Bởi vì viện Xuân Thâm rất gần với viện Tùng Hạc của Thái Hoàng Thái Hậu, nên được canh phòng cực nghiêm, do đó khi Túc Cập nhìn thấy Quý Minh Phong đứng ngoài phòng Thành Ngọc, gã có hơi bất ngờ.
Những lúc thế này, Quý thế tử hầu như không có khả năng bước vào từ cửa chính có tầng tầng lớp lớp hộ vệ được, quá nửa khả năng là nhảy tường vào giống như gã vừa làm đây. Quốc sư tuy rằng không phải là một tên hay hóng hớt, nhưng gã là người có năng lực tưởng tượng phong phú mười phần. Nhìn Quý Minh Phong từ phía xa xa, gã liền nhớ ra Hồng Ngọc Quận chúa từng có hơn một năm du ngoạn ở Lệ Xuyên nơi Quý thế tử tọa trấn, mà chiều nay Tam điện hạ triệu gã từ chỗ Hoàng đế đến đây, sai gã dẫn dụ Lê Hưởng đi chỗ khác, gã cũng nghe nói Hồng Ngọc Quận chúa đích thực bệnh rồi.
Hiển nhiên Quý thế tử nửa đêm đến đây, không có vẻ gì là say rượu đi nhầm đường, xem chừng cũng là đến thăm bệnh.
Nhưng nửa đêm nửa hôm tự tiện xông vào khuê phòng của một vị Quận chúa chưa xuất giá, này không phải chuyện mà một quân tử tu thân nên làm, bởi thế Quý thế tử nhìn Quốc sư mà trầm mặc một lúc. Quốc sư dùng phong phạm của một cao nhân nhìn Quý thế tử, thản nhiên gật đầu: “Thế tử đứng nơi này, chắc là không nhìn thấy được gì đúng không?”
Quý thế tử: “…?”
Quốc sư lại dùng phong phạm của một cao nhân nhắc nhở một câu: “Nếu như Thế tử sợ đến gần sẽ bị Tướng quân phát hiện, vậy thì không cần thiết, lúc hai ta vừa mới đạp một chân vào viện này thì Tướng quân đã biết rồi, nếu không có phản ứng gì thì tức là không sao cả, Thế tử đứng gần hay đứng xa cơ bản cũng không khác gì nhau, theo ta thấy, Thế tử muốn tận mắt trông thấy Quận chúa một cách nghiêm túc, chi bằng tới gần thêm xíu đi.”
Quý thế tử: “…”
Quý thế tử nghi hoặc, cũng cảnh gác nhìn Quốc sư: “Tôi đúng là đến thăm Hồng Ngọc, còn Quốc sư đây là một đạo sĩ, đêm khuya xông vào khuê phòng của Hồng Ngọc, lại là vì chuyện gì, đừng nói với tôi là Quốc sư cũng lo lắng cho Hồng Ngọc, nên mới đến thăm nàng.”
Trên mặt Quốc sư vẫn duy trì phong phạm cao nhân như thể ‘Một cao nhân như ta thì chấp gì bọn phàm phu tục tử như ngươi’, sự khinh miệt trong lòng đã muốn lên tận trên trời: Ngươi cũng biết ta là một đạo sĩ á! Nhưng Quốc sư cũng chỉ thản nhiên hướng về Quý thế tử rồi gật đầu một cái, thận trọng nói: “Thế tử không cần để ý, ta đến chẳng qua để báo cáo công việc với Tướng quân thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play