Chương 7: Vực sâu vạn trượng.

Khi Cố Tòng Nhứ toàn quyền điều khiển thân thể của Tương Trọng Kính, tất cả thú dữ khắp bí cảnh đều không hẹn mà quỳ xuống đất, thuần phục theo bản năng.

Tấn Sở Linh cách gần nhất, con ngươi đỏ thẫm của gã trong chớp mắt bị khí thế của Cố Tòng Nhứ làm phai nhạt đi, khiến gã thất thần trong thoáng chốc.

Cố Tòng Nhứ vô cảm nắm lấy cổ tay Tấn Sở Linh rồi bất chợt khẽ dùng lực, ngay cả tu vi đến Đại thừa kỳ như Tấn Sở Linh cũng không thể hoàn toàn ngăn cản đòn tấn công này của y, trơ mắt nhìn cổ tay bị tàn nhẫn bẻ gãy.

Rắc một tiếng giòn giã, là tiếng xương cốt gãy lìa.

Tấn Sở Linh lập tức tỉnh hồn lại, ngạc nhiên nhìn y.

Khi gã còn đang thất thần, Cố Tòng Nhứ đã hất văng tay của gã, thong thả nhảy ra ngoài quan tài ngọc.

Từng cử chỉ hành động của Cố Tòng Nhứ đều mang theo khí phách, sự ngạo nghễ của cự long cho y đủ tư cách để xem thường gã như một con giun nhỏ bé tầm thường, mặt của y gần như ngửa thẳng lên trời, dáng vẻ kiêu căng khó thuần kia trông thật gợi đòn.

Cố Tòng Nhứ nói với Tương Trọng Kính trong Thức hải: “Ta giúp ngươi báo thù.”

Tương Trọng Kính ngồi bắt chéo giò tựa lưng vào thân cự long trong Thức hải, lười biếng vuốt môi, dịu dàng nói: “Rồng đần, ngươi báo sai thù rồi, kẻ chém thương tay trái của ta là tên cầm kiếm đứng kia kìa.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ giữ gìn lòng tự ái bất khả xâm phạm của mình, cãi lại: “Ta không sai, ta định bẻ gãy tay của cả ba tên này luôn.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tống Hữu Thu tay ôm quan tài nghiêng đầu hắt hơi một cái, cảm thấy thời tiết trong bí cảnh tam độc ngày càng lạnh.

Tương Trọng Kính chống đầu, không chút hoang mang nói: “Ngươi dùng thân thể của ta vốn không thể duy trì đến nửa khắc, việc cần làm trước mắt là rời khỏi bí cảnh, cơ hội báo thù còn nhiều.”

Dù sao không phải là kẻ thù của mình, Cố Tòng Nhứ cũng không lãng phí thời gian tiếp tục báo thù.

Cố Tòng Nhứ phất tay áo, u hỏa cháy sáng vây quanh y, cháy sáng đến mức chưa từng được cháy, nhưng nhìn kỹ mới thấy hai đốm u hỏa kia là bị dọa cho khiếp sợ.

Tấn Sở Linh trợn mắt nhìn y, tùy tiện cầm lấy cổ tay bị gãy của mình như không biết đau mà bẻ lại đúng vị trí.

Vẻ mặt gã dữ tợn: “Tương Trọng Kính đâu?”

Cố Tòng Nhứ không thèm để ý gã, chỉ biết đi về phía trước vạch lá tìm đường đến lối ra bí cảnh.

Túc Tàm Thanh ngơ ngác nhìn, rốt cuộc cũng phản ứng lại, không thể tin nói: “Ngươi đoạt xác hắn?!”

Từ nhỏ Thần hồn của Tương Trọng Kính không được ổn định, gặp phải vô số ác quỷ mưu toan muốn cướp xác hắn là chuyện như cơm bữa, sáu mươi năm trước, Túc Tàm Thanh còn trong tối ngoài sáng giúp hắn diệt trừ không ít ác quỷ.

Túc Tàm Thanh có chết cũng không ngờ Tương Trọng Kính thế mà lại bị ác long nhập ma cướp mất thân xác.

Nhưng rõ ràng vừa nãy vẫn còn tốt mà…

Túc Tàm Thanh siết chặt thanh kiếm trong tay, sát khí không bị kiềm chế quấn quanh lưỡi kiếm sắc bén.

Gã muốn giết con ác long này!

Khi cơn giận và sát khí của Túc Tàm Thanh sắp sửa bùng nổ thì lại nghe thấy Cố Tòng Nhứ cười lạnh một tiếng.

“Đoạt xác?” Ánh mắt Cố Tòng Nhứ nhìn gã như nhìn một con kiến hôi hèn mọn đáng thương, giễu cợt nói: “Là Tương Trọng Kính hắn cam tâm tình nguyện dâng thân thể cho ta.”

Túc Tàm Thanh sửng sốt, kiếm ý quấn quanh thân kiếm thoáng hóa thành mảnh vụn tựa như ngọc lưu ly rơi lả tả trên đất.

Hắn vô thức nói: “Không thể nào!”

Tính tình của Tương Trọng Kính cao ngạo như thế, sao có thể chủ động để ma long đoạt xác được?!

Trừ khi…

Túc Tàm Thanh tựa hồ nhớ ra gì đó, sắc mặt gã bỗng chốc tái nhợt.

Trừ khi, Tương Trọng Kinh vì tránh mặt bọn hắn nên mới chủ động dâng thân xác cho ác long.

Cố Tòng Nhứ hăng hái cười nói: “Sáu mươi năm trước, khi Tương Trọng Kính và ác long thông đồng làm bậy kí kết khế ước sinh tử, các ngươi cũng tàn bạo hung ác như bây giờ.”

Hai người sửng sốt.

Cố Tòng Nhứ nhấc tay phải lên, ống tay áo rách rưới tả tơi bị gió thổi phập phồng, tùy ý để hoa văn phong ấn ác long chậm rãi bò lên trên khuôn mặt: “Năm đó các ngươi dốt nát không phân biệt đâu là khế ước sinh tử đâu là phong ấn ác long, sáu mươi năm sau vẫn như thế không chút tiến bộ nào, ngay cả việc đoạt xác và cam tâm tình nguyện dâng xác cũng chả biệt phân rõ.”

Túc Tàm Thanh run rẩy cả người, gần như không cầm nổi kiếm trong tay, lưỡi kiếm tràn đầy sát khí nhắm thẳng Cố Tòng Nhứ giống như màn sương mù dần dần tản ra.

Bộ dáng của Túc Tàm Thanh hồn bay phách lạc, nhưng Tấn Sở Linh lại không nghĩ nhiều như vậy, gã giống như không biết đau, trái lại hất tay vẩy máu trên người xuống đất, giọt máu rơi trên đất không trật một ly tạo thành một vòng trận pháp thô sơ.

“Mặc kệ ngươi đoạt xác hay là hắn cam tâm tình nguyện dâng lên…” Đôi mắt đỏ đậm cuồng loạn của Tấn Sở Linh chậm rãi trượt xuống hai hàng huyết lệ, lúc này gã nở nụ cười tựa như ác quỷ, nhưng giọng nói lại êm ái như người yêu thỏ thẻ bên tai: “Chỉ cần bắt hắn lại, sớm muộn gì ta cũng sẽ đuổi ngươi ra khỏi thân thể hắn.”

Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nhìn trận pháp, kiêu căng nói: “Ngươi cứ việc thử xem.”

Tương Trọng Kính chọt thủng bộ dáng giả vờ cao thâm của y: “Bớt nói xàm, ngươi duy trì không được lâu đâu, chuồn lẹ đi!”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ cả giận nói: “Ta đường đường là chân long, sao ngươi dám dùng từ ‘chuồn’ với ta hả?!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính thật sự bất đắc dĩ với con rồng này, đành phải đổi lời giải thích khác: “Chân long đại nhân, ngài có thể khởi giá được chưa?”

Chỉ cần Tương Trọng Kính không đồng ý nhượng thân thể cho y thì y cũng chẳng thể điều khiển một thân thể không thuộc về mình trong thời gian quá lâu, y hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận hai chữ ‘khởi giá’.

Tấn Sở Linh thấy Cố Tòng Nhứ muốn chạy, con ngươi của gã thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, lòng bàn tay hướng xuống mắt trận trên đất đột nhiên dùng linh lực thúc đẩy, các giọt máu trên mặt đất chớp mắt nối liền nhau tạo thành trận pháp lớn, bên trong vòng huyết quang nổi bên trên mặt đất bỗng dưng xuất hiện những sợi xích đen kịt, tất cả xông về hướng Cố Tòng Nhứ.

Chỉ trong nháy mắt, Cố Tòng Nhứ vừa mới cất bước đi thì bị sợi xích trói lại.

Tương Trọng Kính nghiêng đầu: “Vui à nha.”

Hắn hơi ngồi thẳng người, chờ xem cuộc vui.

Rắn nhỏ đấu rồng bự, chậc, quá đặc sắc.

Cố Tòng Nhứ vốn không có ý định đánh nhau với Tấn Sở Linh, nhưng con giun kia quá phiền phức, sợi xích ráo riết cuốn chặt lấy tứ chi của y, thậm chí có hai sợi xích quấn chặt eo khiến y rất ngộp, tựa hồ muốn siết chặt đến mức làm cho hồn phách không thuộc về thân thể này văng ra ngoài.

Rốt cuộc Cố Tòng Nhứ không nhịn được nữa, y vung cổ tay, thoạt nhìn sức lực không nhiều nhưng các sợi xích của trận pháp loảng xoảng đứt lìa rơi xuống đất biến thành khói đỏ tiêu tán.

Thân thể thoát khỏi trói buộc, đám xích khua loạn như tay chân ma quỷ không ngừng tấn công này vốn không hề tạo thành uy hiếp với Cố Tòng Nhứ, đôi mắt vàng uy nghiêm của y lạnh lùng nhìn Tấn Sở Linh.

Uy áp đến từ chân long quá mức mãnh liệt, mặc dù Tấn Sở Linh không sợ nhưng huyết mạch yêu thú theo bản năng thần phục kẻ mạnh khiến cơ thể gã giống như mất kiểm soát mà cứng đờ.

Cố Tòng Nhứ khẽ mở môi mỏng, giọng nói tựa như từ chân trời truyền đến, trầm thấp vững vàng.

“Quỳ xuống.”

Tấn Sở Linh gần như nghiến bể răng, nhưng cuối cùng vẫn là không địch lại uy áp của Cố Tòng Nhứ, gã rên một tiếng, đầu gối nặng nề quỳ xuống đất, vì gồng sức chống lại nên mặt đất xung quanh gã lõm sâu tạo thành một hố trũng nhỏ.

Sỉ nhục như lũ lụt ùn ùn kéo đến đánh úp lên đầu Tấn Sở Linh, gã phẫn hận ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn trừng như thể muốn thiên đao vạn quả kẻ đứng trước mặt.

Cố Tòng Nhứ vẫn còn rất hăng hái “Ồ?” một tiếng, mặc dù vừa rồi y chỉ thả ra năm phần uy áp nhưng toàn bộ người của Cửu Châu hay yêu thú có huyết mạch thuần khiết đều phải cúi đầu xưng thần với y.

Thế mà con rắn nhỏ này lại cứng đầu cứng cổ, vẫn còn sức lực phản kháng.

Rốt cuộc Túc Tàm Thanh cũng tỉnh người lại, gã nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, nhanh chóng xua tan tạp niệm trong lòng.

Mặc dù gã và Tấn Sở Linh bất hòa nhưng lúc này lại rất đồng ý với Tấn Sở Linh.

Chỉ có giữ thân thể của Tương Trọng Kính lại thì mới có thể cứu hắn thoát khỏi tay ác long.

Nếu Cố Tòng Nhứ thật sự mang cơ thể của Tương Trọng Kính đi, vậy thì với năng lực của ác long, cho dù bọn hắn có thể xới tung toàn bộ Cửu Châu lên thì cũng đừng hòng cứu được Tương Trọng Kính.

Vẻ mặt của Túc Tàm Thúc bỗng đanh lại, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Tống Hữu Thu đứng ở một góc xem trò vui, kích động đến mức tay chân run rẩy.

Chân long, Tông chủ Yêu tộc, Tam giới Thủ tôn, ba người đánh nhau chắc chắn sẽ là trận chiến đi vào lịch sử.

Hắn có bao nhiêu may mắn để được chứng kiến màn pk này.

Tống Hữu Thu thầm cảm ơn Tương gây họa kia để hắn có cơ hội ngồi hàng ghế vip xem kịch vui.

Tương gây họa cũng đang xem kịch, khi nhìn thấy Tấn Sở Linh tựa như nổi điên và vẻ mặt hờ hững của Túc Tàm Thanh không chút lưu tình đâm một kiếm tới, cuối cùng hắn cũng có thể buông bỏ chút hy vọng cỏn con.

Quả nhiên hai người này không hề có nửa phần chân tình dành cho hắn.

Chẳng lẽ bọn hắn không nghĩ rằng nếu phá hủy thân xác này, không chỉ ác long sẽ chết, mà hắn cũng sẽ hồn phi phách tán sao?

Tương Trọng Kính lười biếng tựa lưng vào lớp vảy lạnh như băng của cự long, nhạt nhẽo nói: “Đừng giỡn nữa, đi thôi, ngươi sẽ chịu không nổi.”

Chưa chờ Cố Tòng Nhứ mắng, hắn lập tức nói thêm một câu: “Đại nhân, nên khởi giá.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ nhất thời nghẹn họng.

Thân thể của Tương Trọng Kính bắt đầu bài xích Cố Tòng Nhứ, y không nhịn được chậc lưỡi, giơ tay phất ra một luồng linh lực, mặt không đổi sắc đối chiêu với kiếm ý đánh tới của Túc Tàm Thanh.

Túc Tàm Thanh không hổ là Tam giới Thủ tôn, gần như dùng hết toàn lực đánh ngang tay với ác long.

Lúc này Tấn Sở Linh triệt để bị uy áp của Cố Tòng Nhứ đè đầu, khóe môi liên tục trào ra máu tươi nhưng bị gã tiện tay lau sạch, con mắt đỏ đậm kia toàn là sát ý điên cuồng, nhìn cực kỳ hù người.

Cố Tòng Nhứ hơi nhíu mày,

Tương Trọng Kính nhìn bàn tay dần dần trở nên trong suốt, thở dài nói: “Nếu ngươi còn không đi, chúng ta chỉ có thể mặc cho người ta phanh thây xẻ thịt.”

Cố Tòng Nhứ hừ một tiếng, tung một kích phá nát trận pháp đang vây nhốt mình, sau đó không chút do dự bay đi.

Tống Hữu Thu thấy vậy, không thèm để ý đến rắn độc đang quấn trên vai mình, nhanh chóng nói: “Ê lộn rồi, đó không phải là đường đến lối ra bí cảnh!”

Tương Trọng Kính: “…”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Tấn Sở Linh và Túc Tàm Thanh không dư hơi để ý Tống Hữu Thu, bây giờ bọn hắn chỉ có một mục tiêu chung là giữ lại thân thể của Tương Trọng Kính, không biết từ đâu bò ra vô số rắn sặc sỡ, thè lưỡi khè khè bò đến chỗ Cố Tòng Nhứ.

Kiếm ý của Túc Tàm Thanh vẫn theo sát phía sau, đuổi tận không buông.

Cố Tòng Nhứ biết trước mặt là đường chết nhưng đã không thể quay đầu lại.

Cố Tòng Nhứ hít sâu hai hơi, mũi chân chạm đất, khó khăn bước hai bước thắng lại, hai đốm u hỏa trên vai y trong nhất thời thắng lại không kịp, suýt chút nữa lao đầu rớt khỏi vai y.

Trước mặt chính là vực sâu vạn trượng tựa như đường xuống địa ngục.

Tương Trọng Kính nhìn khe vực đen kịt quỷ dị kia, có chút bối rối đứng dậy: “Đừng đừng đừng! Đừng nhảy!”

Cố Tòng Nhứ nói: “Không nhảy thì bỏ mạng ở đây.”

Tương Trọng Kính: “Chết thì chết! Không được nhảy!”

Cố Tòng Nhứ dần dần mất quyền kiểm soát thân thể này, hai người kia sắp đuổi theo tới, nếu giờ không nhảy thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Cố Tòng Nhứ vốn không quan tâm đến lời ngăn cản của Tương Trọng Kính, lập tức quay người muốn nhảy xuống, nhưng khoảnh khắc vừa nhấc chân thì y hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát thân thể, ý thức trực tiếp văng trở về Thức hải.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Tương Trọng Kính đoạt lại quyền làm chủ cơ thể, đứng trên cành cây Linh thụ, nhìn xuồng đáy vực đen thui không ánh sáng, chân lẫn bụng của hắn như nhũn ra.

Hắn lặng lẽ lùi về sau một bước, đúng lúc sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

Tương Trọng Kính mờ mịt quay đầu lại, vừa vặn mắt đối mắt với Tấn Sở Linh và Túc Tàm Thanh.

Vẻ thành thạo lõi đời trước đó của Tương Trọng Kính biến đi đâu mất, bây giờ hai mắt hắn đỏ hoe, con ngươi sóng sánh ánh nước, lông mi dài khẽ chớp phảng phất như sắp rơi xuống một giọt nước mắt.

Cố Tòng Nhứ còn tưởng hắn đang diễn trò, nhưng giếng cổ ngàn năm yên ắng trong Thức hải đột nhiên tuôn trào như núi lửa, nước tạt hết đợt này đến đợt khác vào thân thể của cự long.

Cố Tòng Nhứ hơi sững sờ.

Tương Trọng Kính… Là đang sợ hãi?

Sợ cái gì?

Ngay cả chết hắn còn không sợ mà?

Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh đã tới gần, thấy bộ dáng như thế của Tương Trọng Kính thì không khỏi sửng sốt.

Tấn Sở Linh vẫn còn nổi điên, nhưng Túc Tàm Thanh lại vô cùng tỉnh táo, thử thăm dò hỏi: “Trọng Kính?”

Trước mắt Tương Trọng Kính bỗng biến thành màu đen, cơ hồ không thấy rõ người, nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn như trở về sáu mươi năm trước, ngơ ngác nói: “Tàm Thanh…”

Túc Tàm Thanh khẽ sửng sốt, lập tức mừng rỡ như điên muốn bước nhanh tới, nhưng lại sợ dọa đến hắn nên đành đưa tay ra nói: “Ngươi tới đây, ở đó nguy hiểm lắm.”

Tương Trọng Kính mê mang nghiêng đầu.

Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nói: “Không cho phép đi, bọn chúng sẽ giết ngươi!”

Bên tai Tương Trọng Kính cứ ong ong liên hồi, trong thoáng chốc nghe thấy tiếng quát chói tai của Cố Tòng Nhứ liền lập tức tỉnh hồn lại, hắn vô thứ che tay trái còn đang chảy máu, thần trí vừa trở về, cảm giác quyến luyến không muốn rời xa hồi nãy chớp mắt tan biến.

Túc Tàm Thanh bị động tác che tay và ánh mắt của hắn làm cả người cứng ngắc.

Cố Tòng Nhứ nói: “Nhảy xuống, ta sẽ đỡ ngươi.”

Tương Trọng Kính hít sâu một hơi: “Khoan khoan, từ từ cái đã, từ từ cái đã.”

Cố Tòng Nhứ: “Từ từ cái gì?”

Tương Trọng Kính cũng không biết hắn đang muốn từ từ cái gì, đối mặt với hai kẻ kia khiến hắn sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng nếu kêu hắn nhảy xuống, hắn lại không muốn tình nguyện dùng biện pháp chật vật này để chạy trốn.

Một lần nữa hắn lại lâm vào tình trạng lưỡng nan.

Tương Trọng Kính còn đang do dự, Cố Tòng Nhứ thấy hai kẻ kia muốn xông tới, không nhịn được nói: “Nhắm mắt.”

Tương Trọng Kính sửng sốt: “Cái gì?”

“Nhắm mắt!”

Tương Trọng Kính biết tính mạng hai người nối liền lẫn nhau, Cố Tòng Nhứ sẽ không lấy mạng mình ra đùa, nên thuận theo nhắm mắt lại.

Cố Tòng Nhứ dùng nốt phần linh lực cuối cùng, từ Nguyên anh của Tương Trọng Kính xông tới hóa thành một luồng u hồn.

Trong trạng thái Thần hồn không ai nhìn thấy, Cố Tòng Nhứ nhếch môi nhìn hai kẻ kia, tiếp theo không chút do dự đẩy Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính bị đẩy bất ngờ không kịp đề phòng, cả người lảo đảo ngã về phía trước, rơi xuống vực tối sâu vô tận.

Bên ngoài nhìn vào giống như là hắn tự lấy đà nhảy xuống.

Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh trơ mắt nhìn hắn nhảy xuống, trong nhất thời không phản ứng kịp.

Cảm giác mất trọng lực xộc thẳng lên ngực, tóc dài tung bay tán loạn, Tương Trọng Kính rơi xuống được một lát mới mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn nhánh cây Linh thụ đang được Tê Chiếu U Hỏa chiếu sáng ngày càng xa hắn.

Bóng tối tựa như đôi tay của quỷ kéo hắn từng chút một vào trong vũng bùn, con ngươi của Tương Trọng Kính thoáng chốc lóe lên vẻ mất hồn.

Tất cả mọi người đều không biết, hắn sợ nhất là bóng tối.

Mãi đến một lúc lâu sau Tương Trọng Kính mới nhận ra mình bị đẩy xuống, lúc này mới thét lên.

“Cố Canh Ba! Ta muốn giết ngươi a a a a—!”

Dứt lời, hắn mang theo hai đốm u hỏa của mình rơi thẳng xuống bóng tối sâu thẳm.

Hai chữ ‘giết ngươi’ theo cuồng phong trôi dạt đến lối vào của bí cảnh, xoáy mạnh vào tai Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh.

===Hết chương 7===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play