Nói về chuyện giữa Thành Ngọc và Hoa Phi Vụ, từ sau cái ngày tặng dù ở bến đò, bởi vì liên tiếp mấy ngày sau đó trời đều đổ mưa, hai người liền ra bến đò mấy ngày liên tiếp, cũng tặng dù mấy ngày liên tiếp.
Có điều hai người tương đối rộng lượng, đôi bên đều quên mất chuyện nói với các thư sinh công tử mà Hoa Phi Vụ để mắt việc phải đến nơi đâu để trả dù, thế nên ngoài Liên Tam phái một gã sai vặt nhỏ tuổi đến trả dù ra, hoàn toàn không còn ai khác đến Gác Lâm Lang trả dù kết duyên cùng Hoa Phi Vụ.
Hai người vô cùng chán nản, Hoa Phi Vụ là người vung bạc mua dù, bởi vậy so với Thành Ngọc, nàng lại càng chán nản hơn.
Có điều, từ đó về sau trong thành lại lưu truyền một lời đồn đại, nói rằng mỗi lần trời đổ xuống một trận mưa thì sẽ có một tiểu nương tử xinh đẹp như thiên tiên đứng ở bến đò nhỏ tặng dù làm phước cho khách qua đường.
Một lão đạo sĩ rất có dáng vẻ bày sạp trước cửa miếu Thành Hoàng tôn xưng vị nương tử đó là Tản [1] Nương Nương.
Tiểu Lý viên ngoại ở con phố Lệ Chi bởi vì chịu ơn tặng dù của Tản Nương Nương, không quá mấy ngày sau liền cất một tòa miếu đắp tượng vàng cho nương nương, trở thành câu chuyện được ca tụng từ đầu đường xuống cuối hẻm.
Đáng tiếc chính là, lần đó Hoa Phi Vụ chán nản đến mức không ra khỏi cửa, cũng không tiếp khách, cho nên không hề biết bản thân mình đã được phong thành Tản Nương Nương.
Vào một ngày sau khi bình thường trở lại, Hoa Phi Vụ dắt theo Thành Ngọc đến miếu Nguyệt Lão cầu nhân duyên, nhìn thấy bên cạnh miếu Nguyệt Lão vừa mới có thêm một ngôi miếu Tản Nương Nương, còn cho rằng là Nguyệt Lão vừa mới tuyển thêm một vị hộ pháp chuyên giúp các đôi nam nữ mượn dù kết duyên. Nàng cũng không nghĩ đến chuyện Nguyệt Lão có hộ pháp thế này có phải có hơi không hợp lý không, chưa nói được hai câu liền kéo Thành Ngọc chạy qua đó quỳ xuống thành khẩn dập đầu mười cái rõ to.
Mà Thành Ngọc, lúc này mới hơn mười bốn tuổi, đã tự phụ, lại vừa là tuổi nhận thức về bản thân đặc biệt không được rõ ràng, tự cho rằng bản thân không gì không làm được, nhưng hôm nay lại thất bại trong cái sự giúp Hoa Phi Vụ cầu nhân duyên, làm sao có thể thua như vậy được? Thành Ngọc đóng cửa miễn tiếp khách khổ đọc thoại bản nhân gian tròn trĩnh mười lăm ngày, sau đó lại đưa cho Hoa Phi Vụ một chủ ý khác, ví như bắt bước theo hươu tinh Hoa Cô Tử báo ơn, hay là học theo một vị tiên nga nào đó trên trời xuống sông tắm rửa, đợi Ngưu Lang trộm y phục của nàng đi, sau đó hai người vui vẻ kết duyên, vân vân và mây mây.
Nhưng nhân duyên của Hoa Phi Vụ quả thật là gian khổ, những chủ ý này bọn họ lần lượt thử từng phương pháp một, lại chẳng có cái nào thành công. Mà thử đi thử lại, bất tri bất giác, Thành Ngọc đã trưởng thành đến năm mười lăm tuổi.
Chiếu theo lời bình của Quốc sư đương triều Túc Cập năm đó, Hồng Ngọc Quận chúa Thành Ngọc khi bước qua tuổi mười lăm, sẽ không cần bị nhốt trong lầu Thập Hoa nữa, nếu nàng có bất cứ chuyện gì muốn làm, cho dù là muốn lên chín tầng trời ôm mặt trăng hay là xuống năm biển lớn bắt ba ba, đều có thể tùy theo ý nàng.
Lớn thêm một tuổi, Thành Ngọc đối với đời người có thêm nhận thức mới, không thể không thừa nhận, với tài hoa trước mắt của nàng, khó lòng mà lập được chiến công trên con đường giúp đỡ cho nhân duyên của Hoa Phi Vụ. Bởi vậy ngày tiếp theo sau khi nàng vừa bước qua sinh thần mười lăm tuổi, cuối cùng cũng đã có thể rời khỏi thành Bình An, nàng liền tặng cho Hoa Phi Vụ hơn hai mươi quyển tiểu thuyết liên quan đến chuyện thần tiên yêu quái yêu đương, sau đó không chút hổ thẹn xuôi nam về Lệ Xuyên, ra ngoài trải nghiệm thế giới.
Một lần đi Lệ Xuyên, đã qua hơn một năm rưỡi, lúc ra đi nàng chỉ là một thiếu nữ nho nhỏ, đến khi trở lại thành Bình An, đã là một đại cô nương mười sáu tuổi rồi.
Khi về đến thành Bình An, chuyện đầu tiên Thành Ngọc làm chính là gom tiền đi dạo Gác Lâm Lang để thăm Hoa Phi Vụ. Không ngoài dự liệu của nàng, Hoa Phi Vụ không hổ là Hoa Phi Vụ bền gan vững chí, hơn một năm không gặp, nàng vẫn còn đang bôn ba bất khuất bước trên con đường tìm kiếm tình yêu đích thực như xưa.
Lúc này đã là khắc cuối giờ Mùi [2], đã không còn thấy rõ ánh nắng, mặt trời chỉ còn lại một cái bóng nhỏ trên đầu, Diêu Hoàng và Dạ Lạc Kim Tiền mỗi hoa một chỗ, bá chiếm hơn phân nửa cái bàn vuông. Thành Ngọc bị dồn vào một góc uống trà.
Hoa Phi Vụ nghe thấy tiếng Thành Ngọc vang lên ở bên ngoài sau hơn một năm cách biệt, kích động lê giày chạy ra đón.
Thành Ngọc cảm thấy cái loại kích động này, chứng minh cho tình bạn giữa nàng và Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa bổ nhào lên đầu gối nàng, đôi mắt xinh chứa chan dòng lệ: “Chí hữu! Cuối cùng cô cũng trở về rồi, tôi đợi cô đợi khổ sở lắm!”
Xem nào, Tiểu Hoa đúng là rất nhớ nàng nha.
Thành Ngọc giống như một bà mẹ già hiền hậu vươn tay vuốt vuốt tóc mai của Tiểu Hoa.
Hoa Phi Vụ nước mắt tràn mi: “Cô có biết cô trở về đúng lúc lắm không, có một chuyện chỉ có cô mới giúp được tôi, cô nhất định phải giúp tôi!”
… Thôi nàng đã nhìn nhầm Tiểu Hoa rồi, Tiểu Hoa vốn dĩ không phải đơn giản là nhớ nàng đâu. Thành Ngọc giống như một ông cha già lạnh lùng nghiêm khắc trầm mặc một lúc, đứng dậy khỏi ghế: “Tôi vừa nhớ ra Chu Cẩn bảo tôi đến chợ đồ ăn mua hai con gà lô hoa [3], tôi đi trước…”
Hoa Phi Vụ nhanh nhẹn ôm lấy hai chân Thành Ngọc: “Hoa Chủ ~~~ vào lúc này mà còn bàn tới gà Lô Hoa thì tổn thương tình cảm tới cỡ nào ~~~ tình nghĩa giữa tôi cô hai người há lại không sánh được hai con gà Lô Hoa ~~~”
Thành Ngọc im lặng gỡ từng ngón tay Tiểu Hoa ra, gỡ nửa ngày mới phát hiện gỡ không ra được, chỉ đành mặc nàng, cam chịu nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
Hoa Phi Vụ lập tức bò dậy ngồi ngang với nàng: “Gần đây tôi để mắt đến một vị công tử, tướng mạo đó thực sự là… mới học được cái gì, đúng thật là…” Hoa Phi Vụ đọc không được bao nhiêu quyển sách, lúc muốn dùng thành ngữ hay điển cố thì sẽ nói rất lắp bắp, Thành Ngọc tự động nói giúp nàng: “Cây ngọc đón gió, tướng mạo phi phàm, thông hiểu cổ kim, học nhiều biết rộng.”
Hoa Phi Vụ tán thán gật đầu: “Đúng vậy, cây ngọc đón gió, tướng mạo phi phàm, thông hiểu cổ kim, học cái gì gì đó đó. Đợi lát nữa vị công tử ấy đến đây nghe hát, Hoa Chủ cô giả vờ như muốn độc chiếm tôi, kích thích trái tim không phục của chàng, để chàng giữ chặt tôi, loại chuyện này cô chắc chắn giúp được!”
Thành Ngọc kinh ngạc xoay đầu lại nhìn Hoa Phi Vụ: “Tôi tôi tôi tôi tôi là nữ mà.”
Hoa Phi Vụ vân đạm phong khinh: “Cũng có phải bảo cô chiếm đoạt tôi thật đâu, chỉ là đóng kịch thôi mà, cô xem, cô đi lại trong Gác Lâm Lang nhiều năm như vậy, cũng chẳng có ai nhận ra cô là nữ, điều này cho thấy cô rất có nền tảng diễn được cái vai này.”
Liên quan đến chuyện Thành Ngọc cho rằng bản thân là một cô gái coi như đã giải quyết xong, Hoa Phi Vụ thở dài một tiếng: “Vốn dĩ tôi đã không còn tính toán tìm trong đám công tử áo lụa quần là lui tới chốn thanh lâu này một người có thể kết duyên với mình nữa, nhưng cái loại tuyệt phẩm như Liên tướng quân, thực sự là không thể bỏ lỡ được!” Lời nói lại thêm bi ai tiếc hận: “Nhưng vấn đề là Liên công tử mười ngày nửa tháng mới có một hai lần tới chỗ tôi nghe hát, ngoài ra, Hương Liên của Vườn Khoái Lục, Hoan Tình của Lầu Mộng Tiên, Tiễn Mộng của Viện Hí Xuân, thỉnh thoảng vẫn được chàng tán thưởng, đúng là khiến người ta phiền lòng mà…”
Thành Ngọc nghe tai trái ra tai phải, chỉ cảm thấy ba chữ Liên tướng quân này sao mà quen tai quá, giống như đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại quên mất rốt cuộc đã nghe được ở đâu. Có điều nghe ý của Hoa Phi Vụ, dường như Liên tướng quân này ở thanh lâu lớn nào trong kinh thành cũng đều có hồng nhan tri kỷ, nàng liền thành tâm thành ý nhắc nhở Tiểu Hoa một câu: “Chu Cẩn nói, khi thì có cô gái này lúc thì có cô gái khác, loại này được gọi là công tử đào hoa, nam nhân thế này là loại khó có được nhất, tôi thấy Tiểu Hoa cô hay là…”
Tiểu Hoa gật đầu đồng ý: “Trong sách nói loại này đúng là công tử đào hoa, nhưng trong sách cũng có dạy làm sao để thuần phục một công tử đào hoa mà. Sách nói muốn tóm gọn được trái tim của một công tử đào hoa phóng túng không bị trói buộc, yêu thích tự do trong lòng bàn tay, đầu tiên là phải khiến cho lòng chàng nảy sinh đố kỵ, sau đố kỵ, chính là không yên lòng, chàng sẽ lo lắng, nhớ nhung, sau khi ghi khắc, thì sẽ yêu, rồi sẽ rễ tình bén sâu…”
Mấy chuyện tình tình ái ái này Thành Ngọc không hiểu lắm, nàng đoán Hoa Phi Vụ chắc là muốn nàng diễn vai một công tử quần là áo lượt, chuyện này đơn giản, đúng là giúp được. Diễn một công tử áo lụa quần là thích chơi thanh lâu, Thành Ngọc cảm thấy đây đúng là sở trường của nàng, dù sao từ năm mười hai tuổi nàng đã bắt đầu nhẵn mặt ở Gác Lâm Lang. Cơ mà dẫu sao cũng không tránh được có chút lo lắng: “Cô nói vị Liên công tử đó là tướng quân à? Vậy nếu như chàng nổi giận, có đánh tôi không đấy?”
Dễ thấy Hoa Phi Vụ hoàn toàn không hề suy xét qua vấn đề này, lưỡng lự nói: “Chắc không đâu…”
Thành Ngọc liền có chút ngập ngừng: “Nói vậy, tốt hơn là tôi…”
Hoa Phi Vụ cuối cùng cũng nhớ ra rằng mình là một yêu hoa: “Trời, tôi nhớ ra mình là một yêu hoa rồi, tôi biết yêu pháp mà, nếu như chàng đánh cô, tôi bảo vệ cô là được.”
Thành Ngọc nhắc nhở nàng: “Cô vì tôi mà đánh nhau với chàng ta à? Thế nói không chừng chàng ta không thích cô nữa đâu.”
Hoa Phi Vụ suy nghĩ một hồi: “Nói vậy cũng phải á!”
Hai người nhất thời thảo luận đến mặt ủ mày chau.
Thanh âm như có như không của Dạ Lạc Kim Tiền trên chiếc bàn vuông hỏi Diêu Hoàng đang ngồi trước mặt: “Diêu Đế ngài rốt cuộc vừa ý Thược Dược ở điểm nào? Mỗi năm đều đặc biệt đến đây nhìn cô ấy vì một người đàn ông khác mà thần kinh hồ đồ như vậy, không phải đang tự ngược chính mình ư? Tại hạ thực không hiểu nổi ngài.”
Diêu Hoàng rung rung đám lá cây héo, uể oải chán nản nói: “Tại sao ta lại vừa mắt nàng, đây là một câu đố, mà vì muốn giải đáp được câu đố này, ta mới mỗi năm đúng giờ đúng giấc đến tìm nàng mấy lần đó thôi.”
Dạ Lạc Kim Tiền hiếu kỳ: “Vậy ngài đã giải đáp được câu đố này chưa? Đáp án là gì?”
Diêu Hoàng ra chiều thê lương ảm đạm: “Là ta mắc bệnh.”
Một tiểu nô tỳ của Hoa Phi Vụ chầm chậm chạy đến bẩm báo, nói ả phụng mệnh đứng trên lầu quan sát, dường như đã thấy xe ngựa của phủ nhà Liên công tử. Hoa Phi Vụ tức thời nhập vai, trong chốc lát đã đi vòng qua bàn đàn ở tấm bình phong trước mắt, nửa nằm trên đó. Thành Ngọc và Hoa Phi Vụ hợp tác nhiều năm, vô cùng ăn ý, cũng gấp gáp đi qua, nửa nằm lên bàn đàn gần đó.
Hai tiểu nô tỳ cũng rất có mắt nhìn, một người rót rượu một người ôm đàn tỳ bà đánh một khúc nhạc.
Có điều vấn đề của Thành Ngọc chính là, với cái danh tiêu tiền như rác lan truyền khắp kinh thành như nàng, cho dù là vị danh tướng nào ở chốn câu lan [4], gặp được nàng cũng đều a dua xu nịnh, thế nên nàng không hề có chút kinh nghiệm nào trên phương diện chiều lòng người khác.
Hoa Phi Vụ ngồi một bên sốt ruột nhìn nàng: “Hoa Chủ cô đừng chỉ biết lo ăn lo uống uống một mình vậy chứ, rượu kia cô phải đút tôi uống trước, nho này cô cũng phải đút tôi ăn trước, cô đừng quên rằng cô đang thích tôi, muốn lấy lòng tôi chứ!”
Thành Ngọc lột nho, có chút mơ hồ: “Không giống như lúc bình thường sao?”
Hoa Phi Vụ liên tục gật đầu, vốn muốn dạy nàng một chút, nhưng hai tai đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đến gần cửa, thần sắc trên mặt bỗng dưng cứng đờ ra.
Thành Ngọc hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân này, Hoa Phi Vụ nói không giống bình thường, nàng nên đút cho cô ấy. Nàng nên đút cho Hoa Phi Vụ ăn thế nào? Hoa Phi Vụ đã lớn chừng này rồi mà ăn cái gì cũng còn cần người ta đút ư? Thành Ngọc nàng tuy rằng lăn lộn chốn câu lan, nhưng cơ bản luôn chỉ ở trong khuê phòng của Hoa Phi Vụ, giữa nam và nữ thân mật nồng nhiệt thế nào quả thật nàng chưa từng chân chính thấy qua, trong đầu nhất thời mù mịt, không khỏi có chút khẩn trương.
Tiểu nô tỳ rất hợp thời đưa qua một chén rượu, trong tiếng đàn tỳ bà rung động, truyền đến hai tiếng gõ cửa phòng, tiếp đó cửa được đẩy nhẹ ra. Hoa Phi Vụ nhanh nhạy bổ nhào vào lòng Thành Ngọc, lại lập tức đẩy nàng ra, vẻ mặt trung trinh thà chết cũng không phục tùng: “Ngọc Tiểu công tử ngài, ngài đừng như vậy mà ~~~”
Thành Ngọc đang trong cơn mơ màng, nhưng vẫn còn rất thông minh, trong đầu tuy rằng hồ đồ nhưng còn ý thức được cần phải phối hợp diễn với Hoa Phi Vụ, bình tĩnh hắng giọng nói: “Tỷ tỷ thật đẹp quá đi, A Ngọc chỉ là, chỉ là cầm lòng không được.” Lời thoại nói như mây trôi nước chảy, chẳng qua là biểu cảm có hơi cứng ngắc.
Hoa Phi Vụ lấy một tấm khăn lụa ra che mặt lại: “Một lời thật lòng của Ngọc Tiểu công tử, Phi Vụ ghi khắc trong tim, chỉ có điều Phi Vụ…” Nói đến chỗ này mới vờ như phát hiện cửa phòng đang mở, nàng nhìn công tử áo trắng đang đứng ở trước cửa phòng, hoa dung thất sắc nói: “Liên công tử ~~~”
Thành Ngọc cảm thấy đến chỗ này chắc vẫn còn cần bản thân mình phát huy thêm chút nữa, thế nên vẫn giữ biểu cảm cứng ngắc lôi kéo Hoa Phi Vụ một cái: “Tỷ tỷ, A Ngọc không hề lỗ mãng, A Ngọc thực sự…”
Hoa Phi Vụ đã trốn đến một bên kia bàn đàn, mắt thấy công tử áo trắng đã muốn xoay người bước ra khỏi cửa tránh đi, Thành Ngọc nghĩ bụng trốn xa như vậy để làm gì, tôi có phải thực sự muốn làm gì cô đâu. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, ánh mắt cũng vừa theo đường nhìn của Tiểu Hoa liếc ra ngoài cửa, kết quả đột nhiên lại bị quạt xếp trên tay phải của công tử áo trắng ngoài cửa hấp dẫn ánh nhìn.
Nhóm công tử quần áo thướt tha đến thanh lâu mang theo quạt xếp vốn không phải chuyện gì lạ lẫm, bản thân Thành Ngọc nàng cũng có khoảng thời gian cầm theo quạt xếp giả dạng phong lưu. Nhưng chiếc quạt xếp trên tay thanh niên kia lại rất không bình thường. Người đương thời yêu quạt, nan quạt phần lớn đều dùng gỗ hay trúc tạo thành, vương tôn thiếu gia nhà nào cực kỳ phú quý dùng ngọc để làm nan quạt, đã xem như rất hiếm lạ rồi. Mà nan quạt của chiếc trong tay công tử áo trắng kia vừa không phải trúc vừa không phải gỗ cũng vừa không phải ngọc, trên dưới tuyền một màu đen, lóe lên thứ ánh sáng lành lạnh, ngược lại trông giống như một thứ kim loại nào đó. Quạt có kết cấu hoàn chỉnh, không biết mặt quạt sẽ dùng thứ gì chế thành, ở giữa sợi dây đen mảnh rũ xuống bên dưới chuôi quạt là một viên ngọc đỏ hình giọt lệ cực nhỏ, chính là vật có màu sắc khác biệt duy nhất trên cả một chiếc quạt đen.
Thành Ngọc đầu tiên là chăm chú nhìn chiếc quạt đó không rời mắt, tiếp theo lại chăm chú nhìn bàn tay nắm chiếc quạt không rời mắt.
Bàn tay đó trắng bóng như ngọc, hơn nữa còn thon dài đẹp đẽ hơn cả tay con gái, nhưng nhìn qua sẽ biết ngay đó là bàn tay của một chàng trai, dáng vẻ cầm quạt nhàn nhã đó tuy rằng có chút biếng nhác, nhưng mỗi khớp ngón tay đều rõ ràng, có vẻ như vẫn đang dùng sức.
Dường như nhất thiết phải có một bàn tay thế này, mới thích hợp cầm thứ quạt đen kỳ dị như thế.
Đợi đến khi Thành Ngọc chung quy nhìn đã đủ, chuẩn bị lướt qua chủ đề ngẩng đầu lên xem công tử áo trắng làm Hoa Phi Vụ mê đắm đến thần hồn điên đảo rốt cuộc trông như thế nào, lại là chuyện ‘bỏ lỡ cơ hội lần này không có cơ hội lần sau’. Tiểu Hoa vặn mình một cái vọt đến trước mặt thanh niên, chắn hết nửa người thanh niên lại, mà thanh niên cũng thuận thế lùi về sau hai bước, triệt để rời khỏi phạm vi trông thấy của Thành Ngọc.
Thành Ngọc chỉ nghe thấy tiếng thanh niên từ ngoài cửa truyền vào: “Hóa ra Phi Vụ cô nương đã có khách ở đây rồi.” Âm thanh kia có hơi lạnh.
Thành Ngọc cảm thấy giọng nói này nàng đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.
Tuy rằng Thành Ngọc không quá nhập vai, nhưng Hoa Phi Vụ vẫn chiếu theo kịch bản diễn nhập tâm vô cùng. Phi Vụ cô nương hai mắt ngấn lệ: “Phi Vụ cũng không biết Ngọc Tiểu công tử đột nhiên lại…”
Thanh niên liền ngắt lời nàng: “Khi nào rảnh,” Giọng nói đó có hơi tư lự: “Ta lại đến nghe cô nương hát một khúc ‘cánh hạc lìa đôi’ vậy.”
Thành Ngọc nổi tính hiếu kỳ, lẳng lặng dời một bước hướng ra phía cửa, rồi lại dời thêm bước nữa, bước chân rón ra rón rén, muốn nhìn cho rõ thanh niên đó rốt cuộc trông như thế nào.
Lúc ấy cũng là lúc thanh niên đưa tay lên giúp hai người khép cửa lại, trong một thoáng kinh hồng, Thành Ngọc chỉ thấy được hơn nửa khuôn mặt đã bị cửa phòng che khuất, chú ý đến một đôi mắt phượng hẹp dài trên nửa gương mặt còn lại. Vỏn vẹn chỉ một con mắt, đuôi mắt nhẹ xếch lên, cực kỳ xinh đẹp, ẩn ước oai nghiêm, thần thái sâu lắng.
Trong một giây đó nàng cảm thấy thanh niên cũng nhìn thấy nàng, sau đó khóe mắt của thanh niên khẽ cong lên, độ cong rất nhỏ, nhưng cũng nhìn ra được, giống như đang cười.
Thành Ngọc không tự chủ được lại vượt tới trước thêm một bước, cùng lúc đó nửa cánh cửa còn lại cũng hoàn toàn khép chặt, gương mặt của thanh niên đã biến mất sau khung cửa đóng kín, không đợi Thành Ngọc hồi phục tinh thần, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân.
Trong phòng lặng phắt như tờ.
Thành Ngọc trầm mặc hồi lâu, không chắc chắn lắm hỏi Hoa Phi Vụ đang đứng trước bàn đàn: “Tôi diễn được chứ?”
Hoa Phi Vụ cũng không chắc chắn lắm, chần chờ ngồi xuống bên cạnh nàng: “Tôi thấy diễn cực kỳ tốt luôn.” Lại bổ sung thêm: “Tôi cảm thấy chúng ta đều diễn cực kỳ tốt.” Lại hỏi hai tiểu tỳ nữ bên cạnh mình: “Vừa rồi ta diễn một đoạn hoa dung thất sắc, có phải diễn rất chân thật không?”
Tiểu tỳ nữ gật đầu như gà mổ thóc, Hoa Phi Vụ mới an lòng, giọng điệu chém đinh chặt sắt nói với Thành Ngọc: “Theo sách nói, chàng hẳn phải đố kỵ bất an, tuy là thấy không có biểu hiện gì lớn lắm, nhưng tôi vẫn cho rằng, khi chàng về đến nhà hẳn sẽ cảm thấy ghen tỵ bất an…”
Thành Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông duy nhất ở trong phòng, cũng chính là Diêu Hoàng thân là Mẫu Đơn Đế Vương lại cảm thấy bản thân thật sự nghe không nổi mấy lời bậy bạ này của Hoa Phi Vụ, nhịn không được nói mát một câu: “Cái người đó, ta thấy trên mặt hắn không chỉ không có chút nào đố kỵ bất an thôi đâu, mà hẳn phải là vốn dĩ chưa từng đố kỵ bất an bao giờ mới đúng, nói lúc nào rảnh sẽ tới đây nghe cô hát ấy, câu đó chẳng qua chỉ là một câu khách sáo trong tình huống đó mà thôi. E rằng lần tới mà có thời gian, định đến đây nghe cô hát khúc, nhưng lại nhớ ra cô là người bận rộn, không biết trong phòng có phải đang có vị khách quý nào không, rồi lại lười đến, dù sao thì Lầu Mộng Tiên, Vườn Khoái Lục và Viện Hí Xuân cũng thiếu gì người đẹp biết hát chứ.”
Vua của muôn hoa cho rằng bản thân mình chỉ nên quan tâm đến nhân gian quốc vận đại sự, vừa thanh tịnh lại vừa mẫu mực, hôm nay mở miệng ra thế mà có thể lưu loát trôi chảy, thông thuộc vô cùng nói ra phương danh của mấy đại kỷ viện trong kinh thành, Diêu Hoàng nhất thời cảm thấy rất tuyệt vọng về bản thân, lời vừa nói xong, lập tức cảm thấy đời mình không còn gì thú vị.
Mấy câu nói mát đó của Diêu Hoàng câu nào câu nấy đều nói đúng trọng điểm, hơn nữa còn thực sự khiến Tiểu Hoa cảm thấy vừa hoài nghi vừa căng thẳng, lời nói liền lắp ba lắp bắp: “Thật thật thật thật thật thế à? Thế thế thế thế phải làm sao?”
Diêu Hoàng vừa thấy mất hết hứng thú vừa thấy không đành lòng, chân thành sâu xa cho Tiểu Hoa một đề xuất: “Nếu cô thực sự còn muốn thỉnh thoảng gặp được hắn, để hắn còn đến chỗ này nghe nhạc thưởng khúc, vậy thì bảo Hoa Chủ chạy theo giải thích rõ ràng với hắn đi, lúc này trời còn chưa tối, bây giờ đuổi theo cũng coi như còn kịp đó.”
Hoa Phi Vụ lập tức đem hai đường nhìn sáng quắc ném về phía Thành Ngọc.
Thành Ngọc vốn tưởng rằng đã hết việc của mình, lúc này đang nhét nho đầy cả miệng, liếc nhìn Hoa Phi Vụ rồi lại nhìn Diêu Hoàng, chỉ vào chính mình: “Lại là tôi?”
Một người một hoa nghiêm túc gật đầu cùng lúc, mấy chiếc lá cũng vì thế rơi xuống theo.
Khi Thành Ngọc bị Hoa Phi Vụ đẩy khỏi cửa Gác Lâm Lang, Dạ Lạc Kim Tiền cảm thấy huyền diệu đưa mắt về phía Diêu Hoàng lúc này đang xuất thần nhìn về phía chân trời như lão tăng nhập định: “Diêu Đế, tôi cho rằng ngài yêu thích Thược Dược, không ngờ ngài lại hào phóng vô tư tác thành cho nàng và công tử nhà người ta như vậy… hay là ngài cảm thấy chỉ cần nàng hạnh phúc thì ngài cũng hạnh phúc theo,” Nói đến chỗ này Dạ Lạc Kim Tiền cũng muốn rớt nước mắt: “Tình cảm chân thành ngài dành cho Thược Dược, thật đúng là cảm động đất trời!”
Diêu Hoàng trầm mặc hồi lâu: “Nếu nàng không gả đi được, ta bệnh thế này, sau đó không chừng lại lấy nàng ta mất, nhân lúc bây giờ bệnh ta còn chưa vào xương tủy, tự cứu chính mình là hơn.”
Thành Ngọc ngồi xổm ở một khúc quanh của một con hẻm bên ngoài Gác Lâm Lang hồi lâu, mới từ từ lắc lư đứng dậy đuổi theo Liên công tử vừa rồi mới có duyên thấy được nửa gương mặt.
Chu Cẩn từng nói, nữ tử theo đuổi lang quân, hẳn nên tìm lang quân vừa trung nghĩa lại vừa thành thật, còn công tử đào hoa có hồng nhan tri kỷ ở khắp mọi nơi thì tuyệt không phải lương phối… Thành Ngọc vừa giẫm lên tảng đá ven đường vừa thở dài một tiếng, nếu như nàng đi loanh quanh mà cũng đuổi kịp được vị Liên tướng quân kia, vậy thì lại giúp Hoa Phi Vụ một phen. Nhưng nếu đuổi theo không kịp, Thành Ngọc ngáp một cái, dõi mắt nhìn con hẻm vắng tanh không người lui tới mà nàng đặc biệt chọn ra này, khóe môi không nén được lộ ra một nụ cười, ‘Tiểu Hoa, đây chính là trời già không muốn cô chịu nhiều khổ sở trên đường tình duyên, mới mượn tay tôi cứu cô đấy’.
Nàng rảo bước đuổi theo người đó, tản bộ một hồi lâu, không đuổi kịp, nhưng lại đuổi đến một cửa hàng bán đồ thủ công có vẻ thú vị trong con hẻm đó.
Vì thế nàng không cần suy nghĩ lập tức chạy vào đó dạo chơi.
Cửa hàng đồ thủ công này trông thì có vẻ cũ kỹ, nhưng đồ vật bán trong đây món nào cũng mới lạ. Ví dụ như một cái vũ đài tinh xảo làm bằng gỗ đàn hương đen bày trên cái quầy hàng đúng thật rất tinh diệu: Một cái mành nho nhỏ trên vũ đài được kéo ra, trên đài lập tức xuất hiện một hoa đán được tạc bằng gỗ, dài bằng một ngón tay, đang cầm khăn đùa nghịch. Ngoài ra còn có một tiểu tiên được chạm khắc bằng ngà voi đang thổi sáo trên một ao sen xanh biếc dài một thước rộng một thước: Nhẹ nhàng ấn lên một nụ hoa sen trong hồ, mười ngón tay nhỏ nhắn của tiểu tiên liền động, ngay sau đó thật sự có tiếng sáo lôi cuốn du dương rót vào lỗ tai.
Thành Ngọc nhoài người trên quầy hàng, chăm chú nhìn tiểu tiên thổi sáo không chớp mắt, quyến luyến không rời nhìn ngắm hồi lâu, sờ sờ cái ví không có mấy tờ tiền của mình, xót xa thở dài một tiếng.
Đột nhiên nghe thấy có tiếng người vang lên bên cạnh: “Vật này được làm rất tinh xảo, đúng không?”
Thành Ngọc gật đầu nói lẩm bẩm: “Đúng vậy,” Xoay đầu: “Anh đang cùng…” Nàng bỗng nghẹn lời.
Thanh niên cách nàng rất gần, nàng vừa nghiêng đầu liền đụng phải một đôi mắt phượng dài hẹp. Trong sách viết, mắt phượng oai nghiêm; trong hẹp ngoài rộng, đuôi mắt nhẹ xếch lên, mắt phượng giống thế này vừa mẫu mực nhất cũng vừa xinh đẹp nhất. Đôi mắt trước mặt này, chốc lát trước nàng mới vừa tập trung tinh thần chú ý, bây giờ gặp lại hiển nhiên lập tức nhận ra ngay.
Thành Ngọc hết sức bất ngờ, chống người trên quầy hàng bên cạnh “Á” lên một tiếng: “Là anh!” Lúc này nàng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ diện mạo của thanh niên. Bất ngờ nhìn thấy, gương mặt này đúng là cực kỳ anh tuấn, chẳng trách Hoa Phi Vụ lại nhớ nhung đến vậy. Nhưng không đợi nàng kịp nhìn kỹ, thanh niên đã lơ đãng nghiêng mình đùa nghịch với một món đồ chơi khác trên quầy hàng, chỉ để cho nàng thấy được một bên mặt. Thành Ngọc đột nhiên cảm thấy vẻ đẹp của thanh niên này sao lại có hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại nhớ không ra là đã từng gặp ở đâu rồi.
Thanh niên cúi người cầm một món đồ chơi nhỏ đặt ngay trước mặt lên, đó chỉ là một cái phật tháp bằng đồng, rung rinh một cái chuông phật nơi góc tháp, lập tức có ngay một tiểu hòa thượng đang gõ mõ bước ra từ trong gác xếp.
Thanh niên rung chuông phật hai lần, mới như nhớ ra đang nói chuyện cùng Thành Ngọc: “Ta nhớ ngươi đang ở chỗ Hoa Phi Vụ…” Chàng ngừng một chút, như đang tìm từ thích hợp: “tìm vui.” Thốt ra được từ này, dường như chính chàng cũng có thấy có chút buồn cười, cho dù chỉ thấy được một bên mặt, Thành Ngọc cũng bắt được ý cười nhàn nhạt từ khóe môi nhếch lên của chàng: “Sao lại chạy ra đây?”
“Tôi, tôi chạy ra đây là vì…” Thành Ngọc có hơi do dự. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới bản thân mình đã không có lòng đuổi theo thế này, vậy mà nghiễm nhiên còn đụng mặt thanh niên áo trắng này ở đây. Lẽ nào là trời cao có ý muốn đẩy Hoa Phi Vụ vào hố lửa?
Thôi bỏ đi. Nếu vừa rồi đã thề với chính mình, vậy cũng chỉ đành toại nguyện cho Tiểu Hoa thôi. Nàng ấp a ấp úng cân nhắc hai ba lần, miễn cưỡng bất chấp khó khăn nói: “Tôi ra đây tìm anh đó.”
Thanh niên hơi nhíu mày: “Ồ?”
“Ừ.” Thành Ngọc lại trịnh trọng gật đầu, hít vào một hơi thật sâu, trong lòng thầm niệm một câu A Di Đà Phật, xin thần tiên bốn phương thứ lỗi, nàng phải bắt đầu nói xiên nói quàng nữa đây.
“Hoa tỷ tỷ…” Nàng nói, “yêu Liên tướng quân, còn tôi,” Nàng quyết tâm nói: “Chỉ, chỉ là đơn phương tình nguyện ái mộ Hoa tỷ tỷ, hết lần này đến lần khác quấn quít người ta, nhưng thực ra Hoa tỷ tỷ vẫn luôn kháng cự lại chuyện dây dưa này, Hoa tỷ tỷ thực ra là thích ở bên Liên tướng quân…” Lúc bắt đầu còn có hơi ấp úng, nhưng về sau càng bịa càng nhập tâm, thao thao bất tuyệt không thể dừng lại được: “Người như Tướng quân, sẽ không hiểu được người mang trong lòng mối tình vô vọng đau xót chừng nào đâu, người Tướng quân yêu, lại đi yêu người khác, không biểu lộ chút tình cảm nào đối với Tướng quân, loại khổ sở này Tướng quân không hiểu được đâu, tôi cũng không cần Tướng quân thương hại, chỉ cần Tướng quân xót thương Hoa tỷ tỷ, nguyện vọng duy nhất trong đời tôi, chính là Hoa tỷ tỷ mai này sẽ không phải chịu nỗi đau khổ giống như tôi bây giờ…”
Thanh niên vẫn đang cố gắng kiên trì, nghe đến chỗ này cuối cùng cũng nhịn không nổi cắt đứt lời nàng: “Ngươi đang nói, ngươi thích Hoa Phi Vụ?”
Bởi vì Thành Ngọc đã tạ tội với chư thần, thế nên lúc này trợn mắt nói dối đương nhiên cũng không thấy áp lực, nàng không chỉ không thấy áp lực, mà còn vừa nói nhăng nói cuội vừa thán phục bản thân tài cán hơn người, tùy tiện bịa chuyện mà cũng bịa ra một câu chuyện gió trăng xót xa động lòng người như vậy! Bởi vì quá mức trầm mê tài cán của bản thân mình, thế nên nhất thời không nghe rõ thanh niên đang hỏi nàng cái gì. “Tướng quân nói gì thế?” Nàng ngơ ngác hỏi thanh niên.
Thanh niên quả nhiên cực kỳ kiên nhẫn, lại hỏi lại thêm một lần nữa: “Ngươi đang nói ngươi thích Hoa Phi Vụ, đúng không?”
Nghe rõ câu hỏi này, Thành Ngọc chùi khóe mi vốn không có lấy một giọt nước mắt: “Đúng vậy!” Nàng vô cùng nhập vai: “Nhưng mà, tuy rằng tôi yêu Hoa tỷ tỷ sâu sắc, nhưng hôm nay trông thấy Tướng quân đây, cũng biết Tướng quân mới càng xứng đôi với Hoa tỷ tỷ, thấy hai người xứng đôi như thế khiến tôi cảm thấy bản thân mình nên lập tức rút lui thôi. Tôi tình nguyện thành toàn cho hai người, chuyện này cũng vì tốt cho Hoa tỷ tỷ. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ đeo bám Hoa tỷ tỷ nữa, chỉ nguyện Tướng quân có thể đối xử tốt với tỷ tỷ, kỳ vọng hai người có thể…”
Thanh niên đắn đo nhìn nàng: “Nhưng ta nhớ cô là một cô nương mà, không phải sao?”
“Tôi là… Hả? …. Á?”
Tiểu hòa thượng gõ mõ trên phật tháp đã gõ xong một lượt, lui lại vào bên trong gác xếp, thanh niên vươn ngón trỏ gạt chiếc chuông treo ở tầng thứ ba: “Cô là một cô nương.” Chàng nói, giọng điệu bình thản, không hề có biểu cảm đặc biệt gì, Thành Ngọc đột nhiên lại cảm thấy, năm chữ này, dường như nàng đã nghe qua ở đâu rồi. Thanh niên xoay đầu lại: “Sao không nói nữa?”
Tiếng mõ đinh đinh đang đang vang vọng, Thành Ngọc ngước mặt nhìn trời một lúc rồi lại cúi đầu nhìn đất một hồi: “Tôi, khụ, ừm, chuyện đó…” Nàng thực sự cũng không biết phải tiếp tục bịa chuyện thế nào, cảm thấy tài năng đã cạn kiệt, hồi lâu sau, nhỏ giọng đáp: “Lúc tôi cải trang thành Ngọc Tiểu công tử, tuyệt đối không có người nhận ra tôi là con gái được.”
Bàn tay thanh niên đang gảy chuông phật, bỗng ngừng lại một chút rồi mới trả lời nàng: “Làm gì có.”
Thành Ngọc luôn rất tự tin với chuyện nữ cải nam trang của mình, nghe thế bèn cố gắng động viên chính mình, đem từng cái công lao vĩ đại của bản thân ra liệt kê rành mạch cho thanh niên biết. “Thật đó, không phải tôi khoe khoang đâu,” Nàng bắt đầu thế này: “Từ năm tám tuổi tôi đã bắt đầu đến phường Khai Nguyên đá cầu, đá đến bây giờ cũng trở thành lão đại đội đá cầu của phường Khai Nguyên, bọn họ cũng không có ai nhận ra tôi là nữ; năm mười hai tuổi vì giúp bạn mình mà đến Gác Lâm Lang chuộc Hoa Phi Vụ, chuộc đến bây giờ trở thành khách quý hàng đầu của Gác Lâm Lang, bọn họ cũng không có ai nhận ra tôi là nữ; năm mười ba tuổi bắt đầu đến Vạn Ngôn Trai giúp người ta chép bài tập, phỏng theo bút tích của đám thiếu gia học hành không tử tế đó giống vô cùng giống, bọn họ vẫn không có ai nhận ra tôi là nữ; tôi cảm thấy ở phương diện nữ cải nam trang này, tôi đáng đứng đầu bảng, mọi người thực sự đều rất bái phục tôi, tôi cải trang có thể nói là giống từ trong ra ngoài, trước nay thực sự chưa từng có ai nhìn ra…”
Thanh niên cắt đứt lời ba hoa khoác lác của nàng, “Cô đã quên rồi,” Chàng thản nhiên nói, “Một năm trước cô cũng không giấu được ta.”
“Hả?” Thành Ngọc nói.
Thanh niên cuối cùng cũng xoay đầu lại nhìn nàng, sắc mặt lạnh lẽo, ngữ khí cũng kiên định: “Đúng là quên thật rồi.”
Thanh niên bước đến gần thêm một bước, thân thể chàng cao lớn, phải cúi đầu xuống thì ánh mắt mới rơi xuống mặt nàng.
Thành Ngọc cuối cùng cũng có thời gian đủ dài để phân tích dáng vẻ của thanh niên, thấy chàng tóc mai như đao xén, mày kiếm xếch xéo lên, đôi mắt phượng ẩn chứa thần quang được đặt đúng nơi đúng chỗ, bất luận có ngắm thêm bao nhiêu lần cũng vẫn khiến người ta tán thán. Mà bởi vì bây giờ đứng cận kề nhau thế này, nàng cũng đã có thể nhìn rõ đôi đồng tử trong đôi mắt phượng kia, tựa như một viên trân châu màu nâu sẫm ngầm phát ra ánh sáng.
Đúng rồi, hổ phách.
Đồng tử của thanh niên chính là màu hổ phách rất hiếm gặp. Tim Thành Ngọc nảy lên một nhịp, đột nhiên lóe ra linh quang: “Bến đò nhỏ… dù… Tiểu Hoa… á, là anh!” Lời vừa thốt ra, thanh niên áo trắng trước mặt lập tức chồng lên hình ảnh của một thanh niên anh tuấn, y phục nửa người ướt nước mưa đã chôn giấu tận sâu trong ký ức. Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ hôm nay nhìn thấy công tử áo trắng này sao mà lại thấy quen mắt như vậy, ngay cả những lời chàng nói ra cũng có khi khiến nàng có cảm giác quen thuộc, hóa ra bởi vì một năm trước trong đình gỗ ở bến đò nhỏ, chàng đứng trước mặt nàng, cũng nhíu mày nói với nàng: “Cô là một cô nương.”
Thành Ngọc vỗ đầu: “Liên tướng quân mà Tiểu Hoa nói không ngờ lại là anh!”
Thanh niên nhìn nàng: “Là ta.” Nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ, dường như rất không hài lòng đến bây giờ nàng mới nhận ra mình.
Thành Ngọc vốn dĩ không hề để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của thanh niên, nàng nhớ ra người này không ngờ lại là một cố nhân, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui sướng khi gặp lại cố nhân: “Quả nhiên anh vẫn đến tìm Tiểu Hoa,” Nói đến chỗ này, cơ hồ rất tự nhiên nhớ lại chuyện cây dù nọ, lại nhớ đến chuyện trả dù, nàng có hơi nghi hoặc: “Mà không đúng, sau hôm ấy tôi không hề nghe nói anh có đến Gác Lâm Lang, tôi còn từng nghe ngóng chỗ Tiểu Hoa, xem có một vị công tử nào cực kỳ xinh đẹp đến trả dù cho cô ấy không, nhưng cô ấy luôn nói không có.” Nàng hồ nghi liếc nhìn chàng, nói một cách chắc chắn: “Anh còn chưa trả dù cho tôi.”
“Cô từng nghe ngóng về ta?” Thanh niên hỏi nàng.
Nàng gật gật đầu: “Nghe ngóng rất nhiều lần luôn ấy, làm Tiểu Hoa cũng thấy phiền.” Nàng lại tiếp tục khẳng định: “Anh thực sự không đến trả dù cho tôi!”
Vẻ mặt thanh niên bỗng dịu lại, thậm chí trong mắt cũng nổi lên ý cười: “Chuyện xưa năm ấy, thôi tạm thời đừng nhắc nữa.” Nhìn nàng giống như cảm thấy có phần thú vị: “Cô còn nhớ, vừa rồi chạy theo ta đến nơi này, kỳ thực không phải vì đòi ta trả dù chứ?”
“Ồ, đúng rồi!” Cuối cùng nàng cũng nhớ ra ý định ban đầu của mình: “Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”
Thanh niên lấy quạt gõ gõ lên vai nàng: “Chúng ta vừa mới nói đến cô là một cô nương. Cho nên chuyện giữa cô và Hoa Phi Vụ,” Chàng bật cười: “Là thế nào?”
“Cái, cái đó…” Nàng ấp úng một lúc, cảm thấy thật khó cho mình quá rồi, thanh niên đã nhìn ra nàng là một cô gái, nàng thực sự không gạt người ta được nữa. “Tôi, tôi chỉ muốn giúp Tiểu Hoa một lần, cô ấy, cô ấy bảo tôi vờ như thích cổ, làm cho anh tức giận đố kỵ…”
Thanh niên gật đầu: “Tiếp tục.”
Thành Ngọc toát hết cả mồ hôi sau gáy, biện bạch giúp Tiểu Hoa: “Nhưng Tiểu Hoa làm như vậy, cũng chẳng qua là vì thích Tướng quân thôi mà, cô ấy vì thích Tướng quân nên mới làm như vậy.” Nàng cố gắng nói tốt cho Hoa Phi Vụ: “Anh thấy đó, Tiểu Hoa của chúng tôi xinh đẹp như vậy, người ta lại thích anh đến thế, đáng lý ra anh cũng nên tốt với người ta mới phải, đúng không?”
Tiếng sáo của tiểu tiên được chạm khắc bằng ngà voi đột nhiên ngừng lại, thanh niên vươn tay gạt qua nụ hoa ở bên cạnh tượng gỗ, tiểu tiên nga lại lập tức thổi lên một khúc nhạc khác, thanh niên khẽ nói: “Không đẹp bằng cô.”
Đôi mắt Thành Ngọc lại dán chặt trên mình tiểu tiên chạm khắc bằng ngà voi đang thổi sáo, lực chú ý cũng bị phân tán theo, vốn dĩ không nghe thấy thanh niên nói gì, lúc hồi phục tinh thần mới nhớ ra phải hỏi thanh niên: “Đúng rồi, anh vừa nói gì thế?”
Nhưng thanh niên không đáp lại nàng, chỉ cười cười: “Cô nói chiếu lý ta cũng nên đối xử tốt với Hoa Phi Vụ, cho nên ta hỏi cô phải đối xử thế nào thì mới gọi là tốt.”
“Ờ,” Thành Ngọc không có chút nghi ngờ, suy nghĩ một lát, chỉ tay vào tiểu tiên chạm khắc ngà voi mà nàng vẫn luôn chú ý đến giờ, ra vẻ nói với thanh niên: “Tôi là người hiểu Tiểu Hoa nhất, tôi biết Tiểu Hoa sẽ thích loại đồ chơi giống như tiểu tiên nga đang thổi sáo kia vậy, nếu anh muốn đối xử tốt với Tiểu Hoa, có thể mua món đồ chơi đó tặng cho cô ấy, cô ấy nhất định là thích lắm!” Nói xong liền chột dạ trộm nhìn thanh niên một cái. Không ngờ ánh mắt của thanh niên cũng cùng lúc đưa qua. Thành Ngọc lập tức đứng thẳng dậy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lời nói của thanh niên vang lên trên đỉnh đầu nàng: “Cô chắc chắn là nàng ấy thích lắm, chứ không phải là cô thích lắm?”
Thành Ngọc ngạc nhiên vô cùng, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ, nhỏ giọng lúng túng: “Đúng là cô ấy sẽ thích lắm.”
Thanh niên nói: “Vậy sao?” Chàng tùy tiện gãy sáo ngọc trên tượng tiểu tiên ngà voi: “Ta lại cho rằng, bởi vì cô là bạn tốt của Hoa Phi Vụ, nên nếu ta mua thứ này tặng nàng ấy, quay đầu lại nàng ấy đã tặng nó cho cô rồi.”
Thành Ngọc hoàn toàn không hiểu được thanh niên này làm sao có thể có được bản lĩnh nhìn thấu tâm tư của mình đến thế, nhất thời cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy chán nản, nàng cúi đầu nghịch nghịch túi tiền chẳng lấp được mấy đồng của mình, buồn bã một lát, nhỏ tiếng nói: “Đó, đó đúng là tôi lừa anh đó, người thích tiểu tiên bằng ngà voi đó là tôi, có điều, tôi cũng không cố tình lừa anh mà,” Nàng ngẩng đầu liếc trộm thanh niên một cái, lại cúi đầu tiếp tục nghịch nghịch túi tiền: “Đúng là bây giờ tôi không có tiền, nhưng thực ra tôi kiếm tiền nhanh lắm, chỉ là sợ tới khi kiếm được tiền rồi thì tiểu tiên nga này sẽ bị người nào mua mất, cho nên tôi mới muốn anh mua nó cho Tiểu Hoa, sau đó tôi có thể mượn chơi một lúc.”
Thanh niên nhìn nàng một lúc, xoay đầu gọi lão chưởng quầy dậy, nói hai ba câu gì đó, lão chưởng quầy đã gói tiên tử ngà voi lại cất vào một cái hộp gỗ rồi đưa nó cho chàng.
Thanh niên đưa hộp gỗ chuyển cho Thành Ngọc.
Thành Ngọc hết sức vui mừng: “Tôi tôi tôi tôi lập tức đem tặng cho Tiểu Hoa, đợi Tiểu Hoa ngắm nghía chán rồi tôi mới mượn chơi vài ngày.”
Thanh niên giữ nàng lại: “Cái này tặng cô đó.”
Thành Ngọc kinh hãi đến mức suýt đánh rơi cái hộp gỗ, thanh niên nhanh tay nhanh mắt tóm nó lại cho nàng, Thành Ngọc hốt hoảng ôm lấy hộp gỗ: “Tặng tôi? Sao lại tặng tôi? Vật này đắt quá.”
Thanh niên nhướn mắt: “Không phải cô nói ta còn nợ cô một cây dù sao?”
Thành Ngọc ôm hộp gỗ yêu thích đến mức không muốn buông tay, có điều sau khi cầm nắm thỏa mãn rồi, vẫn muốn trả cái cái hộp đó lại: “Dù không đắt như vậy, hơn nữa kỳ thực dù cũng không phải tôi vung tiền mua, là Tiểu Hoa mua mới đúng. Tôi…” Nàng nghĩ ra một từ: “Vô công bất thụ lộc.”
“Vô công bất thụ lộc,” Thanh niên chậm rãi nhắc lại, có chút hiếu kỳ hỏi nàng: “Vậy tại sao ta mua tặng cho Hoa Phi Vụ thì được?”
Nàng lập tức đáp: “Bởi vì Tiểu Hoa có công mà, Tiểu Hoa hát cho anh nghe.”
Thanh niên nhướn mắt, buồn cười nói: “Cô cũng có thể hát cho ta nghe mà.”
Nàng đưa trả hộp gỗ lại cho thanh niên trước mặt, vẻ mặt hối hận vô cùng: “Nhưng tôi không biết hát.”
Thanh niên nâng quạt xếp đẩy hộp gỗ về, lại đẩy nó đến trước ngực nàng: “Vậy ai tặng quà cho cô thì cô mới nhận?”
“Quà trưởng bối cho,” Nàng đưa tay lên tính toán: “Còn có những thứ của đường ca đường tỷ biểu ca biểu tỷ cho nữa, tôi đều nhận được.”
Thanh niên suy tư một lát: “Tuổi cô còn nhỏ, ta hẳn thừa sức làm ca ca của cô. Nếu đã là ca ca tặng, vậy đây chính là lễ vật của huynh trưởng cho, trưởng giả ban không thể chối từ, vậy được rồi chứ.”
Thành Ngọc cẩn thận suy nghĩ lại lời của thanh niên một lượt, ánh mắt tha thiết nói: “Nhưng anh có phải ca ca của tôi đâu.”
Thanh niên híp mắt lại: “Vậy thì từ hôm nay trở đi, ta chính là ca ca của cô.”
“Nhưng mà…”
Thanh niên cười cười, nụ cười đó ẩn chứa chút lạnh lẽo: “Ta nói ta là ca ca của cô thì chính là ca ca của cô, bỗng nhiên có được một ca ca giống như ta, còn cảm thấy không vui?”
Thành Ngọc bị lời chàng làm cho chệch hướng, không ý thức được vấn đề căn bản không phải là nàng có thấy vui hay thấy không vui khi có một ca ca, mà vấn đề căn bản là chiếu theo lễ pháp trên đời, không có chuyện hễ ai xem ai là ca ca, thì người này lập tức trở thành ca ca của người kia được. Nơi phàm trần thế tục này, cho dù là hạng người hoang dã không biết gì đến lễ giáo, nhận nghĩa huynh cũng còn phải giết heo thắp hương tế trời lạy mấy lạy. Nhưng trên phương diện này, thanh niên dường như vốn không muốn nói đạo lý gì với nàng, ánh mắt nhìn nàng lại càng sâu xa, khiến nàng cảm thấy rất áp lực.
Nàng chỉ đành khuất phục: “Được thôi, vậy xem như anh chính là ca ca của tôi vậy.” Nghĩ lại một chút, tuy rằng liệt tổ liệt tông nhà họ Thành có thể không thích nàng tùy tiện nhận người thân, nhưng thanh niên này tướng mạo đẹp như thế, cho dù là liệt tổ liệt tông thì chắc cũng không có dị nghị gì đâu nhỉ? Nghĩ thông suốt cho liệt tổ liệt tông một hồi, nàng lập tức chấp nhận cuộc gặp gỡ bất ngờ này, quay ngược lại hỏi thanh niên: “Vậy ca ca, ca ca tên gì?”
“Ta ở nhà xếp thứ ba, người thân quen vẫn hay gọi là Liên Tam.”
“Ồ, Liên Tam ca ca.” Nàng nghĩ một chút: “Vậy em gọi Liên Tam ca ca nhé, anh cứ gọi em là A Ngọc, về sau anh chính là ca ca của em rồi.” Nàng thành thật vỗ tay nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Thanh niên gật gật đầu, như rất tán đồng câu tổng kết của nàng, lại hỏi: “Thế A Ngọc của nhà nào?”
A Ngọc nhà nào, A Ngọc nhà họ Thành, nhưng trên trời dưới đất chỉ có một nhà họ Thành mà thôi, chính là nhà họ Thành thiên tử. Chu Cẩn cũng đã sớm căn dặn nàng, ở bên ngoài có quậy tung trời xới đất thế nào cũng được, nhưng chỉ được dùng danh nghĩa Ngọc Tiểu công tử để náo loạn thôi, vạn lần không được để người khác biết nàng họ Thành, nếu để Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Đế biết nàng ra ngoài phá phách thế này, nàng chắc chắn sẽ bị cấm túc trong lầu Thập Hoa cho đến ngày xuất giá.
Nghĩ đến đây nàng liền thấy run cầm cập, khó xử cả buổi trời, mới lầu bầu nói: “Không có A Ngọc nhà nào cả, chỉ là A Ngọc thôi.”
Thanh niên cũng không hỏi lại, dường như cũng không thực sự để ý rốt cuộc nàng là A Ngọc của nhà nào. Hoặc là rốt cuộc nàng họ gì tên gì, thực ra chàng cũng không để tâm lắm.
Nhưng Thành Ngọc lúc này cũng không rảnh để suy tư những chuyện ấy, nàng do dự nhìn thanh niên: “Nếu đã là ca ca của em, vậy có chuyện này, em cảm thấy vẫn cần nói cho anh biết một tiếng.” Nàng giống như phải rất cố gắng mới hạ được quyết tâm, nghiêm túc nhìn thanh niên, thật sâu thở dài một tiếng: “Thực ra nhận em làm muội muội, chính là một chuyện bất hạnh lắm ấy.”
Thanh niên cảm thấy hứng thú: “Nguyện nghe giải thích.”
Nàng nhịn không được nhìn thanh niên một cái: “Em đặc biệt rất biết cách sinh sự, làm ca ca của em, từ nay về sau chuyện em gặp phải liền biến thành chuyện của anh, trước kia em gây phải họa gì đều là chuyện của Chu Cẩn, có điều từ nay về sau…. Haiz.”
Thanh niên dường như vẫn cực kỳ hứng thú: “Em có thể gây được cái họa gì?”
Nàng lại liếc nhìn thanh niên một cái: “Sau… sau này anh sẽ biết.” Nàng vừa ôm hộp gỗ bước ra ngoài vừa lắc đầu: “Dù sao cũng là tự anh muốn làm ca ca của em, còn biết làm sao nữa.”
Liên Tống vẫn đứng ở góc tối trong cửa hàng cũ kỹ nhìn theo bóng lưng xa dần của Thành Ngọc .
Bị cẩm bào màu xanh ôm trọn, đích thực giống như bóng dáng của một thiếu niên, nhưng lại yểu điệu mảnh mai, là thần thái phong tư của một cô gái. Không hiểu tại sao người trên đời lại không nhận ra dưới lớp cẩm bào đó là một vị cô nương chứ. Nhưng Tam điện hạ cũng không để ý chuyện này.
Trong cuộc đời thần tiên dài đằng đẵng của mình, nữ tử đến đến đi đi bên cạnh chàng không biết bao nhiêu mà kể, hoặc là xinh đẹp thế này hoặc là xinh đẹp thế khác, có người đẹp như lửa cũng có người đẹp như băng, nhưng những mỹ nhân này đến bên cạnh chàng, đối với chàng mà nói, kỳ thực không có gì khác biệt, một người như vạn người, vạn người cũng chỉ như một người.
Phụ nữ, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.
Thế nhưng trước nay chàng chưa từng có một muội muội.
Tam điện hạ cũng tự cảm thấy quái lạ với phản ứng của bản thân mình ngày hôm nay, tại sao chỉ vì muốn một tiểu cô nương nhận tiểu tiên ngà voi kia, liền đề nghị trở thành ca ca của nàng. Chàng trước nay chưa bao giờ là có tính cách vừa nghĩ thì đã làm ngay như vậy.
Lão chưởng quầy vẫn luôn đứng một bên giả vờ ngáy ngủ cuối cùng cũng mở to mắt, vẻ mặt tươi cười hướng về phía chàng mà nói: “Vị tiểu thư trẻ tuổi kia đúng là có mắt nhìn, vừa nhìn liền chọn trúng tác phẩm mà Tam công tử đắc ý nhất. Lão hủ vẫn nhớ tiểu tiên ngà voi kia vừa làm thì đã phí hết bao nhiêu công phu của Tam công tử.”
Bàn tay phải của chàng dừng lại ở vị trí vừa rồi hãy còn đặt tiểu tiên ngà voi, quạt xếp trên tay lúc có lúc không gõ trên mặt bàn, trong lòng khó khẳng định được đúng sai, ồ, có lẽ thực sự là bởi vì nguyên nhân này rồi.
—————–
[1] Tản ở đây nghĩa là cây dù.
[2] Khắc cuối giờ Mùi: Khoảng 15h45 – 16h.
[3] Gà Lô Hoa (芦花鸡): https://vi.wikipedia.org/wiki/Gà_Plymouth
[4] Câu Lan (勾栏): Nơi hát múa và diễn kịch ở thời Tống, Nguyên, sau được dùng để chỉ kỹ viện.