Chương 9: Tháp đá Linh Lung.

Cách Linh thụ mười dặm có một thị trấn nhỏ, là nơi nghỉ chân của các tu sĩ khi đến bí cảnh tam độc.

Dịch Quận Đình dẫn theo một nhóm sư đệ tâm sự nặng nề vào trong trấn, dọc đường đi không ai mở miệng nói chuyện.

Phía xa xa có một tòa tháp trắng cao sừng sững, giữa trưa đứng bóng chậm chạp phát ra một luồng ánh sáng xé trời.

Dịch Quận Đình ngẩng đầu xem, vô thức muốn lấy đèn đường ra nhìn thì thấy bên hông trống không, lúc này mới sực nhớ ra là đã tặng cho người ta.

“Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Vừa mới qua giữa trưa, chúng ta còn nhiều thời gian đến tháp Linh Lung.”

Dịch Quận Đình gật đầu.

Sư đệ đi sát bên thấy cậu ta giống như hồn vía lên mây, có chút lo lắng nói: “Sư huynh, lúc bọn đệ bất tỉnh, Tương kiếm tôn kia rốt cuộc đã làm gì khiến huynh mất trí thế? Nhìn huynh cứ ngáo ngáo thế nào.”

Dịch Quận Đình tức giận nói: “Các đệ bảo là bất tỉnh mà? Sao tai còn thính để nghe ngóng thế?”

Các thiếu niên lúng túng đồng loạt ho khù khụ.

Dịch Quận Đình suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Tương kiếm tôn cũng không có hung ác như trong lời đồn, từ nay về sau không được tùy tiện tin lời đồn đãi rồi kết luận bừa bãi.”

Vừa dứt lời, tất cả đều kinh ngạc nhìn cậu ta.

Dịch Quận Đình trừng bọn họ: “Nhìn cái gì? Lời sư huynh nói các đệ không tin?”
Các sư đệ: “…”

Sư huynh bọn họ quả nhiên bị Tương Trọng Kính hút mất hồn vía, bắt đầu lên tiếng bảo vệ kẻ ác.

Dịch Quận Đình thấy phản ứng mọi người như vậy cũng biết bọn họ không tin mình, cậu ta cũng không ép người khác phải theo ý mình nên không nói thêm nữa.

Thị phi trắng đen, tự mình biết là được rồi.

Ngay lúc này, một con mãng xà khá lớn bò ra từ bụi cỏ, khè khè thè lưỡi trườn bò nhanh như một làn khói, trông dáng vẻ tựa hồ là đang đi tìm người.

Tất cả mọi người không cảm thấy kinh ngạc, nhường đường cho nó đi qua.

Khi rắn đã rời khỏi, một sư đệ từ từ đến bên cạnh Dịch Quận Đình, nói nhỏ: “Sư huynh, những con rắn báo tin của Yêu tộc bắt đầu từ tối qua đều lùng sục đi tìm người khắp nơi, tất cả yêu tu trong bí cảnh cũng bị Sở tông chủ huy động tìm người, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Tương kiếm tôn?”

Dịch Quận Đình nhíu mày: “Nhưng Tương kiếm tôn không có Tê Chiếu U Hỏa, không thể ra khỏi bí cảnh, tại sao bọn hắn lại tìm người dưới gốc Linh thụ?”

“Biết đâu hắn cướp của người khác.”

“Không thể nào!” Dịch Quận Đình lập tức phản bác: “Hắn không phải là người như vậy.”

Ngay cả Tê Chiếu U Hỏa đã đến tay mà Tương Trọng Kính còn trả lại, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi cướp đoạt của người khác.

Các sư đệ thấy cậu ta lại bắt đầu bảo vệ Tương Trọng Kính, cả đám không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Dịch Quận Đình đang muốn cãi lại mấy câu thì chợt bên tai vang lên tiếng gậy gỗ gõ ‘cộc cộc’ trên đất.

Mọi người theo tiếng gõ quay đầu nhìn thì thấy cách đó không xa chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một nam nhân mặc áo choàng đen dài, tay cầm gậy gỗ chậm rãi dò đường, trên mắt hắn được buộc kín một tấm vải đen không biết xé từ đâu, tóc đen xõa dài bọc trong cổ áo, mũ áo rộng che kín nửa khuôn mặt, chỉ có thể thấy cái cằm thấp thoáng lộ ra.

Dịch Quận Đình liếc mắt nhìn, cảm thấy gò má người này trông hơi quen quen.

Nam nhân mặc áo choàng đen có vẻ như là một người mù, đi rất chậm, chẳng mấy chốc các thiếu niên đuổi kịp hắn.

Dịch Quận Đình nhìn miếng vải đen che mắt hắn, cậu ta như có điều suy nghĩ, khi sắp sượt qua vai nhau, dưới áo choàng tả tơi mơ hồ lộ ra một góc tinh xảo của linh khí nào đó.

Dịch Quận Đình khẽ sửng sốt.

Đó là… Đèn đường của cậu ta.

Thiếu niên lập tức đứng sững lại, khiếp sợ nhìn nam nhân mắt mù kia.

Tương Trọng Kính?!

Dịch Quận Đình ngạc nhiên nói: “Ngài…”

Tương Trọng Kính đang chậm chạp mò đường thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, hơi nghiêng đầu, một lọn tóc trên trán theo gió thổi rớt xuống bên má.

Sư đệ đồng môn cũng quay đầu: “Sư huynh quen người này?”

Bộ dáng này của Tương Trọng Kính trông vô cùng thê thảm nên sớm đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người, lúc này cả đám thấy hai người họ như có vẻ quen biết, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kì quái.

Dịch Quận Đình thuận miệng qua loa một câu có lệ, sợ bọn họ nghe thấy tên của Tương Trọng Kính lại bị dọa xỉu tập thể như lúc trước nên không có vạch trần.

“Tiền bối, sao ngài lại ở đây?” Dịch Quận Đình nói nhỏ với Tương Trọng Kính: “Còn ánh mắt của ngài…”

Tương Trọng Kính ‘ờ’ một tiếng, thuận miệng nói: “Không sao, phơi nắng phơi mù luôn.”

Dịch Quận Đình: “…”

Các thiếu niên: “…”

Tương Trọng Kính không thấy mặt trời suốt sáu mươi năm, giờ thấy cái gì cũng lạ lẫm, đặc biệt là thứ hắn chìm đắm nhất chính là ánh sáng, nói gì thì nói cũng phải nhìn ngắm cho thiệt đã.

Lúc đầu Cố Tòng Nhứ khuyên vài câu hắn còn nghiêm túc nghe lời, nhưng không được bao lâu thì vô thức ngẩng đầu lên nhìn mặt trời tiếp.

Hắn ở bí cảnh quá lâu, vốn không thể thích ứng với ánh sáng cường độ cao như vậy, không lâu sau liền bị mù tịt không nhìn rõ đường.

Dịch Quận Đình hỏi: “Ngài muốn đi đâu?”

Tương Trọng Kính biết thiếu niên không có ác ý, nói thật: “Đi tới Vô Tẫn Đạo.”

“Ngài cũng phải đi từ tháp Linh Lung thì mới tới được Vô Tẫn Đạo.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính hỏi Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải: “Tháp Linh Lung là cái gì vậy?”

Chẳng qua là hắn định tới một nơi có người, rồi thuê một chiếc xe ngựa từ từ đi đến Vô Tẫn Đạo.

Ngự phong từ Linh thụ đến Vô Tẫn Đạo mất khoảng nửa ngày, nhưng bây giờ Tương Trọng Kính không khác gì một người phàm vô dụng, chỉ có thể dùng phương pháp chậm nhất để đi đường, càng không biết phải mất mấy ngày mới đến nơi.

Cố Tòng Nhứ hờ hững nói: “Ngàn năm nay ta có ra khỏi bí cảnh đâu mà biết.”

Tương Trọng Kính cũng không nóng nảy, hắn làm bộ như biết chuyện hỏi: “Đúng vậy, ta đang muốn đến tháp Linh Lung, các ngươi có thuận đường không?”

Dịch Quận Đình vội nói: “Thuận đường thuận đường, khoảng xế chiều là chúng ta đến tháp Linh Lung, mất nửa giờ là đến Vô Tẫn Đạo, nếu tiền bối không chê, chúng ta có thể đồng hành.”

Cậu ta vừa nói vừa lén nhìn nửa khuôn mặt của Tương Trọng Kính, mặt đỏ ửng cúi thấp đầu.

Tương Trọng Kính suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể đồng hành, nhưng tháp Linh Lung bây giờ không giống như trước, các ngươi có thể vào được, còn ta…”

Dịch Quận Đình cũng không để ý, đỏ mặt nói: “Vốn có một yêu tu đồng hành với chúng ta, nhưng hồi nãy nhận mệnh lệnh của Tông chủ Yêu tộc đi tìm người rồi, đúng lúc còn dư lại một lệnh bài.”

Tương Trọng Kính không thể làm gì khác hơn là ‘khiên cưỡng’ nói: “Vậy cũng được.”

Dịch Quận Đình nhất thời cười hề hề.

Mọi người xung quanh nhìn nam nhân này mặc dù bộ dáng lôi thôi lếch thếch, nhưng Dịch Quận Đình dù sao cũng là thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ thế mà cậu ta lại mở miệng gọi hắn một tiếng ngài hai tiếng cũng là ngài, trông có vẻ rất tôn kính người này, vì thế cả đám cũng rối rít hành nghi lễ của vãn bối đối với tiền bối.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ trợn mắt khó tin nổi nhìn Tương Trọng Kính mới nói vài câu mà đã khiến đám nhóc trước mắt tôn kính hắn, có chút nghi ngờ có phải vừa rồi y ngủ quên hay là đã bỏ lỡ cái gì rồi không.

Nói gì mà ‘tháp Linh Lung bây giờ không giống như trước’, chẳng phải chính miệng ngươi nói không biết tháp Linh Lung là cái gì sao?!

Đến bây giờ Cố Tòng Nhứ mới nhận ra, da mặt của Tương Trọng Kính còn dày hơn cả tưởng tượng của y.

Tương Trọng Kính nhờ vào da mặt dày hơn tường thành của mình nói bậy nói bạ những thứ ngay cả bản thân cũng không biết với đám thiếu niên, thuận lợi theo chân đám nhóc này vào thị trấn nhỏ.

Còn một khoảng thời gian nữa mới có thể vào trong tháp, Dịch Quận Đình dẫn Tương Trọng Kính đến một cái đình nghỉ mát nhỏ bên ngoài tháp Linh Lung.

Ánh mắt của Tương Trọng Kính đã đỡ hơn chút, xuyên thấu qua lớp vải đen mơ hồ nhìn thấy ngọn tháp được xây bằng ngọc thạch trước mắt, dọc theo thân tháp có treo mấy cốc đèn dáng vẻ tinh xảo đang chiếu sáng.

Những thiếu niên khác không biết đã đi đâu, Dịch Quận Đình nhìn xung quanh yên tĩnh, chậm rãi đến bên cạnh Tương Trọng Kính nói nhỏ: “Kiếm tôn, Tấn tông chủ và Túc thủ tôn đều đang ở đây tìm ngài.”

Tương Trọng Kính lưu luyến rời tầm mắt khỏi những cốc đèn kia, thuận miệng nói: “Ờ, bọn hắn chắc chắn muốn diệt khẩu.”

Hắn ôm gậy gỗ của mình, giống như là đang nói về chuyện của người khác, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Dịch Quận Đình cẩn thận nói: “Vậy sao ngài còn muốn đến Vô Tẫn Đạo?”

Tương Trọng Kính nghi ngờ: “Vô Tẫn Đạo có chuyện gì sao?”

“Tối hôm qua ta đã nói với ngài rồi.” Vẻ mặt của Dịch Quận Đình phức tạp: “Bảy ngày sau, Vô Tẫn Đạo sẽ tổ chức Đại điển ngự thú, đến lúc đó Tấn tông chủ và Túc thủ tôn đều có mặt.”

Tương Trọng Kính: “…”

Oan gia ngõ hẹp.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Ngươi còn biết y tu nào khác không?”

“Không có.” Tương Trọng Kính nói: “Với lại vết thương trên tay trái do kiếm y của Túc Tàm Thanh gây ra, toàn bộ Cửu Châu này chỉ có một mình Mãn Thu Hiệp mới có thể chữa khỏi.”

Cố Tòng Nhứ im lặng.

Tương Trọng Kính thờ ơ khều khều bông tai, không biết sao đột nhiên hỏi Dịch Quận Đình một câu: “Ngươi cũng tham gia Đại điển ngự thú à?”

Giọng nói của Tương Trọng Kính phảng phất như là tiếng suối chảy, lúc này có lẽ là hắn mệt mỏi lười nói chuyện đàng hoàng nên giọng nói giống như tiếng thủ thỉ bên tai, làm cho Dịch Quận Đình nghe mà đỏ ửng vành tai, suýt chút nữa không nghe rõ hắn nói gì.

“Có, có tham gia.” Dịch Quận Đình nói nhỏ: “Ta không có tài năng gì trong buổi Đại điển ngự thú, với tu vi hiện tại ngay cả yêu thú huyền cấp cũng không thể thuần hóa kí khế ước, cha ta luôn mắng ta vô dụng.”

Tương Trọng Kính nhướng mày: “Thế sao ngươi lại đi?”

“Bởi vì người của Khứ Ý Tông cũng đi…” Dịch Quận Đình nói tới đây thì không vui, nhỏ giọng lầm bầm: “Cha ta cứ nằng nặc đòi đối đầu với Khứ Ý Tông, quyết không chịu thua, bắt ép ta đi cho bằng được, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được yêu thú thích hợp, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất mất mặt.”

Cậu ta nói xong thì mới nhận ra trước kia Tương Trọng Kính cũng từng là người của Khứ Ý Tông, vội vàng bụm miệng không hó hé nữa, ánh mắt khiếp đảm nhìn hắn.

Tương Trọng Kính lười biếng ngâm dài: “Ồ—”

Cố Tòng Nhứ vừa nghe thấy giọng điệu thiếu đánh này của hắn, đột nhiên có linh cảm xấu.

Đúng như dự đoán, Tương Trọng Kính nói thêm một câu: “Vậy thì khi đến Vô Tẫn Đạo, ta sẽ giúp ngươi thuần phục một con yêu thú, thấy sao?”

Dịch Quận Đình sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn.

Cố Tòng Nhứ bị lời này của hắn làm kinh động: “Ngươi thuần phục? Ngay cả linh lực ngươi còn không có, lấy cái gì để thuần phục?”

Tương Trọng Kính ra vẻ cao thâm khó lường nói: “Ta không có linh lực, nhưng rồng của ta có mà.”

Cố Tòng Nhứ: “???”

Tương Trọng Kính thật lòng thật dạ khen y: “Canh Ba, uy áp của ngươi khiến Tấn Sở Linh còn phải quỳ gối khuất phục, một con yêu thú mà thôi, chỉ cần lườm nó một cái là được nhỉ.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ âm u nói: “Ta đường đường là chân long, ngươi dám kêu ta đi thuần phục một con tép riu?”

“Cha của thiếu niên này nếu dám đối nghịch với Khứ Ý Tông thì gia phả nhà cậu ta chắc chắn không tầm thường. Thuần phục một con yêu thú có thể sẽ đổi được một phiếu bảo kê của bọn họ, hơn nữa tiện thể chọc tức Khứ Ý Tông, nhất cử lưỡng tiện.” Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Tất cả cũng chỉ vì chữa trị cánh tay của ngươi thôi Canh Ba à.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ tức giận quá trời, lại vắt óc nghĩ ra câu mắng người, nhưng y nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có ‘xấu xa’ ‘hèn hạ’ ‘giun dế’ các thứ, có mắng ra thì cũng không đau không nhột, Tương Trọng Kính nghe hoài cũng thấy nhàm nên ngáp một cái.

Tương Trọng Kính coi như không nghe thấy y chửi, hỏi Dịch Quận Đình: “Phần thưởng của Đại điển ngự thú lần này là gì?”

Trong trí nhớ của Tương Trọng Kính, phần thưởng giống như đều liên quan đến ngự thú hoặc là pháp quyết phong ấn linh thú.

Nếu có thể tìm được trận pháp có thể giúp hắn tróc con rồng đen ra khỏi Nguyên anh của mình thì càng tốt.

Dịch Quận Đình vẫn còn đang nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt khó tin nổi, tựa hồ không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.

Lúc này bỗng nghe Tương Trọng Kính hỏi, có chút mê mang trả lời.

“Long cốt.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.

Cố Tòng Nhứ còn đang hăng say lặp đi lặp lại vỏn vẹn mấy từ kia mắng hắn, nghe thấy thế bỗng dừng lại.

Long cốt?!

===Hết chương 9===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play