Chương 3: Biến đổi bất ngờ.

So với sói tuyết ngâu si, Tương Trọng Kính càng sợ hãi ác long trước mặt hơn.

Dù sao năm đó, con ác long này là do tự tay Tương Trọng Kính phong ấn.

Tương Trọng Kính suy bụng ta ra bụng người, cho là hận ý của ác long lúc này không kém cạnh gì hận ý của hắn đối với Túc Tàm Thanh.

Tương Trọng Kính cảm thấy mình có thể cứu vãn tình thế, thử lựa lời: “Bình tĩnh, chuyện của chúng ta đợi lát nữa đóng nắp quan tài lại rồi từ từ nói tiếp. Con sói tuyết kia muốn giết ta, tính mạng của ngươi liên kết với ta, nếu ta dễ dàng chết trong tay của một con sói…”

Hắn nói, xà ảnh luôn dao động trên mặt Tương Trọng Kính chậm chạp bò tới mi tâm, cong thành hình dáng của một con rồng nhỏ rồi bất động.

Đó là ấn văn của phong ấn ác long.

Nếu Tương Trọng Kính chết thảm, ác long cũng phải chịu tổn thương nguyên khí nặng nề.

Ác long cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tương Trọng Kính, con ngươi của y thu nhỏ lại, uy nghiêm nói: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Tương Trọng Kính không biết xấu hổ mà còn giơ hai ngón tay ra làm động tác đo đếm: “Thương lượng mà thôi, chẳng qua là tăng thêm một chút xíu uy hiếp, à, có thể hơi nhiều tí.”

Ác long: “…”

Ác long còn chưa ngẫm nghĩ thì sói tuyết đã nhào tới trước mặt.

Tương Trọng Kính mới nãy còn lớn gan ‘uy hiếp’ ác long đột nhiên biến sắc, trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh hoàng, cơ hồ là lăn một mạch tới chỗ ác long, nhìn giống như là bị dọa hồn xiêu phách lạc, hoảng loạn cắm đầu chạy.

Ác long cũng hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong suốt sáu mươi năm qua y thấy Tương Trọng Kính sợ đến như vậy.

Con sói tuyết đó thật sự đáng sợ thế cơ à?

Ác long suy nghĩ, con ngươi dựng thẳng dọa người rốt cuộc cũng dời khỏi người Tương Trọng Kính, lạnh lùng nhìn về phía sói tuyết đang gào thét dữ tợn nhào tới.

Trong đầu của sói tuyết lúc này chỉ có một suy nghĩ là bắt Tương Trọng Kính về, vốn không hề chú ý đến thân thể đang cuộn tròn xung quanh của cự long, lúc này bị ánh mắt uy nghiêm đâm thẳng vào người, nó theo bản năng cứng đơ toàn thân, tầm mắt hốt hoảng nhìn về phía hai ‘đèn lồng’ to lớn kia.

Đôi mắt của cự long lạnh tựa băng giá, con ngươi dựng thẳng phảng phất như có vô số mũi kiếm xếp thành, chỉ một cái liếc mắt là dư sức để con ngươi uy phong của sói tuyết phải rụt lại, bốn móng chân run rẩy dữ dội, bụp một tiếng quỳ rạp xuống đất, cung kính cúi thấp đầu hết sức có thể với cự long.

—Ngay cả cái đuôi cũng rũ xuống, ẳng cũng không dám ẳng một tiếng.

Sói tuyết to cỡ quả núi nhỏ vốn không bằng phân nửa hình thể khổng lồ của ác long, uy áp đến từ huyết thống sâu thẳm khiến nó không thể đứng thẳng nổi người trước mặt cự long.

Cự long thở ra một luồng hơi mạnh, cười lạnh.

Chỉ là một con sói con chưa dứt sữa, thế mà đã bị dọa cho hồn vía lên mây?

Cự long đang muốn tìm Tương Trọng Kính để giễu cợt hắn thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, tầm mắt đảo một vòng thấy Tương Trọng Kính vừa mới nãy còn bị dọa cho xỉu lên xỉu xuống, chẳng biết từ lúc nào gan to bằng trời đạp lên thân thể cự long nhảy vọt tới bên cạnh Định Hồn Quan.

Tương Trọng Kính vịn một tay lên Định Hồn Quan, khuôn mặt đáng ghét kia đã không còn vẻ kinh sợ hốt hoảng vừa nãy, trái lại còn nở nụ cười tươi rói.

Hắn vốn là có thể lặng lẽ chui vào Định Hồn Quan, nhưng lại cố tình chờ ác long phát hiện ra mới gian xảo chớp chớp đôi mắt, trong mắt toàn là khoe khoang đắc ý, cực kỳ khó ưa.

Tương Trọng Kính cười nói vui vẻ: “Cố Canh Ba, ơn cứu mạng hôm nay, ta ghi nhớ.”

Ác long: “…”

Con ngươi của ác long khẽ co lại, bực tức phát ra tiếng rồng gầm: “Tương Trọng Kính…”

Đuôi của cự long chợt hất lên, muốn đánh vào khuôn mặt xinh đẹp thiếu đòn của Tương Trọng Kính, hận không thể đập hắn một phát tiễn luôn xuống mồ.

Tương Trọng Kính không hề sợ hãi, đặt tay lên Định Hồn Quan, thân thể của nam nhân trưởng thoáng chốc lặng lẽ biến ảo.

Hầu như chỉ trong một nhịp thở, Tương Trọng Kính từ thân hình của người trưởng thành biến thành hình dáng thiếu niên ngây thơ, rồi từ thiếu niên biến thành một đứa trẻ, cuối cùng một giây trước khi đuôi rồng sắp đập tới, chớp mắt hóa thành một luồng sáng chui thẳng vào khe hở của Định Hồn Quan.

Tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc vang lên.

Đuôi của cự long hung hăng nện một phát vào quan tài bằng ngọc thạch trắng.

Không biết quan tài kia là linh khí phương nào, thực sự vô cùng vững chắc, cú đập đuôi đầy tức giận của cự long vẫn không làm nó xi nhê chút nào.

Chỉ thấy có một tượng gỗ cỡ bằng bàn tay đột nhiên rơi xuống vị trí mà Tương Trọng Kính biến mất, trên tượng gỗ mơ hồ hiện ra phù chú điều khiển rối.

Có lẽ cự long chưa từng bị đùa giỡn như vậy, giận đến mức vung đuôi đập thêm phát nữa vào quan tài, gây ra động tĩnh rất lớn khiến thú dữ ở phụ cận bị dọa sợ chạy tán loạn tứ phía, thế nhưng quan tài vẫn trơ ra, ngay cả một vết trầy cũng không có.

“Tương Trọng Kính—”

Mỗi ngày vào canh ba là ác long sẽ được tự do trong nửa khắc, phen này thời gian tự do của y trôi qua trong thầm lặng.

Cuối cùng, ác long phẫn hận trừng cái quan tài đáng ghét kia, mơ hồ có thể thấy bóng dáng áo đỏ khó ưa của Tương Trọng Kính, sau đó bất đắc dĩ biến mất tại chỗ.

Lần sau nếu có cơ hội, nhất định phải lột da rút xương hắn!

Ác long rời khỏi, sói tuyết bị uy áp làm kinh sợ nằm bủn rủn trên đất, mãi lúc lâu sau mới thử ngẩng đầu lên xem.

Xung quanh sớm đã vắng tanh không có vật sống nào, chỉ có vô số bàn tay tựa như bóng đen bò dọc thân Định Hồn Quan, nhanh chóng bao phủ quan tài vào trong bóng tối.

Sói tuyết sửng sốt, lúc này mới nhận ra tại sao bọn hắn tìm suốt hai ngày nay mà không thấy quan tài đâu, thì ra là bị che giấu.

Sói tuyết đi xung quanh quan tài mấy vòng, không biết phải mở như thế nào, nó ngồi xổm xuống đất suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.

“Chủ nhân thần thông quảng đại, chắc chắn biết cách mở!”

***

Tương Trọng Kính nằm trong Định Hồn Quan ngủ say trong chốc lát, vừa mở ra đã vội vàng thở hắt một hơi như thể nằm mơ thấy ác mộng, che miệng ho sặc sụa một hồi mới tỉnh táo hoàn toàn.

Tương Trọng Kính đưa tay lên xem, bên mép môi còn dính một vệt máu, trong lòng bàn tay trắng trẻo và trên kẽ tay thon dài toàn là máu do cơn ho vừa rồi.

Hai đốm u hỏa trên vai hắn sớm đã tập thành thói quen, cơ hồ hưng phấn vùi vào lòng bàn tay hắn, ngọn lửa hóa thành tia sáng quấn quanh bàn tay hắn mấy vòng.

Sau khi biến về u hỏa, vết máu trong lòng bàn tay đã bị ngọn lửa làm bốc hơi thành từng viên máu rồi tan biến vào không trung.

Định Hồn Quan không giống quan tài nhỏ hẹp bình thường, dư chỗ cho Tương Trọng Kính lăn một vòng trong đó, hắn bực bội ngồi dậy ho khan một tiếng, sau đó nhắm mắt đưa thần thức lẻn vào nội phủ.

Linh mạch trong cơ thể hắn bị gãy lìa rất nhiều chỗ, quơ đại một cái là có thể túm được một linh mạch đang rỉ máu, nếu là tu sĩ Nguyên anh tầm thường thì chỉ cần vận chuyển linh lực Nguyên anh là có thể phục hồi thương tổn, thậm chí không cần dùng thuốc.

Mặc dù Nguyên anh của Tương Trọng Kính vẫn còn trong nội phủ, nhưng đã ảm đạm không ánh sáng, bên trên Nguyên anh mơ hồ có một tiểu hắc long đang ngủ say— Chính là Nguyên thần của cự long vừa mới tác oai tác quái bên ngoài.

Con rồng này tuy bị phong ấn nhưng cũng gián tiếp trói lại Nguyên anh của hắn, không có cách nào vận dụng linh lực— Nếu không cởi bỏ phong ấn, hắn chỉ là một người phàm thọ lâu hơn người bình thường một chút.

Tương Trọng Kính thu hồi Thần thức, thở dài một hơi, nhấc tay tùy ý vuốt ve một đốm u hỏa trên vai, không yên lòng tâm sự giải sầu với u hỏa.

“Cũng may con rồng Cố Canh Ba kia dễ lừa, nếu không hôm nay ta sẽ phải gặp xui xẻo.”

U hỏa không biết nói chuyện nhưng có thể hiểu ý hắn nói, hai đứa nó thân mật cọ cọ Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính thở dài, ngửa đầu nhìn chằm chằm nắp quan tài chằng chịt pháp trận.

—Chính là mớ pháp trận phiền phức này vây nhốt hắn trong Định Hồn Quan, những năm gần đây chỉ có thể dùng bùa bù nhìn để Thần hồn được tự do chốc lát.

“Bùa bù nhìn và linh lực cuối cùng đã xài hết rồi, bí cảnh chỉ mở một tháng, trừ khi có người tới khiêng quan tài đi, nếu không chúng ta phải tiếp tục bị kẹt ở đây thêm sáu mươi năm nữa.”

Tương Trọng Kính càng nói càng than, cảm thấy tiền đồ thoát ra khỏi bí cảnh nay càng xa thêm vời vợi.

Ngay tại lúc này, u hỏa đột nhiên lay động, ngay sau đó cái quan tài sáu mươi cái tết cũng nằm im re đột nhiên khẽ giật giật.

Tương Trọng Kính sửng sốt, xuyên qua ngọc thạch trắng nhìn ra ngoài.

Bên ngoài đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

Đột nhiên Định Hồn Quan rung lắc dữ dội, giống như có người đang di dời nó.

Bỗng nhiên Tương Trọng Kính có dự cảm không lành.

Rất nhanh dự cảm của hắn thành sự thật, toàn bộ quan tài ngọc thạch trắng bay lên khỏi mặt đất, vô số bóng đen giống như bàn tay bị sức lực to lớn kia làm đứt gãy, tiếng kêu than thảm thiết vang khắp toàn bộ bãi tha ma.

Quan tài bị nâng lên, Tương Trọng Kính nằm bên trong không kịp đề phòng va vào bên cạnh, cả người lẫn quan tài bay lên trời, cảm giác mất trọng lực trong chớp mắt ập tới làm cho Tương Trọng Kính suýt chút nữa phun ra ngụm máu, hắn gian nan đạp chân lên vách quan tài để cố định thân thể, tránh cho bị đụng vỡ đầu.

Tương Trọng Kính nghe bên ngoài quan tài mơ hồ truyền tới tiếng sói tru, đột nhiên có dự cảm xấu.

Con sói ngu xuẩn kia sẽ không mang cả người lẫn quan tài bay đến chỗ Túc Tàm Thanh chứ?!

===Hết chương 3===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play