Từ sau đêm xảy ra trận đại hồng thủy đó, thời tiết ở sa mạc Giáng Nguyệt liền biến hóa khôn lường, lúc thì nóng như thiêu đốt, lúc thì gió lớn mưa to, mấy ngày gần đây trời lại đổ tuyết lớn bay đầy trong gió.
Đội lạc đà tìm được một ốc đảo để dựng trại. Thành Ngọc khóa người trong một cái áo choàng lông hồ ly có thêu một đóa hoa sen bằng chỉ tơ màu vàng nhạt, đứng trên một ngọn đồi cát gần đó, dõi mắt về phương xa.
Chiêu Hi cũng đứng cùng tư thế ấy cách chỗ Thành Ngọc đang đứng không xa, chăm chú nhìn nàng. Trước đây, y cũng luôn âm thầm dõi theo bóng lưng thần Tổ Thị như thế.
Khung cảnh này giống hệt với khung cảnh ở hơn hai mươi vạn năm trước, khiến y nhất thời không biết nay đang là đêm nào.
Hồng Ngọc Quận chúa mà Quý Minh Phong yêu thích, cùng thần Tổ Thị đã ở trong thâm tâm của Chiêu Hi hơn hai mươi vạn năm có lẻ, về mặt tính cách, kỳ thực khác nhau nhiều lắm. Thành Ngọc hoạt bát yêu kiều, Tổ Thị trang nghiêm lạnh nhạt, chỗ duy nhất giống nhau giữa hai người, chính là ánh mắt [1] thuần chân sinh tại hồng trần mà không nhiễm bụi trần. Thế nhưng lúc này, bóng lưng thẳng thắp, thanh tĩnh cô tịch đứng trên đồi cát ở nơi xa ấy, dường như trùng khớp hoàn toàn với thần tư của thần Tổ Thị đứng ở chốn Bồng Lai trong ký ức, khiến Chiêu Hi nhất thời chấn động.
Trong lúc ngẩn người, bên cạnh đột nhiên có người cất tiếng nói: “Quận chúa càng ngày càng giống Tôn thượng, đúng không?”
Chiêu Hi xoay đầu lại, nhìn rõ người đi tới, có hơi cau mày. Người tới chính là người trước nay chưa từng hòa hợp với y, Ân Lâm, ở phàm gian đổi tên thành Chu Cẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT