Chương 4: Tê Chiếu U Hỏa.

Không gian của bí cảnh cao vạn trượng, cơ hồ nối liền một thể với bầu trời, một thân cây đại thụ cao chọc thẳng trời, tán lá xum xuê tươi tốt, nhìn không khác gì thang trời dẫn đến lối ra vào bí cảnh.

Trên một tầng cây của Thụ linh có xây một cái đình nghỉ mát, Tê Chiếu U Hỏa cháy sáng trên bàn đá.

Túc Tàm Thanh ngồi ngay ngắn trên băng đá, rũ mắt nghe sói tuyết nói trong thần thức: “Trên cái quan tài đó dán đầy bùa chú, không mở ra được.”

Con ngươi tựa như kết băng của Túc Tàm Thanh hơi lóe lên, lạnh lùng nói: “Vậy đem cả quan tài về.”

Mấy chục năm qua, tiểu đệ tử Túc Tàm Thanh năm đó nay đã trở thành Tam môn Thủ tôn được người người kính ngưỡng, trên người mặc bộ pháp bào trắng như tuyết, mặt mũi lãnh đạm không giận tự uy.

Sói tuyết đáp một tiếng rồi im lặng.

Các đệ tử tiến vào bí cảnh đều mang theo Tê Chiếu U Hỏa lớn cỡ bằng nửa cái móng tay, tuy nhỏ nhưng đó chính là bùa hộ mạng trong bí cảnh hung hiểm này, mà Túc Tàm Thanh lại dùng Tê Chiếu U Hỏa to cỡ bằng cánh tay người, cực kỳ phung phí.

Túc Tàm Thanh nhìn u hỏa đang cháy kia.

Năm đó gã và Tương Trọng Kính cùng nhau vào bí cảnh, Tê Chiếu U Hoa phát xuống cho gã chỉ nhỏ bằng móng tay, với lại còn chập chờn như sắp tắt, trông y như đồ dỏm.

Tương Trọng Kính vô tình nhìn thấy, không để ý cầm Tê Chiếu U Hỏa của mình ra đổi với gã.

Cuối cùng, Túc Tàm Thanh thế nhưng lại tự tay rút kiếm chém nát Tê Chiếu U Hỏa vốn thuộc về mình.

Túc Tàm Thanh nghĩ tới đây, hô hấp trở nên nặng nề, khuôn mặt lãnh đạm rốt cuộc cũng hiện lên vẻ đau xót hối hận.

Nhưng vào lúc này, có người khoan khoái đạp nhánh cây đi tới, chưa thấy bóng người nhưng đã nghe thấy người nọ vui vẻ ngâm nga… Một khúc nhạc tang.

Túc Tàm Thanh không nghĩ cũng biết là ai đến, gã chau mày lạnh lùng nhìn.

Người nọ nhanh chóng nhảy tới trước đình nghỉ mát.

Lối ăn mặc của người này rất quái đản, quần áo nửa đỏ nửa trắng, ống tay áo rộng thùng thình trở nên xốc xếch ngổn ngang theo điệu nhảy của hắn, loáng thoáng nhìn thấy chỗ áo trắng có thêu chữ ‘Điện’ bằng chỉ đỏ, chỗ áo đỏ thêu chữ ‘Hỉ’ bằng chỉ đen.

Trên người quái nhân kia còn dùng dây đỏ xuyên nhiều hộp gỗ cỡ bằng bàn tay, nhìn kỹ thì thấy đó là hình dáng quan tài, quấn quanh khắp cả người trên dưới đều có, lúc đi đi lại lại vang lên tiếng cộp cộp rõ to.

“Ra mắt Túc thủ tôn.” Người nọ nhanh chóng nhảy đến trước mặt Túc Tàm Thanh, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Ta tự mình vội vã đến đây để nhặt xác cho Tương kiếm tôn, không biết ngài tới trước ba ngày, đã tìm được thi thể chưa?”

Bộ dáng người này vênh váo đắc ý, không giống như là tới nhặt xác, trái lại trông giống tới uống rượu mừng hơn.

Túc Tàm Thanh nghe thấy hai chữ ‘thi thể’, sắc mặt càng lạnh hơn “Hắn còn chưa chết, ngươi không cần đến nhặt…”

Chữ ‘xác’ này, gã làm sao cũng không thể thốt ra khỏi miệng được.

“Chậc.” Tống Hữu Thu ngồi đối diện Túc Tàm Thanh, từ trong tay áo màu trắng tìm ra một tờ giấy, qua loa banh ra, chỉ giấy trắng mực đen trên đó nói: “Ngài nhìn đi, sáu mươi năm trước Tương Trọng Kính gửi đèn bản mệnh ở chỗ ta, bây giờ đã tắt, Tống Táng Các của chúng ta chưa bao giờ giở trò bịp bợm.”

Hắn vừa nói vừa mò tìm trong đống quan tài nhỏ treo trên người, lúi húi nửa ngày mới tìm ra một quan tài nhỏ bằng vàng, đem nó đặt vào lòng bàn tay giơ ra cho Túc Tàm Thanh xem.

“Đây là xác nhận của Tương Trọng Kính năm đó đến Tống Táng Các.”

Túc Tàm Thanh sửng sốt hồi lâu, nhìn chằm chằm cái quan tài nhỏ kia, run giọng nói: “Tại sao hắn… Lại đến Tống Táng Các?”

Tống Táng Các của Tống Hữu Thu trải rộng khắp Cửu Châu, đặc biệt xử lý hậu sự cho những tán tu thích chu du thiên hạ không nhà cửa, miễn cho họ sau khi chết không có cách nào được chôn cất đàng hoàng mà biến thành cô hồn dã quỷ.

Tán tu vào Tống Táng Các, lấy máu làm thành đèn bản mệnh và nộp linh thạch là khỏi cần lo hậu sự.

Đến khi người chết rồi, đèn bản mệnh ở Tống Táng Các tắt, lập tức có người đi khắp Cửu Châu tìm thi thể mang về an táng.

Mặc dù cái người Tống Hữu Thu này thoạt nhìn điên điên khùng khùng không được bình thường, nhưng điều làm người ta tin phục nhất ở hắn là biết giữ chữ tín, cho dù tán tu chết ở xó xỉnh nào ở Cửu Châu, hắn cũng sẽ tuân thủ cam kết tìm cho bằng được thi thể đem về chôn cất.

Bởi vì điều này mà mấy năm qua, Tống Táng Các làm ăn không ngừng phát đạt, mở rộng nhiều chi nhánh khắp Cửu Châu.

Nhưng Tương Trọng Kính là đệ tử của Khứ Ý Tông, coi như bỏ mình thì người của Khứ Ý Tông sẽ tự khắc mang hắn về an táng, tại sao Tương Trọng Kính lại đến Tống Táng Các, còn dùng máu làm đèn bản mệnh?

Tống Hữu Thu ngâm nga nhạc tang: “Tất nhiên là Khứ Ý Tông đâu cho hắn đèn bản mệnh đâu. Nói tới cũng ngộ, đường đường là Kiếm tôn danh chấn Cửu Châu mà ngay cả đèn bản mệnh cũng không có.”

Túc Tàm Thanh nghe thấy vậy trong lòng run khẽ, nỗi chua xót vô hình xộc thẳng lên đầu, trong nhất thời khiến hắn ngũ vị tạp trần.

Tống Hữu Thu vừa nói vừa tiện tay ném quan tài nhỏ của Tương Trọng Kính xuống đất, quan tài cỡ bằng bàn tay trong chớp mắt biến trở về kích cỡ của một chiếc quan tài bình thường, một tiếng cạch làm cho Túc Tàm Thanh tỉnh người lại.

Tống Hữu Thu đi vòng quanh quan tài vài vòng: “Quan tài bằng vàng này rất quý, Tương Trọng Kính cũng thật chịu chi. Thôi kệ, xét thấy hắn ủng hộ tiệm của ta nhiều như thế, khuyến mãi thêm cho hắn một cái bài vị loại tốt vậy.”

Rốt cuộc Túc Tàm Thanh nghe không nổi nữa, đứng dậy lạnh lùng nói: “Hắn vẫn chưa chết, không cần dùng quan tài.”

Tống Hữu Thu kinh ngạc quay đầu: “Năm đó ngươi không giết hắn?”

Túc Tàm Thanh lạnh lùng nhìn hắn: “Không.”

Tống Hữu Thu hỏi tiếp: “Tấn Sở Linh cũng không?”

Túc Tàm Thanh chưa lên tiếng thì đột nhiên Tống Hữu Thu cười phá lên, hắn vui vẻ nói: “Nếu Tương Trọng Kính không phải do hai người các ngươi giết, thì đó chính là hỉ tang! Là chuyện tốt trời ban!”

Hắn vừa nói vừa vỗ quan tài một cái, trên nắp quan tài thoáng xuất hiện một chữ “Hỉ” đỏ thẫm, ngay cả hoa văn cũng trở thành dáng vẻ vui mừng. giống như là sắp kết âm hôn.

Túc Tàm Thanh: “…”

Túc Tàm Thanh chợt nâng mắt, con ngươi băng lãnh hờ hững nhìn Tống Hữu Thu, linh lực tựa thủy triều cuồn cuộn phóng về phía quan tài.

Tống Hữu Thu còn đang vui vẻ khắc tên lên bài vị, đang khắc dở dòng chữ ‘Tương đại mỹ nhân an nghỉ nơi này’ thì quan tài bên cạnh nháy mắt biến thành bụi gỗ, rơi xuống lả tả, bị gió thổi qua cuốn đi không còn một mống.

Tống Hữu Thu: “…”

Tống Hữu Thu đau lòng đến mức ứa nước mắt: “Ngươi điên rồi? Ngươi có biết cái quan tài này giá bao nhiêu linh thạch không? Tương Trọng Kính vì mua nó mà suýt chút nữa phải bán thân…”

“Ta sẽ đền cho ngươi.” Vẻ mặt Túc Tàm Thanh vô cảm, lặp lại một lần cuối: “Tương Trọng Kính vẫn chưa chết, sói tuyết tìm ra Thần hồn của hắn, hắn vẫn còn ở trong Định Hồn Quan.”

Ngay lúc này, lối vào bí cảnh trên Linh thụ cách đó không xa truyền đến tiếng sói tru.

Túc Tàm Thanh đột nhiên đứng dậy.

Rất nhanh, một con sói tuyết từ trên trời đáp xuống, bốn móng chân vừa chạm đất, quan tài ngọc trên lưng nó trượt thẳng một đường xuống, ầm một tiếng nặng nề rơi trên đất.

Tương Trọng Kính nằm bên trong bị va đập đến mức hoa mắt chóng mặt, hắn nằm trong quan tài, thoi thóp nói: “Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta làm thịt con sói đó.”

Bên trong Định Hồn Quan và ngoại giới có sự ngăn cách, trừ khi là sói tuyết dốc hết sức gào thét, nếu không thì rất khó nghe thấy tiếng động bên ngoài, một quan tài rộng lớn chỉ có tiếng hít thở của hắn và tiếng cháy tách tách của u hỏa, và còn mơ hồ nhìn thấy chùm sáng ở bên ngoài.

“Là mặt trời mọc sao?”

Vừa dứt lời, Tương Trọng Kính giật mình như mới tỉnh dậy từ trong mộng.

Mới qua canh ba, lấy đâu ra mặt trời mọc?

Không phải mặt trời mọc, có thể xuyên qua ngọc thạch trắng chiếu vào bên trong thì chỉ có Tê Chiếu U Hỏa soi sáng tất cả yêu ma quỷ quái khắp thế gian này.

Ở Cửu Châu rộng lớn, nơi có thể có Tê Chiếu U Hỏa to lớn như vậy…

Tương Trọng Kính: “…”

Con sói chết tiệt kia thật sự đưa hắn đến chỗ Túc Tàm Thanh!

Đang nghĩ tới đây thì đột nhiên quan tài lại chấn động, giống như có người muốn cố gắng phá nắp quan tài ra.

Tương Trọng Kính bình tĩnh nằm im re, thầm nghĩ: Đập đi, sáu mươi năm tết đến tết đi ta còn chưa thể phá nổi nắp quan tài, ngược lại ta muốn xem xem Túc Tàm Thanh ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.”

Trừ khi do chính tay người hạ phong ấn này cởi bỏ pháp trận, nếu không thì đừng hòng phá vỡ nắp quan tài.

Bên ngoài Định Hồn Quan, Tống Hữu Thu xót của lấy ra một quan tài bằng vàng khác thả xuống đất rồi ngồi lên, hăng hái nhìn Túc Tàm Thanh dùng hết biện pháp cạy phá quan tài ra.

Thế nhưng ngay cả ác long còn không thể làm quan tài trầy xước mảy may, há có thể dễ dàng cạy nắp quan tài ra được.

Linh lực trong cơ thể Túc Tàm Thanh tiêu hao hơn phân nửa, quan tài bằng ngọc thạch trắng vẫn sừng sững ở đó, ngay cả một vết trầy nhỏ cũng không có.

Sói tuyết biến thành kích cỡ cao bằng nửa người trưởng thành, đáng thương ngồi xổm bên cạnh, nhấc móng vuốt khều khều khe nắp quan tài, tựa hồ muốn nhét móng của mình vào.

“Bỏ đi Túc thủ tôn.” Tống Hữu Thu chống cằm lười biếng cười nói: “Năm đó là tự tay ngài vây nhốt hắn ở trong bí cảnh, chuyện đã đến nước này cần gì phải làm bộ làm tịch?”

Ánh mắt của Túc Tàm Thanh vô cùng hung ác, không đáp lại hắn, chỉ cố gắng dùng vô số linh lực lẫn pháp khí muốn đập vỡ quan tài ra.

Tống Hữu Thu nở nụ cười lả lướt, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười: “Các ngươi hành hạ hắn sáu mươi năm còn chưa đủ, bây giờ định chém bù thêm một kiếm, để hắn chết không có chỗ chôn sao?”

Vừa dứt lời, hô hấp của Túc Tàm Thanh đột nhiên trở nên dồn dập, con ngươi hung ác nhìn Tống Hữu Thu: “Ăn nói linh tinh! Ta sao có thể lại…”

Sao có thể lại tổn thương hắn thêm lần nữa?!

Tống Hữu Thu cười như không cười nhìn gã.

Túc Tàm Thanh không nói nữa, gã hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Làm thế nào để mở Hồn Định Quan ra?”

Người này chơi với quan tài nhiều năm như vậy, hẳn là có biện pháp.

Tống Hữu Thu bắt chéo chân, lười biếng cười nói: “Quan tài của ta chỉ dùng để hạ táng, chưa từng mở ra bao giờ.”

Túc Tàm Thanh im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nhìn bóng đỏ ẩn hiện trong quan tài bạch ngọc trắng kia, trong đôi mắt của gã thoáng hiện lên vẻ phức tạp, sau đó cưỡng ép mình dời tầm mắt.

Túc Tàm Thanh nhìn sói tuyết ra lệnh: “Đi tìm Tấn Sở Linh.”

Sói tuyết ‘gào’ một tiếng, lần nữa đạp chân bay lên không trung, mà lần này là bay xuống dưới Linh thụ.

Tống Hữu Thu nhảy xuống quan tài, đi bộ tới chỗ quan tài ngọc thạch trắng, cười nói với Túc Tàm Thanh mang vẻ mặt khó coi bên cạnh: “Túc thủ tôn, ta có thể lén coi quan tài này không?”

Túc Tàm Thanh không để ý đến hắn, xoay người nhìn về phía lối ra vào của bí cảnh, không biết trong lòng gã đang nghĩ gì.

Tống Hữu Thu tự suy ra phản ứng của gã như vậy là ngầm đồng ý, hắn đi quanh quan tài ngọc hai vòng, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.

“Đây chính là ngọc thạch trắng thượng đẳng, nhìn là biết đến tận trăm ngàn năm tuổi thọ, Định Hồn Quan chuyên dụng làm ra dành cho tu sĩ đại năng. Nếu đem ra ngoài bán có thể bán được với giá trên trời— Túc thủ tôn, thương lượng chút đi, cái quan tài này cho tên quỷ nghèo Tương Trọng Kính dùng thật phí phạm, đợi đến lúc ngài cạy mở được quan tài lôi hắn ra ngoài lấy roi đánh thi thể, ngài hãy bán rẻ quan tài cho ta nhé.”

Túc Tàm Thanh: “…”

Túc Tàm Thanh vô cảm nhìn hắn, đáy mắt không hề che giấu sát khí nồng đậm.

Tống Hữu Thu co được giãn được, lập tức kinh sợ nói: “Ta nói đùa thôi.”

Túc Tàm Thanh lười chấp nhặt với hắn, dời tầm mắt sang chỗ khác, chờ Tấn Sở Linh tới.

Tống Hữu Thu vừa mê thích vuốt ve hoa văn trên quan tài ngọc, vừa tranh thủ Túc Tàm Thanh không để ý cầm chất đốt Tê Chiếu chà nhẹ hai lần trên vách quan tài.

Dù kẻ thù ở bên ngoài, Tương Trọng Kính vẫn vô tâm vô phế nhắm mắt ngủ, u hỏa nhận ra điều khác thường bên ngoài quan tài, vội vàng đánh thức Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính lim dim buồn ngủ, ngáp một cái nhíu mày nhìn về phía u hỏa chỉ.

Tống Hữu Thu dùng Tê Chiếu viết một hàng chữ bên ngoài vách quan tài.

“Kẻ điên Tấn Sở Linh sắp đến, chạy mau.”

Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.

Có lẽ sợ Tương Trọng Kính không nhìn thấy, Tống Hữu Thu dừng một lát rồi viết thêm một lần.

Tương Trọng Kính phản ứng chậm hồi lâu, mơ hồ nhớ đến ‘kẻ điên’ kia là chỉ ai.

Tấn Sở Linh, yêu tu, đạo lữ từng có hôn ước nhưng chưa kết hôn với Tương Trọng Kính.

Pháp trận bên trên Hồn Định Quan là do chính tay Tấn Sở Linh khắc lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play