Chương 8: Không giữ lời hứa.
Sắc mặt của Túc Tàm Thanh trắng bệch như tờ giấy, cứng ngắc đứng tại chỗ trơ mắt nhìn ánh sáng của u hỏa càng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất không thấy.
Tấn Sở Linh phản ứng nhanh hơn gã, gần như là trong chớp mắt tung người nhảy theo xuống.
Tống Hữu Thu kinh hãi đến mức suýt rơi cằm xuống đất, không ngờ Tương Trọng Kính lại độc ác với bản thân như vậy, chưa nói một lời nào đã nhảy xuống, không để lại chút niệm tưởng cho hai người kia.
Túc Tàm Thanh nắm thanh kiếm trong tay, con ngươi trống rỗng nhìn chằm chằm vực sâu đen hoắm kia một hồi lâu mới lảo đảo quỳ rạp bên cạnh vách đá.
Rắn độc quấn trên vai Tống Hữu Thu đã biến mất, hắn ôm quan tài nhỏ nhìn dáng vẻ như chết cha chết mẹ của Túc Tàm Thanh, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra luồng sảng khoái bí ẩn.
Sớm biết như vậy, tại sao lúc đầu không chừa lại cho Tương Trọng Kính một con đường lui?
Bây giờ ra vẻ hối hận áy náy cho ai xem?
Tống Hữu Thu cất bước đi tới, gần như ác độc nhỏ giọng nói: “Túc thủ tôn, ngài không đi tìm hắn sao?”
Túc Tàm Thanh rũ đôi mắt tro tàn nhìn vực sâu, ngơ ngác nói: “Hắn thà chết chứ không chịu nói một lời với ta, con rồng kia…”
Hắn đang nói thì đột nhiên nhớ ra gì đó, con ngươi tuyệt vọng lóe lên tia sáng.
Rồng?
Chủ nhân của bí cảnh tam độc chính là con ác long kia, y đưa Tương Trọng Kính đến đây rồi nhảy xuống, có lẽ không phải là muốn chết mà là muốn đập nồi dìm thuyền liều chết rời khỏi bí cảnh.
Túc Tàm Thanh nghĩ như vậy, trái tim đau đớn chậm rãi hiện lên một tia hy vọng.
Nhưng Tống Hữu Thu vốn không muốn tùy tiện bỏ qua gã, cười nói: “Thủ tôn, ngài biết lúc Tương Trọng Kính đặt mua quan tài ở Tống Táng Các đã đưa cho ta cái gì không?”
Túc Tàm Thanh lảo đảo chống kiếm đứng dậy, hờ hững liếc nhìn hắn, trên gương mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.
Túc Tàm Thanh hỏi: “Cái gì?”
Tống Hữu Thu nhếch cao khóe môi, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ nói: “Hắn cho ta đèn, vô số đèn.”
Túc Tàm Thanh khẽ sửng sốt, chưa kịp hiểu lời nói này là muốn chỉ điều gì.
Tống Hữu Thu lấy ra một vòng tay chứa đồ màu đỏ, phía trên thấp thoáng lộ ra tên của Tương Trọng Kính.
Con ngươi của Túc Tàm Thanh khẽ động.
Tống Hữu Thu thong thả đi tới cuối cành cây, cố gắng bẻ gãy cái vòng chứa đồ, trong phút chốc bên trong hiện lên vô số cốc đèn đủ loại hình dáng khác nhau, mỗi một cốc đèn được thắp bởi dầu của giao nhân vĩnh viễn không tắt, bồng bềnh trôi nổi xung quanh.
Túc Tàm Thanh ngơ ngác nhìn cốc đèn bay ngợp trời, trong nhất thời không rõ đây là ý gì.
“Ngay cả trong quan tài của hắn cũng phải thả đầy cốc đèn.” Tống Hữu Thu nói: “Ngươi đoán đây là vì sao?”
Túc Tàm Thanh chỉ suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên tựa hồ hiểu ra điều gì đó, sắc mặt gã càng thêm khó coi.
Gã lảo đảo lui về sau nửa bước, ánh mắt tràn đầy khó tin nhìn vô số cốc đèn lơ lửng trên không trung.
“Đây là những cốc đèn được hắn đi khắp tam giới tìm về, dù chết cũng phải mang theo chúng vào trong quan tài.” Tống Hữu Thu chỉ những cốc đèn cháy sáng xung quanh, từ tốn nói: “Hắn yêu ánh sáng như vậy, mà các ngươi lại nhốt hắn trong quan tài ngọc tối tăm không ánh mặt trời suốt sáu mươi năm.”
Tống Hữu Thu nghiêm túc nhìn gã hỏi: “Các ngươi còn có lương tâm không?”
Trên mặt Túc Tàm Thanh nhuốm đầy vẻ trống rỗng, trái tim như bị khoét mất một miếng, gió rét len lỏi theo khe hở thổi vào khiến tứ chi của gã lạnh như băng, gần như không thể cử động được.
Túc Tàm Thanh là Thủ tôn Tam giới, chấp chưởng Cửu Châu, không thể có vết nhơ để người đời lên án, không thể giống như Tấn Sở Linh không màng tất cả nhảy xuống Linh thụ.
Nếu nói Tấn Sở Linh chân chính là tiểu nhân, thì Túc Tàm Thanh là ngụy quân tử hàng thật giá thật.
Tống Hữu Thu sợ Tấn Sở Linh nhưng không sợ đắc tội Túc Tàm Thanh.
Hắn dứt lời liền vung tay bắn ra một luồng linh lực tựa như dải ngân hà chảy xuống dưới vực sâu, vô số cốc đèn giống như được dẫn dắt trôi theo linh lực, nối thành một con đường sáng bay xuống dưới đáy vực.
Chẳng qua khoảng không sâu vạn trượng gần như vô tận như vậy, không biết đến lúc nào cốc đèn mới chạm đáy.
Tống Hữu Thu nhìn vực sâu một cái rồi xoay người rời đi, những quan tài nhỏ trên người hắn va chạm vang lên lạch cạch, đánh thức Túc Tàm Thanh còn đang thất hồn lạc phách.
“Tống Hữu Thu.”
Tống Hữu Thu dừng chân.
Túc Tàm Thanh ngẩng đầu, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra hỉ nộ, gã hờ hững nói: “Nếu Tương Trọng Kính có thể sống sót rời khỏi bí cảnh, hắn sẽ đi đâu?”
Tống Hữu Thu nhìn hắn với ánh mắt khó tin nổi: “Ngươi cảm thấy sau khi rơi xuống đất hắn còn có thể sống sao?”
Túc Tàm Thanh cố chấp nói: “Hắn sẽ đi đâu?”
Tống Hữu Thu suýt chút nữa cho là Túc Tàm Thanh đã bị điên, chỉ thấy con ngươi của gã như mất tiêu cự, bộ dáng trông như không còn thiết sống nữa, hắn do dự một chút rồi giễu cợt nói: “Không phải ở Tam giới Cửu Châu hắn cũng chỉ có các ngươi là bạn thôi sao? Khứ Ý Tông vứt bỏ hắn vốn là đã mặc kệ sống chết của hắn, ngươi cảm thấy hắn còn có thể về đâu?”
Thân thể của Túc Tàm Thanh khẽ lay động, trên mặt lóe lên vẻ đau xót tự trách.
“Còn nơi nào nữa?”
Tống Hữu Thu tùy ý khua quan tài nhỏ trên người, thiếu kiên nhẫn nói: “Ai biết. Cho dù hắn thoát khỏi bí cảnh thì cũng mất nửa cái mạng, có lẽ sẽ đến tìm Mãn Thu Hiệp để chữa thương.”
Túc Tàm Thanh rù rì nói: “Mãn Thu Hiệp…”
Mãn Thu Hiệp, Thần y đệ nhất Tam giới, ngụ tại Vô Tẫn Đạo.
Bảy ngày sau là Đại điển ngự thú diễn ra ở Vô Tẫn Đạo.
***
Tiếng lửa chảy lách tách vang bên tai, Tương Trọng Kính đứng bên cạnh một quan tài ngọc rất to, nhìn người thiếu niên áo đen đang ngồi trong quan tài ôm bộ áo bào đỏ khóc tê tâm liệt phế.
Có một người bên cạnh dùng sức kéo Tương Trọng Kính qua, lớn tiếng nói: “Trọng Kính! Đã bắt được u hỏa! Đi mau!”
Tương Trọng Kính ù ù cạc cạc xoay người, nhìn thấy một người có gương mặt xa lạ không quen biết đang ôm hai đốm u hỏa đang giãy giụa dữ dội, muốn kéo hắn chạy đi.
Thiếu niên áo đen ôm áo bào đỏ đột nhiên ngừng khóc, ngay tại chỗ hóa thành một con rồng khổng lồ gầm lớn một tiếng, tiếng gầm không che giấu được vẻ uy nghiêm và nỗi tuyệt vọng cực độ.
“Ta muốn các ngươi chôn cùng với hắn!”
Tiếp theo chính là ngọn lửa cháy dữ dội và tiếng người kêu thảm thiết, Tương Trọng Kính ngơ ngác hồi lâu, lại một lần nữa mở mắt ra, đối diện hắn là đông đảo tu sĩ, trên mặt ai cũng mang theo sự chán ghét lồ lộ.
Tầm mắt của Tương Trọng Kính lướt qua khuôn mặt của từng người rồi dừng lại trước hai người bạn thân quen thuộc của mình, theo bản năng đưa tay về phía họ.
Chẳng qua là hắn không thấy lúc này trên khuôn mặt trắng như tuyết hắn hiện lên long văn tựa như rắn đang chậm chạp bò, cuối cùng tụ lại ở mi tâm, co lại thành một chấm bất động.
Có người kêu lên: “Đó là khế ước sinh tử với yêu thú!”
Bên tai Tương Trọng Kính vang lên tiếng ong ong đinh tai nhức óc, hắn vốn không hề biết tại sao khế ước sinh tử lại thành lập, càng không biết tại sao bọn họ lại nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù như vậy.
Hắn muốn giải thích nhưng thân thể lại cứng ngắc tại chỗ, không thể nào nhúc nhích, thậm chí còn không thể mở miệng nói chuyện.
Trong ánh sáng cuối cùng, cánh tay trái đau nhức khôn nguôi, quan tài ngọc chậm rãi khép lại, hoàn toàn ngăn cách ánh sáng lẫn thế giới bên ngoài.
Tương Trọng Kính bỗng chốc mở mắt ra, thở hổn hển vài hơi, nhưng lại không nhịn được che miệng hộc ra một ngụm máu.
Trong lòng bàn tay toàn là máu tươi sềnh sệch, Tương Trọng Kính nhíu mày, xòe bàn tay ra muốn u hỏa đốt bay hơi vết máu, chẳng qua là chờ mãi mà không thấy u hỏa đâu.
Tương Trọng Kính ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện trước khi hôn mê.
Thật giống như hắn… Bị con rồng đần Cố Canh Ba kia xô té từ trên Linh thụ xuống.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính chợt ngồi dậy, đang muốn tìm Cố Tòng Nhứ tính sổ thì chợt nhận ra bản thân đã an toàn tiếp đất.
U hỏa hóa thành hai viên ngọc thạch đính vào chiếc bông tai, hiện đang đeo lủng lẳng trên tai của hắn, xung quanh tối tăm không thấy gì, khiến Tương Trọng Kính lầm tưởng vẫn còn ở trong bí cảnh tam độc.
Chẳng qua là rất nhanh trên phía chân trời xa xa mơ hồ hiện lên màu sắc mà Tương Trọng Kính không nhận ra, phảng phất như là đống thuốc nhuộm được trộn lẫn vào nhau, dần dần trở nên sặc sỡ.
Tương Trọng Kính giật mình, một cảm giác chưa từng có trước đây xộc thẳng lên đầu, khiến trái tim hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Một ý niệm khó có thể tin hiện lên trong đầu hắn, hắn không dám chớp mắt nhìn màn trời phía xa xa.
Một lát sau, một tầng ánh sáng ban mai chậm rãi hiện lên, ánh nắng ấm áp phút chốc chiếu xuống khuôn mặt của Tương Trọng Kính.
Nhiều năm qua hắn chưa thấy ánh sáng mạnh mẽ như vậy, chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt của hắn bị tia sáng chói mắt đâm thẳng vào làm nước mắt rơi lã chã, hốc mắt đau đớn, nhưng Tương Trọng Kính lại không dám chớp mắt, sợ mình sau khi chớp mắt thì lại trở về với bóng tối bất tận như lúc trước.
Tương Trọng Kính ngây ngốc nhìn một lúc lâu, sau đó mới giơ tay chạm vào tia nắng ban mai trước mắt, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nhưng hắn không kiềm nén được mà cười lên.
Nỗi đau sáu mươi năm không thấy ánh mặt trời, tựa như tất cả đã tan thành mây khói dưới ánh nắng rực rỡ này.
Tương Trọng Kính vẫn đang mải mê ngắm mặt trời mọc, Cố Tòng Nhứ trong Thức hải không nhịn được nói: “Ngươi có còn muốn thấy đường không?”
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, lúc này Tương Trọng Kính mới nhận ra mình đang ngồi trên đỉnh của một ngọn núi, xung quanh là biển hoa đua nhau khoe sắc.
Tương Trọng Kính đưa mắt nhìn bó hoa trong tay một hồi lâu, sau đó chuyển tầm mắt nhìn về phía chân trời đang đón ánh bình minh lên.
Cố Tòng Nhứ tức giận nói: “Nếu ngươi còn nhìn nữa thì sẽ bị đui.”
Tương Trọng Kính nhìn thêm một lát rồi mới tiếc nuối nhắm mắt lại, đưa Thần thức vào trong Thức hải.
Cố Tòng Nhứ hóa thành hình người ngồi xếp bằng giữa muôn vàn cốc đèn trôi nổi xung quanh, nhìn thấy Tương Trọng Kính dụi mắt đi tới, y cười như không cười nói: “Nhìn ngươi kia, giống như chưa trải sự đời vậy.”
Nếu là ngày thường, Tương Trọng Kính đã sớm phun ra một trăm câu phản bác, nhưng lần này không biết có phải Cố Tòng Nhứ cố ý đưa hắn lên đỉnh núi nhìn mặt trời mọc hay không, hiếm thấy hắn không đáp lại.
Tương Trọng Kính ngồi bên cạnh Cố Tòng Nhứ, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc nói: “Cảm tạ.”
Cố Tòng Nhứ thấy hắn nghiêm túc nói cảm ơn như vậy, trái lại làm y có chút ngượng ngùng, y giơ tay đẩy mấy cốc đèn lơ lửng trước mặt mình ra, lãnh đạm nói: “Khỏi cần cảm ơn, dù sao ta cũng sẽ thu thù lao.”
Lúc này Tương Trọng Kính mới nhớ ra giao dịch của hắn và Cố Tòng Nhứ.
Hắn đưa tay phải tới, ra vẻ vô cùng hứng thú hỏi: “Ngươi thật sự muốn gặm tay ta?”
Cố Tòng Nhứ chê bai đẩy tay hắn ra: “Tay ngươi làm bằng vàng chắc? Có xin ta ăn ta cũng chả thèm.”
Tương Trọng Kính rút tay về: “Vậy ý ngươi nói lúc trước là ý gì?”
“Nguyên thần của ta bị kẹt trong Nguyên anh của ngươi, ngươi không thể vận dụng linh lực, ta cũng không thể thoát khỏi trói buộc.” Cố Tòng Nhứ nói: “Theo tính tình của ngươi, chắc chắn sẽ không đồng ý giải phong ấn.”
Tương Trọng Kính gật đầu: “Chính xác, nếu giải phong ấn, người đầu tiên ngươi muốn giết chính là ta.”
Cố Tòng Nhứ cười nhạt: “Ngươi cũng thật tự mình biết mình.”
Tương Trọng Kính cười nói: “Cảm ơn đã khen, con người của ta giỏi nhất chính là thức thời.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Đúng là da mặt dày.
“Cho nên.” Cố Tòng Nhứ không nhịn được nói: “Ngươi để ta kiểm soát một cánh tay là được.”
Như vậy ít nhất trong lúc nguy hiểm khỏi bị tên ăn hại Tương Trọng Kính không thể dùng linh lực ngáng chân.
Tương Trọng Kính chớp mắt, vốn không nghĩ tới còn có thể làm vậy.
Hắn nghi ngờ hỏi: “Ngươi ra bí cảnh để làm gì?”
Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nói: “Tìm người, và long cốt của ta.”
Tương Trọng Kính “ồ” một tiếng: “Tìm ai?”
Cho tới bây giờ Cố Tòng Nhứ không giống con người tâm địa gian xảo, cũng không cảm thấy chuyện này có gì phải giấu giếm, nói thẳng: “Chủ nhân ta đã mất từ ngàn năm trước, ta dùng vài đoạn long cốt đưa Thần hồn của hắn ra khỏi bí cảnh tiến vào luân hồi, chỉ cần tìm được long cốt là có thể tìm được hắn.”
Tương Trọng Kính sờ môi, mờ ám ngâm dài: “Ồ—-”
Cố Tòng Nhứ nhíu mày, vô cùng bất mãn với giọng điệu này của hắn: “Ngươi có ý gì?”
“Dựa theo nội dung của tiểu thuyết nhân gian…” Tương Trọng Kính nghiêm túc nói: “Chủ nhân mà ngươi muốn tìm, tám mươi phần trăm chính là ta.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ trực tiếp nổi giận: “Sao có thể?! Nếu chủ nhân mà là ngươi, ta sẽ nuốt chóp đuôi của mình!”
Tương Trọng Kính suýt chút nữa cười té ghế.
Sao bây giờ hắn mới biết ác long này chơi vui như thế?
Cố Tòng Nhứ thấy hắn im lặng không chịu trả lời, lạnh lùng nói: “Ta đã cứu ngươi, ngươi sẽ không lật lọng chứ?!”
Tương Trọng Kính nghe ra Cố Tòng Nhứ bị chọc tức đến thở hổn hển, phụt một tiếng bật cười: “Canh Ba à, sao ngươi lại đần như vậy, ta không có nhược điểm nằm trong tay ngươi, nếu ta lật lọng thật thì ngươi có thể làm gì được ta?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ gầm thét: “Ta ăn ngươi!”
Tương Trọng Kính càng cười dữ dội hơn.
Cố Tòng Nhứ giận quá trời, nhưng suy nghĩ lại, nếu Tương Trọng Kính thật sự lật lọng, y thật sự không thể làm gì hắn.
Cố Tòng Nhứ nghĩ tới đây càng thấy tức thêm.
Nhân loại ngu xuẩn!
Chờ đến lúc y phá vỡ phong ấn, y sẽ ăn sạch tất cả!
Cố Tòng Nhứ bây giờ hận không thể nuốt chửng tên nhân loại gian xảo nói không giữ lời trước mắt vào bụng, còn chưa chờ y nghĩ ra câu mắng chửi, Tương Trọng Kính dùng bàn tay phải nắm lấy cổ tay trái của mình nhấc lên, cười nói: “Không thể đưa tay phải cho ngươi, ngươi lấy tay trái đi.”
Cố Tòng Nhứ sửng sốt, mãi lâu sau mới phản ứng lại, trố mắt không thể tin nổi nhìn hắn.
Tương Trọng Kính nghiêng đầu một lát rồi nói: “Tay trái của ta bị kiếm ý của Túc Tàm Thanh làm thương nặng, nhất thời không thể dùng được, bây giờ chúng ta đến tìm Mãn Thu Hiệp để chữa trị trước đã. Chờ tay ta lành rồi sẽ đi tìm long cốt của ngươi.”
Bỗng chốc Cố Tòng Nhứ bị nghẹn họng.
Ấn tượng của Tương Trọng Kính trong lòng y là một tên ngu si bỉ ổi, thế mà bây giờ rõ ràng Tương Trọng Kính đang chiếm thế thượng phong mà vẫn nguyện ý đưa cho hắn một cánh tay, khiến Cố Tòng Như thay đổi cái nhìn về hắn.
Cố Tòng Nhứ hừ lạnh, cảm thấy người này vẫn không đến nỗi nào.
Tương Trọng Kính đáp ứng đưa tay, Cố Tòng Nhứ cũng không khách khí, y thấy Nguyên anh của Tương Trọng Kính thật sự cho phép y xâm nhập cánh tay trái của hắn, y lập tức bao phủ, mạnh mẽ chiếm quyền kiểm soát cánh tay trái đang chảy máu đầm đìa kia.
Cảm giác một cánh tay bị đoạt thật sự không dễ chịu, nhưng cũng may tay trái của Tương Trọng Kính bị phế quá lâu, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều, vẫn không tim không phổi lải nhải liên tục.
“Cảm thấy thế nào? Trước khi ta bị thương, tay trái của ta vung một kiếm là chấn động tam giới, tại Ngự điển linh thú, ta chỉ cần dùng uy áp của linh kiếm là có thể bức lui linh thú đó… Ủa?”
Tương Trọng Kính còn chưa nói hết thì thấy trên tay trái xuất hiện một con rồng nhỏ to cỡ hai ngón tay chụm lại, trên đầu có hai góc nhọn nhỏ, nó hất tung vạt áo bò ra, khí thế hung hãn gào một tiếng về phía Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính kinh ngạc nói: “Ồ, Canh Ba… Ưm!”
Cố Tòng Nhứ triệt để không chịu được cái miệng thích lảm nhảm của hắn, điều đầu tiên y làm sau khi chiếm được tay trái đó là dùng hết sức lực quấn quanh cánh tay vô lực, bất thình lình nâng mạnh cánh tay lên che kín cái miệng đáng ghét không ngừng lải nhải của Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính: “…”
Cuối cùng bên tai của Cố Tòng Nhứ cũng được yên tĩnh.
Tương Trọng Kính bị che miệng, tầm mắt đối diện với rồng nhỏ đang quấn quanh trên cánh tay, hắn cũng không tức giận, trái lại còn khẽ híp mắt nhìn Cố Tòng Nhứ, từ tròng mắt đến từng sợi lông mi đều toát ra vẻ phóng đãng ngang ngược.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Không ngờ người này lại có thể dùng mắt để ‘lải nhải’, thật sự phiền chết đi được!
Đây cũng là một loại tài năng đấy.
Chẳng qua là ánh mắt làm người ta phiền chết của Tương Trọng Kính nhanh chóng bị báo ứng.
Hắn chậm rãi xuống núi, đến lúc xuống tới chân núi, bước chân đột nhiên lảo đảo, suýt chút nữa té dập mặt.
Cố Tòng Nhứ di chuyển bò ra khỏi tay áo, đang muốn nhe nanh với hắn thì nhác thấy đôi mắt rực rỡ sáng ngời như ngọn lửa kia tựa hồ bị nước xối tắt ngúm, tan rã không tiêu cự.
Tương Trọng Kính ngơ ngác nâng tay phải lên nhìn, rồi lẩm bẩm nói: “Canh Ba à, mắt ta… Hình như bị đui thiệt rồi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
===Hết chương 8===