Chương 5: Nhấc quan tài lên.
Tương Trọng Kính có chút sụp đổ, một tên Túc Tàm Thanh còn chưa đủ hay gì, sao lại tới thêm một tên nữa?!
Trốn?
Hắn có thể trốn đi đâu?
Xuống Hoàng tuyền trốn chắc?!
Tương Trọng Kính còn đang hoảng loạn thì chợt thấy trên vách quan tài xuất hiện thêm một hàng chữ.
“Chó Túc đã phá banh quan tài vàng của ngươi rồi, không có liên quan đến ta, nhớ tìm hắn đòi nợ.”
Tương Trọng Kính: “…”
Chó Túc?
Nét chữ trên vách quan tài rất quen thuộc, cộng thêm dám gọi Túc Tàm Thanh là ‘chó Túc’ thì chỉ có duy nhất tiểu quái vật Tống Hữu Thu nổi danh khắp Cửu Châu.
Tương Trọng Kính mơ hồ nhớ ra, Tống Hữu Thu hẳn là tới đây để nhặt xác hắn.
Hắn có chút thất vọng, vất vả lắm mới có một người không thù không oán với hắn, ấy vậy mà lại là một tiểu quái vật hễ thấy tiền là sáng mắt, cả ngày chỉ biết có quan tài quan tài, một tí tác dụng cũng không có.
Tương Trọng Kính đang suy nghĩ làm sao để chạy trốn, đột nhiên trong quan tài xuất hiện một giọng nói trầm.
“Muốn đi ra ngoài?”
Tương Trọng hơi nhíu mày: “Cố Canh Ba?”
Ác long: “…”
Ác long lạnh lùng nói: “Ta không phải tên Cố Canh Ba.”
Tương Trọng Kính: “Vậy ngươi nói cho ta biết tên đi.”
“Đừng hòng.”
“Thế thì ta đành gọi ngươi là Cố Canh Ba.”
Cố Canh Ba: “…”
Năm đó Tương Trọng Kính phong ấn ác long quá vội vàng, khiến pháp trận có một lỗ hổng chết người, đó là có thể để ác long được tự do vào canh ba mỗi ngày.
Thêm lần trước Tương Trọng Kính dụ ác long nói ra họ của mình, vì thế bắt đầu gọi y là: “Cố Canh Ba.”
Có lẽ ác long muốn thương lượng với hắn, bất đắc dĩ nói: “Ta tên là Cố Tòng Nhứ.”
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhíu mày.
Cố Tòng Nhứ không rảnh nói nhảm với hắn, nói: “Vào trong Thức hải đi.”
Vừa nói xong liền im lặng.
Đây là lần đầu tiên Cố Tòng Nhứ chủ động trao đổi với Tương Trọng Kính trong sáu mươi năm qua, Tương Trọng Kính do dự một lát rồi mới đưa ý thức vào Thức hải.
Bên trong Thức hải mênh mông vô tận, dưới chân là mặt biển xanh thẳm, xung quanh có vô số cốc đèn có kiểu dáng khác nhau đang bay lơ lửng, thân thể to lớn của ác long chậm rãi xê dịch trong Thức hải, xua xua mấy cốc đèn chen chúc bay lơ lửng đến bên cạnh Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính ngồi xếp bằng, tiện tay ôm một cốc đèn vào lòng, hào hứng hỏi: “Ta đúng là muốn đi ra ngoài, ngươi có biện pháp?”
Ác long cười nhạo nói: “Dù có mười tên Túc Tàm Thanh thì cũng không phải là đối thủ của ta.”
Tương Trọng Kính kiên nhẫn nghe y khoe khoang.
Vào canh ba, Tương Trọng Kính thường hay trêu chọc Cố Tòng Nhứ, lúc hắn vào Thức hải còn tưởng sẽ nghênh đón một trận cuồng phong bão táp, không ngờ Cố Tòng Nhứ lại im lặng như vậy, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quá bình yên tất có biến, Tương Trọng Kính là người rất thông minh, hắn nghiêng đầu suy nghĩ: “Ngươi cứu ta ra ngoài, là muốn ta làm gì cho ngươi?”
“Ta thích giao dịch với người thông minh.” Ánh mắt của Cố Tòng Nhứ như hai ngọn đèn sáng rực nóng bỏng nhìn hắn: “Rất đơn giản, ta muốn thân thể của ngươi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Ác long vốn không hiểu chuyện nhân gian, chỉ một mực làm theo bản tâm, muốn gì nói đó.
Tương Trọng Kính nhìn y như nhìn một kẻ lập dị, tay ôm chặt cốc đèn trong ngực, một lúc lâu sau mới lặng lẽ kéo kín cổ áo của mình, sâu xa nói: “Rồng háo sắc.”
Cố Tòng Nhứ: “???”
Cố Tòng Nhứ không hiểu tại sao bị nói là ‘háo sắc’, y lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết phải không?!”
“Ngươi bị phong ấn trong Linh thể của ta, nếu ta chết thật, ngươi cũng đừng mong sống một mình.”
Tương Trọng Kính nhìn ra lời nói hồi nãy của ác long vốn không mang ý tà dâm, hắn đổi một tư thế lẳng lơ, làm quần áo xộc xệch nửa che nửa hở, hòng cố ý chọc giận ác long, đoạn lười biếng nói: “Sống chung chăn chết chung huyệt, đây là chuyện mà đạo lữ mới có thể làm. Chậc, thông cảm ngươi là một con rồng cục súc không hiểu phong tình, ta đành phải chịu thiệt thòi lớn vậy.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
“Tương Trọng Kính, ngươi can đảm lắm.” Cố Tòng Nhứ uy nghiêm nói: “Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta ăn ngươi.”
“Nói vậy thì không ổn, một đại mỹ nhân như ta mà đem phối với một con rồng hung ác dữ tợn, thật quá chà đạp người ta.” Vạn vật trong Thức hải đều bị chủ nhân khống chế, Tương Trọng Kính cũng không thèm sợ y: “Nếu sau này ta có đạo lữ của mình, mà ngươi cứ hở ra là đòi ăn ta như vậy, không tốt đâu, vô duyên vô cớ bị người khác hiểu lầm, vấy bẩn trong trắng của ta mất.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Người này sao lại mọc ra cái miệng chọc chửi người khác thế hả?!
Cố Tòng Như vốn im lặng ít nói, những năm qua Thần hồn của y và tên Tương Trọng Kính miệng nói nhảm không ngớt này bị vây nhốt trong Định Hồn Quan, bị ép nghe hắn và u hỏa nói chuyện, hoặc là nghe hắn tự nói chuyện một mình, có lúc hắn như bị điên mà nói chuyện với trận pháp khắc trên nắp quan tài.
Cố Tòng Nhứ khổ không thể tả, với lại mỗi ngày chỉ được tự do trong phút chốc vào canh ba, cuối cùng bị ép bùng nổ trong im lặng.
“Đạo lữ?” Cố Tòng Nhứ cười nhạt, hiếm thấy nói ra một câu dài: “Ngươi nói kẻ nhốt ngươi trong quan tài này là Tấn Sở Linh? Không phải ngươi còn chưa làm đám cưới với hắn thì đã bị vứt bỏ sao? Đại, mỹ, nhân?”
Cố Tòng Nhứ nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ ‘đại mỹ nhân’.
Tương Trọng Kính: “…”
Hồi đầu bị nhốt ở bí cảnh, Tương Trọng Kính không chịu được cô đơn thường tự lẩm bẩm nói chuyện một mình, hoặc là nói chuyện phiếm với u hỏa, luôn miệng lải nhải những cố sự trong đời mình, bao gồm cả việc chưa kết hôn với đạo lữ Tấn Sở Linh.
Không ngờ đã nhiều năm rồi mà con rồng này vẫn nhớ.
Tương Trọng Kính quay đầu im lặng, hiếm thấy không nói linh tinh nữa, hắn túm chặt vạt áo choàng rách, nói: “Ngươi muốn cơ thể của ta làm gì?”
Hắn còn tưởng Cố Tòng Nhứ muốn hắn cởi bỏ phong ấn.
“Ta bị Thiên đạo kiềm hãm, không thể rời khỏi bí cảnh tam độc được, cho dù giải được phong ấn nhưng cũng không thể leo lên thang trời của Linh thụ.” Cố Tòng Nhứ nói: “Thần hồn của ngươi không ổn định, bị thiếu hồn hỏa, dễ dàng đoạt xác.”
Tương Trọng Kính im lặng một lúc lâu rồi nói: “Ngươi muốn đoạt xác ta để rời khỏi bí cảnh?”
Cố Tòng Nhứ gật đầu.
Tương Trọng Kính cười khẽ, hắn giơ ngón tay về phía y ngoắc ngoắc.
Cố Tòng Nhứ do dự một chốc rồi chớp mắt hóa thành hình người, trên người khoác áo bào đen thêu hoa văn rồng, thân hình cao to đẩy ra cốc đèn bay lơ lửng xung quanh, từ tốn đi đến chỗ Tương Trọng Kính.
Đây là lần đầu tiên Tương Trọng Kính thấy ác long hóa thành hình người, chớp mắt kinh ngạc.
Hắn vẫn cho là ác long là một lão yêu quái sống ngàn năm, vạn năm hoặc là hơn, không ngờ hình người của ác long lại trẻ trung khôi ngô như vậy, nhìn khoảng chừng hai mươi, tướng mạo tuấn mỹ không thuộc về vẻ đẹp của con người, đôi mắt thú màu vàng toát lên sự uy nghiêm đáng sợ xen lẫn kiêu căng khó thuần đang nhìn chằm chằm vào Tương Trọng Kính, giống như là đang nhìn một mâm đồ ăn ngon.
Cố Tòng Nhứ đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, lãnh đạm nói: “Thế nào?”
Tương Trọng Kính hơi nhíu mày, không hề e ngại giơ tay lên túm lấy cổ áo của Cố Tòng Nhứ, cưỡng ép kéo y cúi người xuống.
Cố Tòng Nhứ chưa bao giờ bị người xúc phạm như vậy, lập tức cả giận nói: “Làm càn!”
Tương Trọng Kính phát ra tiếng cười khẽ tựa như Mị ma, Cố Tòng Nhứ cách quá gần, vảy toàn thân suýt nữa dựng đứng hết lên.
Cố Tòng Nhứ có chút thẹn quá hóa giận, người này chính là hồng nhan họa thủy.
Hồng nhan họa thủy Tương Trọng Kính phà hơi thở bên tai y, phảng phất như là cánh bướm tung tăng bay lướt qua ngàn bụi hoa, tiếng nói khàn khàn, mang theo chút giọng điệu quyến rũ.
“Rồng háo sắc, nếu ngươi cứu ta, ta sẽ đổi biện pháp khác đưa cơ thể cho ngươi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Lọn tóc đen rũ bên tai Tương Trọng Kính, vì vừa nãy bị hộc máu nên đôi môi đỏ thẫm, cơ thể của hắn phảng phất như lấy tuyết liễu làm xương, lấy ngọc lưu ly làm da, lấy tuyết trắng trên đỉnh núi tuyết giá rét quanh năm tô điểm màu da, thì mới có thể đúc thành một vẻ đẹp tuyệt diễm dễ vỡ như vậy.
Đôi mắt đong đầy tình ý của hắn chăm chú nhìn Cố Tòng Nhứ, thật giống như đã tình căn thâm chủng với y từ rất lâu rồi vậy, nhưng trong mắt Cố Tòng Nhứ, người này dù nhìn tựa như tuyết, vẻ ngoài xinh đẹp, nụ cười khuynh thành, đáy mắt đa tình long lanh ánh nước, nhưng cũng chỉ là một mảnh mênh mông lạnh giá.
(Tình căn thâm chủng (情根深种): rễ tình đâm sâu.)
Vạn vật hồng trần trong mắt hắn còn không nặng bằng một hoa tuyết hay một chiếc lá rơi.
Cố Tòng Nhứ nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới nói: “Biện pháp gì?”
Tương Trọng Kính cười, hắn duỗi tay luồn vào cổ áo của Cố Tòng Nhứ.
Giống như hắn trời sinh đã biết làm thế nào để người khác thần hồn điên đảo vì mình, ngón tay ám muội vuốt ve cổ áo của Cố Tòng Nhứ, cố ý hạ giọng, ánh mắt đong đầy vẻ thâm tình, đôi môi khẽ mở: “Ngươi cứu ta, ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là cực lạc nhân gian.”
Ánh mắt của Cố Tòng Nhứ trở nên sâu thẳm, đẩy móng vuốt không an phận của Tương Trọng Kính ra, lạnh lùng nói: “Không nên giở thủ đoạn bịp bợm với ta, ngoài đoạt xác của ngươi ra, những chuyện khác miễn bàn.”
Tương Trọng Kính cười nói: “Vậy cũng được.”
Cố Tòng Nhứ còn tưởng rằng hắn đáp ứng, còn chưa phản ứng lại thì thấy Tương Trọng Kính thay đổi vẻ mặt thâm tình quyến luyến không rời mới nãy, hắn thờ ơ đứng dậy, giống như vứt bỏ một món đồ không mấy quan trọng, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng nâng cốc đèn đang cháy sáng lên, dùng lực đẩy cốc đèn bay tới hòa vào muôn vàn cốc đèn lơ lửng trước mặt.
Tương Trọng Kính thuận miệng nói: “Vậy người chết chùm với ta đi. Có chân long bồi chết cũng không đến nỗi nào.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ ngạc nhiên: “Ngươi…”
Thái độ của Tương Trọng Kính vô cùng kiên quyết, nói xong câu này liền biến mất khỏi Thức hải.
Ngay lúc Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ bắt đầu giao dịch thì Tấn Sở Linh sắp sửa đến chỗ quan tài ngọc.
Sói tuyết trở về, im lặng ngồi xổm bên cạnh Túc Tàm Thanh.
Linh thụ nhẹ nhàng xào xạc lay động, sói tuyết tựa hồ cảm thấy gì đó, lỗ tai dựng thẳng lên, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía tán cây tru một tiếng, tựa như đang gầm gừ uy hiếp.
Túc Tàm Thanh an ủi sói tuyết bị dọa sợ đến nỗi toàn thân xù lông, vẻ mặt hờ hững nhìn cành cây gần nhất.
Linh thụ cao mấy trăm trượng, càng lên cao cành cây càng thưa thớt, từ chỗ cao nhìn xuống vốn chỉ thấy toàn tán cây rậm rạp chằng chịt, nhưng rất nhanh cảm thấy có người chậm rãi vạch tán cây ra đi lên.
(1 trượng = 10 mét)
Một con rắn bạc khổng lồ tông gãy cành, bò quanh thân cây đi lên, trong chớp mắt đến trước lối vào bí cảnh.
Sau khi đến nơi, rắn bạc hóa thân biến thành vóc dáng của thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Túc Tàm Thanh nhìn thấy gã, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, tựa hồ rất xem thường hợp tác với kẻ này.
Mặt mũi của Tấn Sở Linh non nớt ngây ngô, chân vừa chạm đất, nhác thấy cỗ quan tài ngọc thạch trắng quen thuộc kia, khuôn mặt tuấn mỹ của gã cứng đờ, sau đó nước mắt rơi lã chã.
Gã như con bướm bay thẳng đến chỗ quan tài, chưa xác định rõ đâu là đầu đâu là đuôi của quan tài mà đã nằm trên đó khóc lóc thảm thiết: “Ca ca!”
Không biết còn tưởng gã đang khóc tang.
Túc Tàm Thanh: “…”
Tống Hữu Thu: “…”
Vẻ ngoài của Tấn Sở Linh trông vô hại hiền lành, dịu ngoan hơn Túc Tàm Thanh nhiều, nhưng ngay cả Túc thủ tôn và Tống Hữu Thu tính tình quái gở cũng phải lặng lẽ lui ra xa ba mét, không dám trêu chọc gã.
Tấn Sở Linh khóc lóc đỏ hoe cả mắt, tiếng khóc nức nở khản đặc khiến người nghe phải mủi lòng, nhưng Túc Tàm Thanh biết rõ gã là hạng người gì, không nhịn được lên tiếng cắt ngang màn diễn trò của gã.
“Đừng nói nhảm nữa, mau giải phong ấn trên quan tài đi.”
Sáu mươi năm trước, Tấn Sở Linh chỉ là một con rắn nhỏ vừa mới hóa hình, bởi vì Khứ Ý Tông mưu toan giao hảo với yêu tộc nên cưỡng ép Tương Trọng Kính và Tấn Sở Linh đính hôn.
Tấn Sở Linh không thích tu sĩ, bị ép không thể phản kháng nên đành phải chấp nhận, nhưng gã là một kẻ chưa bao giờ chịu thua thiệt nên trút hết tất cả bất mãn lên người Tương Trọng Kính— Năm đó gã chính là dùng dáng vẻ nhỏ bé đáng thương này lừa Tương Trọng Kính xoay mòng mòng.
Bây giờ Tấn Sở Linh đã trở thành thủ lĩnh đứng đầu yêu tộc, sát phạt quyết đoán cai trị vạn yêu, nhưng khi đến bên cạnh quan tài ngọc thì lại là bộ dáng tiểu yêu tội nghiệp cầu thương xót.
Tiểu yêu tội nghiệp này ngẩng đầu lên, trên mặt thấm đẫm nước mắt, thút thít nói: “Ca ca có chịu gặp ta không?”
Túc Tàm Thanh ghét bỏ nhíu mày: “Bây giờ ngươi có diễn trò thì hắn cũng không thấy được, chờ hắn ra ngoài rồi khóc vẫn chưa muộn.”
Thế nhưng Tấn Sở Linh không những không ngừng khóc mà càng ngày càng khóc tợn hơn: “Nếu hắn quở trách ta thì phải làm sao?”
Túc Tàm Thanh: “…”
Rốt cuộc Túc Tàm Thanh nhìn thẳng vào gã.
Tiếng khóc của Tấn Sở Linh cũng ngừng lại, nhìn dáng vẻ coi bộ không giống như diễn kịch…
Túc Tàm Thanh có chút ngơ ngác.
Loại yêu máu lạnh vô tình như Tấn Sở Linh, liệu sẽ cảm thấy áy náy hối hận với Tương Trọng Kính từng bị gã xem như đồ chơi sao?
Túc Tàm Thanh nghĩ đến đây, nhất thời phảng phất như bị kẻ đối diện tát một bạt tay.
Tấn Sở Linh chính là như vậy, mà gã… Không phải cũng như thế sao?
Tấn Sở Linh lau nước mắt trên mặt, ấp úng nói: “Ta sẽ giải phong ấn trên quan tài trước.”
Gã vừa nói vừa giơ tay kết ấn.
Tống Hữu Thu cảm thấy không ổn, lập tức muốn cầm Tê Chiếu viết chữ lên vách quan tài.
Nhưng hắn chỉ vừa động ngón tay cái thì một con rắn nhỏ màu sắc sặc sỡ chẳng biết từ lúc nào đã bò lên vai hắn, mắt rắn uy nghiêm lè lưỡi uy hiếp.
Tống Hữu Thu cứng ngắc cả người, ngơ ngác nhìn về phía Tấn Sở Linh.
Tấn Sở Linh vừa kết ấn vừa nghiêng khuôn mặt thấm đẫm nước mắt nhìn hắn khẽ cười rồi dịu dàng nói: “Đừng lộn xộn, độc của con rắn này chưa có thuốc giải đâu, ngươi muốn lát nữa dùng luôn cái quan tài này à?”
Tống Hữu Thu: “…”
Tống Hữu Thu lập tức giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân không làm gì cả.
Lúc này Tấn Sở Linh mới rời mắt.
Tống Hữu Thu thầm mắng, quả nhiên là kẻ điên.
Kẻ điên họ Tấn kia vừa hờ hững giải phong ấn vừa nhìn chằm chằm bóng đỏ bên trong quan tài không chớp mắt, rắn cuộn tròn trên cổ tay gã tựa như bị gã ảnh hưởng, trong con ngươi toàn bộ đều là vẻ điên cuồng như muốn nuốt chửng người vào bụng.
Túc Tàm Thanh cũng chăm chú nhìn quan tài ngọc.
Tương Trọng Kính đi ra, gã sẽ nói gì với hắn?
Nói xin lỗi? Đền bù?
Nhưng sỉ nhục và đau đớn bị nhốt suốt sáu mươi năm trời, đâu thể tùy tiện nói bồi thường là bồi thường được?
Túc Tàm Thanh càng nghĩ càng cảm thấy kinh hoảng, cơ hồ sinh ra lòng lùi bước.
Nhưng tốc độ giải phong ấn của Tấn Sở Linh rất nhanh, gần như trong thời gian mười nhịp thở, không đợi Túc Tàm Thanh đổi ý, nắp quan tài đóng chặt suốt sáu mươi năm kia theo pháp ấn đột nhiên phát ra âm thanh vỡ tan nhỏ xíu.
Trên mặt Tấn Sở Linh hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đến gần vỗ vào nắp quan tài.
“Ca ca! Ca ca—!”
Tương Trọng Kính và Cố Tòng Nhứ vẫn chưa giao dịch thành công, hiện đang vô tâm vô phế đánh một giấc ngon lành, lúc này bỗng nghe thấy âm thanh đã lâu không được nghe, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ, mê mang mở mắt ra.
Âm thanh non nớt độc nhất vô nhị thuộc về Tấn Sở Linh truyền vào trong tai Tương Trọng Kính, trực tiếp vả hắn tỉnh lại.
“Ca ca! Ta là A Linh đây!”
Tấn Sở Linh không sợ trời không sợ đất, ngay cả chuyện giết cả tộc cũng có thể làm được, nhưng bây giờ chỉ có mỗi việc mở nắp quan tài ra thôi mà cũng không dám tùy tiện làm.
Gã sợ mình không chịu nổi phản ứng của người đó sau khi mở quan tài, cho nên chỉ có thể hèn mọn chờ đợi Tương Trọng Kính tự mình đi ra.
Tương Trọng Kính nghe thấy giọng nói quen thuộc, mãi một lúc lâu sau mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, giống như là hoàn toàn nhận mệnh.
“Chết thì chết vậy.” Tương Trọng Kính hàm hồ nói: “Ta vốn đã chết từ lâu rồi.”
Hắn bụng nghĩ như vậy, nhấc tay dùng sức đẩy nắp quan tài ra.
Tấn Sở Linh vẫn còn ngồi trên nắp quan tài cúi sát người nhìn, bất thình lình không kịp đề phòng bị nắp quan tài đụng thẳng vào mặt, ầm một tiếng, gã bị đụng ngã qua một bên, đau đớn rên lên rồi té xuống đất.
Túc Tàm Thanh: “…”
Tống Hữu Thu: “…”
Tống Hữu Thu suýt chút nữa phụt cười, nhác thấy con rắn nhỏ sặc sỡ vẫn đang lè lưỡi khè mình, hắn lập tức nín cười.
Trong quan tài ngọc thò ra một bàn tay đẫm máu tươi nắm lấy mép vách quan tài, Túc Tàm Thanh ngẩn ra, không khỏi tiến lên một bước.
Tương Trọng Kính bị nhốt trong quan tài ngọc từ từ đứng dậy, tay vịn bên mép vách, hít bầu không khí tươi mát một hơi thật sâu.
Hắn từ tốn dời tầm mắt nhìn sang thì thấy khuôn mặt không biết là khóc hay cười của Túc Tàm Thanh.
Tương Trọng Kính: “…”
Vẻ mặt này… Thật quá dữ tợn, còn nghiến răng nghiến lợi nữa, hận hắn đến thế cơ à?
Tương Trọng Kính lại đảo mắt nhìn thấy Tấn Sở Linh đang che mũi ngồi dưới đất.
Mặc dù Tấn Sở Linh thoạt nhìn mềm mại nhưng da thịt lại vô cùng dày béo, bị nắp quan tài đập trúng cũng chỉ làm chóp mũi hơi sung đỏ, gã nhìn Tương Trọng Kính, trên mặt toàn là nước mắt, khóc lóc kêu: “Tương ca—”
Tương Trọng Kính: “…”
Năm đó Tấn Sở Linh không chút do dự phong ấn hắn trong quan tài cũng là bộ dáng khóc lóc thảm thiết này, miệng khóc gọi Tương ca tay kết ấn hạ trận pháp phong kín toàn bộ quan tài ngọc.
Tương Trọng Kính tùy ý gật đầu với bọn hắn, cảm thấy bản thân thiệt sự không thể đánh lại, hắn thong dong phất tay áo kêu u hỏa khiêng nắp quan tài về.
Mọi người không ngờ phản ứng của hắn lại là như vậy, tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn, trong nhất thời không làm ra động tác gì.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của ba người kia, Tương Trọng Kính bình thản mặt không đổi sắc nằm trở về trong quan tài, u hỏa nhấc nắp quan đậy kín lại lần nữa.
Cáo từ.
Túc Tàm Thanh: “…”
Tấn Sở Linh: “…”
===Hết chương 5===