Bí cảnh bị màn đêm bao phủ quanh năm.

Một trận cuồng phong có thể làm đông lạnh xương thịt và máu người thành băng rít gào thổi qua, ngay cả thú dữ tung hoành ở đây cũng phải lẩn trốn hết.

Sau một gốc cây khô to lớn có một nhóm tu sĩ đang tránh né cuồng phong, Hỏa linh thạch rải rác xung quanh họ, tạo thành trận pháp lớn nhằm ngăn chặn gió rét thấu xương.

Tương Trọng Kính trùm một cái áo choàng đen rách rưới ngược gió mà đến, từ từ lại gần trận pháp.

Hắn không thể bấm quyết làm phép che thân, tay phải bị gió lạnh đông cứng đến mức tái xanh, trong khi thử chừng mấy lần, hắn suýt chút nữa làm pháp quyết biến thành ‘Sóng đỏ bị lật’, cuối cùng mới thành công.

Nhờ vào thuật che mắt, hắn như chỗ không người lẻn vào trong nhóm tu sĩ này.

Trời rất lạnh, gió thổi quá dữ, hắn chỉ muốn mượn nơi tránh chút gió.

Sau khi trận gió này kết thúc sẽ đi ngay.

Cũng may là nhóm tu sĩ này toàn là thiếu niên trẻ tuổi, tu vi không cao mấy nên không phát hiện có người trà trộn vào.

Chắc hẳn nhóm tu sĩ trẻ này là đệ tử thế gia, trên quần áo thêu hoa văn tường vi, bên cạnh mỗi người đều có một đốm lửa được đựng trong bình ngọc lưu ly, tuy đốm lửa chỉ to bằng hạt đậu nhưng có thể thắp sáng cả một vùng.

 Thiếu niên dẫn đầu vẫn còn đang hớn hở nói liên miên không dứt.

“…Khắp nơi trong bí cảnh đều đầy rẫy nguy hiểm, thú dữ lại nhiều vô số, một giây lơ là thôi là sẽ mất mạng ngay, ta nghe nói có người nhìn thấy diễm quỷ ở Linh Lung Khư phía bắc.”

Đồng đội của cậu ta còn chưa tiếp lời thì Tương Trọng Kính vừa đặt mông ngồi trong một góc nghe thế liền kiềm lòng không đặng lên tiếng phụ họa: “Diễm quỷ? Trong bí cảnh còn có cả diễm quỷ?”

Cho đến nay Tương Trọng Kính không bao giờ chịu để cái miệng yên, bị vây nhốt ở bí cảnh suốt sáu mươi năm, nhàn rỗi chán chường đến mức chỉ có thể tự nói chuyện với chính mình.

Lúc này vất vả lắm mới thấy nhiều người như vậy, cái miệng của hắn như ống xả lũ cuồn cuộn chảy ra, nếu không phải sợ lộ thân phận thì hắn hận không thể nói suốt ba ngày ba đêm.

Cũng may là thiếu niên vì hấp dẫn sự chú ý của mọi người nên cần một người phụ họa theo, cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều liền nói tiếp.

“Đúng vậy, nghe nói diễm quỷ kia mặc áo đỏ, toàn thân bao bọc trong ngọn lửa màu đỏ lam quỷ dị, hễ gặp ai là lấy mạng kẻ đó.”

Tương Trọng Kính chống cằm, lười biếng ‘ồ’ một tiếng.

Sáu mươi năm qua, hắn hầu như đã đi hết khắp ngõ ngách bên trong bí cảnh, nơi này ngoài thú dữ ra thì chỉ còn Linh phong có thể thổi nát hồn phách của người ta, vốn chưa từng gặp gỡ diễm quỷ nào hết.

Hắn nghe kể đến hứng thú, túm gọn áo choàng đen nhích lại gần thêm một chút.

Men theo động tác của hắn, dưới lớp áo choàng đen rách để lộ một góc áo đỏ, bị lọn tóc đen dài xõa bên vai che khuất đi, hòa làm một với màn đêm không ai hay.

Nhóm tu sĩ này toàn là những thiếu niên trẻ tuổi sôi nổi, nghe thấy diễm quỷ liền nháo nhào vây quanh người kể, mồm năm miệng mười.

“Diễm quỷ? Có phải là cực kỳ xinh đẹp không?”

“Diễm quỷ có được xem như là quỷ tu không? Ta chưa thấy bao giờ, chờ Linh phong ngừng thổi, chúng ta có nên đi tìm để tăng thêm kiến thức không?”

“Đi đi, nếu là mỹ nhân thì nhất định phải xem một lần, bằng không sẽ thiệt thòi lớn.” Đây là một câu góp nhiệt của Tương Trọng Kính.

Thiếu niên thần bí nói: “Các ngươi có biết diễm quỷ đó là ai không?”

Mọi người lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Tương Trọng Kính cũng lắc đầu theo.

Thiếu niên đè thấp giọng, tựa như sợ quấy rầy thứ gì đó “Vị kiếm tôn từng một kiếm kinh động Cửu Châu vào sáu mươi năm trước, không phải đã bị hai vị kia liên thủ vây nhốt trong bí cảnh, bỏ mặc tự sinh tự diệt sao?”

Nhóm tu sĩ trẻ này trông có vẻ lá gan không lớn bao nhiêu, vừa nghe đến cái tên đó liền rối rít hít sâu một hơi.

“Tương Trọng Kính thật sự biến thành ác quỷ?!”

Tương Trọng Kính đang hí hửng lén lút cắn hạt dưa hóng chuyện: “…”

Ủa? Ai cơ?

Tương Trọng Kính?

Ồ, đó là ta.

Tương Trọng Kính bị nhốt ở đây quá lâu, trí nhớ có chút mông lung, hắn nghiêng đầu suy nghĩ, giống như mờ mịt nhớ lại năm đó bản thân đã từng dùng kiếm.

—-Nhưng bây giờ tay trái của hắn không cầm nổi kiếm, ngay cả bấm quyết thi pháp cũng phải tốn khá nhiều sức.

Tương Trọng Kính cũng không thèm để ý mà tiếp tục cắn hạt dưa, tạm thời nghe kể chuyện cái đã.

Bây giờ hắn cho dù nghe người ta nói cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng thú vị.

Thiếu niên vẫn đang kể: “Nghe nói Tương kiếm tôn có dung mạo tuyệt diễm, còn đẹp hơn cả Khúc Nguy Huyền.”

Tương Trọng Kính không nhớ Khúc Nguy Huyền là ai, nhưng nghe người ta khen hắn là hắn khoái chí gật đầu không ngừng.

Ừ, ừm ừm, ồ ồ, ừ ừ.

“Trưởng bối nhà ta từng nói, năm đó kiếm tôn bị nhốt vào trong bí cảnh, cả người đầy máu, tu vi tan hết, ngay cả tay trái cầm kiếm đều lộ ra xương trắng hếu, người đi theo hắn có quan hệ rất tốt với hắn, nhưng lại không có một ai cứu hắn cả.” Thiếu niên vừa nói vừa chậc chậc hai tiếng tỏ vẻ tiếc rẻ “Thê thảm tới nhường ấy, thế mà hai vị kia còn chém nát Tê Chiếu U Hỏa của hắn.”

Mọi người ở đây đều mang theo Tê Chiếu U Hỏa vào bí cảnh, nghe kể thế tựa như cảm động lây, kinh hãi nói “Không còn Tê Chiếu, vậy là hắn không thể ra khỏi bí cảnh?!”

Tương Trọng Kính nghiêng đầu suy nghĩ, đoạn nhìn chằm chằm Tê Chiếu U Hỏa bên cạnh một thiếu niên đang nghe kể chuyện, rốt cuộc cũng biết tại sao sáu mươi năm qua hắn không tài nào thoát ra khỏi bí cảnh.

Thì ra là cần có Tê Chiếu U Hỏa.

“Quá thảm quá thảm.” Tương Trọng Kính vừa cắn hạt dưa vừa tấm tắc lấy làm kì lạ, giống như là đang tám chuyện của người khác.

Mọi người nghe thế cũng đều nói theo: “Quá thảm quá thảm.”

Vừa dứt chữ ‘thảm’ xong, thiếu niên ngồi cách Tương Trọng Kính gần nhất tựa hồ phát hiện ra gì đó, cậu ta nghiêng đầu nhìn hắn.

“Có điều ai biểu hắn thông đồng với ác long làm bậy chi?” Thiếu niên nói tiếp “Năm đó trong bí cảnh có một ác long ẩn mình trong bóng tối, một hơi thở của nó thôi là đủ hủy sạch nguyên đan của một vị tu sĩ Đại thừa kỳ. Mà lá gan của Tương kiếm tôn rất lớn, dám kí khế ước với ác long, còn ở ngay trước mặt Khúc Nguy Huyền đang bị thương nặng và mọi người trực tiếp hóa ma!”

Mọi người bắt đầu ‘xít xít’ hít sâu, giống như một ổ rắn.

Tương Trọng Kính nghe vậy cũng không khỏi hít sâu một hơi, rồi lắc đầu thở dài nói: “Thật xấu xa thật xấu xa.”

Mọi người nghe vậy cùng nói theo: “Thật xấu xa thật xấu xa.”

Vừa dứt chữ ‘xa’ xong, thiếu niên ngồi gần Tương Trọng Kính lại nhìn hắn với ánh mắt kì lạ.

Thiếu niên nói trở lại đề tài câu chuyện: “Cho nên nói, diễm quỷ kia nói không chừng chính là vong hồn chưa siêu thoát của Tương kiếm tôn, định đi tìm kẻ thù báo thù, chúng ta đừng nên dính líu vào chuyện này.”

Có người nhỏ giọng đề nghị: “Nhưng nếu diễm quỷ đó thật sự là Tương Linh Khoáng? Nhóm chúng ta cùng nhau vây bắt một diễm quỷ, hẳn là không có khó khăn gì nhỉ?”

Tương Trọng Kính nghiêng đầu.

Tương Linh Khoáng? Sao hắn lại không nhớ mình còn có cái tên này?

Thiếu niên thở dài: “Các tu sĩ đến bí cảnh lần này hơn phân nửa là vì giải thưởng truy bắt Tương Linh Khoáng, ngươi cảm thấy với tu vi Trúc cơ kỳ của chúng ta, dù có đụng độ tu sĩ Kim đan kỳ thì có thể ăn chung mâm thức ăn này với bọn họ được sao?”

Mọi người: “…”

‘Mâm thức ăn’ im lặng cúi đầu, không dám nói nữa.

Đống lửa cứ một chốc là bắn ra tia lửa, thoáng soi sáng phân nửa khuôn mặt của Tương Trọng Kính.

Vẻ mặt của thiếu niên ngồi gần Tương Trọng Kính nhuốm đầy vẻ kì lạ, cậu ta mở miệng hỏi: “Sư huynh, ngươi biết dáng vẻ của Tương kiếm tôn trông như thế nào không?”

“Tất nhiên là biết!” Tính tình của sư huynh tùy tiện, lại thích khoe mẽ, vênh váo đắc ý nói: “Nhà của ta còn giữ một bức họa của Tương kiếm tôn nữa đó!”

Có người bẩm lẩm: “Không phải nói hắn và ác long cấu kết nhau làm bậy à, sao trong nhà còn treo tranh vẽ của hắn?”

Sư huynh thở dài nói: “Chịu thôi, khuôn mặt của hắn quá đẹp.”

Mọi người: “…”

Trông mặt mà bắt hình dong! Nông cạn!

Tương Trọng Kính vẫn còn cắn hạt dưa, nghe thế thì nhấc tay sờ mặt của mình, làm lộ ra vòng tay lục lạc đã bị rỉ sét.

Khắp nơi trong bí cảnh đều là bóng tối, hắn đã sớm quên mất dáng vẻ của mình trông như thế nào.

“Dáng vẻ của hắn trông ra sao?” Có người hỏi.

Tương Trọng Kính cũng gật đầu hùa theo: “Đúng đó đúng đó, trông ra sao?”

Sư huynh suy nghĩ một lát rồi từ tốn miêu tả: “Trên bức họa bằng giấy lưu ly, Tương kiếm tôn mặc bộ áo đỏ có thêu hoa văn lửa, trên hai vai là hai đốm U Hỏa màu đỏ lam, có lẽ là thuộc huyết thống dị vực, đuôi tóc hơi cong, cổ tay có đeo lục lạc dẫn hồn…”

Theo mỗi một câu miêu tả của người kể, thiếu niên ngồi gần Tương Trọng Kính liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt thay đổi vi diệu.

Tương Trọng Kính vẫn đang nghe hăng say.

Trận cuồng phong đã kết thúc từ lâu, gió còn sót lại nhẹ nhàng lay động phần nón của áo choàng đen trùm trên đầu hắn, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt tựa như điêu khắc của hắn.

Thuật che mắt của hắn quá mức vụng về, kiên trì được đến lúc này đã là quá đát, mà một khi gây nên sự chú ý của người khác thì sẽ từ từ mất đi hiệu lực.

Trong mắt của thiếu niên bên cạnh, người mặc áo choàng rách rưới như ăn mày này giống như một bức tranh mỹ nhân đang được chậm rãi mở ra, từng chút một thay đổi hình dáng.

Dưới lớp áo choàng đen của người này thấp thoáng lộ ra góc áo đỏ có thiêu hoa văn lửa, trên hai vai trôi nổi hai đốm u hỏa một đỏ một lam, giúp chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp kia một cách rõ ràng.

Dung mạo tuyệt diễm, đuôi mắt có một vệt bóng đen uốn lượn, mái tóc được búi qua loa bằng cành cây khô, đuôi tóc xõa xuống hơi cong.

Cổ tay có đeo một vòng tay lục lạc vàng đã rỉ sét, không thể phát ra tiếng.

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên hít sâu một hơi lạnh, hai tròng mắt trợn trắng mém xíu nữa xỉu ngay tại chỗ.

Tương Trọng Kính ngồi gần cậu ta, thấy vậy liền nhanh tay lẹ mắt đỡ, nghi ngờ hỏi: “Bị sao thế, lạnh hả?”

Thiếu niên vốn có thể ổn định lại, nhưng trong lúc vô tình được Tương Trọng Kính đỡ, dung nhan tuyệt diễm kia trực tiếp mặt đối mặt, cậu ta bị dọa trợn trắng hai mắt, hoàn toàn ngất xỉu.

Tương Trọng Kính: “…”

Mặc dù trí nhớ mông lung, nhưng Tương Trọng Kính mơ hồ biết đây là lần đầu tiên có người sau khi nhìn thấy mặt của hắn liền bị dọa xỉu tại chỗ.

Trái lại cũng thật hiếm lạ.

Tương Trọng Kính nói với mọi người xung quanh: “Cậu ta là…”

Hắn nghiêng đầu, gió thổi làm mũ áo choàng hất lên lộ ra khuôn mặt yêu dã như diễm quỷ.

Tất cả mọi người thẫn thờ nhìn hắn, tầm mắt đều đồng loạt nhìn từ khuôn mặt của hắn, hai vai trôi nổi u hỏa, đuôi tóc cong, cho đến cổ tay đeo lục lạc, cứ thế lướt qua từng bộ phận một, cuối cùng lại đồng loạt hít sâu một hơi.

Bụp bụp bụp, té xỉu một đống.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhạt nhẽo nói: “Thiện, thiện tai.”

Làm con nhà người ta sợ đến xỉu lộp độp như mít rụng.

Vẻ mặt của Tương Trọng Kính nhuốm đầy vẻ bất lực, làm cả đám thiếu niên sợ xỉu tập thể.

Thiếu niên dẫn đầu không hổ là sư huynh, không có mất mặt ngất xỉu, nhưng bị dọa sợ đến nỗi hai mắt trợn trừng, đột nhiên cậu ta đập đầu xuống đất thật mạnh, ‘rầm’ một tiếng rõ ro làm hạt dưa trong tay Tương Trọng Kính rớt đầy đất.

Thiếu niên run rẩy nói: “Tiền bối, có, có có có mắt không tròng! Tương kiếm tôn… Tha mạng!”

Tương Trọng Kính cũng không cảm thấy bị xúc phạm: “Không không không không sao.”

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên càng run rẩy tợn hơn.

Tương Trọng Kính sờ mặt, nghi ngờ có phải bản thân tàn phế lâu quá nên sinh ra biến dị rồi không, nếu không thì tại sao vừa lộ mặt thì đã dọa đám nhóc tì này sợ vỡ mật như thế.

Hai đốm u hỏa trên vai giờ đã có thần trí, lúc này đang đánh lộn với nhau trên đầu hắn, tia lửa đùng đùng văng loạn xạ.

Tương Trọng Kính không lấy làm ngạc nhiên, tay chống cằm, đuôi mắt nhẹ nhàng nháy một cái: “Thì ra diễm quỷ mà ngươi kể hồi nãy chính là ta? Thiện tai thiện tai, tại hạ không khéo vẫn còn là một vật sống miễn cưỡng thở thoi thóp qua ngày.”

Vẻ mặt thiếu niên xám ngoét, khi nghe thấy vậy thì không khỏi ngẩn ngơ.

Năm đó Tương Trọng Kính bị thương nặng thành ra như vậy mà vẫn có thể sống trong bí cảnh nguy hiểm muôn trùng lâu đến thế sao?

Cậu ta run lẩy bẩy dồn hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện dưới ánh sáng của u hỏa, Tương Trọng Kính vẫn có bóng, chẳng qua là cái bóng kia quá nhỏ, chỉ cỡ bằng tay người, thật sự quá kì lạ.

Đôi u hỏa đỏ lam kia tựa hồ bất mãn vì thấy thiếu niên nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính quá lâu, bỗng nhiên hóa thành khuôn mặt dữ tợn của hung thú, há to miệng chìa răng nanh ra, gào một tiếng rõ to về phía thiếu niên.

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên suýt chút nữa ngất đi, lại lần nữa nằm rạp xuống đất nơm nớp lo sợ: “Kiếm tôn tha mạng!”

Tương Trọng Kính bất đắc dĩ nhấc tay vỗ một cái, khuôn mặt dữ tợn của hung thú lập tức biến trở về hai đốm u hỏa, mỗi đứa cọ nhẹ một bên má của Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính thấy Linh phong đã ngừng, đoán chừng thời gian không còn nhiều: “Ta không làm tổn thương ngươi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời vài vấn đề của ta.”

Thiếu niên bị dọa không nhẹ, nức nở nói: “Kiếm tôn cứ hỏi, vãn bối nhất định biết gì nói nấy.”

“Lần này vào bí cảnh gồm những môn phái nào?”

Thiếu niên giống như cây bắn đậu tạch tạch tạch một mạch khai hết tất tần tật những môn phái từ lớn đến nhỏ ra.

Tương Trọng Kính vắt óc suy nghĩ một lát, phát hiện bản thân giống như không hề nhận ra mấy môn phái này.

“Ngươi vừa mới nói Túc…”

Túc cái gì nhỉ?

Thiếu niên lập tức đáp lời: “Túc thủ tôn.”

“Đúng.” Tương Trọng Kính nói: “Hắn là ai?”

“Tên thật của Túc thủ tôn là Túc Tàm Thanh, là Thủ tôn của tam giới.”

Tương Trọng Kinh nhẹ nhàng lặp lại cái tên này: “Túc Tàm Thanh…”

Cái tên này khơi dậy một chút trí nhớ chôn sâu trong đầu hắn.

Túc Tàm Thanh, chính là một trong những kẻ thù vây nhốt Tương Trọng Kinh vào bí cảnh năm đó.

Cơn đau đớn trên cánh tay trái không thể nào cầm kiếm, cùng với nỗi khuất nhục bị nhốt trong bí cảnh suốt sáu mươi năm trời, tất cả đều là do người này ban cho.

Đôi mắt của Tương Trọng Kính trở nên tĩnh mịch: “Hắn tới bí cảnh?”

Thiếu niên do dự thoáng chốc, dè dặt nói: “Túc Tàm Thanh là Thủ tôn tam giới, vốn nên ở Vô Tẫn Đạo để chuẩn bị cho đại điển ngự thú được tổ chức vào bảy ngày sau, nhưng mấy ngày trước chẳng hiểu tại sao đột nhiên xông vào bí cảnh, còn…”

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Còn cái gì?”

Thiếu niên khiếp đảm nhìn hắn, ấp úng nói: “Còn treo giải thưởng giá trên trời là một quặng mỏ linh thạch, tìm… Tương kiếm tôn, bất, bất kể sống hay chết.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính im lặng hít sâu một hơi.

Túc Tàm Thanh đúng là lòng dạ ác độc, năm đó chặt đứt đường sống của hắn, không tính đến việc nhốt ở bí cảnh suốt sáu mươi năm, không ngờ bây giờ vẫn còn muốn đuổi tận giết tuyệt tìm ra hắn cho bằng được.

Sao? Là sợ hắn chưa chết hoàn toàn?

Quặng mỏ linh thạch?

Rốt cuộc tại sao hắn lại làm đến mức này?

Ầy, mình phải mau mau chạy thôi, không thể bị bắt được.

Tương Trọng Kính hất hai đốm lửa cọ trên mặt hắn ra, đưa tay về phía thiếu niên: “Ngươi đưa tê…”

Tê…

Thiếu niên: “…”

Trí nhớ của Tương kiếm tôn… Coi bộ không được tốt lắm.

Thiếu niên e sợ bị giết, không đợi Tương Trọng Kính nhớ ra liền vội vàng đưa bình lưu ly trên người cho hắn, khiếp đảm nói: “Kiếm tôn, đây là Tê Chiếu U Hỏa, có thể tìm được đường đi đến thang trời của Linh thụ.”

Tương Trọng Kính ‘ừm’ một tiếng, cầm bình lưu ly lắc lắc, phát hiện đốm lửa to bằng hạt đậu bên trong là một hòn đá nhỏ đang bốc cháy, đây có lẽ là Tê Chiếu.

Thiếu niên ngẩng cái mặt chực trào muốn khóc của mình lên nhìn Tương Trọng Kính.

Bí cảnh vô cùng đặc thù, quanh năm đều chìm trong bóng tối, người đi vào bí cảnh thông qua thang trời của Linh thụ phải đem theo Tê Chiếu U Hỏa, nếu không một khi mất lửa, cho dù có đồng bạn bên cạnh cũng không có cách nào đi đến thang trời của Linh thụ để rời khỏi bí cảnh.

Thiếu niên biết Tương Trọng Kính bị chém nát Tê Chiếu U Hỏa vào sáu mươi năm trước, lần này nhất định là muốn cướp u hỏa của cậu ta để rời khỏi bí cảnh— Dù sao bất kì ai ở nơi đen như mực này suốt sáu mươi năm cũng sẽ không chừa bất kì thủ đoạn nào để rời khỏi đây.

Nhưng nếu làm mất u hỏa, thiếu niên trăm phần trăm sẽ chết ở bí cảnh không ai cứu giúp.

Cậu ta nhỏ giọng nức nở, lại e sợ Tương Trọng Kính phát hiện mình không tình nguyện, nên cố gắng đè nén tiếng khóc tuyệt vọng của mình.

Thiếu niên gần như sắp tan vỡ, cậu ta run lẩy bẩy bắt đầu nghĩ lẽ ra nên viết di thư đưa cho sư tôn trước khi đi mới phải, lúc này Tương Trọng Kính đột nhiên ném trả lại bình lưu ly cho cậu ta.

“Ừ, ta biết rồi.” Tương Trọng Kính không yên lòng gật đầu: “Đa tạ.”

Thiếu niên ngây ngô run rẩy cầm Tê Chiếu U Hỏa trong tay, đờ đẫn nhìn nam nhân tuy ăn mặc rách rưới nhưng không che giấu nổi phong thái bất phàm trước mắt, trong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Hắn… Hắn không muốn cướp u hỏa để thoát khỏi bí cảnh sao?

Phàm là đổi lại một người khác lâm vào hoàn cảnh bất hạnh của Tương Trọng Kính, bị nhốt sờ sờ suốt sáu mươi năm dài đằng đẵng, không bị điên cũng sẽ bị ngu, hoặc là nửa điên nửa ngu, dù là thần trí tỉnh táo cũng sẽ biến thành kẻ ác không chừa thủ đoạn nào, thế mà Tương Trọng Kính lại trả lại thứ có thể giúp hắn thoát khỏi khổ nạn?

Thiếu niên vừa mừng rỡ vừa đau buồn, ngây ngốc run sợ một lúc lâu sau, trong thoáng chốc cảm thấy Tương kiếm tôn thông đồng với ác long làm bậy trong truyền thuyết kia tựa hồ không có đáng sợ như trong lời đồn.

Tương Trọng Kính nhìn màn trời đen như mực, hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Bây giờ…” Thiếu niên như bị thức tỉnh thần hồn, vội vàng từ trong ngực lấy ra một cái linh đèn dùng để đi đường to cỡ bằng bàn tay: “Sắp tới canh ba.”

Tương Trọng Kính gật đầu, giơ ra ngón tay khớp xương rõ ràng, chỉ linh đèn có hoa văn hoa sen trong tay thiếu niên.

“Có thể cho ta cái này không?”

Thiếu niên chần chừ nói: “Linh đèn?”

“Ừ.” Tương Trọng Kính gật đầu: “Ta dùng linh khí đổi lấy nó.”

Linh đèn chỉ là linh khí dùng để xem giờ, ai vào bí cảnh đều có, thậm chí vứt xuống đất cũng không có ai thèm nhặt.

Thiếu niên sửng sốt một lát, vội nói: “Không cần, tặng cho kiếm tôn.”

Tương Trọng Kính nhếch môi cười một tiếng, đuôi mắt tựa như lông vũ đen khẽ run run, dưới bóng tối của mũ trùm, ở đuôi mắt thỉnh thoảng có thứ gì đó xoẹt qua tựa như xà ảnh.

Hắn nói: “Vậy thì ngại lắm.”

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng Tương Trọng Kính lại không biết xấu hổ đưa tay tiếp nhận linh đèn.

Thiếu niên: “…”

Mấy chục năm qua, Tương Trọng Kính gần như bị xưng là sỉ nhục của tam giới, ngay cả danh sách ma tu tiêu biểu của các đại môn phái đều lấy hắn ra làm ví dụ cho mặt ác, người người chửi rủa.

Nhưng thiếu niên tận mắt thấy lại giống như bị mê hoặc, cảm thấy nhân vật như vậy vốn không phải là kẻ ác bị người người hò hét tiêu diệt như trong lời đồn.

Thiếu niên thầm nghĩ: “Không thể tin hết các lời đồn, chắc chắn hắn có nỗi khổ riêng!”

Tương Trọng Kính híp mắt nhìn món đồ chơi mới mẻ trong tay, đang muốn nói cảm ơn thì hai đốm u hỏa đỏ lam đang hăng say đánh nhau đột nhiên phừng lên biến thành ngọn lửa lớn, ngọn lửa cháy dữ dội trước mắt làm thiếu niên vất vả lắm mới bình tĩnh lại tiếp tục bị dọa hết hồn.

Các tu sĩ thiếu niên té xỉu bên cạnh cũng bị tiếng động lớn đánh thức, vuốt mặt hốt hoảng tưởng bản thân vẫn còn trong mộng.

Sắc mặt của Tương Trọng Kính đanh lại, hơi ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt.

Các thiếu niên thấy mặt hắn, suýt chút nữa ngất xỉu tập hai.

Hai ngọn lửa đỏ lam cơ hồ bao phủ toàn bộ người Tương Trọng Kính, chập chờn từng hồi tựa như rất kiêng kỵ điều gì đó.

Cách đó không xa truyền đến tiếng sói tru, một vệt sáng như tuyết chớp mắt tựa như sao băng rơi mạnh xuống, phá vỡ màn đêm, chạm đất hóa thành một luồng sáng trắng sắc bén, khí thế hung hăng nhằm về phía Tương Trọng Kính xông tới.

Thiếu niên không kịp trấn an các sư đệ bị dọa sợ, đánh liều kéo tay áo của Tương Trọng Kính, gấp gáp nói: “Kiếm tôn! Đó là sói tuyết của Túc thủ tôn!”

Tương Trọng Kính: “…”

Túc Tàm Thanh?

Oan gia ngõ hẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play