Chương 6: Rồng bản tính dâm.
Sau khi Tương Trọng Kính nằm lại trong quan tài, hắn cắn chảy máu ngón tay rồi nhanh chóng vẽ một trận pháp rườm rà lên nắp quan tài— Đó là trận pháp mà hắn đã nhìn trong suốt sáu mươi năm.
Những năm qua hắn có nằm mơ cũng muốn phá vỡ trận pháp yểm trên quan tài, nhưng bây giờ rõ ràng có thể đạt được tự do trong gang tấc, thế mà hắn lại tự tay nhốt mình lại.
Tương Trọng Kính ngửa đầu nhìn trận pháp được vẽ bằng máu đỏ tươi trước mắt, vết máu vẫn chưa khô, có một giọt máu đung đưa nhỏ xuống trên gò má của hắn.
Tương Trọng Kính đột nhiên hồi tưởng lại, năm đó hắn dường như ngay cả trận pháp đơn giản nhất cũng không biết vẽ.
Cứ cách ba năm mỗi khi tết đến, Tam môn sẽ tổ chức buổi học giao lưu cho các đệ tử cùng nhau luận đạo, tính tình của Tương Trọng Kính lầm lũi ít nói, một lòng một dạ chỉ biết có luyện kiếm, ngoài Tấn Sở Linh và Túc Tàm Thanh ra, hầu như không nói chuyện với ai khác.
Thiên phú trận pháp của Tấn Sở Linh có thể xưng là thiên hạ đệ nhất, thiếu niên hăm hở thường xuyên đắc ý khoe khoang với Tương Trọng Kính.
Tính tình của Tương Trọng Kính rất tốt, luôn ôn tồn khen gã giỏi, sẽ không để gã buồn dù chỉ một chút.
Tương Trọng Kính cố gắng học nửa năm nhưng ngay cả trận pháp đơn giản nhất cũng không nhớ được, Tấn Sở Linh được tâng bốc quá đà, đâm ra càng ngày càng cảm thấy đồ ngốc chỉ biết có mỗi luyện kiếm như Tương Trọng Kính không xứng với gã, ngoài sáng hay trong tối, vô tình hay cố ý, gã đều dùng dáng vẻ nhỏ bé tội nghiệp nói ra những lời giết tâm với Tương Trọng Kính.
“Tương ca đã cố gắng lắm rồi, chỉ tại trận pháp này quá khó!”
“Cái tên Túc Tàm Thanh kia đúng là phế vật, trận pháp dễ ợt này mà cũng không học được, phải để ta dạy đến lần thứ hai… Ca đừng nên tức giận, ta không phải nói ca không giỏi!”
“Ca, chúng ta không học nữa, ngươi cứ lo luyện kiếm đi, nếu sư tôn có hỏi thì A Linh sẽ giúp ngươi che giấu.”
Che giấu cái gì?
Che giấu Tương Trọng Kính thật sự là một tên phế vật?
Tấn Sở Linh không biết lúc ấy nghe gã nói những lời nói sắc lẻm giết người không thấy máu như thế, trong lòng Tương Trọng Kính là cảm giác gì.
Gã chỉ biết là ngày đầu tiên gặp lại trong suốt sáu mươi năm qua, Tương Trọng Kính của năm đó không biết vẽ dù là trận pháp đơn giản nhất nhưng bây giờ lại có thể trong chớp mắt vẽ ra trận pháp cao cấp nhất do chính gã sáng tạo, trong lòng gã bây giờ hối hận như cuồng phong bão táp, từng đợt từng đợt tấn công tới gần như nhấn chìm gã xuống đáy biển.
Theo tiếng cạch khép lại của quan tài, con ngươi của Tấn Sở Linh thoáng chốc hiện lên một vệt đỏ tươi.
Tương Trọng Kính an tường nằm trong quan tài, nhắm mắt lại chờ chết.
Tiếng nói châm biếm của Cố Tòng Nhứ từ không trung truyền tới: “Ngươi không làm gì hết à?”
Tương Trọng Kính nhắm mắt, miễn cưỡng nói: “Nếu ta quay lại khoảng mấy chục năm trước, ta sẽ vung kiếm đánh vỡ đầu chó của bọn chúng.”
Cố Tòng Nhứ ám chỉ: “Bây giờ ngươi cũng có thể mà, chỉ cần ngươi giao thân thể cho ta, ta có thể một hớp nuốt sạch ba kẻ ngoài kia.”
Tống Hữu Thu đang đứng bên ngoài hứng thú nhìn Tấn Sở Linh phá trận bỗng nhiên rùng mình.
Tương Trọng Kính bật cười: “Chết trong tay bọn hắn hay chết trong tay ngươi chẳng phải đều giống nhau cả sao? Con người ta rất ghét đưa ra sự lựa chọn, vẫn là nên thuận theo tự nhiên. Lỡ đâu hai kẻ kia còn có chút lương tâm không nỡ giết ta thì sao?”
Cố Tòng Nhứ cười nhạt: “Ngươi cảm thấy có thể?”
Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát, sáu mươi năm trước tuyệt tình thẳng tay phong ấn hắn, sáu mươi năm sau cho dù tình cảm xem như sâu đậm thì cũng bị năm tháng mài sạch, vậy thì càng không thể nào.
“Được rồi.” Tương Trọng Kính nói: “Vậy chúng ta chờ chết chùm đi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ không ngờ Tương Trọng Kính cứng đầu như thế, thà chết chứ không chịu nhường thân thể cho y, y do dự hồi lâu mới nghiến răng rít ra một câu: “Ta có thể giúp ngươi thoát thân, cũng có thể không đoạt xác ngươi, nhưng ngươi phải trả thù lao cho ta.”
Tương Trọng Kính chính là chờ một câu nói này của y, nhưng trên mặt vẫn còn làm ra vẻ nhìn thấu hồng trần sớm chết sớm siêu sinh, hắn lười biếng nói: “Trên người ta thứ đáng tiền nhất chỉ có Linh đèn dẫn đường này, ngươi có muốn không?”
Cố Tòng Nhứ còn chưa lên tiếng, hắn đã ‘ồ’ một tiếng, nhấc tay chạm nhẹ lên môi, nở nụ cười mờ ám: “Nghe nói rồng bản tính dâm, nếu ngươi muốn ta lấy thân báo đáp cũng được.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mặt mũi của Cố Tòng Nhứ đen như đít nồi, y ráng vắt óc nghĩ ra câu chửi lại, nhưng thân là rồng mới chào đời không lâu, lời lẽ thô tục đều là học từ Tương Trọng Kính, suy nghĩ nát óc mãi một lúc lâu sau, y mới lạnh lùng hộc ra một câu: “Xấu xa!”
Tương Trọng Kính bị chửi nhưng lại cười ha hả.
“Canh Ba, ngươi đúng là một con rồng đáng yêu.” Tương Trọng Kính khen ngợi y: “Nếu sau khi ta ra khỏi bí cảnh và từ hôn với Tấn Sở Linh, ta sẽ cân nhắc đến việc chọn ngươi làm đạo lữ.”
Cố Tòng Nhứ không đáp lại, chỉ có thể cười lạnh mấy tiếng biểu thị ngươi nằm mơ đi.
Bị Tương Trọng Kính cợt nhả một hồi làm cho Cố Tòng Nhứ suýt quên mất chính sự, cũng may âm thanh giải phong ấn truyền đến từ trên nắp quan tài nhắc nhở y.
Người bên ngoài sắp sửa phá phong ấn tiến vào, Tương Trọng Kính vẫn gối đầu lên cánh tay chăm chú nhìn trận pháp trên nắp quan tài, hoàn toàn là bộ dáng dửng dưng không chút quan tâm nào.
Hắn không quan tâm, nhưng Cố Tòng Nhứ lại gấp muốn chết.
Ác long không còn lòng dạ quan tâm những cái khác, y gấp gáp nói: “Ta cứu ngươi, ngươi cho ta một cánh tay.”
Tương Trọng Kính mở mắt chớp chớp hàng mi dài, hàng mi của hắn dài và dày như lông vũ gần như che khuất bóng tối nơi đáy mắt, hắn cười nói: “Muốn tay của ta chi? Bộ tính coi nó là giò heo để gặm hay gì?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Bên ngoài quan tài ngọc, con mắt của Tấn Sở Linh hoàn toàn biến thành đỏ tươi, trên mặt không còn cố làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu nữa, trong lúc vô tình gã đã biến thành thân hình của người trưởng thành, bàn tay rộng lớn đặt lên nắp quan tài, dùng hết linh lực lần lượt phá tan từng tầng trận pháp được vẽ bằng máu kia.
Túc Tàm Thanh lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết hắn sao?!”
“Hắn không gặp ta.” Trên mặt Tấn Sở Linh hiện lên không biết là ma văn hay là dấu ấn của yêu tộc, đôi mắt đỏ thẫm như muốn nhỏ ra máu, giọng nói của gã trầm thấp lẫn hung tợn: “Hắn sao có thể không muốn gặp ta?!”
Túc Tàm Thanh thấy gã gần như muốn phá hủy quan tài, kiếm ý che ngợp bầu trời cuồn cuộn kéo đến như mưa rơi xuống nhắm thẳng về phía Tấn Sở Linh.
Nếu là ngày thường, Tấn Sở Linh đã sớm hóa thành nguyên hình đánh nhau với gã, nhưng lúc này không biết Tấn Sở Linh lên cơn điên gì mà không nhúc nhích, đứng tại chỗ gồng mình chịu mưa kiếm tựa như thiên đạo vạn quả rơi xuống người.
Túc Tàm Thanh dừng tay một lát.
Cả người Tấn Sở Linh thấm đẫm máu, phảng phất như biến thành một người khác, nước mắt của gã từ từ chảy xuống, đưa tay vuốt ve bóng đỏ cách một lớp ngọc, lẩm bẩm nói: “Ca ca thương ta như vậy, cho tới bây giờ dù ta có nói gì thì hắn cũng đều không tức giận, tại sao lần này lại không để ý ta chứ?”
Tống Hữu Thu yên lặng ôm chặt quan tài nhỏ của mình lui ra sau, đỡ khỏi bị cuốn vào trận đấu tranh tâm lý của kẻ điên.
Tấn Sở Linh tự lảm nhảm một mình xong, sắc mặt lập tức biến về vẻ hung thần sát ác, uy nghiêm nói: “Hắn rất dễ dỗ, chỉ cần ngon ngọt với hắn vài câu là có thể trở về như lúc trước.”
Trở về thời gian sáu mươi năm trước… Khi đó gã muốn gì Tương Trọng Kính cũng sẽ chiều gã.
Tấn Sở Linh ngô nghê suy nghĩ, yêu lực trong tay chợt trút ra, gắng gượng phá tan trận pháp của Tương Trọng Kính.
Nắp quan tài khẽ vang lên một tiếng, Tấn Sở Linh hầu như không chút nghĩ ngợi trực tiếp vung một chưởng đẩy nắp quan tài ra.
Nắp quan tài bằng ngọc thạch trắng nặng nề rơi xuống đất, làm mấy nhánh cây xung quanh lay động dữ dội.
Lá khô của Linh thụ rơi lả tả như mưa, theo gió xoáy cuốn đến rơi bên cạnh mép quan tài, sau đó bị kiếm ý của Túc Tàm Thanh còn sót lại thổi rơi vào trong quan tài.
Lá khô nhẹ nhàng rơi lên đuôi tóc hơi cong.
Tấn Sở Linh ngây ngốc run sợ nhìn, trong nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì.
Túc Tàm Thanh theo sát tới, kiếm trong tay đột nhiên rơi xuống đất, là một kẻ luôn luôn yêu kiếm như mạng thế mà lại không thèm nhặt lên.
Trong quan tài ngọc, Tương Trọng Kính nhắm mắt lặng yên nằm đó, qua sáu mươi năm, áo bào đỏ đã cũ nát, không biết là vì quan tài ngọc hay do trận pháp mà vết chém của Túc Tàm Thanh năm đó để lại trên cánh tay trái vẫn còn rỉ máu, khó có thể lành lại.
Mặt mũi của Tương Trọng Kính giống như không hề thay đổi chút nào, quần áo xốc xếch, mái tóc đen dài xõa tung khắp người như thể là xiềng xích vây nhốt hắn ở đây, lại giống như cánh bướm sa vào mạng nhện, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Toàn bộ quan tài ngọc không phát ra tiếng động gì, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, Tấn Sở Linh suýt chút nữa nghĩ là Tương Trọng Kính đã chết.
Con ngươi của Tấn Sở Linh đỏ thẫm, gian nan duỗi tay vào trong quan tài, muốn thử xem người bên trong còn hít thở không.
Chẳng qua bàn tay lạnh lẽo kia còn chưa chạm đến mặt Tương Trọng Kính, Tương Trọng Kính vẫn luôn nằm im tựa như đã chết bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi vốn là màu đen như mực chẳng biết vì sao lại trở thành màu vàng thuộc về dã thú, lạnh lẽo nhìn gã.
‘Tương Trọng Kính’ nâng tay phải nắm chặt cổ tay Tấn Sở Linh, trong con ngươi màu vàng tràn ngập khinh thường ngạo mạn, tựa như đang nhìn một con kiến trước mặt.
“Chỉ là một con rắn nho nhỏ,” Cố Tòng Nhứ cười như không cười: “Cũng dám làm càn trước mặt ta?”
Con ngươi của Tấn Sở Linh thoáng chốc co rụt lại.
===Hết chương 6===