Một đoạn quá khứ mà Thành Ngọc không thể đối mặt cũng không thể nhớ lại, kỳ thực cũng không phải chuyện cũ gì xa xôi lắm. Những chuyện đó phát sinh vào tháng thứ hai của mùa thu năm ngoái. Là tháng mà ở Lệ Xuyên gọi là quế nguyệt.
Tiền triều có một tài tử nổi danh ‘sinh ở đâu lớn lên ở đấy’ từng làm một bài từ, trong từ có một câu ‘Quế nguyệt vô thương, đau thương bỏ biển bơi về Hán giang’, thế nên sau này, người Lệ Xuyên lại gọi tháng này là tháng vô thương, ý chỉ vào tháng này, trên địa giới Lệ Xuyên tuyệt đối không phát sinh bất kỳ chuyện gì xấu.
Đây là do Tinh Linh nói với Thành Ngọc.
Nhưng Tinh Linh lại chết ngay ở tháng này. Chết trong cái tháng vô thương mà chiếu lý ra, tuyệt đối không thể phát sinh bất cứ chuyện gì xấu được.
Lệ Xuyên Vương Thế tử Quý Minh Phong có mười tám ảnh vệ, Tinh Linh là nữ ảnh vệ duy nhất trong mười tám ảnh vệ đó, cũng từng là ảnh vệ ưu tú nhất của Quý Minh Phong.
Lệ Xuyên nằm ở cực nam của Đại Hi, tiếp giáp các tiểu quốc man di như Nam Nhiễm, Mạt Đô, Chư Giản, người Hán di cư sống lẫn lộn ở nơi này vài trăm năm, vài thứ dân phong dân tục thực ra cũng đã khác hẳn với Trung Nguyên rồi.
Thành Ngọc ở tạm Lệ Xuyên vương phủ nửa năm, liên quan đến các loại tập tục xưa cũ ở Lệ Xuyên, một nửa là nàng biết được từ trong sách: trong thư phòng của Quý Minh Phong cái gì cũng có, tranh vẽ núi sông địa lý với đủ các loại trường hà hải chí, nói về phong tục dân gian xưa cũ cũng có rất nhiều bút ký cổ xưa chép lại; nửa còn lại là nàng nghe được từ chỗ của Tinh Linh: Tinh Linh là một người ‘trăm việc tỏ tường’ chân chính, chuyện thần kỳ được đồn thổi ngoài đường phố, hay giai thoại bí mật của các nước man di, cô đều biết cả.
Đoạn quá khứ ở Lệ Xuyên đó, Thành Ngọc hôm nay không thể đề cập tới, giống như lời nàng đã nói với Liên Tống, là bởi vì nàng không đủ dũng khí. Nàng gánh trên vai nỗi đau thương và hổ thẹn nặng nề, mỗi lần nhớ lại, đều bị giày vò cực lớn, nếu không nhờ thuật phong ấn của Chu Cẩn đè nén những thứ tình cảm đó ở đáy lòng, nàng cũng không biết làm sao để có thể sinh sống bình thường được.
Nàng hôm nay đã không giống như nàng của năm mười lăm tuổi, lạc quan không sợ sệt, tiêu dao không câu thúc. Có rất nhiều lúc nàng vờ như vẫn còn là bản thân mình khi ấy, nhưng thực sự đã không phải nữa rồi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT