Mùa đông bấy giờ thường có tuyết, nhưng không thường có mưa. Trận mưa đêm nay chính là trận mưa đầu tiên kể từ khi Thiên Bộ theo Tam điện hạ trở về thành Bình An.
Đêm dài tuyết bay lất phất, tự có vẻ đẹp an tĩnh riêng. Nhưng mưa đêm mùa đông, từng hạt tí tách, rơi xuống đất mát lạnh, rất khó nói là đẹp hay không đẹp, chỉ là khiến lòng người phiền muộn mà thôi.
Thiên Bộ đứng chờ ở gian ngoài, xuyên qua lớp kính thủy tinh màu trà nhìn vào trong, thấy Tam điện hạ ngồi tựa người bên cạnh một cái bàn dài uốn chân [1]. Trên cái bàn ấy bày ngổn ngang bảy tám bình rượu rỗng, Thiên Bộ thấy vậy càng thêm lo lắng.
Sáng hôm nay, Tam điện hạ dẫn theo Yên Lan công chúa tới lầu Tiểu Giang Đông uống trà như thường lệ. Nhân lúc Tam điện hạ có việc xuống lầu, Yên Lan gọi cô đến hỏi mấy câu. Yên Lan hỏi, trong mấy ngày này, khi ở một mình, Tam điện hạ có từng nhắc tới Hồng Ngọc Quận chúa lần nào không? Thiên Bộ đương nhiên lắc đầu. Yên Lan có chút vui sướng, nhưng dường như biết được lúc này mà vui sướng thì có chút không hợp thời điểm, bèn mím mím môi, kéo phẳng khóe môi có hơi nhếch lên, cẩn thận suy xét một hồi, tiếp tục thử thăm dò cô: “Trước đây khi nhìn thấy bức tranh Tam điện hạ vẽ Hồng Ngọc, ta còn tưởng có khi nào Tam điện hạ đối với Hồng Ngọc… Có điều bây giờ Điện hạ về kinh, biết Hồng Ngọc bị gả đến nơi đất khách, lại không có bất cứ phản ứng gì, xem ra trước đây ta hiểu sai rồi. Không cần biết Hồng Ngọc cho rằng Điện hạ,” Nói đến đây, giọng điệu lại có hơi trào phúng, “Nhưng Điện hạ nào có tâm ý gì khác, trước đây Điện hạ ở bên cạnh cô ấy, chẳng qua chỉ là để tiêu khiển giết thời gian thôi, đúng không?”
Thiên Bộ từ nhỏ đã theo hầu Liên Tống, có thể ở bên cạnh phục vụ một Tam điện hạ vừa kén chọn vừa khó chiều đến hai vạn năm, mới thấy Thiên Bộ không giống như các vị tiên bình thường khác. Bất luận là biết tiến thoái hay biết chừng mực, duy chỉ có Trọng Lâm tiên quan theo hầu Đông Hoa Đế Quân trong cung Thái Thần là hơn cô một bậc. Người như Thiên Bộ, đương nhiên nghe hiểu chút tâm cơ và thăm dò nho nhỏ trong lời nói của Yên Lan, vì thế cô chỉ cười ôn hòa, đáp: “Công chúa đang hỏi nô tỳ về tâm tư của Điện hạ, nhưng tâm tư Điện hạ thế nào, nô tỳ sao dám tự ý đoán bừa chứ.”
Bởi vì lúc này không thể xác nhận Liên Tam không có ý gì với Thành Ngọc, Yên Lan có hơi thất vọng, sau khi yên lặng một lúc, khẽ nói với chính mình: “Ô Na Tố nghèo nàn gian khổ, các công chúa đến đó hòa thân xưa nay đều mất sớm lúc đương xuân, bước lên con đường đi về phương tây, cơ bản giống như cho đi nửa cái mạng. Hồng Ngọc đi về phía tây, nếu Tam điện hạ muốn đổi người về, tự sẽ có biện pháp. Nhớ năm xưa Trường Y táng thân trong tháp Tỏa Yêu, Điện hạ dù tiêu tán nửa thân tu vi cũng muốn giữ lại một mạng cho cô ấy, mà hôm nay, lại mặc kệ Hồng Ngọc đi hòa thân, điều này chứng minh Hồng Ngọc không có cách nào so được với Trường Y.” Nói xong mấy lời này, nàng lại suy tư một lát, có lẽ cảm thấy bản thân mình phân tích rất có đạo lý, sắc mặt chẳng mấy chốc tốt lên.
Nhưng có thật như vậy không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play