Từ hơn một năm trước Thành Ngọc rời khỏi thành Bình An, đội đá cầu ở phường Khai Nguyên là Nhật Tiến Thập Đấu Kim cảm thấy mất đi lãnh tụ tinh thần, đá trận nào cũng uể oải. Đá đá mệt mệt thế nên không thể xuất đầu lộ diện trong các trận đá cầu lớn ở trong kinh thành nữa.

Đội Nhật Tiến Đấu Kim của phường An Lạc tưởng đâu cứ phải vạn năm xếp hạng hai cuối cùng cũng có ngày phất lên, hoành hành ngang dọc trong giới đá cầu ở kinh thành một năm, không bại trận nào, toại thành giấc mộng bá vương. Nửa năm xưng bá, thế là quên mất chuyện bản thân mình là thủ hạ bại tướng dưới tay Nhật Tiến Thập Đấu Kim, lập tức đổi ngay tên đội thành Độc Cô Cầu Bại. Kết quả mới đổi tên đội đến ngày thứ hai, khắc tinh của bọn chúng là Ngọc Tiểu công tử liền trở lại kinh thành.

Hai tuần sau đó, khắc tinh Ngọc Tiểu công tử của bọn chúng liền toại nguyện ước mơ độc cô cầu bại của bọn chúng, thống lĩnh Nhật Tiến Thập Đấu Kim đưa bọn chúng về điểm bắt đầu.

Dưới ánh nắng chói chang, các vị anh hùng hảo hán của Nhật Tiến Đấu Kim, nước mắt lưng tròng, từ bảng hiệu tỷ số 15:3 được treo lên, từ động tác Thành Ngọc lơ đễnh vén vạt áo trước lau mồ hôi, cùng với khi Thành Ngọc vén vạt áo lên lau mồ hôi nhìn các đại cô nương thiếu phu nhân trên đài mang theo ánh mắt rừng rực có thể nung thép thành đồng, mà thấy được kết quả chung cuộc…

Thần tượng của các đại cô nương thiếu phu nhân trong thành Bình An – Tiểu Bá Vương đá cầu Thành Ngọc Ngọc Tiểu công tử đang ngồi xổm trong hiệu thuốc của người bạn tốt Lý Mục Chu đếm từng tờ ngân phiếu thắng được, có chút cảm khái hướng về Lý Mục Chu cũng đang ngồi xổm trước mặt nàng đếm ngân phiếu, phát biểu cảm nghĩ: “Toàn là tiền mồ hôi nước mắt.”

Lý Mục Chu gật đầu: “Ai mà tin nổi đội các em có thể thắng Nhật Tiến Đấu Kim tới mười trái chứ, may mà anh có gan, cược theo em, một tờ ngân phiếu thắng được cũng đủ chữa bệnh miễn phí ba tháng rồi.”

Thành Ngọc vùi đầu trong đống ngân phiếu vừa đếm xong, rút lại ba tờ, rồi đem toàn bộ số còn lại giao cho Lý Mục Chu: “Đây, đủ chữa bệnh miễn phí một năm nhé.”

Lý Mục Chu buồn bực: “Không phải em đang túng tiền à?”

Thành Ngọc xếp ba tờ ngân phiếu thành một cục hình vuông nhỏ cất vào trong túi tiền, vỗ vỗ một cái, giơ tay lau mồ hôi gáy: “Không sao, em kiếm tiền nhanh, ba tờ này đủ cấp cứu rồi.”

Nghe thấy bên ngoài hiệu thuốc có tiếng bước chân truyền lại, Thành Ngọc ngã phịch một cái ra đất, cánh môi trắng bệch, dùng khẩu hình nói với Lý Mục Chu: “Sao Chu Cẩn lại đến đây? Chu Cẩn biết em nhờ anh cá độ đá cầu cho à?” Nàng hơi chồm dậy, bò vào trốn trong căn phòng phía sau: “Thôi xong, em bị đánh chết mất.”

Lý Mục Chu cũng sửng người, nhưng cũng nhanh trấn định lại: “Anh không khai em ra đâu, yên tâm đi.” Vừa đem ngân phiếu nhét vào trước ngực vừa đẩy Thành Ngọc lăn xuống dưới giường cho bệnh nhân nằm, còn đạp thêm một cú, nghiêm chỉnh ngay ngắn ngồi lên mép giường, thuận tay vơ lấy một quyển sách.

Nhân An Đường có kết cấu cửa hàng ở trước vườn ở sau, cửa hàng liền với một cái hành lang nhỏ, nối thẳng vào sân vườn, trước lối vào hành lang có bố trí một không gian nhỏ dành cho những người bệnh nặng nghỉ ngơi, bởi vậy chỉ được che bằng một cái mành vải bố sẫm màu.

Chu Cẩn đứng ở trước mành vải gõ vào khung cửa vài cái rồi mới vén rèm đi vào, Lý Mục Chu vờ như đang tập trung hết toàn bộ tinh thần vào quyển sách trên tay.

Trong phòng rõ ràng còn có thêm hai băng ghế gỗ, Chu Cẩn lại khăng khăng nhất mực ngồi bên mép giường. Thành Ngọc nép sát dưới sàng, thấy được đôi giày của Chu Cẩn đang chắn ngang trước mũi mình, hồi hộp đến mức run hết cả tay.

Chu Cẩn dịu giọng hỏi Lý Mục Chu: “Ta đến xem vết thương của cậu sao rồi.”

Thành Ngọc còn nhớ, lần trước nàng đi đêm bất cẩn té xuống sông, lúc được cứu lên chỉ còn lại có nửa cái mạng, giọng điệu của Chu Cẩn cũng không ân cần được bằng một nửa thế này. Nàng không khỏi hiếu kỳ, Tiểu Lý bị thương nghiêm trọng đến mức nào nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ, lại nghe Lý Mục Chu cũng hết sức nghi ngờ: “Bị thương? Bị thương gì?”

Sau đó là một tràng sột sột soạt soạt, Chu Cẩn dường như đang nắm lấy tay áo của Lý Mục Chu: “Hôm qua cạo dược liệu, không phải bị rách một đường ở đây sao?”

Trên ngón trỏ tay trái của Lý Mục Chu, đúng là có một vết rách. Nhưng vết rách đó nếu nhìn không kỹ thì nhìn không ra đó là một vết thương.

Thể xác tinh thần của Thành Ngọc đều trầm hết cả xuống.

Chu Cẩn lo lắng hỏi Lý Mục Chu: “Có để lại sẹo không?”

Thành Ngọc âm thầm trả lời thay Lý Mục Chu một cách dứt khoát: “Chắc là khó đó.”

Lý Mục Chu dường như cũng chưa từng nghĩ qua vấn đề để lại sẹo hay không để lại sẹo, thoải mái nói: “Cũng không có gì.”

Lại nghe tiếng Chu Cẩn trầm xuống: “Bất luận thế nào, mấy ngày tới đừng làm việc nặng, thuốc mỡ phải nhớ thoa,” lại nói: “Tất cả dược liệu cậu chuẩn bị cắt, ta làm giúp cho là được, cho nên đừng ra sân vườn thu gom dược liệu, bận tới bận lui làm gì nữa.”

Chắc là nghe thấy không cần phải lao động nữa, Lý Mục Chu hết sức vui vẻ ‘Ờ’ một tiếng.

Hai người lại nói về các thứ hoa hoa cỏ cỏ trong vườn thuốc của Lý Mục Chu, mãi đến khi Thành Ngọc nằm sấp dưới sàng mà toàn thân tê dại, Chu Cẩn mới rời đi.

Lý Mục Chu cấp tốc lôi nàng ra: “Chu Cẩn chắc không phải tới tìm em đâu.” Gã tổng kết như vậy.

Thành Ngọc chậm rãi nhìn gã một cái, lại chậm rãi phủi phủi bụi bặm trên đầu gối, tâm tình phức tạp nói: “Em cũng thấy như vậy.”

Lý Mục Chu rất không hiểu nổi: “Nếu đã không phải tới tìm em, gần đây Chu Cẩn nhàn hạ lắm à? Còn rảnh rỗi tới đây đi qua đi lại, còn giúp anh làm việc lặt vặt nữa chứ?”

Thành Ngọc ngồi trên mép giường cố gắng suy nghĩ lại: “Thì như anh nói đó, Chu Cẩn quan tâm anh đến thế, đúng là khiến người ta khó hiểu thật.” Nàng nảy ra một ý tưởng phi thường đáng sợ: “Tiểu Lý… Anh mắc phải bệnh hiểm nghèo nào hả?”

Bị Tiểu Lý đánh ra khỏi Nhân An Đường.

Thành Ngọc mặt mày xám ngắt chạy ra khỏi Nhân An Đường, vừa thấy trời không còn sớm, nhanh chóng chạy như bay về hướng lầu Tước Lai. Nhưng nàng thích náo nhiệt, cứ thấy nơi nào có người tụ tập liền không khỏi dừng bước, hơn nữa còn mềm lòng, vừa thấy sự tình nào thê thảm liền muốn rút hầu bao ra rủ lòng từ bi. Trên đường, đi rồi lại dừng, rồi lại rủ lòng từ bi, đến khi tới lầu Tước Lai, lộn ngược đáy hầu bao trút lên trời, nàng kinh ngạc nhận ra bên trong vậy mà chỉ còn thừa lại mỗi một tờ ngân phiếu nhỏ trị giá mười lượng.

Thành Bình An có ba chỗ đốt vàng, lầu Tước Lai đứng trên cả lầu Mộng Tiên và gác Lâm Lang. Người đương thời nói không vàng chớ đến Tước Lai, là ý nói đến lầu Tước Lai này. Đến lầu Mộng Tiên hay gác Lâm Lang ngủ với cô nương cũng chẳng qua chỉ có bảy tám lượng bạc, nhưng số ấy còn không đủ gọi được hai món rau đàng hoàng ở lầu Tước Lai. Bởi vậy khi Thành Ngọc được tiểu nhị dẫn lên một nhã gian ở lầu hai, đứng trước cửa liếc thấy một bàn món ngon bày ở bên trong, cùng với Liên Tống đang ngồi bên một bàn món ngon đó hướng về một cái bếp bạc, bỏ thêm than bạc, nàng mới cảm nhận được sự tàn nhẫn của vận mệnh và sự bất lực của bản thân.

Tục lệ của triều Đại Hi là thế, ai mời cơm thì người đó trả tiền, không đem đủ tiền mà lại lên tửu lầu mở tiệc mời người ăn cơm, đây chính là có ý vũ nhục người khác, phải bị đánh đòn. Nàng có thể xem là đã cho Liên Tam leo cây một trận, lại không kịp mời Liên Tam một bữa cơm, ăn cơm xong lại còn bắt Liên Tam trả tiền, chuyện này đúng là đắc tội Liên Tam rồi.

Thành Ngọc xoa thái dương, trốn ở hành lang ngoài cửa suy xét hoàn cảnh khó khăn trước mắt, lầu Tước Lai là một chỗ không chấp nhận ghi sổ, Nhân An Đường của Tiểu Lý còn cách xa nơi này hơn cả lầu Thập Hoa, cho dù có chạy đi tìm Tiểu Lý lấy tiền rồi lại chạy về nơi này, cũng mất tới hơn nửa canh giờ, này chẳng khác gì cho Liên Tam leo cây cả.

Nàng hết cách xoay sở. Qua khe cửa nhìn thấy còn có hai người đang cung kính đứng bên cạnh Liên Tam, một người nhìn cách ăn mặc thì chắc là tỳ nữ, người còn lại chính là Văn Tứ tỷ, đầu bếp trưởng của lầu Tước Lai.

Văn Tứ đang cúi đầu nói chuyện với Liên Tam, nàng nghe được câu này: “Cá dao [1] nhiều vây cứng, đao pháp của Tam công tử tốt, vết cắt gọn gàng, vây cũng được rút rất sạch sẽ, chỉ cần điều chỉnh độ lửa hầm cá làm sao cho thịt cá ngưng thành một màu trắng như ngọc không phai, thì đã thành công rồi.”

Thị nữ xinh đẹp tuyệt trần kia thở dài một tiếng: “Nhưng làm sao để nhận ra thịt cá đã đạt đến độ có màu trắng như ngọc không phai, tôi và công tử đều không… haiz, lần trước cũng thất bại ở ngay bước này!”

Thành Ngọc đã nghe hiểu, lúc này Liên Tam đang học Văn Tứ tỷ cách hầm canh.

Nàng nhất thời có chút hoang mang, hiển nhiên là bởi vì Liên Tam và hầm canh là hai thứ không ăn khớp với nhau được. Tuy rằng nàng từng muốn làm mai Liên Tam với Hoa Phi Vụ, nhưng lúc nàng nhìn rõ Liên Tam có dáng vẻ như thế nào, liền một lòng cảm thấy chỉ có cuộc sống bầu bạn bên mai hạc, ẩn cư nơi thế ngoại mới xứng được với chàng. Dưới ánh trăng đàn một khúc nhạc, vẽ một bức tranh gì đó, đây mới là chuyện mà một người có tướng mạo như thế nên làm. Nhưng lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, lúc nàng mới gặp Liên Tam, chàng đang đi ở bến đò, sau đó gặp lại chàng, là lúc chàng đang ở thanh lâu, hôm nay gặp chàng, lại là lúc chàng đi dạo phố, còn lúc này, nàng bất giác nghĩ, không ngờ chàng còn theo nữ đầu bếp học nấu canh.

Ngoài hành lang đột nhiên truyền tới một loạt âm thanh hỗn tạp, vài người cao to khỏe mạnh nâng một cái rương lớn lên lầu, lúc đi ngang qua Thành Ngọc, còn lễ phép nhìn nàng nói xin tiểu công tử nhường đường.

Thành Ngọc nghi hoặc nhìn đám tráng sĩ đem cái rương vào nhã thất Liên Tam đang ngồi, rương bị mở ra, đợi đến khi nhìn rõ thiết bị to lớn dài một trượng cao bảy tấc kia là món đồ chơi gì, Thành Ngọc liền ôm trán. Trời ạ, không phải chứ, nàng thầm nhủ.

Thị nữ xinh đẹp trong phòng nhìn thiết bị kia bằng ánh mắt cao hứng: “Công tử nghĩ đúng lắm, lần này nhất định không thất bại nữa đâu.” Lại hướng về Văn Tứ tỷ mặt đầy hoang mang, dịu dàng nói: “Lần trước tôi nhớ sau khi bỏ thịt cá vào, Văn tỷ vừa vặn nấu đúng nửa khắc không dư không thiếu một phân, đúng không?”

Văn Tứ còn đang mơ màng: “Chắc là… nửa khắc thật, nhưng có phải là không dư không thiếu một phân hay không, nô tỳ thực sự chưa từng tính thử, nô tỳ chỉ nhìn chất lượng thịt cá, cảm thấy đã đến lúc rồi thì vớt nó ra nồi thôi.”

Khi thị nữ và Văn Tứ đang nói chuyện, Liên Tống đang tự mình điều chỉnh thiết bị gỗ dài một trượng; đợi đến khi điều chỉnh thiết bị đó xong, chàng lại dùng gậy gắp lửa bỏ thêm than vào chiếc lò bằng bạc đang cháy; đến khi ngọn lửa cháy lên một màu vàng óng, chàng đứng dậy khởi động cần gạt của thiết bị; khi thấy bánh răng bằng gỗ chậm rãi chuyển động, chàng mới thong thả trở lại bên chiếc bàn bát tiên bày đồ ăn.

Thanh âm của bánh răng chuyển động chậm rãi vang lên trong phòng, mang theo ý vị vừa du dương vừa xưa cũ. Thị nữ nọ sớm đã ngừng cuộc nói chuyện với Văn Tứ, lúc này rất đúng thời điểm đưa một chiếc khăn ướt qua. Liên Tam sau một hồi bận rộn, bấy giờ tiếp lấy khăn, chầm chậm lau tay, sau khi lau sạch từng tấc từng tấc ngón tay, chàng mới hơi ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa: “Còn muốn kì kì kèo kèo ở đó tới bao giờ? Suy nghĩ xong rồi thì vào được chưa?”

Thiên Bộ nghe nói hôm nay Tam điện hạ có hẹn ăn trưa với người khác ở đây, bởi vì có thể hẹn Tam điện hạ một cái hẹn trên dưới quốc triều cũng chỉ có mỗi Quốc sư, thế nên cô vẫn cho rằng người bọn họ đang chờ chính là Quốc sư. Nhưng nghe giọng điệu của Tam điện hạ lúc này thì lại không giống đang nói chuyện với Quốc sư lắm, Thiên Bộ khó tránh hiếu kỳ, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa.

Đầu tiên là thấy một bàn tay đang bấu trên cửa, bàn tay đó vô cùng thanh tú, hình dáng cũng rất đẹp mắt, hơi nhỏ một chút, giống như bàn tay của một thiếu niên, hoặc một thiếu nữ.

Lại nhìn qua một chút, một đứa bé mảnh mai từ bên khung cửa đang nhích dần nhích dần ra. Nói người đó là một thiếu niên, bởi vì toàn bộ tóc đen đều được búi cả lên đầu, trên người còn mặc trang phục đá cầu kiểu dáng của nam tử, là cách ăn vận của một thiếu niên thanh xuân.

Nhưng đến khi Thiên Bộ thấy rõ khuôn mặt đó, lại không khỏi hít một ngụm khí lạnh, là một gương mặt quá mức xinh đẹp. Cô còn nhớ nữ thần Hòa Huệ năm đó ở bên cạnh Tam điện hạ đã có thể tính như người đẹp nổi tiếng trong tứ hải bát hoang, nhưng gương mặt của thiếu niên này so ra còn đẹp hơn nữ thần Hòa Huệ rất nhiều lần. Vấn đề chỉ là tuổi tác còn nhỏ, nên giống như một đóa hoa đang chờ nở, vì vậy vẻ đẹp còn có chút kín đáo. Nhưng tưởng tượng đến một ngày khi đóa hoa kia cuối cùng cũng nở rộ, chỉ có thể dùng bốn chữ lộng lẫy tột cùng [2] để hình dung sắc đẹp của thiếu niên này.

Thiên Bộ nhìn đến ngây dại.

Ngoài cửa nhã thất, Thành Ngọc kiên cường cố gắng nhích người ra khỏi cửa hành lang.

Liên Tam lau tay xong, vừa đưa khăn lại cho Thiên Bộ vừa hỏi nàng: “Không muốn vào?”

Thành Ngọc đẩy cánh cửa: “… Ừm.”

Liên Tam nhìn nàng: “Lý do?”

Ánh mắt Thành Ngọc dời ra phía sau Liên Tam, ngừng một chút, “Cái đó có phải là Thất Luân Sa Chung không?” Nàng đẩy cửa, tay phải gập lại, cổ tay nhúc nhích, ngón tay chỉ vào thiết bị bằng gỗ đang chiếm hết phân nửa nhã thất.

Khi những tráng sĩ vừa rồi tháo dở lớp bên ngoài của cái rương, Thành Ngọc liền biết thứ bọn họ nâng vào chính là một cái Thất Luân Sa Chung. Chiếc đồng hồ cát có bảy bánh răng này chính là vật tính toán thời gian chuẩn xác nhất thiên hạ đương thời, nguyên lý của nó chính là dùng cát chảy để khua động bảy cái bánh răng liền kề, thúc đẩy kim đồng hồ trên bề mặt để chỉ thời gian, chính là phát minh của Quốc sư Túc Cập lúc còn kiêm chức Giám chính Khâm Thiên Giám, cả thiên hạ chỉ có mấy cái. Nàng từng thấy được một cái trong tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.

Thành Ngọc lại thở dài: “Mọi người không nghe thấy nó khóc thảm thiết lắm sao?”

Thiên Bộ từ đầu đến cuối vẫn đứng một bên không nói không rằng quan sát Thành Ngọc, lúc này nghi hoặc bản thân mình có phải đã nghe nhầm không, trong phòng bỗng chốc lặng phắt như tờ, mãi đến khi nghe Tam điện hạ hỏi một câu “Em nói cái gì?”, Thiên Bộ mới cảm thấy bản thân chắc là không có nghe nhầm.

“Mọi người không nghe thấy chiếc Thất Luân Sa Chung kia khóc thảm thiết lắm sao?” Thành Ngọc lặp lại một lần nữa.

“Chắc nó cảm thấy bản thân bị người ta dùng vào việc vặt, khóc tu tu rồi kìa.” Nàng nói chuyện vô cùng nghiêm túc: “Mọi người biết mà, nó là vua trong số các loại đồng hồ cát, sĩ khả sát bất khả nhục.” Nàng ngừng một chút: “Nghe nó khóc tu tu như vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu chứ,” Nói đến đây, cuối cùng nàng cũng nắm được một sợi dây liên kết, có thể trả lời câu hỏi tại sao chỉ đẩy cửa mà không chịu vào của Liên Tam: “Cho nên em nghĩ em sẽ không vào đâu,” Nàng ho một tiếng: “Em sợ nhất là nghe người ta khóc đó.” Lại quan sát xem Liên Tam đang có sắc mặt thế nào, rồi nói: “Em ngồi ngoài cửa như vầy là được, Liên Tam ca ca còn chưa ăn cơm, vậy cứ ăn đi,” Nàng mím môi: “Em ngồi ngoài này hầu chuyện anh là được.”

Nàng đúng là có suy nghĩ như vậy, một bàn đồ ăn, nếu một mình Liên Tam dùng, vậy dùng xong chắc chắn sẽ ngại để nàng tính tiền, nàng mới ra chiêu bất ngờ diễn thành thế này đây.

Kỳ thực nếu nàng đang đối mặt với hai người phàm, thần thần bí bí nói như vậy không chừng có thể thực sự khiến họ hoang mang. Nhưng trước mặt nàng lại là hai vị thần tiên.

Là thần thiên, những thứ quái lực loạn thần, Thiên Bộ quá hiểu, chiếc đồng hồ cát trước mặt không hề có chút dấu hiệu thành tinh nào, cho nên Thiên Bộ vốn dĩ không hiểu nổi thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần trước mặt đang nói cái gì.

“Nó thực sự đang khóc à?” Nhưng Thiên Bộ nghe thấy Điện hạ nhà mình trả lời như vậy.

Tiếp đó, cô nghe thấy Điện hạ nhà mình còn nghiễm nhiên truy hỏi thêm một câu: “Còn khóc rất thảm thiết, đúng không?”

Thiên Bộ cảm thấy thế giới này quá kỳ diệu rồi.

“Đúng, vẫn còn đang khóc tu tu ấy.” Mà thiếu niên này cũng trả lời chắc nịch như vậy, nói xong còn lùi ra giữa hành lang.

Thành Ngọc lùi đến giữa hành lang, cảm thấy chắc nàng đã qua ải rồi, vừa muốn thở phào, lại nghe Liên Tam mở miệng: “Tôi cho phép em ngồi canh ở đó khi nào? Vào đây.”

Thành Ngọc mơ hồ: “Mới vừa rồi không phải em đã nói…”

“Em vừa rồi có nói,” Liên Tam ngắt lời nàng: “Sĩ khả sát bất khả nhục, cho nên tôi đem nó tới đây tính giờ nấu canh, khiến cho cái đồng hồ cát này cứ khóc tu tu, em không nỡ vào đây nghe nó khóc, cho nên không vào.” Có vẻ như Tam điện hạ cảm thấy cụm từ ‘cứ khóc tu tu’ mới mẻ, nên Thiên Bộ khi nghe thấy chàng nói đến chỗ này, có ngừng lại một giây khó lòng phát hiện được.

Liên Tam dùng một câu ngắn gọn tường thuật rành mạch hoàn chỉnh sự tình, cũng tổng kết rất chính xác lập luận của nàng, Thành Ngọc chớp chớp mắt: “Vậy tại sao còn…”

Ánh mắt của Tam điện hạ như có như không quét qua chiếc đồng hồ cát, rất bình tĩnh nói: “Vì nấu món canh này cho em mới đem nó tới đây, tôi cảm thấy, cho dù là nó đang khóc, em cũng phải vào ngồi đây, vừa ăn canh, vừa nghe nó khóc.”

Thành Ngọc nghẹn lời. Hồi lâu sau, nàng ôm trán giả bộ đau đầu, dụi dụi mắt, dụi đến khi mắt đỏ lên, mới ra vẻ khó xử, khẽ nói: “Nhưng em mới ngồi đây một chút, đã thấy đầu rất đau rồi, nếu mà còn vào ngồi trong đó, chắc chắn sẽ không chịu nổi.” Nàng vừa nói, vừa lặng lẽ chọn một điểm trong tầm mắt để nhìn trộm thần sắc của Liên Tam.

Chỉ thấy Liên Tam bật cười, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy thì chỉ có thể bảo em vào đây ngồi, vừa chịu đau đầu, vừa ăn canh, vừa nghe nó khóc.”

Thành Ngọc lại tiếp tục nghẹn lời.

Lần này nàng bị nghẹn thật, quá nửa ngày cũng không nghĩ ra được phải đối đáp thế nào, trầm mặc hồi lâu, nàng nói: “Liên Tam ca ca quá tàn nhẫn.”

Liên Tam gật đầu: “Tàn nhẫn chút thôi.”

“…” Từ nhỏ đến lớn, Thành Ngọc luôn là người khiến người khác không biết xử trí ra sao với nàng, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi khổ của những người bị người khác làm cho không biết xử trí ra sao, đột nhiên nảy sinh cảm giác tội lỗi đối với đám bạn tốt từng bị nàng dằn vặt trong quá khứ. Nàng ngơ ngác đứng đó tựa người vào khung cửa, nghiêm túc buồn rầu, nghĩ đến việc lách một vòng lớn thế này, cố gắng diễn lâu thế này, cuối cùng nàng vẫn phải vào ngồi đó trả tiền, nhưng nàng có mang theo tiền đâu! Bây giờ nàng nói với Liên Tam là nàng không có đủ tiền mà đã đến đây, Liên Tam sẽ tha thứ cho nàng chứ? Tình bạn thế này chắc có dài lâu?

Nàng đưa mắt nhìn Liên Tam, thấy Liên Tam cũng đang nhìn mình. Vừa nãy nàng dẫu sao cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lúc này nhìn gương mặt Liên Tam, cuối cùng nàng cũng phát hiện ra chỗ không đúng đó là chỗ nào.

Nàng trầm mặc một lát: “Liên Tam ca ca, thực ra em cũng hơi thông minh đó.”

“Ờ? Nguyện ý lắng nghe.”

“Sự việc vốn không phải là vì nấu món canh này cho em nên mới đem chiếc Thất Luân Sa Chung này đến đây.” Nàng nói giọng chắc chắn: “Hôm nay, bởi vì em nói muốn đưa Liên Tam ca ca đi tửu lâu, bảo anh đến lầu Tước Lai đợi trước, Liên Tam ca ca cảm thấy trước rảnh sau cũng rảnh, mới muốn nấu lại thử món canh cá một lần nữa xem sao, vừa rồi Liên Tam ca ca chỉ đang nói gạt em.” Nàng càng nói càng cảm thấy chuyện đúng là như vậy: “Có điều, trước nay anh vẫn thấy món này nấu chưa đạt, bởi vì lúc nào cũng không thể phân biệt rõ thịt cá đã nấu đến thời điểm thích hợp chưa, cho nên mới đưa chiếc đồng hồ cát này tới. Là tự Liên Tam ca ca muốn nấu thành công món canh này, vốn không có liên quan gì đến em!”

“Ờ,” Liên Tống nói: “Ý của em chính là không muốn ăn món canh không phải đặc biệt làm vì mình, đúng không?” Chàng vân đạm phong khinh tổng kết một câu: “Chuyện này có gì khó, tôi lập tức nấu lại một nồi dành riêng cho em là được.”

Thành Ngọc gật đầu: “Bởi vậy nên…” lại lập tức lắc đầu: “Không đúng,” Không cẩn thận lại đập trán vào khung cửa, “Á!” Nàng khẽ kêu lên, đau thì không đau, nhưng bị đụng cho lảo đảo, đầu cũng hơi sưng lên: “Em có ý đó thật à?” Nàng nghi hoặc hỏi Liên Tam.

Liên Tam cúi đầu, làm nàng nhìn không rõ sắc mặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng chàng nói, nàng nghe thấy chàng nén giọng tiu nghỉu đáp: “Đúng vậy, em tị hiềm món canh này không phải đặc biệt nấu vì em.”

Thiên Bộ đứng cạnh bên trừng mắt chứng kiến một tràng vừa xảy ra, cảm thấy hôm nay gặp quỷ rồi.

Thành Ngọc lẩm bẩm “Không đúng nha,” Lần này nàng cuối cùng cũng giữ cho bản thân không bị Liên Tống dẫn đi chệch hướng, tay phải ôm trán vừa mới bị đụng trúng: “Em cảm thấy ý của em hẳn phải là, bởi vì Liên Tam ca ca hoàn toàn không phải nấu món canh này riêng cho em, cho nên em không ăn cũng được, Liên Tam ca ca ăn một mình đi, em ở đây hầu anh là được.” Lúc vừa nói xong, đồng hồ cát vừa vặn báo hiệu qua nửa khắc, chiếc kim ngắn nhất trên mặt đồng hồ đột nhiên bật ra một con chim họa mi to bằng ngón cái, hót véo von.

Liên Tam nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, vươn tay múc nước canh trong nồi ra, nước canh hầm đến lúc thích hợp, lập tức liền có một mùi thơm tươi mát xông vào mũi.

Văn Tứ tỷ dịu dàng nhìn Thiên Bộ, nói: “Màu sắc thịt cá lần này, đúng là trắng như ngọc, đọng lại không tan, Tam công tử nấu canh lần này canh thời gian rất đúng.” Thiên Bộ ‘ừ’ một tiếng, thấy Liên Tống vươn tay phải ra, bản năng trung thành tận tụy khiến cô cho dù tinh thần có như đi vào cõi mơ cũng có thể gấp gáp đem một cái chén sứ mạ vàng có hoa văn đưa qua một cách chuẩn xác.

Hôm nay Thành Ngọc phải dậy từ sớm, cơm còn chưa ăn được hai ngụm liền bị nhóm thiếu niên trong đội đá cầu bế đi đến đấu trường, bị hành hạ cả buổi sáng, bụng đã sớm sôi sùng sục, lúc này ngửi thấy mùi thơm nồng của nước canh, bụng lại sôi lên thành tiếng, hát bài ca vườn không nhà trống. Nàng lớn đến tận tuổi này chưa từng bị đói đến mức ấy, không khỏi cúi đầu nhìn cái bụng của mình đến ngơ ngẩn.

Liên Tam múc canh xong, ánh mắt cũng dừng trên cái bụng của nàng: “Đồng hồ cát hết khóc rồi, còn không chịu vào đây?”

Thành Ngọc ôm bụng nhìn trái ngó phải, lắp ba lắp bắp nói: “Em vẫn còn nghe thấy nó, vẫn còn…”

Liên Tam nói: “Bữa cơm này không cần em mời, tôi đã tính tiền rồi, vào không?”

Thành Ngọc nhất thời sững sờ: “Em, không phải, không phải…” Cả gương mặt hiển nhiên đã hơi đỏ lên, nàng ấp úng nói: “Liên Tam ca ca sao lại biết, biết là em…”

Liên Tam nhíu mày: “Biết em không đem đủ tiền cho nên mới nói nhăng nói cuội tìm cớ thoái thác?”

Thành Ngọc lập tức nói: “Không phải em cố ý không mang theo tiền, cũng không có ý khinh thị, trêu chọc anh…” Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Liên Tam rồi lại lập tức cúi đầu: “Liên Tam ca ca không giận chứ?”

Liên Tam nói: “Không giận.”

Thành Ngọc rõ ràng cảm thấy kinh ngạc: “Tại sao không giận? Lần trước cho anh leo cây, đã là thất lễ lắm rồi, lần này còn làm thế, thực sự rất có lỗi với anh, anh thực sự không giận?”

Liên Tam nhìn nàng: “Em còn biết rằng mình rất có lỗi với tôi à.”

Thành Ngọc hổ thẹn cúi đầu, lại nhịn không được hiếu kỳ nói: “Vậy anh, tại sao anh lại không giận chứ?”

Liên Tam nhìn nàng một cái: “Chắc vì em ngốc đó.”

Thành Ngọc trợn mắt, hiển nhiên rất kinh ngạc: “Em ngốc chỗ nào?”

“Mỗi lần nói bừa đều bị tôi nhìn thấu, còn dám nói mình không ngốc?”

Thành Ngọc nghe thế liền lập tức hít sâu, buồn bực không vui nói: “Chẳng qua là bởi vì em không có những sở trường đó thôi.” Miệng đang nói, bụng lại đột ngột kêu lên, mặt nàng lại đỏ ửng, đứng bên cạnh cửa ôm cái bụng của mình, vẻ mặt không biết nên làm như thế nào.

Khóe môi Tam điện hạ cong lên, vươn tay đem chén canh đã được múc đầy đặt trên chiếc bàn bát tiên, để chỗ đối diện với cửa vào, gõ gõ chiếc quạt xếp đang khép, nói với nàng: “Bất luận thế nào, ăn cái gì đó trước đi.”

Nàng ậm ờ một lúc lâu, mới đỏ mặt lê bước chân vào, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí mà Liên Tam tỏ ý muốn nàng ngồi đó, lau tay, bưng chén canh lên, trước khi ăn canh còn nhỏ giọng thầm nhủ một câu vẫn canh cánh trong lòng: “Em cảm thấy em rất thông minh mà.” Mặt vẫn còn đỏ ửng.

Sau một hồi tiêu hóa thật là lâu, Thiên Bộ mới tiếp thu được chuyện Điện hạ nhà mình vừa nhận một nghĩa đệ ở trần gian.

Tam điện hạ có thể nói nhiều thêm đôi ba câu với người phàm đã là chuyện rất đáng ngạc nhiên rồi, hôm nay lại còn nói với tiểu thiếu niên này nhiều câu như vậy, hơn nữa hầu hết đều là những câu nhàm chán, khiến Thiên Bộ cảm thấy rất chấn động.

Nghĩ sâu một chút, là bởi vì tiểu thiếu niên này có tướng mạo đẹp đẽ hay sao? Nhưng theo ấn tượng hơn vạn năm qua của Thiên Bộ, Tam điện hạ chưa bao giờ là người thiển cận như thế. Đến Bạch Chân, ca ca của đệ nhất mỹ nhân Thần tộc Bạch Thiển trong truyền thuyết, chiếu lý có thể còn đẹp hơn thiếu niên này đến mấy phần, nhưng cũng chẳng thấy Tam điện hạ có giao tình gì với Bạch Chân.

Thiên Bộ lại hiếm hoi xuất thần.

Khi cô xuất thần, hai người đã ăn cơm được tương đối, bấy giờ còn ngẫu nhiên nói chuyện gì đó, Thiên Bộ nghe không rõ, đến lúc này đột nhiên nghe thấy Điện hạ nhà mình thản niên nói: “Cả ngày hôm nay tôi rảnh.” Thiên Bộ nheo mắt, âm thầm phủ định ngay: “Điện hạ, hôm nay ngài không có rảnh, trong thư phòng đang chất một bàn văn thư đợi ngài xử trí, Quốc sư đưa thiệp nói trưa nay sẽ đến bái kiến ngài, Yên Lan Công chúa cũng nói có mấy bức tranh trưa nay muốn trình ngài xem qua…” Tuy rằng cô không nghe rõ vừa nãy hai người đã nói cái gì, nhưng cô cảm thấy mình hiểu rất rõ hàm ý trong câu nói này của Tam điện hạ.

Thành Ngọc cũng hiểu được hàm ý của Tam điện hạ, nàng chớp chớp mắt, suy nghĩ, ý của Liên Tam hẳn là, hôm nay chàng rảnh, cho nên nàng phải theo hầu chàng hết cả ngày mới coi như xong. Chuyện này cũng không có gì không được, dù sao bữa cơm này cũng là do Liên Tam mời, nàng còn ăn hả hê thoải mái như vậy, làm người cần phải có ơn tất báo. Vấn đề duy nhất ở đây chính là trên người nàng chỉ mang đúng có mười lượng bạc, vung mười lượng bạc thì có thể chơi được thứ gì hay ho?

Nàng: “Vậy…” một hồi lâu, đề nghị: “Vậy chúng ta lát nữa đi nghe kể chuyện nha?”

Liên Tam chậm rãi ăn canh, không phát biểu ý kiến.

“Xem kịch?” Liên Tam vẫn không phát biểu ý kiến.

“Đập cầu? [3]”

“Bắn gỗ [4].”

Thậm chí nàng còn nghĩ tới: “Đánh đu?”

Liên Tam buông chén, nhìn nàng giống như nhìn một kẻ kém trí. Thành Ngọc gãi gãi đầu, không ngờ gãi luôn cả hộ ngạch xuống, lại luống cuống tay chân cột nó lại, vừa cột vừa nói: “Nếu những thứ này anh đều không để mắt,” Nàng suy nghĩ: “Thế em đưa anh đến một nơi mới lạ vậy.” Nàng vừa nhớ đến nơi đó vừa cong khóe mắt: “Cho dù Liên Tam ca ca rất hay soi mói, nhưng đến nơi đó rồi, chắc là không soi mói ra gì, mà nhất định rất vui đó!”

Dùng xong ngọ thiện ở lầu Tước Lai, Thiên Bộ thì bị Điện hạ nhà mình đá về phủ, còn Điện hạ nhà cô thì hiển nhiên là bị Thành Ngọc đá vào xe ngựa của Liên phủ đang đỗ ở bên ngoài.

Thành Ngọc liếc nhìn mành xe ngựa buông xuống, sau đó chầm chậm chầm chậm quẹo vào một tiệm thuốc đối diện xéo lầu Tước Lai, vội vã mua nửa cân bột lưu huỳnh, vài củ tỏi và mấy tấm vải thưa, ngồi xổm ở chỗ đó nhanh tay lấy vải thưa vò thành một cục hình tròn to bằng cái nắm tay.

Lúc biến cố xảy ra, Thành Ngọc đang ôm theo một cái túi mới bằng giấy dầu dày cộm chứa mấy viên tròn bằng vải thưa đó bước ra cửa, mắt thấy đám người trên phố bỏ chạy tứ tán, nàng vẫn còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, tiếp theo liền thấy một cái sạp bán son phấn và một cái sạp bán trang sức nàng mới vừa đi qua bị đánh ngã. Ồ, nàng biết xảy ra chuyện gì rồi.

Trị an ở kinh thành quá nửa thời gian đều ổn, đằng nào cũng là dưới chân thiên tử, con nhà giàu có rất nhiều, mười ngày nửa tháng, mọi người chỉ tranh chấp nhau vì mấy chuyện chọi gà đuổi chó cướp cô nương các loại thôi. Đến khi có tiếng đao kiếm truyền tới tai Thành Ngọc, nàng nghĩ, ‘oa oa’, hôm nay bọn chúng làm lớn chuyện thật rồi, động tới đao kiếm luôn.

Kết quả đến khi đoàn người chạy tứ tán làm lộ ra hiện trường tranh chấp, nàng mới nhìn thấy trận chiến trước mặt không phải là chuyện nhỏ: Ở trung tâm con đường cách nàng mười mấy bước, một đám người bịt mặt tay cầm đao đang công kích một thanh niên áo đen, thanh niên đó còn đang mang theo cô gái áo trắng không biết võ.

Bảy tám người bịt mặt, chiêu nào thức nấy đều tàn nhẫn vô cùng, chiêu nào xuất ra cũng như muốn lấy mạng. May mà thanh niên áo đen kia thân thủ cao cường, vừa bảo vệ cô gái đội mạn che mặt vừa địch lại bảy tám người, hơn nữa dường như còn chiếm được thế thượng phong. Thân ảnh của thanh niên và kiếm chiêu đều biến hóa cực nhanh, Thành Ngọc nhìn không rõ hình dáng của thanh niên đó, cũng không có tâm trạng xem trận náo nhiệt này.

Cưỡi ngựa bắn cung đá cầu, mặc dù cái nào Ngọc Tiểu công tử cũng chơi được, nhưng Ngọc Tiểu công tử nàng không biết võ. Nàng tự hiểu được phân lượng của bản thân mình, cũng hiểu rõ nơi này đang diễn ra kịch bản thích sát trên đường, lập tức quay đầu chui lại vào tiệm thuốc, chiếm một vị trí ở bên cạnh gã sai vặt trong tiệm, thật thà ngoan ngoãn ẩn nấp.

Người trên đường rất nhanh đã trống đi một nửa, một nửa còn lại chạy không kịp còn đang tiếng lớn tiếng nhỏ vừa kêu vừa chạy thục mạng. Trong đám người chạy tứ tán có một bà lão bị đám người xô đẩy ngã xuống trước cửa tiệm thuốc. Trên đường hỗn loạn thế này, nếu bị hai tên cường tráng trẻ tuổi trên đường giẫm trúng, mạng của bà lão này chắc ô hô ai tai mất rồi.

Thành Ngọc kỳ thực cũng có chút sợ hãi đao quang kiếm ảnh, nhưng thấy bà lão thế này, nàng lại không nhẫn tâm, thở ra một hơi rồi ném cái túi giấy xuống đất, sau đó khom lưng chạy ra ngoài. Kết quả vừa mới đỡ bà lão lên, vừa định vừa đỡ vừa dìu bà lão vào tiệm thuốc, liền thấy một thanh đao lớn bị đánh dội lại bay tới trước mặt mình.

Thành Ngọc đờ đẫn.

Trong một giây liếc ngang qua Thành Ngọc, Quý Minh Phong cũng đờ đẫn, lại thấy thanh đao kia lao về phía nàng, trước khi thốt ra hai từ ‘tránh ra’, thanh kiếm sắc bén trên tay cũng đã rời khỏi tay bay đến đó, người cũng theo kiếm lao qua.

Hóa ra bảy tên hắc y nhân đã bị Quý Minh Phong xử lý gần xong, ba tên chết, bốn ngã trọng thương, tên còn khả năng đánh đấm nhất trước khi ngã xuống đất đã dốc một hơi sức cuối cùng, hướng binh khí về phía Tần Tố Mi đang trốn bên cạnh y. Lúc y xoay người đánh văng thanh đao kia sang hướng khác, lại không ngờ rằng chỗ nó bay tới vậy mà lại có người đang đứng. Người đứng đó là Thành Ngọc.

Quý Minh Phong biết Thành Ngọc lanh lợi. Nàng dường như là người lanh lợi nhất trong số các cô nương mà y từng biết, nhưng trong tình huống nguy hiểm như hôm nay, nàng lại chỉ đứng sững người nhìn trường đao bay tới mà không chút động đậy. Thanh kiếm phóng qua lại không cản kịp trường đao đã đi trước một bước, Quý Minh Phong rét run cả người.

Mắt thấy mũi nhọn của thanh đao kia chỉ còn cách Thành Ngọc chưa đầy hai ba thước, từ một góc khuất nào đó lại đột nhiên có một chiếc quạt xếp đang khép bay ra.

Chiếc quạt kia toàn thân đen tuyền, chỗ trĩu xuống của chiếc quạt có một chấm màu đỏ, cũng không biết đó là cái gì. Khi mũi đao còn cách Thành Ngọc hai thước, chiếc quạt liền đập vào thanh đao chuẩn xác từng li, vang lên một tiếng ‘đinh đang’, xem ra nan quạt là dùng một thứ bằng kim loại tạo thành. Cả thanh trường đao hoàn toàn bị đánh văng. Nhưng cho dù chiếc quạt kia được làm từ huyền thiết, cũng phải là một vật nhẹ nhàng không thể cản nổi trường đao. Thế nhưng thứ vật nhẹ nhàng thế ấy, lại nhẹ nhẹ nhàng nhàng va mạnh vào trường đao nặng hai ba mươi cân khiến nó bay chệch sang hướng khác.

Chỗ Thành Ngọc ẩn thân vừa rồi là chỗ khắc hai câu đối ở trước cửa tiệm thuốc, viết rằng ‘Núi tiên nào có cây hiếm, trên phố lại có thuốc hay [5]”. Thanh đao cực kỳ đáng sợ kia bị quạt xếp va phải, mũi đao xẹt qua cắm sập vào chữ ‘hiếm’, xuyên sâu ba tấc, đủ thấy công lực của người ném quạt cao thâm cỡ nào.

Lực đạo lớn như vậy, lý ra cho dù chiếc quạt xếp sau khi va trúng trường đao có phát sinh phản lực, thì cũng không có cách nào men theo đường cũ trở về, thế nhưng không hiểu vì sao, sau khi chiếc quạt va trúng trường đao, lại bay về theo đường cũ, hướng đi đến dường như là một cỗ xe ngựa sang trọng đang đỗ ở bên đường đối diện.

Trong nháy mắt chiếc quạt kia bay đến gần, từ sau mành xe có một bàn tay vươn ra. Bàn tay trắng nõn thon dài, thò ra khỏi ống tay áo màu trắng bạc, dưới ánh sáng mặt trời, toát ra một loại ưu nhã khó nói thành lời. Đó là bàn tay của một nam tử, quạt đen vừa vặn rơi vào tay nam tử đó, bàn tay kia dường như lơ đãng vỗ vỗ lên cán quạt, sau đó thu quạt về.

Dưới ánh nắng chói chang, khi trường đao xẹt qua trước mặt, Thành Ngọc cảm thấy bản thân mình không còn nghĩ được gì nữa.

Nàng không nghĩ được gì nữa, bóng đao lác đác trong cổ mộ nước Nam Nhiễm chợt như bóng ma lóe lên trong đầu nàng, lại có tiếng nói ôn hòa của một cô gái xa xăm vang vọng bên tai nàng: “Đừng sợ, Quận chúa, đừng sợ.” Khi giọng nói của cô gái đó vang lên, trước mắt đều trở nên mơ hồ, giây phút đó Thành Ngọc có hơi hốt hoảng.

Khi trường đao xé qua, lão bà được Thành Ngọc nửa dìu nửa nâng bởi vì quay lưng về phía trận đấu, nên chưa nhìn thấy một màn kinh tâm này, đến khi thanh đao xuyên vào câu đối trước cửa hiệu thuốc, bà vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Thành Ngọc đứng bất động nên kéo tay nàng một cái. May mà gã sai vặt bốc thuốc trong cửa hàng còn có mấy phần can đảm, lập tức chạy ra đỡ tay bà lão vào trong hiệu thuốc, lại xoay đầu ra muốn đỡ Thành Ngọc.

Lúc này, Thành Ngọc mới mơ mơ hồ hồ có phản ứng lại, trước mắt vẫn hỗn loạn như trước, nàng ngẩn ngơ nhìn trái ngó phải, phát hiện trên đường sớm đã không còn bóng người, vỏn vẹn chỉ còn lại bản thân mình và thanh niên áo đen đứng cách xa hơn mười bước. Vị cô nương áo trắng kia đứng xa hơn một chút.

Trước mắt nàng lại mơ hồ lẫn lộn, chỉ có thể nhìn thấy đại khái có bóng người, thầm nhủ hai vị này chắc là một nam một nữ vừa mới bị người bịt mặt vây công. Nàng cũng không rõ tình huống trước mắt là tình huống gì, chỉ kéo tay áo lên chùi mắt.

Khi Thành Ngọc lau mắt, Quý Minh Phong đã bước lên phía trước một bước, nhưng không đến gần hơn, chỉ giữ khoảng cách thế này mà nhìn nàng, không nói không rằng.

Liên Tống vén rèm xe lên, vốn là muốn xem xem có phải Thành Ngọc đã bị dọa cho ngớ ngẩn rồi không, vừa vặn nhìn thấy Quý Minh Phong đang chăm chú nhìn Thành Ngọc, sau đó bất tri bất giác bước đến thêm một bước. Chàng liền vén mành xe vắt lên một cái móc bằng ngọc đen bên trong, nhặt lên quyển sách giải trí vừa rồi đang tùy ý lật xem trong lúc đợi Thành Ngọc, nhưng không có ý giở đọc, chỉ cuộn ở trên tay. Chàng ngồi trong xe nhìn hai người nọ, ánh mắt bình thản, quyển sách trên tay phải thỉnh thoảng lúc có lúc không gõ nhẹ lên đầu gối.

Thành Ngọc lau mắt xong thì thấy có người đang nhìn nàng, đợi đến khi hai mắt có thể nhìn thấy rõ ràng rồi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp tầm nhìn của Quý Minh Phong, nàng trước tiên là ngẩn người, tiếp theo cả gương mặt liền bị rút hết huyết sắc chỉ trong chớp mắt.

Bàn tay cầm kiếm của Quý Minh Phong siết chặt, gọi tên nàng: “A Ngọc.”

Thành Ngọc nén giọng nói: “Quý công…” Lại đổi lời: “Không, Quý thế tử.” Nàng miễn cưỡng bày ra vẻ mặt trấn định: “Không ngờ rằng lại gặp được Quý thế tử ở đây, tháng trước nghe nói Thế tử đại phá Nam Nhiễm, hẳn Thế tử đang theo Vương gia đến kinh thành báo công.”

Quý Minh Phong nói: “Có thể đại phá Nam Nhiễm, công sức của nàng…”

Thành Ngọc lại không để y nói hết câu, nhìn đám người che mặt đang nằm la liệt ở cách đó không xa, dứt khoát chuyển đề tài nói với Quý Minh Phong: “Thực ra kinh thành xưa nay luôn thái bình, không biết tại sao hôm nay lại khiến Thế tử gặp phải cuồng đồ thế này, chắc đã khiến Thế tử kinh sợ, à, có tuần sai đến rồi kìa,” Nàng mím mím môi nói: “Quý thế tử còn bận công việc, có lẽ tôi không nên làm lỡ…”

Tầm nhìn của Quý Minh Phong dường như dán chặt trên người nàng, đột nhiên ngắt lời nàng: “Lúc đó tại sao không nói câu nào thì đã bỏ đi?”

Thành Ngọc giống như không ngờ được y sẽ hỏi câu này, cúi đầu im lặng một lát, lúc ngẩng đầu lên, khóe môi liền ẩn ước ý cười. Gương mặt trắng như tuyết, lại treo lên một nụ cười vờ vĩnh thế này, nàng nén giọng nhưng lời nói vẫn rõ ràng: “Sao lại không nói câu nào, tôi nhớ cái gì nên để lại, tôi đã để lại cho Thế tử rồi kia mà.”

Quý Minh Phong mím môi.

Quý Minh Phong không nói lời nào, Thành Ngọc cũng không biết nên nói gì. Vẻ mặt nàng nhìn qua thì giống như trấn định, kỳ thực cả người đều mờ mịt, nàng không rõ tại sao lại gặp phải Quý Minh Phong ngay chỗ này. Thực sự nàng cũng không hi vọng gặp lại bất cứ người nào có liên quan đến Lệ Xuyên Vương phủ. Nhưng hôm nay, một lần liền gặp phải hai người, một là Quý thế tử, nàng mơ màng nhìn nữ tử áo trắng vẫn đang đứng cách đó một đoạn không xa, chính là Thế tử phu nhân.

Đầu óc nàng bắt đầu xây xẩm, lại còn đau. Nàng đè lấy thái dương trên gương mặt trắng tuyết, cực kỳ muốn nhanh chóng thoát thân, nhìn trái ngó phải một lát, thấy Quý Minh Phong vẫn không nói gì, liền nén giọng lặp lại một câu từ biệt vừa nói ra ban nãy thêm lần nữa: “Quý thế tử còn bận công việc, tôi cũng có việc trên người, không làm lỡ Thế tử nữa.” Nàng nói xong liền thi lễ cáo từ, lại nhớ tới bản thân đang ăn vận như một công tử, bèn không khụy gối, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, dời bước sang hiệu thuốc bên cạnh, nhưng thực ra nàng cũng không nhớ rõ bản thân cần vào trong hiệu thuốc để làm gì, đầu nàng vẫn đang choáng váng, cũng còn đau.

Quý Minh Phong nói: “Nàng thế này là không muốn…”

Trong xe ngựa đối diện đột nhiên truyền ra giọng nói của một nam tử: “Đi đâu đó, hết nhớ đường rồi sao?”

Quý Minh Phong nghiêng đầu nhìn về phía xe ngựa, lúc này Thành Ngọc mới nhớ ra bản thân mình phải vào hiệu thuốc để làm gì, tiện thể nhớ ra trong hiệu thuốc vẫn còn mấy viên vải thưa nàng để lại, cũng tiện thể nhớ ra nàng vốn dĩ không phải miễn cưỡng lấy lệ với Quý Minh Phong, đúng là nàng còn có việc, nàng phải đưa Liên Tam đến một nơi mới lạ để giải buồn, nơi mới lạ đó chính là một sơn động mà nàng rất ưu ái.

Nàng bình tĩnh lại, vừa bước nhanh vào hiệu thuốc vừa nói: “Nhớ đường mà, có điều em còn vật để quên ở trong này, chờ một lát.”

Trong hiệu thuốc, nàng móc ra một cái bình thuốc nhỏ vẫn mang bên người, trút ra một viên thuốc định thần, nhíu mày nhìn viên thuốc đó một lát, rồi nuốt xuống.

Khi Thành Ngọc chui vào trong hiệu thuốc, người dẫn đầu tuần sai đã đến hỏi chuyện Quý Minh Phong, hỏi ra mới biết người này chính là Thế tử gia từ biên thùy đến đây, khó tránh một màn hàn huyên lễ tiết, Tần Tố Mi đứng ở bên cạnh Quý Minh Phong, người trên đường cũng dần đông trở lại.

Phố phường phồn hoa nhất thời khôi phục dáng vẻ, chỉ riêng chiếc xe ngựa trạm trổ tinh xảo đỗ bên lầu Tước Lai là bất luận đường phố động tĩnh thế nào cũng vững vàng mà đứng như lúc ban đầu. Không những mã phu lái xe mười phần trấn định, ngay cả con ngựa kéo xe cũng dường như có linh tính, chưa từng bị đoàn người xáo động làm cho sợ hãi nhảy vọt lên.

Khi Thành Ngọc ôm theo túi dầu chạy ra đã có ngừng lại một chút, thấy Quý Minh Phong đang nói chuyện với tuần sai, nàng liền thở phào, chạy như bay đến phía trước xe ngựa.

Trong kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, người bịt mặt ba chết bốn hôn mê, cánh tay của Thế tử gia đến từ biên cương cũng có hơi trầy xước, là loại chuyện lớn tới cỡ nào, người dẫn đầu tuần sai làm việc chu đáo, nhưng cũng có khi không có mắt nhìn, nói chuyện với Thế tử gia nhiều thêm mấy câu.

Quý thế tử tuy rằng bị hỏi thì sẽ đáp, nhưng lực chú ý hơn phân nửa đều đặt trên chiếc xe ngựa cách đó nửa con đường.

Y thấy Thành Ngọc giống như một cơn gió chạy tới trước xe ngựa, giọng nói của nam tử mới vừa rồi lại tiếp tục vang lên: “Chạy cũng còn nhanh, xem ra chân vẫn chưa bị nhũn ra?” Giọng nói hơi lạnh, nhưng không hề hà khắc.

Thành Ngọc ngoan ngoãn đáp lại giọng nói của nam tử ấy: “Cũng có nhũn ra một tí, nhưng lúc anh ngồi trong xe ngựa gọi em thì hết rồi.” Giọng nói kia hơi dừng lại: “Sợ lắm không?” Thành Ngọc tiếp tục ngoan ngoãn trả lời: “… Cũng không.”

Giọng điệu kia thản nhiên nói: “Nói thật.” Thành Ngọc lưỡng lự một lát: “… Sợ lắm.”

Nam tử như đang cười: “Nói em ngốc em còn dám có ý kiến, nguy hiểm tới nơi lại không biết trốn tránh, nghĩ cái gì trong đầu vậy?”

Thành Ngọc ấp a ấp úng: “Không phản ứng kịp, làm người ai cũng có lúc không phản ứng kịp mà, Liên Tam ca ca chắc chắn cũng có lúc như vậy rồi, sao lại đi giáo huấn em.”

Nam tử nói: “Tôi chưa từng có lúc như thế bao giờ.”

Thành Ngọc thán phục một tiếng.

Thanh niên lại nói: “Em có từng nghĩ qua, hôm nay nếu tôi không có ở đây, em sẽ thế nào chưa?”

Thành Ngọc ngừng một lát, khẽ nói: “… Sẽ bị thương, sẽ chết.”

Quý Minh Phong siết chặt chui kiếm trên tay.

Nam tử nói: “Cho nên về sau phải làm như thế nào?”

Lần này Thành Ngọc im lặng rất lâu, lúc mở miệng, thanh âm phát ra như gió thổi: “Về sau… nếu như đã không thể bảo vệ chính mình, vậy thì về sau… tốt nhất đừng dạo phố nữa, đúng không?”

Trái tim của Quý Minh Phong thắt chặt lại trong phút chốc. Trước đây y đã từng yêu cầu nàng như vậy. Y muốn nàng yên phận một chút, nếu đã không bảo vệ được chính mình, thì đừng đẩy bản thân vào hiểm cảnh, gây phiền toái cho người khác. Mãi đến một thời gian rất lâu sau khi nàng bỏ đi, y mới biết những lời đó thực ra đều có hơi tổn thương người khác.

Nam tử có chút kinh ngạc, bật cười thành tiếng: “Em bị ngốc rồi à?”

Thành Ngọc nhẹ giọng đáp: “Không bảo vệ được chính mình, thì không thể đẩy bản thân vào hiểm cảnh, gây phiền toái cho người khác, không được phạm sai lầm như vậy.” Nàng dường như có chút mờ mịt: “Thế nên sau này em hẳn phải bớt dạo phố lại một chút, đừng gây phiền toái cho người khác, lẽ nào không phải sao? Giống như hôm nay em phạm phải sai lầm này, khiến Liên Tam ca ca gặp phiền toái…”

Nam tử trầm mặc một lúc, lại nói: “Hiểm cảnh không dự đoán được, gọi là ngoài ý muốn. Dạo phố không phải là hiểm cảnh, chuyện gặp phải trên đường hôm nay, gọi là ngoài ý muốn. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của bất cứ ai.”

Thành Ngọc dường như rất sững sốt: “Cho nên không phải lỗi của em?” Lại xoắn xuýt như cũ, giống như đang lẩn quẩn trong mê cung: “Nhưng nếu như hôm nay em không ra đường, em cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm, Liên Tam ca ca cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.”

Nam tử vươn tay ra: “Đương nhiên không phải lỗi của em, em cũng không gây phiền toái gì cho tôi cả.” Chàng dừng một lát: “Tôi chỉ hi vọng em về sau nếu như gặp phải chuyện ngoài ý muốn, có thể nhanh nhẹn hơn một chút là được.”

Quý Minh Phong nhìn nam tử kéo Thành Ngọc vào trong xe ngựa, từ đầu tới cuối y không hề thấy được dáng vẻ nam tử kia trông như thế nào, cũng không thấy được biểu cảm của Thành Ngọc sau khi nghe nam tử đó nói những lời kia là như thế nào.

Ngón tay y siết chặt chuôi kiếm, dùng sức có hơi mạnh. Tuần sai trước mặt còn đang dông dài nói thêm gì đó, Quý Minh Phong hoàn toàn không để ý đến, y đột nhiên nhớ đến trước đây, Thành Ngọc gọi y như thế nào.

Trước đây, nàng thân mật gọi y một tiếng Thế tử ca ca.

Đó lại dường như là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi.

Quý Minh Phong đứng lặng ở đó lâu thật lâu.

————————————

[1] Cá Dao (刀鱼): Có tên khoa học là Coilia nasus, còn có tên là cá cơm xám Nhật, cá đuôi côn Trung Quốc, thấy có chỗ còn gọi là cá kiếm hay cá dao. Ở Trung Quốc phân bố chủ yếu ở vùng Giang Đông.

A Tĩnh: Không tìm thấy thông tin cá này ngon bổ béo ra sao, chỉ biết hình như rất đắt =))))

[2] Nguyên văn của nó là ‘sắc tướng thù thắng’ (色相殊胜): Cắt nghĩa từng chữ, ‘sắc tướng’ ở đây mang nghĩa là diện mạo bên ngoài, ‘thù’ nghĩa là đặc biệt, ‘thắng’ là vượt bậc. Ráp nguyên 4 chữ lại nghĩa đen của nó là sắc đẹp hơn cả hai chữ đặc biệt, hơn người. Trong bản chuyển ngữ này đã đổi lại 4 chữ khác gần nghĩa nhưng dễ hình dung hơn.

[3] Nguyên văn là “chủy hoàn” (捶丸): Một môn đánh cầu thời cổ đại, khá giống với khúc côn cầu ngày nay.

[4] Nguyên văn là “mộc xạ”: Môn này chơi thế này: Dựng lên mười lăm cái trụ gỗ, gọi là ‘hầu’. Dùng cầu gỗ thay cho ‘tên’. Trong số đó, dùng mực đỏ viết lên mười cái bảng gỗ lần lượt các chữ: Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, ôn, lương, cung, kiệm, nhượng. Còn lại 5 bảng khác dùng mực đen viết lần lượt: ngạo, mạn, nịnh, tham, lạm. Người chơi đứng ở một chỗ khác trên sân, nhặt ‘tên’ lên bắn, trúng màu đỏ thì thắng, trúng màu đen thì thua. (https://www.zdic.net/hant/木射)

[5] Nguyên văn là ‘Tiên sơn vô kỳ dược, thị trung hữu diệu phương’ (仙山无奇药, 市中有妙方). Để lại nguyên văn cho bạn đọc đối chiếu hoặc cho bạn nào thích Hán Việt.

—————————- 

7 chém:

Tôi thấy mọi người bàn nhau tại sao Liên Tam không có chuyện gì mà cũng đi trêu ghẹo Thành Ngọc, còn phân tích cao thâm lắm chứ, thực ra chuyện này đơn giản lắm mà, bởi vì Thành Ngọc cực kỳ xinh đẹp, và bởi vì Liên Tam là một công tử đào hoa. Có vậy thôi.

Thành Ngọc: Thành tiểu Ngọc tôi hôm nay biểu hiện rất được, thừa nhận đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play