Chương 10: Thế sự vô thường.

Tương Trọng Kính gõ ngón tay vào gậy gỗ, phát ra âm thanh cộc cộc đều đều, hắn cười như không cười hỏi Cố Tòng Nhứ: “Chân long đại nhân, bây giờ có thuần hóa không?”

Cố Tòng Nhứ không mặt dày như Tương Trọng Kính, không thể nào làm ra chuyện mất mặt quay ngoắt thái độ như chưa hề có cuộc chia ly.

Hình thể khổng lồ của y trong Thức hải vẫy đuôi một cái rồi hóa thành một con rồng nhỏ cuộn mình làm ổ trên một cốc đèn, theo đèn trôi lơ lửng trong không trung, bộ dáng không thèm để ý tới Tương Trọng Kính đang tỏ vẻ tiểu nhân đắc ý.

Tương Trọng Kính thấy phản ứng của y như vậy là biết ngay đáp án, khóe môi không khỏi nhếch lên.

Dịch Quận Đình vẫn còn trong cơn mơ, ngơ ngác hỏi: “Tiền bối, ngài thật sự giúp ta… Thuần thú ư?”

Tương Trọng Kính gật đầu, từ trước đến nay hắn luôn phân rõ ân oán.

Dịch Quận Đình theo bản năng mừng rỡ như điên, nhưng lại nhanh chóng nhớ ra gì đó, cậu ta nhát gan nhìn tay trái của Tương Trọng Kính: “Kiếm tôn, ta nghe nói năm đó ngài…”

Tay trái bị phế, mất sạch tu vi.

Tương Trọng Kính giả ngu hỏi: “Cái gì?”

Dịch Quận Đình bị nghẹn họng, do dự một hồi rồi lắc đầu: “Không có gì.”

Tương Trọng Kính cười một tiếng với cậu ta.

Dịch Quận Đình lại lén liếc trộm tay trái của hắn, phát hiện màu sắc của ống tay áo có vẻ như đậm màu hơn bên còn lại, dường như là bị thấm máu.

Thiếu niên khẽ mím môi, lờ mờ đoán ra Tương Trọng Kính đến Vô Tẫn Đạo để làm gì.

Hắn bị thương nặng như vậy, tay trái không thể cử động, tu vi tan hết, ngay cả tròng mắt cũng bị phơi mù, hơn nữa Tấn Sở Linh và Túc Tàm Thanh còn đang ráo riết truy lùng hắn, không qua mấy ngày nữa là lệnh truy nã sẽ truyền đi khắp Cửu Châu.

Cửu Châu lớn như vậy, cũng chỉ có Mãn Thu Hiệp mới có thể trị khỏi vết thương của hắn.

Dịch Quận Đình thầm nghĩ: “Lòng dạ hắn không xấu, nhất định là lâm vào đường cùng nên mới bất đắc dĩ dùng thuần thú để lừa ta.”

Thiếu niên được cưng chiều từ nhỏ, chưa trải đời nhiều, lần này tới bí cảnh tam độc cũng là lén lút đi nên tâm tư còn rất ngây thơ.

Dẫu biết rõ Tương Trọng Kính đang dụ dỗ lừa gạt mình, muốn lợi dụng mình để tránh kẻ địch đuổi giết, Dịch Quận Đình cũng không cảm thấy khổ sở hay thất vọng.

Cậu ta còn thân thiết nói: “Tiền bối, không đi Đại điển ngự thú cũng chả sao, ta không thích đánh đánh giết giết.”

“Không sao.” Tương Trọng Kính không hiểu ý của cậu ta, còn nghiêm túc nói: “Ta thích đánh đánh giết giết lắm.”

Dịch Quận Đình: “…”

Cố Tòng Nhứ nằm trên cốc đèn, thấy sơ hở liền châm chọc: “Bây giờ ngươi có thể đánh thắng được ai?”

Tương Trọng Kính không thèm tức giận, chỉ mỉm cười nói: “Long cốt.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ không nói nữa.

Vào lúc này, tháp Linh Lung bạch ngọc cách đó không xa lần nữa phát ra ánh sáng xé trời, các tu sĩ đứng xung quanh chờ đợi thấy thế liền không hẹn mà đi tới lối vào dưới chân tháp.

Dịch Quận Định lật đật đứng lên: “Tiền bối, tháp Linh Lung mở ra rồi, chúng ta đi thôi.”

Tương Trọng Kính cố tỏ ra bình tĩnh, chống gậy gỗ đứng lên, lò mò đi về phía trước giống như người mù.

Các thiếu niên đi cùng Dịch Quận Đình đã tập trung trước cửa chờ tháp Linh Lung, đang nhón chân vẫy tay với bọn họ.

Ánh mắt của Tương Trọng Kính vẫn còn tình trạng lúc tỏ lúc mờ, hắn đi rất chậm, Dịch Quận Đình cũng không nóng nảy, trông cực kỳ kiên nhẫn.

Người mù Tương Trọng Kính mấy lần bị sỏi đá dưới chân ngáng đường suýt té, rốt cuộc Dịch Quận Đình không nhịn được nói nhỏ: “Để ta đỡ ngài đi.”

“Không cần.” Tương Trọng Kính lắc đầu.

Tương Trọng Kính trông nhếch nhác luộm thuộm, không tim không phổi, nhưng lại là một người kiêu ngạo hơn bất kì ai, dù biết Dịch Quận Đình không có ác ý nhưng hắn vẫn không chịu đưa cánh tay duy nhất còn xài được ra cho người khác nắm.

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa tháp Linh Lung.

Lúc này là cuối xuân, nhưng Tương Trọng Kính vừa đến gần tháp Linh Lung trắng ngần làm bằng bạch ngọc kia lại cảm thấy có một luồng khí lạnh thấu xương thổi phà tới— Lúc tờ mờ sáng hắn ở trên ngọn núi ngắm mặt trời mọc cũng không thấy lạnh như vậy.

Hàng mi dài của Tương Trọng Kính gần như đóng băng, Dịch Quận Đình chạy tới chỗ đám thiếu niên không biết nói cái gì, nhanh chóng cầm về một miếng ngọc bài đưa cho Tương Trọng Kính.

“Tiền bối, đây là ngọc bài Vô Tẫn Đạo.”

Tương Trọng Kính nhận lấy.

Ngọc bài này giống như được làm từ noãn ngọc (noãn=ấm), xúc cảm ấm áp, phảng phất như là đang cầm một đốm lửa nhỏ trong tay, trong thoáng chốc xua tan khí lạnh bủa vây quanh người.

Tương Trọng Kính hơi kinh ngạc nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, thản nhiên cầm ngọc bài theo chân đám người Dịch Quận Đình bước vào trong tháp Linh Lung.

Đến khi tiến vào, Tương Trọng Kính rốt cuộc mới biết tháp Linh Lung là cái gì.

Trong tháp Linh Lung to lớn khắp nơi đều là trận pháp chằng chịt rườm rà, bức tường được làm từ bạch ngọc cũng khắc đầy phù văn khiến người xem hoa mắt, còn hơi lóe sáng.

Theo bậc thang đi xuống là có thể nhìn thấy trận pháp cuối cùng của tháp Linh Lung trên cánh cửa đá.

Cửa đá mở ra, không gian bên trong phảng phất như là dải ngân hà ngoài vũ trụ.

Tháp Linh Lung này chính là một trận pháp truyền tống hoàn chỉnh.

Khó trách Dịch Quận Đình lại nói đi từ tháp Linh Lung đến Vô Tẫn Đạo mất khoảng nửa tiếng.

Nhất thời Tương Trọng Kính không hiểu sao có chút cảm khái, bản thân hắn ở trong bí cảnh sáu mươi năm, ngoại giới đã thay đổi quá nhiều làm hắn có chút khó thích ứng.

Thế sự vô thường người người đổi thay, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Mọi người xếp hàng đi xuống, Dịch Quận Đình vẫn còn đứng bên cạnh Tương Trọng Kính nói: “Mấy ngày nữa Đại điển ngự thú sẽ được tổ chức ở Vô Tẫn Đạo, trong tháp Linh Lung cũng đông người, chúng ta chỉ có thể đi từ tháp Linh Lung đến ngoài thành Vô Tẫn Đạo.”

Tương Trọng Kính gật đầu, một tên nhà quê mới lên phố như hắn ngoài thành hay trong thành đều không khác gì nhau.

Nhóm người Dịch Quận Đình thường xuyên đến tháp Linh Lung nên không tò mò hay kinh ngạc với không gian ngân hà phía sau cửa đá kia, tay cầm ngọc bài chau đầu nói với nhau gì đó rồi cả đám ôm bụng cười.

Tương Trọng Kính hiếm khi im lặng không gia nhập náo nhiệt, đáy mắt tối đen khó nhìn ra tâm tư.

Không lâu sau liền đến lượt bọn họ.

Dịch Quận Đình nói: “Đi thôi tiền bối.”

Tương Trọng Kính cầm gậy gỗ lò dò đi theo cậu ta, người phía trước bước chân vào cửa đá thì cả người liền biến mất trong dải ngân hà vô tận.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ bình thường giống như chỉ là bước qua một cánh cửa đá, nhưng Tương Trọng Kính lại hơi sợ hãi.

Hắn sợ sau khi bước vào cửa đá, nghênh đón hắn chính là bóng tối vô tận.

Dịch Quận Đình đã đi theo đám thiếu niên vào cửa đá của tháp Linh Lung, chỉ còn lại một mình Tương Trọng Kính đang đứng đực tại chỗ.

Cố Tòng Nhứ nhướng mày nói: “Sợ?”

Hiếm thấy Tương Trọng Kính không đáp lại.

Cố Tòng Nhứ giễu cợt: “Ngươi chỉ được cái giỏi mạnh miệng.”

Lúc nhảy xuống từ Linh thụ đã dọa Tương Trọng Kính mặt cắt không giọt máu, Cố Tòng Nhứ còn tưởng Tương Trọng Kính sợ độ cao, bây giờ mới nhận ra là hắn sợ bóng tối.

Cố Tòng Nhứ thấy cả người hắn cứng ngắc, ngón tay bấu chặt vào gậy gỗ đến mức trắng bệch, không khỏi ‘chậc’ một tiếng.

Tương Trọng Kính đang cố gắng thuyết phục bản thân đi vào.

Chỉ là một cánh cửa thôi mà, Dịch Quận Đình đã đi vào, chẳng lẽ bản thân còn không bằng một đứa con nít?

Tuy bụng nghĩ như vậy nhưng Tương Trọng Kính vẫn chưa nhấc nổi một cái chân.

Ngay lúc này, ống tay áo bên trái của hắn khẽ giật, Cố Tòng Nhứ luôn im lặng nãy giờ không biết từ lúc nào đã hóa thành rồng nhỏ, chóp đuôi quấn lấy cổ tay trái mảnh khảnh nhợt nhạt của Tương Trọng Kính.

Con ngươi của Tương Trọng Kính run lên.

Cố Tòng Nhứ không được tự nhiên nói: “Đi thôi, sợ cái gì.”

Tương Trọng Kính nhìn cái đuôi quấn quanh cổ tay của mình, đột nhiên phụt cười, không chần chừ nữa, mắt không chớp cất bước tiến vào cửa đá.

Cảm giác bên trong trận pháp tuyền tống không khác gì mấy, Tương Trọng Kính hốt hoảng cảm thấy Thần hồn của mình như sắp bị xé rách, vô số ác quỷ như bóng ma từ bốn phương tám hướng nhào tới, lôi xé Thần hồn của hắn ra khỏi cơ thể.

Tiếng quỷ kêu thê lương như muốn đâm thủng màng nhĩ, nhưng không hiểu tại sao Tương Trọng Kính lại muốn chìm đắm vào cảm giác này.

Chỉ có đau đớn mới có thể làm hắn cảm thấy bản thân vẫn còn sống.

Hắn còn sống ra khỏi nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời kia.

Không biết qua bao lâu, không khí tươi mát ùa vào tràn ngập khoang phổi của hắn, Tương Trọng Kính thở hắt ra một hơi, từ từ mở mắt ra.

Khác với thị trấn nhỏ bên ngoài Linh thụ, nơi hắn đang ở hiện đang đổ mưa to, làn sương mù quanh quẩn xung quanh, tựa hồ hít thở một cái cũng mang theo hơi nước.

Đã đến, Vô Tẫn Đạo.

Không biết là do Tương Trọng Kính không thích ứng được không khí ẩm ướt nơi đây hay là di chứng sau khi vào trận pháp truyền tống, hắn đứng cứng ngắc một hồi, bỗng nhiên che ngực cúi đầu ói ra.

Sáu mươi năm qua không cơm không nước, cho dù ói cả dạ dày ra cũng không ói ra được gì.

Tương Trọng Kính thở thoi thóp, giống như mất nửa cái mạng.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày: “Thần hồn của ngươi không ổn định?”

Xung quanh không một bóng người, không biết nhóm người Dịch Quận Đình đã đi nơi nào, Tương Trọng Kính tùy tiện tìm một tảng đá lảo đảo ngồi xuống, uể oải nói: “Không phải ngươi đã sớm biết rồi à?”

“Ta biết, nhưng không biết là nó lại bất ổn đến thế.” Cố Tòng Nhứ nói: “Hồi nãy ở trong trận pháp tuyền tống, Thần hồn của ngươi suýt chút nữa là tan biến.”

Sắc mặt của Tương Trọng Kính trắng bệch, nghe vậy miễn cưỡng nở nụ cười, ngả ngớn nói: “Thần hồn của chủ nhân ngươi cũng chưa tan biến, nói không chừng ta chính là chủ nhân đó.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ nói: “Hứ.”

Sau đó không để ý hắn.

Tương Trọng Kính nghỉ ngơi một lát mới cảm thấy đỡ hơn chút, hắn đang muốn chống gậy gỗ đi tìm Dịch Quận Đình thì chợt nghe thấy tiếng gầm của dã thú cách đó không xa.

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.

Đi đôi với tiếng gầm là một loạt tiếng thét thảm thiết, Dịch Quận Đình dắt theo bầy sư đệ nhà mình vừa la vừa chạy đến chỗ Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính nhíu mày: “Chuyện gì thế?”

Dịch Quận Định nước mắt nước mũi chèm nhẹp, chỉ về phía xa nói: “Pháp trận truyền tống của tháp Linh Lung đến Vô Tẫn Đạo xảy ra trục trặc, chúng ta bị truyền tống đến hang ổ của ác thú!”

Tương Trọng Kính: “…”

Giống như để chứng minh lời nói của Dịch Quận Đình là thật, rừng thông rậm rạp tươi tốt bên cạnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng cây cối bị đẩy ngã đùng đùng hòa vào với tiếng mưa xối xả, một con Linh báo màu đen to ngang cỡ sói tuyết của Túc Tàm Thanh mở to miệng lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn, dữ tợn lao về phía bọn họ.

Dịch Quận Đình: “Aaaaa—-”

Dịch Quận Đình kêu thảm chạy tới, níu lấy tay áo của Tương Trọng Kính nói vội: “Kiếm tôn! Mau chạy đi!”

Tương Trọng Kính ngơ ngác bị kéo đi, Thần hồn của hắn vẫn chưa hoàn toàn ổn định, trong nhất thời không phản ứng kịp, để mặc người ta lôi đi.

Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính ngoan ngoãn chạy theo, cả giận nói: “Tương Trọng Kính! Chỉ là một con mèo nhỏ thôi, trốn cái gì mà trốn? Không cho phép trốn, ta lườm một cái là nó sẽ ngoan ngoan nằm xuống ngay!”

Tương Trọng Kính ù ù cạc cạc, dạ dày nôn nao muốn ói, vốn chẳng nghe lọt tai Cố Tòng Nhứ nói gì,

Vừa nghe đến hai chữ ‘kiếm tôn’, các sư đệ rốt cuộc mới nhận ra những điểm kì lạ của Tương Trọng Kính trên dọc đường đi, cả đám rối rít hít sâu một hơi, cơ hồ muốn ngất xỉu ngay lập tức.

Dịch Quận Đình nói lớn tiếng: “Khoan ngất xỉu! Chờ chạy thoát rồi hãy xỉu!”

Các sư đệ không thể làm gì khác hơn là cố gắng tỉnh táo, chạy né ra Tương Trọng Kính vượt lên phía trước.

===Hết chương 10===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play