Đêm có tiệc, nhưng Thành Ngọc lại không xuất hiện. Hoàng đế đến vườn Khúc Thủy là để nghỉ hè, chuyện liên quan đến thú vui chơi, thế nên rất hay đãi tiệc mời đại thần, trong buổi tiệc luôn có tạp kỹ và ca múa trợ hứng. Hoàng đế biết Thành Ngọc thích những thứ này, nhưng vào tiệc rồi lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu, Hoàng đế vừa giận vừa buồn cười, hỏi Thẩm công công: “Con bé này còn biết trốn trẫm.”
Thẩm công công nhã nhặn thay Thành Ngọc trả lời: “Tiểu Quận chúa dù sao cũng là người biết xấu hổ.”
Ngày tiếp theo, Thái hậu triệu các công chúa và cáo mệnh phu nhân đến nghe kịch. Hoàng đế và chúng thần tử nghị sự xong, Thái hậu liền phái người đến mời, thế là Hoàng đế mang theo vài vị cận thần cùng đi, nửa đường gặp được Lệ Xuyên Vương thế tử, Hoàng đế cũng tiện đường mời luôn Thế tử.
Đến lầu diễn, lướt mắt quét qua đài một cái, ấy mà vẫn không thấy Thành Ngọc đâu, Hoàng đế nghi hoặc hỏi Thẩm công công: “Này không giống như đang trốn trẫm lắm nhỉ. Ngay cả kịch còn không tới nghe, con khỉ nhỏ xấu xa này đổi tính rồi à?”
Thẩm công công là một người cẩn trọng, xưa nay nếu không nắm chắc chuyện gì thì sẽ không nói bừa, bởi thế nên dè dặt trả lời Hoàng đế: “Hay là lão nô đi nghe ngóng xem sao?”
Bị Hoàng đế dắt đến đây nghe kịch, ngoại trừ Lệ Xuyên Vương thế tử ra thì còn có mấy vị trọng thần vừa rồi đang bàn việc ở Đường Nghị Sự, bao gồm cả Đại tướng quân, Tả – Hữu thừa tướng ở đài Đông – Tây, Thượng thư bộ Lại, bộ Lễ, và bộ Công, còn cả Quốc sư nữa.
Hoàng đế ngày nay là một hoàng đế có hậu cung rất thanh tịnh, mấy thứ chuyện nhà vặt vãnh cũng là những chuyện rất thanh tịnh, ngoại trừ gả công chúa thì cũng chỉ có gả công chúa, thế nên bây giờ đàm luận chuyện nhà cũng không cần thiết phải trốn tránh ngoại thần. Có điều các ngoại thần cũng không chú ý mấy đến chuyện nhà của Hoàng đế, Thành Quân đề cập đến chuyện nhà, lúc nào cũng chỉ có mỗi Thẩm công công là đáp lời được một hai câu.
Nhưng hôm nay Đại tướng quân lại nói một câu chen vào: “Có phải bệnh rồi không, nàng ấy?”
Khắp triều đều biết Đại tướng quân là biểu huynh của Thập Cửu Công chúa Yên Lan, Đại tướng quân xưa nay vẫn luôn nghe chứ không hay chen vào lúc này lại hỏi một câu đó, chỉ có thể là vì cho rằng, người Hoàng đế vừa nhắc đến chính là Yên Lan Công chúa.
Hoàng đế hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, nên mới trả lời Liên Tam: “Ái khanh không cần lo lắng, Yên Lan thực ra không bị gì cả.”
Tướng quân ngước mắt, ngược lại ra chiều nghi hoặc: “Hoàng thượng vừa nhắc tới, không phải Hồng Ngọc à?”
Lệ Xuyên Vương Thế tử từ nãy đến giờ vẫn đứng một bên, lúc này tinh thần lại có hơi hoảng hốt, cứ nhìn Liên Tam mãi. Hoàng đế bị Liên Tam thẳng thắn hỏi ngược lại như vậy cũng ngẩn người, nói: “Vừa rồi trẫm đích thực là hỏi đến Hồng Ngọc,” ngạc nhiên nói, “Có điều, sao ái khanh lại biết?”
Tướng quân thản nhiên nói: “Thần chỉ đoán một chút thôi.” Rồi trầm ngâm nói, “Quận chúa thích yến hội, lại thích nghe kịch, từ đại yến đêm qua cho đến lầu kịch hôm nay, lại không thấy bóng dáng nàng,” Tướng quân có hơi cụp mắt xuống, “Thần vẫn có cảm giác, nàng ấy bệnh rồi.”
Lệ Xuyên Vương thế tử nhìn Liên Tam, hơi nhíu mày, Hoàng đế cũng hơi nhíu mày, nhưng hai người hiển nhiên không phải nhíu mày vì cùng một vấn đề, Hoàng đế nói: “Chiều hôm qua còn cưỡi ngựa chạy băng băng trên sân cầu, không thấy có dấu hiệu nào giống như sinh bệnh, chiếu lý mà nói…”
Nhưng Tướng quân đã đứng thẳng dậy từ chiếc ghế làm từ gỗ hoa lê: “Thần thay Hoàng thượng đi thăm Quận chúa vậy.”
Lệ Xuyên vương Thế tử gần như cũng muốn đứng dậy, nhưng bàn tay còn đặt trên tay vịn của ghế ngồi lại có hơi dừng một chút.
Thế tử chung quy vẫn là một thế tử lấy đại cục làm trọng, hiểu rõ trong trường hợp thế này thì cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Chư vị đại thần đang ngồi đều không ai chú ý đến một động tác nhỏ đó của Vương thế tử, chúng đại thần mắt trừng môi há nhìn Hoàng đế đang ngồi trầm ngâm trên ghế cùng với bóng lưng đang xa dần của Tướng quân, chỉ cảm thấy đoạn đối thoại của Hoàng đế và Tướng quân vừa rồi vô cùng kỳ quặc. Trong ấn tượng của bọn họ, Tướng quân rất ít nói, lúc nghị sự cũng chẳng nói chuyện phiếm gì với Hoàng đế, đương nhiên chàng cũng chẳng nói chuyện phiếm gì với bọn họ, thực sự không ngờ rằng lại có ngày nghe thấy Tướng quân nói về nữ nhân với Hoàng thượng ngay trước mắt bọn họ, mà người được nói đến lại là vị Hồng Ngọc Quận chúa đó.
Hồng Ngọc Quận chúa và Tướng quân có dây mơ rễ má gì, mặc dù Thái Hoàng Thái hậu đã nghiêm lệnh trong cung không được nhắc tới chuyện này nữa, nhưng… ngày đó Đại tướng quân vì muốn cự tuyệt mối hôn sự này, ngay cả cái câu ‘Bắc Vệ chưa trừ há lại thành gia’ còn nói ra được… các vị trọng thần đắc lực quốc triều cố gắng kiềm nén ba đào gợn sóng trong lòng, ngơ ngác nhìn nhau.
Chúng đại thần vừa tò mò vừa nghi hoặc, Hoàng thượng thật ra cũng có chút nghi ngờ, nhưng Hoàng đế mà, làm sao có thể đem nghi hoặc của bản thân dễ dàng nói cho người khác biết, bởi vậy đợi chúng thần tử giải tán rồi, mới hỏi Thẩm công công: “Giữa Liên Tam và Hồng Ngọc đã có chuyện gì?”
Thẩm công công là một người nói chuyện rất thú vị, Thẩm công công cười đáp: “Thế bệ hạ hi vọng giữa Tướng quân và Quận chúa có chuyện gì, hay không có chuyện gì?
Hoàng đế uống một ngụm trà: “Liên Tam không lấy ai, cũng được, nhưng nếu đã lấy, vì giang sơn nhà họ Thành, tốt nhất hắn nên lấy tôn nữ của nhà họ Thành ta.” Lần đầu tiên trong cuộc đời Thành Quân cảm thấy cái chủ đề gả em gái này không nặng nề như thế, nhưng nhớ ra vị đường muội này của mình có cái đức hạnh gì, lại nhịn không được thở dài: “Hồng Ngọc cũng đã mười sáu rồi, vậy mà mỗi ngày chỉ biết làm ầm làm ĩ, cưỡi ngựa trèo cây, còn nướng chim nữa chứ,” Nhắc tới đây, Thành Quân lại thấy nhói lòng, rất lâu sau mới bình phục được, “Chỉ có mỗi cái mặt là còn dễ coi, có đôi khi trẫm cũng hi vọng Liên Tam có thể ra sức làm người nông cạn một chút, vì gương mặt của Hồng Ngọc mà phá vỡ lời thề cưới con bé làm vợ.”
Thẩm công công có chút lo lắng: “Nhưng theo lão nô được biết, Đại tướng quân hoàn toàn không phải là một người nông cạn.”
Trái tim Thành Quân đau thắt lại.
Thẩm công công ghé tai nói nhỏ: “Lão nô nghe nói hôm qua khi tiểu Quận chúa đùa nghịch ở sân cầu đã biểu diễn tuyệt kỹ ‘Năm trượng đánh bay năm đồng tiền’, khiến cho các cầu thủ của Ô Na Tố ai nấy đều bái phục, tiểu Quận chúa lúc ấy quả thật là mày mắt sống động, thần vận ngời ngời, lúc ấy Đại tướng quân ngồi trên đài quan sát ngắm nhìn, dường như cũng rất tán thưởng, lão nô đoán chính là lúc ấy, Tướng quân mới chú ý tới tiểu Quận chúa như hôm nay…”
Thành Quân không giỏi đánh cầu, cũng không hiểu khái niệm ‘Năm trượng đánh bay năm đồng tiền’ là như thế nào, cho nên hoàn toàn không thể hiểu được hôm qua Thành Ngọc đã nổi bật ngoài tầm dự liệu như thế nào, nghe Thẩm công công nói đến câu ‘mày mắt sống động’, càng thêm thất vọng, nói: “Mày mắt sống động, thần vận ngời ngời, cũng chỉ là cái mặt đó thôi.” Rồi hỏi Thẩm công công, “Nếu Liên Tam thấy cảnh Hồng Ngọc trèo tường leo cây nướng chim, còn si mê Hồng Ngọc được không?”
Dẫu sao Thẩm công công cũng là một công công, cũng không có năng lực tưởng tượng một nam nhân như thế nào thì sẽ si mê một cô nương như thế nào, thế nên Thẩm công công chỉ đành lựa chọn im lặng.
Thành Quân cũng im lặng một hồi, lại hỏi: “Hồng nhan tri kỷ của Liên Tam bình thường là người như thế nào?”
Về phương diện này thì Thẩm công công rất có phong phạm vạn sự đều thông của Quốc sư khi hầu hạ Tiên đế năm đó, lập tức đối đáp trôi chảy: “Tướng quân dường như vẫn luôn thích các cô nương điềm đạm nho nhã, nói lời nào cũng dịu dàng uyển chuyển, dáng đi như liễu mềm trước gió, hơn nữa còn phải có tài, tay đẹp có thể vẽ được tranh, hơn nữa còn phải biết đánh đàn cổ, các vị tri kỷ của Tướng quân đều là như thế.”
Hoàng đế nghe thấy hai từ ‘các vị’, thở dài nói: “Nếu Hồng Ngọc có thể gả cho Liên Tam, trẫm lại không biết đối với con bé là việc tốt hay việc xấu.”
Thẩm công công nói: “Hoàng thượng có lòng nhân hậu.”
Nhưng Hoàng đế chỉ có lòng nhân hậu được nửa chén trà thôi, trà còn chưa uống xong đã lập tức quyết định gả bán Thành Ngọc rồi. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Thẩm công công, nói: “Liên Tam nếu thích đàn thích tranh, trong số họa sư và cầm sư trong cung, chọn ra hai người dạy phụ đạo cho Hồng Ngọc, may mà con bé thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
Thẩm công công biết ý, cười nói: “Còn về cách nói năng đi đứng, lão nô cũng sẽ tìm cung nhân uốn nắn lại cho Quận chúa.”
Thành Ngọc đúng là đã bệnh. Trống ngực dồn dập. Là bệnh cũ. Đêm qua mới phát.
Mấy ngày gần đây, Tử Ưu Đàm trong lầu Thập Hoa dường như sắp thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, cần phải có Chu Cẩn ở lại tọa trấn, thế nhưng tộc trưởng của tộc hoa Ưu Đàm tỉnh lại là một đại sự, vậy nên Thành Ngọc cũng để Lê Hưởng ở lại lầu.
Thành Ngọc một mình nhập cung, Thái hậu liền cho nàng vài cung nữ để tạm thời sai phái, nhân nàng luôn không thích có người ở bên cạnh lúc một mình, các cung nữ Thái hậu phái đến cũng không có tài nghệ cao như Lê Hưởng, thế nên đêm qua trên đường đến dạ yến, bọn họ đã để lạc mất nàng. Sau cùng cũng là Tề Đại tiểu thư ôm Thành Ngọc đang bất tỉnh nhân sự trở về. May mà Lê Hưởng xử lý xong mọi chuyện ở lầu Thập Hoa chạy vội tới đây kịp lúc, chuyện này mới không kinh động đến Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu và Hoàng thượng.
Lê Hưởng giẫm lên đêm đen cấp tốc trở về kinh thành, đến Nhân An Đường, bắt cóc Lý Mục Chu vừa mới cởi áo ra chuẩn bị đi ngủ. Tiểu Lý đại phu nhắm mắt cũng có thể khám bệnh chữa bệnh cho Thành Ngọc, sau khi bị Lê Hưởng xách tới đây thì liền đâm cho Thành Ngọc mấy kim, lại vừa ngáp vừa vò mấy viên thuốc thơm bỏ vào trong lò hương của Thành Ngọc, tiếp đó thì thành công thoát thân, bị Lê Hưởng nhấc người lên đưa về.
Thành Ngọc trong cơn mê man không hề biết bản thân bệnh rồi, cũng không biết bản thân mình đang hôn mê, khi nàng hôn mê chìm vào giấc mộng, nàng cũng không biết bản thân mình đang nằm mơ. Bởi vì tất cả xảy ra đều rất chân thực.
Trong mơ, nàng vừa mới chia tay Tề Đại tiểu thư ở sân đánh cầu. Hôm nay nàng khiêu chiến thành công ‘Năm trượng đánh bay năm đồng tiền’, nàng tự làm một lần, cháu gái nhà mẹ đẻ của Thái Hậu đảm nhiệm vị trí hậu vệ trong đội cầu là Liễu Tứ tiểu thư lại van xin nàng làm thêm lần nữa, biểu hiện trong lần thứ hai này vô cùng ngoạn mục. Nhưng chơi trò này vừa hao tâm, vừa phí sức, thế nên khi trời vừa sập tối thì nàng đã mệt.
Nhưng Tề Đại tiểu thư nói trong màn tạp kỹ ở hành cung tối nay sẽ có hai con sư tử biết chúc thọ được đưa tới dạ yến đêm nay để trợ hứng. Thứ mới mẻ này nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ được, cho nên nàng cắn răng chịu nhọc hẹn Tề Đại tiểu thư nửa canh giờ sau gặp mặt ở cạnh núi giả trong viện Tiếp Thủy, cùng nhau dự tiệc xem sư tử.
Nàng gật gà gật gù trở về viện Tùng Hạc thay quần áo, lại không ngờ rằng vừa lượn qua hành lang ở phía sau điện Minh Nguyệt, liền thấy Quý Minh Phong đang đứng dưới một gốc cây hòe.
Lúc ấy, hoàng hôn đã nuốt chửng tia sáng cuối cùng ở chân trời, nến trong cung được thắp lên, chiếu rọi một hành lang dài.
Nàng đứng ở một góc nhìn sang, Quý thế tử một thân áo đen, nửa người ẩn trong bóng chiều hoàng hôn, nửa người hiện ra bên dưới ánh đèn. Gió đêm mang theo cả hương hoa hòe.
Nàng biết hoa hòe có hình dạng thế nào, từng có người vẽ cho nàng xem, chúng nó giống như một cụm được tụ thành từ những cái chuông nhỏ xâu lại thành chuỗi. Trẻ con ở Lệ Xuyên đều có sở thích buộc chuông nhỏ ở cổ tay hay mắc cá chân, đing đang, đinh đang, lúc tiếng chuông vang lên, thường sẽ có tiếng cười của trẻ con đệm vào. Tinh Linh từng tặng nàng một bộ chuông nhỏ được làm bằng bạc, cột trên cổ tay của nàng, chỉ cần cử động một cái thì liền có tiếng ‘đinh đinh đang đang’ vang dậy, Tinh Linh mày mắt cong cong: “Quả nhiên Quận chúa rất thích cái này.”
Gió đêm thổi qua, nàng chớp chớp mắt, trong lúc chớp mắt, dường như lại nghe thấy tiếng ‘đinh đang’ ấy vang lên lần nữa, nàng túm lấy cổ tay mình, trên cổ tay lại chẳng có vật gì cả.
Cổ mộ Nam Nhiễm.
Không còn chuông nữa, cũng không còn Tinh Linh nữa.
Mệt nhọc trong phút chốc liền tan biến, gương mặt nàng tái nhợt, đứng đấy ngây ngẩn một hồi lâu, mãi đến khi một nhóm cung nữ xách đèn nhẹ nhàng di động gót sen bước đến chỗ Quý Minh Phong rồi hành lễ với y, mới phá tan bức tranh yên tĩnh, nhanh chóng xua tan tiếng lục lạc cứ ngân nga không dứt này, đưa nàng trở về hiện thực.
Đến khi choàng tỉnh, nàng cảm thấy Quý Minh Phong chưa hẳn là nhìn thấy nàng, cho nên nàng lùi ra sau hai bước đến bên cạnh một gốc cây quế ngay chỗ rẽ, dự định theo đường vòng tránh đi. Nhưng nghe thấy giọng nói của thanh niên vang lên bất chợt: “Nàng đang trốn tránh ta sao?”
Nàng dừng lại. Quý Minh Phong chầm chậm bước đến trước mặt nàng. Nhóm cung nữ áo trắng cầm đèn cũng vừa vặn đi đến bên cạnh nàng, các cung nữ dừng lại hành lễ với nàng một cái rồi mới nối đuôi nhau mà đi, ánh đèn chập chờn phía xa giống như sao Mai vỡ ra trên biển cả. Nàng đờ đẫn một lát, “Không phải trốn Thế tử đâu.”
Quý Minh Phong cứ nhìn nàng như vậy.
Dẫu sao nàng cũng không giỏi nói dối, đành lựa chọn trầm mặc dưới tầm mắt của Quý Minh Phong.
Đúng là nàng đang trốn y. Lúc ấy khi Chu Cẩn đưa nàng rời khỏi vương phủ Lệ Xuyên, có một giây phút nàng nhớ tới Quý Minh Phong, trong giây phút ngắn ngủi đó, nàng lại chỉ nhớ được một câu cuối cùng Quý Minh Phong để lại cho nàng: “Cô thực sự quá to gan lớn mật tùy tiện làm xằng, sai một trăm lần cũng không biết hối cải, hôm nay Tinh Linh vì cô mà chết, tương lai còn có bao nhiêu đàn ông Lệ Xuyên vì sự tùy hứng lần này của cô mà bỏ mạng, nhiều mạng người như vậy, cô có gánh nổi không?” Hơn nữa còn sợ những lời đó đâm nàng chưa đủ đau, “Hay vì cô quý vị Quận chúa, bèn cho rằng tính mệnh của bọn họ ti tiện, bao nhiêu sinh mệnh như vậy, cô thực sự chưa từng để ý?”
Cho nên, nàng cảm thấy Quý Minh Phong chắc chắn không muốn thấy nàng. Cho dù nàng có không hiểu nhân tình thế nào, nhưng chuyện ấy nàng vẫn biết rõ. Nàng nghĩ, vì để tốt cho nhau, hai người họ trở về làm người dưng nước lã mới là tốt nhất, nhưng hôm nay y lại khiến nàng cảm thấy có chút ngờ vực, Quý Minh Phong dường như đặc biệt đứng đây chờ nàng?
Gặp lại thì có gì hay để nói chứ, lần nào lần nấy đều nhắc nhở nàng rằng trên lưng nàng còn gánh một sinh mệnh ư?
Nàng dựa vào lan can gỗ, mờ mịt nhìn Quý Minh Phong, bụng nghĩ, phải rồi, nói không chừng y thực sự nghĩ như vậy.
Một lúc lâu rồi mà nàng chẳng hề lên tiếng, Quý Minh Phong cũng chỉ im lặng.
Cuối cùng vẫn là Quý Minh Phong phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này trước, khẽ hỏi nàng: “Vừa rồi ta trông thấy nàng đánh cầu với bằng hữu trên sân, nàng đánh cầu… rất hay. Lúc còn ở Lệ Xuyên lại không thấy nàng thích kiểu vận động thế này, Quý Minh Xuân mời nàng, nàng cũng không thèm để ý.” Quý Minh Xuân là ca ca của Quý Minh Phong, là công tử phóng đãng do phòng nhì sinh ra, ngày ngày chơi bời lêu lổng, đá gà chọi chó không gì không tinh thông. Quý Minh Phong chậm rãi nói: “Lúc ấy nàng chỉ thích đọc sách, chưa đầy hai tháng, sách trong thư phòng của ta đã bị nàng khi đến khi đi xới hết hai lần.” Trong lời nói lại toát ra một chút xót xa và hoài niệm, “Nàng bây giờ, hoạt bát hơn lúc đó rất nhiều.”
Thành Ngọc không nói gì, nàng cúi đầu nhìn bóng cây trải dài ra hành lang.
Quý Minh Phong cũng theo ánh mắt nàng nhìn những bóng cây đang khe khẽ đung đưa ấy, hồi lâu sau, thở dài: “Đã lâu không gặp, A Ngọc, nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Nàng vẫn không nói gì như cũ.
Quý Minh Phong ngừng lại một lúc, hơi nhíu mày: “Lúc ấy tuy rằng nàng điềm đạm nho nhã, nhưng…”
Cuối cùng nàng cũng lên tiếng. Nàng ngắt lời y, lặp lại câu y vừa nói: “Lúc đó.” Nàng khẽ nói, “Thế tử lúc nào cũng muốn tôi nhớ đến lúc đó, là bởi vì Thế tử cảm thấy, tôi không có tư cách được sống vui vẻ.”
Quý Minh Phong ngẩn người tại chỗ.
Có gió lạnh thổi qua, nàng cảm thấy bản thân lại nghe thấy tiếng ngân nga của lục lạc. Nàng đã thử nhiều lần, lần này cuối cùng cũng nói ra được cái tên đó: “Tôi chưa từng quên Tinh Linh.” Nàng nói.
Nàng không nhìn đến Quý Minh Phong, xa xa trông về chỗ sâu nhất của hành lang uốn lượn: “Lúc đó, Thế tử nói sự tùy hứng của tôi sẽ hại chết rất nhiều người.” Nàng dừng lại, “Chuyện đó tuy rằng cuối cùng cũng không thành sự thật, nhưng tôi vẫn luôn không quên, sự thật mình đã hại chết Tinh Linh.” Đôi mắt nàng mở to, đầu mày lại hơi nhíu lại, khiến nàng trông như sắp khóc, nhưng giọng nói của nàng rất ổn định, “Thế tử nói tôi quý vị quận chúa, bèn không quan tâm đến mạng người, Thế tử có thể không tin, kỳ thực tôi…” Nàng chớp mắt, đôi mắt đã hơi ửng hồng, “Kỳ thực tôi, đừng nói là nhiều mạng người như vậy, cho dù chỉ là một mạng người, tôi cũng không gánh nổi.” Nàng cắn chặt môi, cuối cùng vẫn là không khóc.
Gió đột nhiên thổi mạnh hơn, đây là một đêm lạnh, lá quế nhỏ nhắn bị gió thổi kêu xào xạc, ánh mắt Quý Minh Phong cực trầm, y bước lên một bước: “Ta nói những lời ấy…”
Nàng lùi lại một bước, nói: “Thực ra tôi rất hi vọng có thể quay về làm người dưng với Thế tử, nhưng tôi cũng biết Thế tử cảm thấy tôi không xứng có được hi vọng này. Thế tử hỏi tôi lẽ nào không có gì muốn nói với Thế tử,” Gương mặt nàng lộ vẻ hoang mang, “Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đời này sẽ còn gặp lại Thế tử, bởi vậy cũng không biết nên nói cái gì. Tôi,” Nàng dừng lại, giống như có chút ngỡ ngàng, “Thế tử thấy tôi lần nào là muốn giày vò tôi lần ấy, có thể Thế tử cảm thấy tôi đáng chịu những thứ giày vò như vậy, nhưng…”
Nàng đưa mắt nhìn Quý Minh Phong, nhưng nàng chẳng thấy được gì cả, chỉ cảm thấy chiếc chuông trong đầu càng thêm ngân nga, từ chỗ sâu nhất truyền tới một cơn đau giống như kim chích, nàng khẽ nói: “Cầu xin Thế tử thương hại tôi.”
Gương mặt của Quý Minh Phong trong sát na ấy trở nên trắng bệch. Bởi vì trong mắt nàng chỉ có một mảnh mơ hồ, Quý Minh Phong trong đáy mắt nàng, chẳng qua chỉ là một hình ảnh đen đúa mà thôi. Đồng tử cũng bắt đầu đau nhức, nàng vươn tay xoa xoa bừa lên đó, trong giây phút ấy, nàng phát hiện dường như Quý Minh Phong cũng muốn bước lên, nàng không chắc chắn y muốn làm gì, theo bản năng tránh đi, vậy là tránh được.
Nàng vội vã nói câu từ biệt, lúc nói từ biệt cũng không thấy được biểu cảm của Quý Minh Phong, Quý Minh Phong cũng không thử cản nàng, lúc nàng vội chạy đi, y cũng không truy đuổi.
Tiếp đó nàng mơ mơ màng màng trở về viện Tùng Hạc, nuốt hai viên thuốc định thần, ngây ngẩn một lúc, mới nhớ ra là có hẹn với Tề tiểu thư. Nàng liền mang theo một tiểu cung nữ ra ngoài, ngay cả y phục cũng quên thay, đầm trắng ướt đẫm mồ hôi dán lên người, gặp phải gió đêm lạnh lẽo, đi mới nửa đường nàng đã bắt đầu hắt hơi. Tiểu cung nữ trở về lấy thêm chiếc áo khoác cho nàng, nàng đứng chờ ở nơi tránh gió.
Trong lúc vô cùng nhàm chán, ngẩng đầu liền thấy có rất nhiều ánh nến lay động ở chỗ cách đó không xa, nàng nhớ đó là một hồ nước, ngẫm ra thì phải là ai đó đang thả đèn trên sông mới phải. Rảnh rỗi rồi lại rảnh rỗi, nàng liền thong thả bước qua.
Bên hồ có rất nhiều cột đèn đá, lúc đi qua cái đèn đá thứ bảy, nàng loáng thoáng trông thấy một nhóm thiếu nữ đang thả đèn sông. Dường như là vài vị quý nữ được mời đến hành cung nghỉ mát.
Gió hồ thổi qua, trong nhóm quý nữ đó đột nhiên truyền ra tiếng cãi cọ, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng vừa sốt sắng vừa mãnh liệt. Nàng không có chút hứng thú gì với loại chuyện thế này, xoay người muốn men theo đường cũ trở về, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai: “Cứu mạng, tiểu thư nhà tôi ngã xuống nước rồi!”
Nàng xoay đầu lại theo bản năng. Lúc xoay đầu lại, chỉ thấy bóng người đang giãy giụa trên mặt hồ, cùng với cánh tay đang kích động trồi lên trồi xuống đánh vỡ tan bọt nước của người đó. Bọt nước kia màu trắng. Một cảnh tượng không rõ ràng, lại giống như búa tạ đập mạnh lên đầu nàng, trước mắt nàng tối sầm lại, cánh tay trắng muốt bởi vì không biết bơi mà vung vẫy tứ tung trên mặt nước lại như bỗng nhiên chạy đến trước mặt nàng, dùng sức kéo nàng xuống.
Phong ấn đã mở rồi.
Trong màn đêm đáng sợ đó, nàng lại nhìn thấy cổ mộ Nam Nhiễm, phảng phất thêm một lần trở lại con đường nhỏ trong ngôi mộ chứa đầy cỏ độc đó.
Tinh Linh kéo tay nàng chạy như bay trên con đường nhỏ. Từ chỗ sâu nhất trong cổ mộ truyền đến âm thanh khẽ như trống gõ, thùng, thùng, thùng thùng, tiếng trống triệu hồi vô số độc trùng sít sao bám chặt sau lưng họ. Trước mặt chính là ao Hóa Cốt, trên ao Hóa Cốt có một cây cầu treo bằng gỗ, chỉ cần qua được cây cầu đó rồi chém đứt đầu cầu để cắt đuôi độc trùng, hai người sẽ được an toàn.
Nàng đưa tay áp lên ngực, chỉ là một đoạn ký ức thôi mà đã bóp nghẹn khiến nàng không tài nào thở nổi. Nàng vươn tay tóm lấy cây nguyệt quế bên người. Không được nhớ nữa, nàng run rẩy nói với chính mình, nhưng ký ức đã bị xé toạc ra lại như ác hổ lâu rồi chưa có bữa ăn, một khi đã xác định được mục tiêu thì liền tấn công chuẩn xác, điên cuồng lao đến như muốn nuốt chửng nàng.
Nàng ngã xuống bên cạnh gốc cây nguyệt quế.
Trong vô tận tĩnh lặng, nàng nghe thấy tiếng nói của Tinh Linh vang lên phía sau lưng nàng: “Quận chúa, mau chạy đi!” Đầu nàng quay ngoắt lại, dường như thấy bản thân mười sáu tuổi ngã xuống bên cây cầu gãy, còn ao Hóa Cốt trước mặt đang bắn lên bọt nước một trượng cao. Bọt nước ấy màu trắng. Nàng nghe thấy bản thân kinh hãi kêu lên tuyệt vọng: “Tinh Linh!”
Nàng đứng không vững, tuyệt vọng men theo sống lưng bò thẳng lên, xuyên qua bả vai, giống như một cái lưới to dầy đặc muốn chen vỡ óc nàng. Nàng vừa khóc lóc gọi tên Tinh Linh vừa bò về phía ao Hóa Cốt, trong giờ phút lạnh băng lại đáng sợ đó, có một bàn tay vươn tới ấp lên mu bàn tay nàng. Đôi tay đó cực kỳ ấm áp.
Nàng mở mắt ra.
Có tia sáng chiếu vào mắt, ánh sáng chập chờn, giống như một cái đèn nhân ngư dài sáng trong cổ mộ Nam Nhiễm, nhưng nơi này không phải cổ mộ Nam Nhiễm, thế nên nàng chỉ nhìn thấy đỉnh màn. Trên đỉnh màn thêu dày đặc các vì sao, Thành Ngọc đột nhiên hiểu ra lúc này bản thân đang ở trong phòng của chính mình, nằm trên chiếc giường của chính mình trong viện Xuân Thâm, vừa rồi là nàng nằm mơ.
Nàng mở to mắt nhớ lại giấc mơ vừa nãy, hết thảy những việc trong mộng đều đã từng xảy ra, nàng quả thực đã gặp Quý Minh Phong, quả thực bị nhiễm lạnh, cũng quả thực thấy một thiếu nữ thả đèn đèn sông rơi xuống nước, rồi sau đó nàng… đúng rồi, nàng không chịu đựng được nỗi kinh hoàng ấy, nên ngất xỉu bên gốc cây nguyệt quế.
Ký ức một khi đã thoát khỏi kìm kẹp thì rất khó lòng phong ấn nó trở lại, trong giây phút ngất lịm đi, hồi ức đáng sợ đó lại tràn ngập đầu óc nàng lần nữa, những ký ức đó cũng hoàn toàn là thật, chỉ trừ một việc: trong cổ mộ uy nghiêm đáng sợ, khi nàng gần như phát điên bò tới ao Hóa Cốt, trong giây phút tuyệt vọng đó, không hề có bàn tay ai chìa đến bên nàng.
Chỉ có việc đó là giả.
Nàng chầm chậm ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía trước giường.
Có tiếng chân người truyền đến, trên sáu cánh bình phong đột nhiên ánh lên hình bóng của một chàng trai, đàn ông đêm khuya xuất hiện trong phòng nàng thế này, ngoại trừ Chu Cẩn ra thì không còn ai khác, bởi vậy nàng cũng không nghĩ gì.
Chu Cẩn hẳn đang cầm một cây nến, trong phòng đã sáng hơn vừa nãy thêm một chút, nàng cúi đầu dụi dụi mắt, trong lúc nàng dụi mắt, Chu Cẩn đã vòng qua bình phong đi đến trước giường nàng. Cây nến được đặt trên một cái bàn hoa nhỏ bên cạnh giường.
Nàng uể oải ngồi ôm đầu gối, không ngẩng đầu lên cũng không nói gì, là thái độ cự tuyệt. Nhưng Chu Cẩn không hề biết khó mà lui, ngược lại còn ngồi bên mép giường bên cạnh nàng, chẳng mấy chốc thì có một cái khăn ướt bằng lụa trắng kề sát lên mặt nàng.
Nàng cúi đầu tránh né: “Em không phải cố tình nhớ lại, chỉ là nhìn thấy…” Nàng ngừng lại: “Phong ấn… bị kích phát, tự giải rồi.” Bàn tay nắm lấy khăn lụa đã rút về trong lúc nàng đang nói, ngừng một chút, sau đó khăn lụa được gấp lại làm hai.
Chu Cẩn không hề có thói quen văn nhã như vậy, nhưng lúc này nàng lại không hề nghĩ đến điểm đó. Nàng tự ép cho hơi thở trở nên bình ổn, tiếp tục nói: “Những chuyện được phong ấn, hơn một năm này, em chưa từng chủ động nhớ tới chúng nó, cho nên mới có thể vô ưu vô lự sống lâu như vậy, nhưng có lẽ em không xứng có được thứ vô ưu vô lự ấy…”
Nàng nghẹn ngào, giơ tay phải lên che mắt: “Em… rất nhớ Tinh Linh, chỉ một đêm,” Nàng ngừng một lát, “Em không muốn bị phong ấn, cũng không muốn có bất cứ ai ở bên cạnh mình, chỉ một đêm thôi.”
Khăn lụa xếp xong được đặt trên chiếc bàn hoa nhỏ đang cắm đèn, một chồng nhỏ vuông vuông vức vức. Ngọn đèn dầu bất giác nổ ra một cái hoa đèn, ‘ba’ một tiếng. Chu Cẩn cũng không đáp lại nàng. Bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng kéo một cái lồng nhỏ đựng đồ lặt vặt ở đầu giường ra, lấy ra một cây kéo bạc. Đèn dầu bị nhốt lại, bấc đèn bị cắt một cái, ngọn lửa chẳng mấy chốc sáng bừng lên. Lúc này Thành Ngọc mới nghe thấy đối phương mở miệng: “Chu Cẩn, đã phong ấn cái gì?” là giọng nói lành lạnh rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi này, ngay lúc này.
Thành Ngọc bất ngờ ngẩng đầu lên, thanh niên nghiêng mình ngồi ở bên cạnh nàng đã buông kéo xuống, cái khăn lụa mới vừa rồi còn định đưa cho nàng lau nước mắt, giờ đã được lấy chùi tay. Khi cảm nhận được ánh mắt của nàng, chàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua người nàng.
Tiếp đó, chàng chìa tay qua, ngón tay cái chạm lên mắt nàng, dường như dự đoán được nàng sẽ tránh né, nên bàn tay còn lại liền nắm lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng giữ lấy, lực độ hết sức nhẹ nhàng, nàng lại không chịu bị khống chế, nghiêng người qua. Chỉ kịp đưa tay lên chắn trước ngực chàng.
Nàng ngây ngẩn đưa mắt nhìn chàng. Chàng dường như không hề phát giác được bàn tay chắn trước ngực mình là biểu hiện cự tuyệt, bàn tay phải chạm lên mắt nàng, nhẹ nhàng đặt dưới mí mắt, sau đó ngón tay cái thuận thế men theo khóe mắt, lau đi vệt nước mắt đọng dưới mắt nàng.
Nhận ra thanh niên đang giúp mình lau nước mắt, Thành Ngọc lập tức muốn tự mình làm, nhưng bàn tay giơ lên đã bị thanh niên cản lại.
“Để tôi.” Chàng nói.
Ngón tay cái mơn trớn tới lui dưới mắt nàng, cánh môi hơi mím lại, khiến cho thần sắc của chàng nhìn qua lại có hơi quá mức nghiêm túc.
Gương mặt Thành Ngọc lại càng lúc càng tái nhợt, bởi vì trong không gian tĩnh mịch này, nàng nhớ ra vừa rồi nàng vừa khóc vừa nói cái gì ở trước mặt thanh niên. Nàng nói về phong ấn của Chu Cẩn. Đó là bí mật. Cả người nàng hơi run lên vì khẩn trương: “Liên Tam ca ca… Em không phải…”
Ngón tay chàng vẫn còn giữ trên đuôi mắt nàng, sau khi lau đi vệt nước mắt cuối cùng, chàng thấp giọng nói: “Không muốn nói tôi biết Chu Cẩn đã phong ấn cái gì trong ý thức của em, đúng không?”
Thành Ngọc thẩn thờ, lập tức phản bác: “Chuyện không phải giống như anh nghĩ, phong ấn em vừa nói, thực tế là… thực tế là…”
“Là một loại phép thuật.” Liên Tam tiếp lời nàng, thấy mắt nàng ướt dẫm, “Tông thất đều biết Hồng Ngọc Quận chúa có bệnh kiếp, phải dựa vào trăm hoa trong lầu Thập Hoa nuôi sống, cũng biết người hầu trông coi Hồng Ngọc Quận chúa lớn lên đều là những người bất phàm do Tĩnh An Vương tìm về.” Chàng thản nhiên nói, “Một người bất phàm, biết phép thuật cũng không có gì kỳ lạ.”
Thành Ngọc lại thẩn thờ, nàng cúi đầu xuống, gương mặt nàng cuối cùng cũng rời khỏi ngón tay của Liên Tam. Chàng không giữ lại, thuận thế thả nàng ra. Hồi lâu sau, nàng mới tiếp tục ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Liên Tam ca ca… từ bao giờ thì biết em là Hồng Ngọc?”
“Hôm qua.”
Nàng im lặng một lát, ôm đầu gối lầm bầm giải thích: “Em không có ý gạt anh, em chỉ không nói anh biết thôi, nhưng anh cũng đâu có hỏi…” Đột nhiên nhớ ra hình như Liên Tam có từng hỏi nàng là A Ngọc nhà nào, lại lập tức đổi giọng: “Anh cũng không rán sức truy hỏi.”
Chàng cười, “Tôi cũng không nói em biết tôi là ai, hai ta hòa nhau.”
Nàng lắc lắc đầu: “Thực ra em biết Liên Tam ca ca là một tướng quân.”
Nàng đích thực biết Liên Tam là một tướng quân, nhưng nàng chưa từng hao tâm tốn sức nghĩ qua chàng là tướng quân nào, chuyện đó dường như không cần thiết. Lúc này suy nghĩ cẩn thận lại, triều Đại Hi tổng cộng thiết lập mười bảy vệ thống lĩnh binh mã thiên hạ gồm trăm vạn hùng quân, trong đó có tứ vệ thường niên đóng quân trong thành Bình An, ngoài ra ở chỗ Hoàng đế còn có lực lượng thân vệ Tam quân Thiên Vũ, Nguyên Vũ, Uy Vũ quanh năm ở lại trong kinh thành. Nếu nàng ngày thường đi lại trên đường mà cũng gặp được Liên Tam, nói vậy thì Liên Tam rất có khả năng là một tướng quân nội phủ, phụng chức trong Tam quân Tứ vệ.
Không ngờ Liên Tam lại thở dài: “Em không biết tôi là ai.”
“Nhưng anh là ai cũng đâu có gì quan trọng, em biết anh là tướng quân là đủ rồi.” Nàng kiên định nói.
Chàng giống như hơi kinh ngạc, dừng một chút mới hỏi: “Bởi vậy, là Đại tướng quân cũng không quan trọng à?”
Tam quân Tứ vệ trong thành Bình An, quá nửa là được chọn ra từ con cháu có huân tước, mà họ Liên chính là một trong năm họ danh môn của Đại Hi. Mỗi quân mỗi vệ trong triều Đại Hi đều có thiết lập chức vụ Đại tướng quân và Tướng quân, trong bảy Đại tướng quân có một người xuất thân từ nhà họ Liên, nàng thấy cũng không kỳ lạ.
Nàng kinh ngạc một lúc: “Là Đại tướng quân à?” Bảy vị Đại tướng quân trong Tam quân Tứ vệ, đều là chính tam phẩm, Liên Tam trẻ tuổi thế này, mà đã là một vị Tướng quân chính tam phẩm, sự kinh ngạc của nàng lúc này đều xuất phát từ thán phục, nhưng đồng thời nàng cũng hơi khó hiểu: “Là Đại tướng quân thì cũng có gì quan trọng?”
Liên Tống nhìn nàng một lúc: “Em cho rằng tôi là Đại tướng quân trong Tam quân Tứ vệ?”
Thành Ngọc có phần nghi hoặc: “Vậy… Ngoại trừ Tam quân Tứ vệ… lẽ nào Liên Tam ca ca là Tướng quân trong mười ba vệ còn lại sao?” Nàng nghĩ một lát, lại lắc đầu, “Đừng lừa em, xác suất một tướng quân trong mười ba vệ còn lại có thể đi theo Hoàng đế đường ca đến hành cung, khả năng này không quá lớn.”
“Trên mười bảy vệ, không còn Đại tướng quân nào khác sao?” Liên Tống hỏi nàng.
Trên Đại tướng quân mười bảy vệ chính tam phẩm đích thực còn Đại tướng quân khác nữa, hơn nữa không chỉ là một Đại tướng quân. Thành Ngọc là một quận chúa vẫn luôn viết giùm bài tập cho đám con em nội ngoại hoàng thành để kiếm tiền tiêu vặt, quân chế của Đại Hi, nàng đương nhiên biết rõ hơn các quận chúa còn lại một chút. Bên trên các đại tướng quân chính tam phẩm còn có một Trấn Quốc Đại tướng quân tòng nhị phẩm, một Phụ Quốc Đại tướng quân chính nhị phẩm, cùng với một Đại tướng quân nhất phẩm chưởng quản ngự phù thống lĩnh trăm vạn binh mã. Đúng rồi, quan giai cao nhất của võ tướng triều Đại Hi bọn họ thực ra không được đẹp đẽ như quan giai dưới quyền, trước đó không có định ngữ nào cả, chỉ có ba chữ, Đại tướng quân.
Đại tướng quân. Thành Ngọc ‘A’ một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái vị báu vật quốc triều từ nhỏ đã nhập ngũ, tuổi trẻ đã bái tướng, bảy lần chiến đấu với Bắc Vệ đều toàn thắng, chính là họ Liên.
Thành Ngọc ngơ ngác nhìn thanh niên đang ngồi bên mép giường: “Anh là… vị Đại tướng quân đó.”
Tam điện hạ gật đầu: “Đúng.”
Vị Đại tướng quân đó, là vị Liên Đại tướng quân duy nhất của đế quốc, là Liên Đại tướng quân đã từ hôn nàng.
Thấy Thành Ngọc chấn kinh ngơ ngác tại chỗ, Tam điện hạ im lặng một giây: “Em không có gì muốn nói với tôi à?”
“Có, có chứ.” Nàng nuốt nước bọt, hỏi như thăm dò, “Các sứ thần Ô Na Tố đến đây mấy ngày nay, thấy Liên Tam ca ca tướng mạo thế này, không biết có cảm thấy lo lắng cho tương lai của triều đình Đại Hi chúng ta không?”
Tam điện hạ cười cười: “Thấy tôi khỏe mạnh thế này, bọn họ hẳn nên lo lắng cho tương lai của Ô Na Tố hơn mới đúng.”
“Ờ.” Thành Ngọc khô khan nói, “Vậy thì em yên tâm rồi.”
Tam điện hạ bình tĩnh nhìn nàng: “Trừ chuyện đó ra, tôi tưởng em vẫn còn chuyện gì khác muốn nói với tôi chứ.”
“Không có.” Nàng trả lời.
“Có.”
“Em không c… thôi được rồi, có.” Ánh mắt Thành Ngọc trở nên mơ hồ, “Em biết Liên Tam ca ca muốn em nói cái gì.” Nàng ngừng một chút, “Liên Tam ca ca muốn biết lúc ấy Liên Tam ca ca từ hôn, em có trách anh, bây giờ biết anh là ai, lại có trách anh lần nữa không, đúng chứ?”
Dường như biết chàng sẽ không trả lời vấn đề này, nàng ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn chàng: “Em chưa từng bận tâm chuyện ấy, dù là khi đó không biết người đã từ hôn mình là anh, em đã không giận, lúc này lại càng không giận.” Rồi như cảm thấy buồn cười, nàng mím môi, “Nhưng lúc này nghĩ lại, người suýt chút nữa đã bị Hoàng tổ mẫu ép lấy em lại là Liên Tam ca ca, có chút buồn cười.” Một bên má nàng tựa lên đầu gối, không khỏi bật cười, “Nếu như em và Liên Tam ca ca thành hôn, không biết sẽ thành chuyện thế nào? Nhất định rất kỳ quái, bởi vì Liên Tam ca ca là ca ca mà.”
Nàng vẫn còn cảm thấy thích thú, nhưng nghe thấy chàng đột nhiên mở lời, giọng nói có hơi lạnh lẽo: “Tôi không phải ca ca của em.”
Chàng ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía ánh nến, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.
Nàng ngây người: “Nhưng…”
Chàng không để nàng lên tiếng phản bác. “Em nghe rõ chứ,” Chàng nhìn nàng, cả người toát ra vẻ lạnh băng có chút bất cần biết tới nhân tình, “Tôi không phải ca ca của em.”
Nàng chớp chớp mắt, phát hiện ra chàng tức giận rồi, nhưng cơ bản là nàng không biết đã làm gì khiến cho chàng tức giận: “Nhưng chính miệng anh nói, anh là ca ca của em mà.”
Chàng đột nhiên cười, nụ cười đó cũng lạnh lẽo: “Tôi nói cái gì thì là cái đó sao?”
Nàng không biết làm sao, nghẹn nửa ngày: “Đúng mà?”
Chàng ngước mắt nhìn: “Vậy tôi nói tôi là lang quân của em, em sẽ nhận tôi làm lang quân à?”
Nàng ngẩn người: “… Không thể…”
Chàng nhìn nàng từ trên cao: “Vậy tại sao tôi nói muốn làm ca ca của em, em liền để tôi làm, còn làm lang quân, em lại không cho làm?”
Nàng ngơ ngác nói: “Em không ngốc, ca ca và lang quân, sao giống nhau được?”
“Có gì không giống nhau?”
Đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh: “Nếu như giống nhau, vậy Liên Tam ca ca cần gì tính toán so đo là ca ca hay là lang quân chứ?”
“Ừ, em không ngốc thật.” Chàng dường như vừa tức giận vừa buồn cười.
Liên Tam không trả lời trực tiếp câu hỏi của nàng, nhưng nàng cũng không thật sự muốn chàng hồi đáp. Nàng đắn đo nói: “Cho nên em nghĩ, Liên Tam ca ca ngày đó cự tuyệt hôn sự này, là bởi vì trời đã định sẵn Liên Tam ca ca sẽ là ca ca của em đó, duyên phận giữa hai người chúng ta, chính là duyên huynh muội, chuyện này thượng thiên sớm đã quyết định xong rồi.” Nói xong nàng ngẫm nghĩ một lần, tự thấy không có vấn đề gì, lúc ngẩng đầu nhìn Liên Tam, lại chỉ chạm phải ánh mắt lạnh như băng của chàng. Chỉ nhìn nàng một cái, chàng liền giống như nhẫn nhịn đủ rồi mà xoay đầu lại, lạnh lùng cười: “Trời định sẵn, em biết cái gì là trời định sao?”
Tim nàng đập lên thình thịch, cảm thấy chàng thế này là đang tức giận lắm rồi.
Nàng dịch chuyển từng chút về phía mép giường, đến gần chàng hơn một chút, thăm dò vươn tay ra tóm lấy cánh tay chàng. Chàng cụp mắt nhìn, ánh mắt rơi trên bàn tay làm loạn của nàng, nhưng không đẩy ra. Nàng đã tự tin hơn một chút, khích lệ bản thân một lần, càng nhích lại gần chàng hơn, lại thăm dò đưa má kề sát lại. Nàng nhẹ nhàng cọ cọ lên cánh tay chàng một chút, ngẩng đầu đưa hai mắt lên nhìn chàng, giọng nói mềm mỏng: “Liên Tam ca ca, đừng giận mà, em biết sai rồi.”
Thực ra nàng vốn dĩ không biết chính mình sai ở đâu, nhưng nàng biết rõ chỉ cần nàng nhận sai, chàng nhất định sẽ hết giận, khi hầu hạ bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, nếu nàng mắc sai lầm, chỉ cần làm nũng thế này, lão nhân gia người nhất định sẽ tha thứ cho nàng.
Nàng cảm nhận được cánh tay của Liên Tam có một giây cứng đờ, nàng cũng không hiểu tại sao cánh tay chàng lại cứng đờ ra, nhưng chàng vừa không nói gì, thân thể vừa không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ tha thứ cho nàng cả. Nàng không khỏi lại tiếp tục kề sát hơn cọ cọ lên cánh tay chàng, còn thuận theo cánh tay trượt xuống, áp gò má lên lòng bàn tay chàng.
Không cần nàng làm thêm động tác nhỏ nào quá đáng nữa, lòng bàn tay chàng đã mở ra, bởi thế gò má trái của nàng liền dễ dàng tiếp xúc với lòng bàn tay ấm áp đó, nàng cọ cọ má trong lòng bàn tay đó, nghiêng mặt khẽ hỏi chàng: “Liên Tam ca ca, chúng ta lẽ nào không tốt, không thân thiết sao?”
Chàng vẫn không trả lời nàng như cũ, nhưng ánh mắt chàng vẫn không rời khỏi nàng, đôi mắt có chút thâm thúy.
Kỳ thực đã lâu rồi nàng không làm nũng với người khác như vậy, nhưng chiêu sát thủ này trăm trận trăm linh, nàng rất tự tin, không hề thực sự lo lắng không dỗ ngọt Liên Tam được.
Đương lúc Liên Tam nhìn nàng chăm chú, nàng nhắm mắt lại, khóe môi hơi mím: “Em biết Liên Tam ca ca cũng không thực sự giận em, chúng ta vẫn là…” Lời chưa nói xong, nàng cảm thấy lòng bàn tay dán trên mặt nàng hơi động đậy.
Nàng lập tức mở to mắt. Ngón tay chàng đã nắm lấy cằm nàng, chàng dùng lực rất khéo, khiến cả người nàng duỗi thẳng ra, gương mặt nàng càng dựa sát lại gần chàng.
“Em sai ở đâu?” Chàng hỏi, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm. Mà khoảng cách gần gũi thế này, nàng khó tránh khỏi đem toàn bộ lực chú ý tập trung hết lên gương mặt của chàng. Đầu óc nàng trở nên mơ màng, sai ở đâu, em làm sao biết em sai ở đâu chứ.
“Nếu đã không thấy bản thân mình sai, sao lại xin lỗi?” Chàng tiếp tục truy hỏi nàng, giọng nói đã không còn lãnh đạm như mới vừa rồi nữa, nàng nghĩ bụng, mình làm nũng có tác dụng rồi, tiếp theo nên tiếp tục nhận lỗi, hay tiếp tục làm nũng đây. Sau đó nàng cảm thấy bàn tay kia đã rời khỏi chiếc cằm của nàng, lại men theo quai hàm, di động đến vành tai.
Chàng giống như đang đánh giá một món đồ thủ công mỹ nghệ, ngón tay lướt trên da thịt nàng như lướt qua mặt cong trơn mướt của mặt gỗ trầm hương, vừa bình phẩm vừa thưởng giám. Nàng không thể phân biệt được đầu ngón tay đang chạm vào nàng có mang theo cảm xúc nào không, nàng chỉ cảm thấy vành tai có hơi ngứa ngáy, nhưng thân thể cứ như bị đóng băng lại, không có cách nào giơ tay xoa lên chỗ ấy để xác nhận.
Dưới ánh mắt thâm thúy của chàng, nàng có chút cảm giác vớ vẩn không biết đêm nay là đêm nào, không khỏi lẩm bẩm: “Liên Tam ca ca…”
Chàng bật cười, càng sát lại gần nàng, gò má hai người gần như dán vào nhau, chàng thấp giọng nói bên tai nàng: “Không hề cảm thấy mình sai, chỉ muốn dựa vào việc làm nũng để qua cửa, đúng không?” Nàng dường như cảm thấy hai người kề cận quá gần nhau, mùi Bạch Kỳ Nam trên người chàng khiến đầu óc nàng hơi váng vất. Khi chàng xoay mặt sang đối diện nàng, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt chàng.
Mắt chàng đẹp thật. Nàng có rất nhiều ví dụ có thể dùng để hình dung đôi mắt phượng của chàng, hoặc ánh mắt của chàng lúc này. Ánh mắt ấy như kiềm nén, lại cũng như mê hoặc, giống như một thứ nhựa cây mềm mại toan bắt giữ một con bướm, chỉ chờ nó không cẩn thận sa vào, rồi lập tức liền vĩnh viễn giam cầm nó bên trong. Hổ phách ấy, chính là được hình thành như vậy.
Nàng cảm thấy có chút áp lực kinh người, bởi vậy nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn không quên đáp lại câu vặn hỏi của chàng: “Em đích thực không nói gì sai cả mà, đều là trời định,” Nàng nghĩ, lại nhẹ giọng nói, “Lẽ nào nếu như hôm nay, Hoàng tổ mẫu lại ban hôn lần nữa, Liên Tam ca ca sẽ thay đổi ý định mà lấy em sao?”
Nói đến đây, nàng cảm thấy chàng như ngừng thở. Chuyện này thực quá mức kỳ lạ, lần nào cũng là chàng khiến mình sợ đến không thở nổi, chàng lại bị giả thiết này của nàng làm khiếp sợ ư?
Trong nháy mắt, nàng liền quên mất áp lực mà chàng mang đến, có chút muốn cười. Nàng lén mở một con mắt ra, rồi lại mở tiếp một con mắt nữa.
Sau đó nàng đã thấy biểu cảm trên mặt chàng, chàng có hơi hốt hoảng.
“Liên Tam ca ca không muốn lấy em rồi.” Nàng cười, vẻ như đắc ý, “Liên Tam ca ca cũng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì khi Liên Tam ca ca biết em, em đã làm em gái của Liên Tam ca ca rồi.”
Ánh mắt hốt hoảng của Liên Tam cuối cùng cũng ngưng đọng lại, rơi cả trên gương mặt của nàng, chàng hơi thả nàng ra.
Chàng nhìn nàng một lúc lâu, nhưng không hề có chút biểu hiện tán đồng với kết luận của nàng, cũng không biểu thị phản đối.
Tim đèn lại nổ lên một tiếng, chàng im lặng một lúc, chuyển người, lấy cây kéo bạc ra. Chàng cắt tim đèn, nhưng không tiếp tục trở về bên mép giường của nàng, chỉ đứng bên chiếc đèn hình hạc, trầm tư một lúc, sau đó nói: “Thế, chúng ta trở lại vấn đề đầu tiên mà tôi đã hỏi em đi.”
Chàng không giận nữa, Thành Ngọc cực kỳ cao hứng, lại xác nhận thêm lần nữa: “Nghĩa là Liên Tam ca ca hết giận rồi đúng không?”
Chàng trừng mắt nhìn nàng: “Tôi vốn không hề giận.”
Thành Ngọc vân vê góc váy, chán nản đáp: “Được rồi, không giận thì không giận.” Nghĩ một lúc, “Cho nên vấn đề đầu tiên…” Sau đó, mặt nàng từ từ biến sắc. Nàng nhớ ra vấn đề đầu tiên đó là gì. Chàng hỏi, Chu Cẩn đã phong ấn cái gì.
Rất lâu sau, nàng thấp giọng nói: “Em không muốn nói.” Bàn tay phải lại giống như theo phản xạ túm lấy vạt áo trước ngực, ánh nước lại tụ lên trong mắt. Dường như có gì đó mang đến cho nàng thống khổ vô cùng to lớn, mà tất cả sức sống và nét mặt sinh động của nàng trong chốc lát đều bị cái gì đó hút đi bằng sạch. Nàng tự biết, phong ấn mở rồi, sẽ khiến nàng không có giờ nào khắc nào không cảm thấy bứt rứt vì hồi ức đáng sợ ấy.
Sắc mặt nàng lại trở nên tái nhợt, nàng nhìn thanh niên trước mặt, nhỏ giọng khẩn cầu: “Đừng ép em, Liên Tam ca ca.”
————-
7 chém:
Ồ thông suốt chưa, vừa gặp đã nhận em gái, kết quả là tự chặt đứt luôn đường lui của chính bản thân mình. Thao tác này, kiến nghị mọi người đừng học theo.