Đại quân Hi Triều về thành vào ngày bảy tháng Giêng, Quốc sư gia nhập đội quân trước đó hai ngày theo hầu Tam điện hạ , dẫn đại quân vừa mới khải hoàn trở lại thành Bình An.
Mười ngày trước, Liên Tam tiện tay giải trừ phong ấn cho Đế Chiêu Hi ở linh tuyền, sau khi Chiêu Hi khôi phục được pháp lực liền tức khắc đi ngay. Chiêu Hi về sau đi nơi nào, bọn họ đều tự hiểu lấy, nhưng Liên Tam không hề ngăn cản, cũng chưa từng hỏi qua. Quốc Sư đoán không ra Tam điện hạ đang nghĩ gì trong đầu, một mình đuổi theo Chiêu Hi đến bên ngoài rừng rậm, nhắc nhở y một câu: “Ngài và Quận chúa thực sự không hợp nhau đâu, đừng làm bậy.” Thế nhưng Chiêu Hi chỉ nhìn gã cười một cách châm biếm, giống như một người ngoài như gã lại đi nói mấy chuyện này với y thì buồn cười thế nào, nên không thèm nói thêm câu gì, chỉ lướt gió bay đi.
Sau khi Chiêu Hi đi rồi, Liên Tam ở lại rừng rậm thêm ba ngày, trong ba ngày đó, Tạ Cô Châu có đến một lần. Bởi vì đồ đạc bên trong động đã bị Tam điện hạ hủy mất rồi, chẳng còn chỗ nào đãi khách được, hai người đành đứng ngoài động nói chuyện. Quốc Sư nghe chuyện, cảm thấy nội dung chủ yếu của trường đối thoại này chính là Tam điện hạ muốn Tạ Cô Châu đến cung Thái Thần trên Cửu Trùng Thiên chuyển lời, mời Đông Hoa Đế Quân sau khi bế quan xong có thể đến phàm thế gặp chàng một chuyến.
Quốc sư cân nhắc một hồi, cảm thấy Tam điện hạ vẫn là muốn đem chuyện của thần Tổ Thị bàn giao lại cho Đông Hoa Đế Quân. Con người Quốc sư, làm việc suy tính đều sau trước vẹn toàn, chẳng khi nào làm cái chuyện nửa vời rồi bàn giao cho người khác, khó tránh nảy sinh cảm giác không đành. Đợi Tạ Cô Châu đi rồi, Quốc Sư thử thăm dò Liên Tam: “Ý của Điện hạ là không muốn tiếp tục tìm thần Tổ Thị nữa à?” Hỏi xong câu này lại nghĩ ra một chuyện, “Đế Chiêu Hi nói năm đó thần Tổ Thị hóa thành một hạt sen đỏ, được thần Mặc Uyên trồng ở Nam Hoang rồi,” gã lại giật mình, “Điện Hạ bây giờ không thể về Thiên giới, đương nhiên không thể tìm được, quả thật phải giao chuyện này lại cho người khác thôi.”
Gã tự hỏi tự đáp hồi lâu, Tam điện hạ đang ngâm mình trong suối thiêng, chỉ hơi mở mắt, cải chính lại lời gã: “Là một luồng linh tức của Tổ Thị hóa thành hạt sen đỏ, không phải Tổ Thị hóa thành hạt sen đỏ.”
Quốc Sư cảm thấy hơi mơ hồ, nhưng gã tự thấy chính mình nghe hiểu lời Chiêu Hi nói, muốn làm rõ quan hệ giữa hai vấn đề này: “Nếu đã là linh tức của thần Tổ Thị hóa thành, mà thần Tổ Thị sau khi hóa thành ánh sáng nếu còn lưu lại thế gian cái gì, thì toàn bộ hi vọng thần Tổ Thị phục sinh, đáng lẽ, phải nên ký thác vào hạt sen đỏ kia mới đúng. Hạt sen đỏ chính là thần Tổ Thị, thần Tổ Thị chính là hạt sen đỏ, hình như không có gì không đúng.”
Tam điện hạ không dứt khoát phủ nhận: “Chiêu Hi cũng muốn ta nghĩ vậy,” Chàng dựa một tay vào vách đá, diện vô biểu tình nói, “Bởi vì hắn muốn ta nghĩ như vậy, nên ta ngược lại cảm thấy, linh tức là linh tức, Tổ Thị là Tổ Thị, hạt sen đỏ bây giờ không ở Nam Hoang, Tổ Thị bây giờ cũng không ở Nam Hoang, cho dù Tổ Thị có phục sinh, cũng phải phục sinh từ trong ánh sáng, không liên quan gì tới hạt sen đỏ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play