy Quân nho nhỏ, con rắn nhỏ cũng theo Tang Tịch đến Bắc Hải, phu xướng phụ tùy. Cho dù có bị Thiên Quân trách phạt, nhưng hai người này cũng xem như đã thành chính quả. Còn một cái mạng của Hồng Liên Tiên Tử, nếu đem ra so sánh, đều khiến cho chư tiên biết rõ đoạn quá khứ này ai nấy cũng cảm thấy, chết như vậy thật có chút oan uổng.

Liên quan đến chuyện Hồng Liên Tiên Tử Trường Y tại sao lại đi theo Tang Tịch xông vào tháp Tỏa Yêu, sau đó lại vì cứu Tang Tịch và con rắn nhỏ đó mà táng thân trong tháp Tỏa yêu, trí tưởng tượng của chư tiên trên trời có hạn, thì thầm to nhỏ từ trên xuống dưới, rốt cuộc cũng chỉ có hai cách lý giải mà thôi.

Cách thứ nhất, chính là vì Trường Y và Nhị điện hạ Tang Tịch là bạn chí thân, việc Trường Y làm chính là vì tình bạn mà không tiếc hi sinh mạng sống, khen cho hai chữ ‘đại nghĩa’. Còn cách nói thứ hai, chính là vì Trường Y ái mộ Tang Tịch, việc Trường Y làm chính là quên mình vì yêu, toại nguyện cho người khác mà không tiếc hi sinh mạng sống, khen cho hai chữ ‘đại ái’.

Liên quan đến cách lý giải sau, các tiên nga lớn gan lại có tính hay thương xuân sầu thu mỗi khi bàn đến việc này, đều không nén được nói thêm hai câu nữa. Hai câu đó chẳng qua là, Trường Y thực sự ngốc quá, dù sao cũng là yêu tu thành tiên, cần phải tuyệt tình tuyệt dục, yêu Tang Tịch đã là cấm kỵ rồi, nhưng nếu trước sau cũng đều là cấm kỵ, sao không chịu yêu Tam điện hạ đi. Nhị điện hạ một lòng mê luyến con rắn nhỏ, cô yêu Nhị điện hạ là yêu trong vô vọng, Tam điện hạ mới thực sự là lang quân luôn nghĩ cho cô, nghe nói Tam điện hạ vì muốn cứu cô mà gấp rút chạy về từ Nam Hoang, không chút do dự bỏ ra nửa thân tu vi chỉ vì muốn cho cô một con đường sống… thế này thế nọ thế lọ thế chai.

Như các tiểu tiên nga nghị luận, ngày đó Trường Y thần hồn tiêu tán, Tam điện hạ đích thực không chút do dự tán đi nửa thân tu vi, chỉ vì muốn nhặt lại một luồng khí tức của Trường Y, sau đó Tam điện hạ đem luồng khí tức này ngưng thành một viên minh châu, còn muốn dùng thánh vật của Thiên tộc là đèn Kết Phách để kết hồn tạo phách lại cho nàng, giúp Trường Y có thể tái sinh trở lại thành tiên. Bởi vì lý do này, mới có rất nhiều lời đồn đại, rằng ai mà ngờ được Tam điện hạ phong lưu vô song lại có một trái tim si tình.

Trái tim si tình.

Ngay cả Thiên Quân cũng tin rằng Tam điện hạ cứu Trường Y là vì si tình với Trường Y.

Hồng Liên Tiên Tử Trường Y lén xông vào tháp Tỏa yêu, chiếu theo thiên quy, hồn phách đứt đoạn dưới tháp chính là hình phạt mà nàng phải chịu, Tam điện hạ lại phá vỡ thiên quy, khiến Thiên Quân nổi trận lôi đình. Trong cung Nguyên Cực, Thiên Quân trợn mắt nhìn Tam điện hạ: “Thứ gọi là tình cảm, mờ ảo như mây hoàng hôn sương buổi sớm, không hình không vết, là thứ không đáng dựa dẫm, thế gian vốn không có thứ tình cảm nào xứng đáng để ngươi tán hết nửa thân tu vi, hôm nay ngươi vì Trường Y hi sinh đến mức này, nhưng biết đâu có ngày tình tan yêu tận, ngươi nhất định hối hận vì chuyện ngày hôm nay. Thế gian vốn không có tình cảm nào trường tồn vĩnh cửu, bản quân ngày thường thấy ngươi đùa giỡn bát hoang, cho rằng ngươi đã sớm thấu hiểu được đạo lý này, vốn rất yên tâm, hôm nay lại thấy ngươi vì tình mà bất chấp quy tắc, thật khiến bản quân thất vọng, ngươi quá lỗ mãng rồi!”

Tam điện hạ khi ấy sắc diện vẫn còn tái nhợt, nhưng giống như không hề xem cơn thịnh nộ của Thiên Quân ra gì, Tam điện hạ đích thực còn nói như thế này: “Phụ quân giáo huấn rất phải,” Chàng cười: “Có điều, thế gian đại để cũng có chân tình không hối hận hoặc sẽ không vì lúc này, chuyện này mà quay đầu nhìn lại, xưa nay con chưa từng thấy qua những chuyện này, hôm nay,” chàng ngừng lại không giải thích sâu hơn, chỉ nói: “có những khi tình cao hơn pháp, đích thực pháp không dung được, nhưng phá vỡ pháp ấy, dường như cũng không có gì đáng hối hận.”

Trên mặt Thiên Quân đồng thời xuất hiện biểu cảm kinh ngạc và phẫn nộ, dường như là chưa từng dự liệu được Tam điện hạ xưa nay không xem tình là vật gì lại có thể nói ra những lời ấy, nhìn Tam điện hạ hồi lâu, sau đó không nói lời nào, rời khỏi cung Nguyên Cực.

Thiên Quân gửi gắm kỳ vọng rất cao trên người Tam điện hạ, Thiên Bộ thực sự đã từng nghe qua. Đó là một lần trước đây, khi Đông Hoa Đế Quân đánh cờ với Tam điện hạ đã từng nhắc tới, Thiên Quân có ý muốn để Tam điện hạ kế thừa chức thần của Thượng Thần Mặc Uyên – người đã tạ thế từ nhiều năm trước – trở thành Chiến thần hộ tộc của Thiên tộc. Luận chiến tích, trong số tất cả các thần quân trẻ tuổi của Thiên tộc, đích thực là không ai có thể vượt qua Tam điện hạ.

Mà tật xấu của Thiên Quân chính là, ngài vẫn luôn cho rằng người nào không bị tình cảm trên đời lung lạc thì mới là người làm nên nghiệp lớn. Bởi thế người nào được ngài chọn mặt gửi vàng giao phó trọng trách, bài tập đầu tiên được Thiên Quân giao cho, chính là làm sao để trở thành một vị thần quân vô tình. Thiên Quân có thể âm thầm thiên vị Tam điện hạ hơn một chút, cũng chính là vì lý do này.

Đại điện hạ trang nghiêm đứng đắn và Nhị điện hạ nghiêm túc chính trực nhìn qua thì tưởng là vô tình, nhưng thực ra đều là người có tình, còn Tam điện hạ phong lưu nhìn qua tưởng là người có tình, lại chưa từng xem chữ tình ra gì, trên thực tế mới là người vô tình nhất nhất.

Đứa con út tư chất thông tuệ, là thần quân thiếu niên chưa từng bại trận trên chiến trường, tính tình tuy rằng nhàn tản, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, nhưng chàng thông minh mạnh mẽ, tuyệt diệu nhất chính là không có tình nào trên thế gian có thể đả động được chàng, cũng không có tình nào có thể quấy nhiễu chàng, chính là gần như được sinh ra để ngồi vào vị trí Chiến thần hộ tộc.

Thế nhưng có một ngày, đứa con út hoàn mỹ này lại đột nhiên nói với ngài, thế gian đại để cũng có chân tình không hối hận hoặc sẽ không vì lúc này, chuyện này mà quay đầu nhìn lại, có những khi, tình cao hơn pháp cũng không phải là việc gì lớn lao.

Thiên Quân cảm thấy chuyện này lớn lao quá ấy chứ. Ngài ngồi trong điện Lăng Tiêu trăn trở suy tư hai ngày, đến ngày thứ ba liền nảy sinh một chủ ý, nghĩ đến sức khỏe của Tam điện hạ, lại đích thân đến cung Nguyên Cực thêm lần nữa.

Trên bảo tọa bằng ngọc trong cung Nguyên Cực, Thiên Quân thản nhiên nói, ngài sẽ đích thân đến cảnh Thượng Thanh mời Linh Bảo Thiên Tôn khâu lại tiên hồn cho Hồng Liên Tiên Tử Trường Y, hơn nữa sau đó còn cho phép Trường Y lấy thân phận người phàm trùng sinh ở một phàm thế.

Người phàm thọ mệnh có hạn, một đời là một giáp, vừa chẵn sáu mươi năm, ngài cho phép Tam điện hạ xuống trần bầu bạn với Hồng Liên Tiên Tử sáu mươi năm, có điều phải phong bế pháp lực toàn thân lại, nếu trong sáu mươi năm này Tam điện hạ có thể thâm tình không đổi với Hồng Liên Tiên Tử, chứng minh trên thế gian này quả thực có cái chân tình không hối hận hoặc sẽ không vì lúc này, chuyện này mà quay đầu nhìn lại, vậy ngài liền đồng ý với Tam điện hạ rằng tình có thể cao hơn pháp, lúc đó ngài sẽ cho phép Hồng Liên Tiên Tử trở lại thiên đình, được ban tiên vị, liệt hàng tiên ban.

Còn nếu như tình cảm của Tam điện hạ đối với Trường Y quả nhiên chỉ như mây hoàng hôn sương buổi sớm, vỏn vẹn có sáu mươi năm cũng không chống đỡ được, vậy chuyện hôm nay chàng vứt bỏ tu vi để cứu lấy Trường Y, chính là việc làm vô cùng liều lĩnh, Trường Y phải vĩnh viễn làm người phàm chìm nổi trong luân hồi, còn chàng cũng phải đến chỗ Phật Tổ ở Tây Thiên Phạn Cảnh thanh tu bảy trăm năm để tĩnh tâm thu liễm tính tình, sau đó tiếp nhận vị trí Chiến thần hộ tộc, xem như dạy chàng một bài học.

Đây chính là trận đánh cuộc đó.

Thiên Bộ còn nhớ khi ấy Tam điện hạ kinh ngạc rất lâu, nhưng cũng không biện bạch bất cứ câu nào, ngược lại còn thuận theo ý Thiên Quân, chấp nhận trận đánh cuộc đó.

Thiên Quân đã lầm, hơn nữa còn hiểu lầm cực lớn.

Giữa Trường Y, Nhị điện hạ, Tam điện hạ rốt cuộc là chuyện như thế nào, người ngoài tuy rằng không hiểu rõ, nhưng Thiên Bộ từ nhỏ đã theo hầu Tam điện hạ, dù sao cũng tương đối nhìn rõ hơn người ngoài.

Cửu Trùng Thiên đều nói thần tiên toát lên cảm giác thần tiên nhất chính là Đông Hoa Đế Quân vẫn luôn lánh đời trong cung Thái Thần, bởi vì Đế Quân vạn năm như một chỉ sống trong Tam Thanh Huyễn Cảnh, chỉ khi nào bốn mùa đảo lộn, nhật nguyệt luân phiên, kiếp số của tự nhiên xảy đến thì mới hấp dẫn được một chút sự chú ý của lão nhân gia ngài. Nhưng có một thời gian Thiên Bộ nghĩ, Đế Quân không để tâm đến những chuyện vặt vãnh trên đời, là bởi vì Đế Quân ngài lớn tuổi, này thì không có gì đáng nói; nhưng Tam điện hạ còn trẻ trung nhỏ tuổi, trên phương diện này lại không mấy kém cạnh Đế Quân, này đúng là mười phần hiếm thấy.

Đại khái chắc vì Tam điện hạ sinh ra đã là thần tiên thích hợp làm thần tiên nhất trong bốn bể tám cõi này rồi.

Ví dụ như nếu so với Đại điện hạ, Nhị điện hạ có tuổi tác xấp xỉ với Tam điện hạ, ba người đều là thần quân thiếu niên thân phận tôn quý, Đại điện hạ có điều ngài muốn, điều đó chính là phàm bất cứ chuyện gì cũng có thể mạnh hơn hai đệ đệ mình; Nhị điện hạ cũng có điều ngài muốn, điều ấy cao minh hơn Đại điện hạ một chút, chính là tăng thêm uy danh của Thiên tộc trong tứ hải và lập được kỳ công chưa từng có trong bát hoang; còn Tam điện hạ thì sao, người đẹp bên cạnh Tam điện hạ hết lớp này đến lớp khác, nhìn qua chỉ thấy dáng vẻ phong lưu vô cùng, dường như là người có nhiều mong muốn nhất, nhưng với Tam điện hạ mà nói, thế gian này vạn vật đều không. Trái tim của Tam điện hạ chẳng có chút dục vọng nào cả.

Trước nay cô cũng không hiểu rõ một chữ ‘không’ này cho lắm, chỉ là có một dạo nghe Tam điện hạ và Đế Quân vừa uống trà vừa đánh cờ bàn luận, nhắc đến một chữ ‘không’ này. Hai người bàn luận rất cao thâm, cô nghe không hiểu, bởi vì Tam điện hạ có lòng muốn giúp đỡ các cô trong việc hướng đạo hướng Phật, Thiên Bộ đắn đo một trận nhưng vẫn đắn đo không ra ý nghĩa, bởi vậy liền thầm nhủ có ngày sẽ đi lĩnh giáo Tam điện hạ.

Thiên Bộ còn nhớ, lúc ấy người đẹp ở bên cạnh Tam điện hạ là nữ thần Hòa Huệ – con gái út của Nghĩa Thủy Thần quân. Lúc ấy ở trên trời rộ lên tin tức Tam điện hạ mười phần vừa ý nữ thần Hòa Huệ, cho nên mới cho phép vị nữ thần này bầu bạn bên người hơn bốn tháng. Trên đỉnh núi mây được bao trùm bởi nghìn tầng mây trắng trên Đông Hải có tiếng nai kêu hạc hót, nữ thần Hòa Huệ phong tư xinh đẹp lộng lẫy, tựa người ngồi bên một gốc cây tùng cổ vạn năm, ung dung nhã nhặn gảy tay lên một cây thất huyền cầm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tam điện hạ, ánh mắt lộ vẻ quyến luyến mến thương. Tam điện hạ đang đứng một bên nhấc bút vẽ nữ thần Hòa Huệ, khi nghe thấy Thiên Bộ hỏi thế nào là không, bút lông không hề dừng lại, giọng nói chỉ hơi lạnh đi: “Sự vật thế gian, đều luân phiên sinh diệt, việc không vĩnh hằng, vật không vĩnh hằng, tình cũng không vĩnh hằng; vạn sự vô thường, có cũng thành không, không lại sinh ra cái khác, tức là thành có, nhưng trong vòng xoay sinh diệt đó lại chẳng có gì có thể nắm bắt được, cái vĩnh hằng, cũng chỉ có ‘không’ mới vĩnh hằng mà thôi.”

Thiên Bộ vẫn không hiểu, nhìn nữ thần xinh đẹp cách đó không xa, khẽ hỏi: “Vậy thời khắc này đối với Điện hạ mà nói, cũng là ‘không’ ư, ‘không’, lẽ nào không phải thứ khiến người ta buồn tẻ? Điện hạ cảm thấy giây phút này buồn tẻ lắm ư?”

Tam điện hạ vừa nhấc bút lông thấm vào mực vừa lơ đãng trả lời cô: “ ‘Không’ khiến người ta buồn tẻ à?” Chàng cười, nụ cười mang theo cảm giác nhàm chán, thấp thoáng treo trên khóe môi: “Không phải buồn tẻ.” Chàng nói: “ ‘Không’ khiến người ta cảm thấy vắng vẻ.”

Thiên Bộ vẫn luôn nhớ đến cái ngày Tam điện hạ nói câu ‘Không’ khiến người ta cảm thấy vắng vẻ đó, chàng đang nhìn mỹ nhân hiếm có của Thần tộc, ngòi bút cũng vẽ ra vị mỹ nhân hiếm có ấy, bức tranh kia sinh động chân thực, chí ít chứng minh khi Tam điện hạ ngắm mỹ nhân hoàn toàn không có chút nào miễn cưỡng, thế nhưng thần sắc của Tam điện hạ lúc đó, lại có một loại cảm giác đìu hiu vắng vẻ như vạn vật thế gian đều không đáng nhắc đến.

Bởi thế, vì Tam điện hạ tán mất nửa thân tu vi cứu Trường Y mà đồn đãi Tam điện hạ tình cảm thế này thế nọ, Thiên Bộ nghe xong chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Khiến Tam điện hạ động dung, không phải là Trường Y, mà là mối tình si của Trường Y đối với Tang Tịch suốt bảy trăm năm không hề thay đổi.

Có lẽ ‘cái ‘không’ của vô thường’ khiến Tam điện hạ cảm thấy vắng vẻ, chàng chưa từng thấy qua trên đời này lại có vật gì là ‘phi không’, mà mối tình si vĩnh hằng đó của Trường Y đối với Tang Tịch, khiến chàng cảm thấy có lẽ sẽ biến thành một loại ‘phi không’, vì vậy mới khiến chàng phá lệ trân quý.

Chàng không tiếc nửa thân tu vi chỉ để giữ lại tính mạng cho Trường Y, chẳng qua là bởi vì, chỉ có khi Trường Y còn sống, mới có thể chứng minh cho chàng thấy thế gian này có lẽ thật sự có vật gì đó ‘phi không’.

Đường tiên chậm rãi, đều là vắng vẻ, tất cả những thứ đó Tam điện hạ đều thấu đáo, nhưng có lẽ Tam điện hạ cũng không yêu thích sự vắng vẻ trên đường tiên chậm rãi này. Cho nên Tam điện hạ thỉnh thoảng sẽ nói, chàng thấy Trường Y đặc biệt, nàng ấy đích thực đặc biệt, nhưng loại đặc biệt đó, hoàn toàn không có liên quan gì đến nhi nữ tình trường.

Mặt trời đã lên cao, tiếng huyên náo trên đường càng lúc càng lớn, đây là nhân gian.

Thiên Bộ nhìn thiếu nữ mặt mày ưu tư trước mắt, tướng mạo nàng có phần giống Trường Y, biểu cảm trên gương mặt lúc này lại càng giống với lúc Trường Y năm xưa trốn trong một góc đau thương vì Tang Tịch.

Nhưng hôm nay nàng đã không nhớ ra Tang Tịch nữa rồi.

Mới lúc nãy nàng hỏi Tam điện hạ nghĩ thế nào về Trường Y, lại nghĩ thế nào về nàng. Ai mà ngờ được Trường Y sống lại ở phàm thế này, lại nảy sinh tình ý với Tam điện hạ chứ?

Thiên Bộ lại thở dài thêm lần nữa.

Yên Lan nảy sinh tình ý với Tam điện hạ thì không có chỗ nào tốt cả.

Ở phàm thế đích thực có câu chuyện tràn đầy tươi đẹp thế này, chuyện kể có một thiên thần anh dũng vĩ đại giáng lâm phàm thế, chịu nghìn khổ vạn khổ tìm kiếm, chỉ vì muốn tìm được thứ tình yêu chân thành mà đời trước đã thất lạc ở nhân gian, một màn diễn trên sân khấu liền khiến các cô nương, phu nhân ngồi dưới đài khóc cho một trận. Nhưng đó dẫu sao cũng chỉ là chuyện xưa tích cũ. Thiên thần có thể vì yêu mà làm thế này thế nọ, dứt khoát không phải là Thủy thần trẻ tuổi của tứ hải bát hoang này, cũng không phải Liên Tam điện hạ của Cửu Trùng Thiên.

———————-

[1] Giờ Tỵ ba khắc: Khoảng 9h45 sáng.

[2] Nguyên văn là: Nhạn minh Bạch Bình châu bạn, nguyệt chiếu Tiểu Giang Đông lầu, thanh phong mãi tửu giải ưu, thúy liễu già đoạn xuân sầu (雁鸣白萍洲畔, 月照小江东楼, 清风买醉解忧, 翠柳遮断春愁.): Để lại cho bạn đọc đối chiếu hoặc nếu thích đọc Hán Việt thì đọc. [A Tĩnh: trong bản dịch đầu tiên, tui đã dịch thẳng thanh phong là gió mát để đối với liễu biếc (thúy liễu) ở câu sau dù biết Thanh Phong này có thể đang ám chỉ rượu Túy thanh phong mà Thành Ngọc đang uống. Lúc đó tui dịch thành thể thơ bát ngôn, cảm giác nghe thuận tai hơn. Giờ tui trở vào giữ nguyên chữ Thanh Phong trong câu dịch thơ để chỉ rượu Túy Thanh Phong, dịch thành thể lục bát. Chậc, 4 câu gốc là thơ 6 chữ =.=. Lần nào cũng trớt thể thơ.]

——————–

7 chém:

(1): Tam điện hạ ghẹo gái, cứ ghẹo tiếp đi. Thành Ngọc còn chưa hiểu chuyện gì: Thành Ngọc của tôi thực sự quá khổ.

(2) Tam điện hạ hóa ra lại là Tam điện hạ thế đó, có kinh ngạc không, ngoài ý muốn không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play