Chương 2: Mồ yên mả đẹp.
Tiếng gầm rú quen thuộc của sói tuyết làm kí ức phủi bụi ở nơi sâu thẳm trong đầu Tương Trọng Kính chấn động đến mức rơi lả tả, lộ ra một góc nhỏ của tảng băng chìm.
Người tu đạo của tam giới chia thành ba môn phái lớn, sáu mươi năm trước, chỗ ở của Tương Trọng Kính nằm trong một trong ba môn phái lớn đó, tên gọi là ‘Khứ Ý Tông’, còn Túc Tàm Thanh nhưng lại là đại sư huynh của môn phái đứng đầu trong ba môn phái, tên là ‘Thượng Dao Phong’.
Tương Trọng Kính nghe tiếng sói tru ngày càng gần, mơ hồ nhớ lại năm đó hắn đến Thượng Dao Phong làm khách, nhìn thấy toàn thân con sói tuyết kia trắng muốt, vô cùng oai phong, muốn tiến lại gần lén xem thử, nhưng ai ngờ suýt chút nữa bị con sói cắn đứt nửa cánh tay.
Lúc ấy hắn và Túc Tàm Thanh chưa quen biết, gã cũng không thèm nhìn hắn, chỉ là hờ hững cảnh cáo con sói tuyết cao bằng hai người trưởng thành kia: “Đừng có ăn lung tung, bẩn.”
Tương Trọng Kính bị cắn ngón tay suýt bật máu: “…”
Từ đó về sau, Tương Trọng Kính cũng có chút sợ con sói tuyết này.
Bây giờ Túc Tàm Thanh để sói tuyết tới bắt hắn, thật đúng là chỉ mong để nó nhai nuốt cả xương lẫn thịt của mình.
Tương Trọng Kính không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng đánh giá phương hướng rồi vội vàng xoa đầu thiếu niên: “Đa tạ, có duyên sẽ gặp lại.”
Dứt lời, Tương Trọng Kính thay đổi thái độ lười biếng rảnh rỗi hồi nãy, mũi chân vừa chạm nhẹ xuống đất, cả người liền được bao bọc trong ngọn lửa đỏ lam, tựa như phượng hoàng dục hỏa hộc tốc chạy thẳng về phía nam giống như sau lưng có ác quỷ truy đuổi.
Thiếu niên nhìn bóng lưng của hắn bị bóng tối nuốt mất, ngây ngốc sờ đầu của mình.
Một giây sau, sói tuyết đã đến trước mặt mọi người, móng vuốt nặng nề chạm đất, làm mặt đất nứt ra vô số vết nứt tựa mạng nhện.
Các thiếu niên vất vả lắm mới bò dậy: “…”
Bụp bụp, lại ngất xỉu tập thể.
Sáu mươi năm trôi qua, yêu thú sói trắng đã thành niên, trong con ngươi uy phong kia toàn là hung quang, nó cúi người ngửi thiếu niên duy nhất không ngất xỉu.
Khí tức thuộc về yêu thú phun khắp xung quanh thiếu niên, khiến cậu ta không kiềm được nỗi sợ hãi mà nhắm chặt hai mắt.
Vẻ mặt thiếu niên nhuốm đầy kinh hoàng, hai chân mềm nhũn, bị hơi thở của sói tuyết tạt vào người, cậu ta lập tức khuỵu gối quỳ xuống đất, suýt chút nữa khóc ầm lên.
Sói tuyết đánh hơi được mùi vị quen thuộc, đột nhiên gào to một tiếng, miệng hộc ra tiếng người: “Ở… Đâu…”
Mặc dù yêu thú có thần trí nhưng dù sao cũng là thú, có thể miễn cưỡng nói được hai chữ đã là cực hạn.
Nước mắt của thiếu niên rơi lã chã, há miệng run rẩy giơ ngón tay chỉ về phía bắc.
“Ở đó đó đó đó…”
Sói tuyết nhìn theo hướng ngón tay chỉ của thiếu niên, con ngươi dựng thẳng sáng rực, nhìn là biết nó không tin.
Đúng vào lúc này, lá bùa dính trên tai của yêu thú sáng lên, một tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ hư không.
“Đuổi về phía nam.”
Thiếu niên: “…”
Thiếu niên lập tức rút ngón tay chỉ về phía bắc của mình, sợ bị sói tuyết táp đứt.
Sói tuyết tức giận gầm một tiếng về phía cậu ta: “Người… Xấu!”
Thiếu niên bị tiếng gầm mang theo linh lực làm chấn động đến nỗi hai mắt trống rỗng, cuối cùng gắng gượng không nổi mà dứt khoát ngã rạp ra đất.
Sói tuyết không thèm nhìn cậu ta, lần nữa lấy đà bay lên không trung, phóng thẳng về hướng nam đuổi theo Tương Trọng Kính.
***
Sắp đến canh ba, Tương Trọng Kính chạy còn nhanh hơn thỏ, hai đốm u hỏa trên vai hắn tận tâm làm công việc mở đường cho hắn, chưa tới nửa phút đã chạy đến một bãi tha ma.
Một trận gió rét thổi rít qua tai, bóng tối xung quanh phảng phất hóa thành bàn tay to lớn mềm mại, như bóng với hình chậm rãi bò tới chỗ hắn.
Tương Trọng Kính cũng không thèm nhìn, có một cái bóng hình bàn tay duỗi đến trước mặt hắn thì bị hắn mất kiên nhẫn đã văng ra.
“Bây giờ là mấy giờ?”
Tu vi của Tương Trọng Kính đã tan hết, chỉ có thể nhờ vào u hỏa mới không bị đuổi kịp, hắn chạy mới được một chốc mà đã phải thở phì phò, nhưng vẫn còn nhớ thời gian.
Hai đốm u hỏa lè lưỡi phun ra chấm lửa bé tí, thoạt nhìn như học theo bộ dáng mệt lử thở phì phò của hắn, nghe hắn nói vậy thì lập tức hóa thành bàn tay lấy ra linh đèn của thiếu niên đưa cho hồi nãy.
Tương Trọng Kính vội vàng nhìn.
Sắp đến canh ba.
Hắn nhất định phải trở về trước canh ba, nếu không sẽ bị chết rất thê thảm.
Sau lưng lại lần nữa truyền đến tiếng sói tru dai như đỉa, Tương Trọng Kính đột nhiên trượt chân đạp vào khoảng không, từ trên bia đá ngã xuống lăn mấy vòng, chật vật té vào trong một tòa mộ bỏ hoang.
Xui tận mạng.
Tương Trọng Kính vén mái tóc rối lên, khạc đống cát trong miệng ra, tay vịn vào quan tài mục nát chập chững từng bước ra ngoài.
Chẳng qua là mới đi ra từ trong tòa mộ bỏ hoang, đúng lúc sói tuyết đuổi cùng giết tận bay từ trên trời xuống, nặng nề chạm đất trước mặt Tương Trọng Kính, thân thể của nó quá mức khổng lồ, lúc chạm đất xung quanh đều phải chấn động vài lần.
Nơi này vốn là bãi tha ma, một chuỗi quan tài trong lòng đất vang lên tiếng vỡ vụn nối tiếp nhau.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính nghiêm mặt ngẩng đầu đối mặt với sói tuyết.
Con mắt của sói tuyết vô cùng hung hãn, con ngươi hẹp thành một đường thẳng đứng giống như tư thế chuẩn bị săn mồi của dã thú, ngay cả tiếng hít thở cũng nặng nề dồn dập.
Tương Trọng Kính nghĩ thầm mạng ta muốn về hưu rồi.
Hai đốm u hỏa trên vai hắn run lẩy bẩy núp vào trong tóc hắn, nhận ra sói tuyết tựa hồ muốn nhào tới, lập tức phừng lên thành hai ngọn lửa lớn, ngưng tụ thành hình dáng thú dữ đã dọa thiếu niên trước đó, giương nanh múa vuốt ‘gào’ một tiếng, mưu toan uy hiếp sói tuyết.
Sói tuyết tùy tiện nhấc móng vỗ một cái.
U hỏa lập tức tắt ngúm.
Tương Trọng Kính: “…”
Hai đốm u hỏa bé tí khóc hu hu bay trở về núp vào trong tay áo của Tương Trọng Kính, ỉu xìu không sáng nổi.
Tương Trọng Kính liều mạng nghĩ ra cách chạy trốn, tay phải vô thức che lại tay trái đã không thể cử động— Đó là chỗ đau bị Túc Tàm Thanh một kiếm phế bỏ vào sáu mươi năm trước.
Sói tuyết thấy động tác này của Tương Trọng Kính, mơ hồ nhớ lại năm đó lần đầu gặp mặt Tương Trọng Kính, suýt chút nữa cắn đứt tay của hắn.
Đôi mắt hung hãn của nó toát lên chút ủy khuất và ảo não, lỗ tai cũng cụp xuống, dè dặt làm động tác an ủi lúc ở bên chủ nhân, muốn cúi đầu liếm tay trái của Tương Trọng Kính.
Liếm một cái sẽ hết đau.
Hắn chắc chắn sẽ không sợ mình nữa.
Tương Trọng Kính chỉ thấy một cái miệng to như chậu máu, bộ dáng sợ hãi lùi về sau.
Động tác của sói tuyết khựng lại.
Trong ánh mắt của Tương Trọng Kính có chút chán ghét, hắn che tay trái hờ hững lên tiếng: “Túc Tàm Thanh là đang xem thường ai, cho dù ta đã bị phế một tay nhưng vẫn có thể dư sức làm gỏi ngươi. Nếu muốn giết ta, tự hắn tới đây.”
Sói tuyết do dự một lát, không thể làm gì khác hơn là đổi một biện pháp, đầu tiên phải làm nũng để lấy lòng hắn.
Nhưng trong cái đầu có cái não bé như hạt vừng của nó không có khái niệm ‘Núi nhỏ tựa như quái vật khổng lồ làm nũng có thể sánh bằng thiên tai động đất’, trực tiếp dùng hình thể khổng lồ của mình nằm xuống lăn một vòng đủ để đè bẹp dí một trăm Tương Trọng Kính.
Những quan tài chôn dưới bãi tha ma lập tức bụp bụp vỡ nát.
Tương Trọng Kính: “…”
Sói tuyết nằm trên đất nhìn hắn như thể đang khoe tài làm nũng: “Áu áu.”
Nhưng trong mắt Tương Trọng Kính, đôi mắt dữ tợn của hung thú nhìn hắn như đang nhìn mâm thức ăn, cái miệng to lớn giương ra để lộ hàm răng nanh sắn bén, hướng hắn gầm to một tiếng, ra vẻ như muốn nuốt hắn vào bụng.
Kinh mạch của Tương Trọng Kính bị rối loạn, suýt chút nữa bị uy thế của linh thú trong khoảng cách gần chấn động phun ra một ngụm máu, hắn cầm hai đốm u hỏa, không kiềm chế nổi lùi về sau.
Sau đó… Lại một lần nữa té vào trong mộ hoang.
Sói tuyết còn tưởng hắn bị chôn, lập tức lo lắng dùng móng thò vào khều hắn ra.
Tương Trọng Kính: “…”
Đất đá bị móng vuốt của sói tuyết đụng vào rơi lộp bộp trên người Tương Trọng Kính, một móng này của nó thò vào suýt chút nữa là chôn sống hắn.
Tương Trọng Kính khó bề tin tưởng, con sói ngu xuẩn này muốn chôn sống hắn?!
Tương Trọng Kính thành danh từ nhỏ, một kiếm kinh động Cửu Châu, dù có chán nản thất bại đến mấy cũng không đến nổi bị một sói bự đè chết chứ.
Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn đống đất đá bị sói tuyết dùng móng cào rớt xuống, sắc mặt của hắn hoàn toàn lạnh lẽo.
Hắn giãy giụa cầm hai đốm u hỏa, đang muốn thúc đẩy linh lực thì đột nhiên cả người cứng đờ.
Hai đốm lửa có vẻ ngoài bằng cỡ xương đốt tay, sờ vào mát lạnh như ngọc, hai đốm u hỏa đang chờ Tương Trọng Kính ra chiêu, nhưng mãi mà không thấy hắn nhúc nhích.
U hỏa mờ mịt nhìn hắn.
Mới vừa nãy hắn còn trưng ra bộ mặt đằng đằng sát khí muốn diệt sói, ấy mà bây giờ lại tỏ vẻ suy sụp nói: “Ta phải dùng đứa nào đây? Đỏ? Hay lam? Lạy hai tổ tông, sao các ngươi không nhập làm một với nhau hả?!”
Dưới tình huống khẩn cấp này, chứng bệnh lưỡng lự của hắn lại tái phát.
U hỏa: “…”
Mắt thấy sói tuyết đào đất đá sắp vùi lấp Tương Trọng Kính, u hỏa phừng một tiếng, hai màu đỏ lam hòa vào làm một như lời Tương Trọng Kính đã nói, lo lắng thúc giục hắn ra chiêu.
Tương Trọng Kính thấy không cần phải lựa chọn nữa, lập tức thúc đẩy một tia linh lực tích tụ trong cơ thể suốt mấy chục năm qua mới có được, u hỏa trực tiếp bùng lớn ngọn lửa, suýt chút nữa là bất phân địch ta biến bàn tay của Tương Trọng Kính thành móng heo nướng.
Tương Trọng Kính: “…”
U hỏa đỏ lam đan xen bộc phát hết sức mạnh phun ra ngọn lửa khổng lồ che ngợp bầu trời tạo thành bức tường, ầm ầm san bằng toàn bộ tòa mộ hoang, sói tuyết không kịp đề phòng bị ngọn lửa đẩy mạnh ra ngoài.
Tương Trọng Kính khó khăn đứng dậy, lảo đảo chạy về phía trước.
Cách đó không xa chính là Định Hồn Quan bằng ngọc thạch quá đỗi quen thuộc với hắn, chỉ cần trốn vào đó thì cho dù Túc Tàm Thanh đuổi tới đây cũng không có cách nào thương tổn hắn.
Móng vuốt của sói tuyết bị ngọn lửa thiêu cháy một mảng lớn, nó trơ mắt nhìn móng vuốt trụi lủi của mình, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đáng thương như tiếng khóc.
Mệnh lệnh của chủ nhân quá ư là khó, Tương Trọng Kính là ai chứ, nó sao có thể tùy tiện mang người đi được?
Giờ thì hay rồi, trụi lủi luôn.
Sói tuyết ủy khuất không thôi, nhưng không thể cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân, không thể làm gì khác hơn là bò dậy chạy theo Tương Trọng Kính, định cưỡng ép tha hắn về.
Nó không biết nói chuyện, để chủ nhân nói chuyện với hắn vậy.
Tương Trọng Kính nghe tiếng động sau lưng, vô tình quay đầu lại thì thấy sói tuyết mở to cái miệng đỏ lòm như chậu máu, ánh mắt đằng đằng sát khí xông về phía hắn.
Tương Trọng Kính: “…”
Vào lúc này, linh đèn bên hông Tương Trọng Kính phát ra một tiếng vang lanh lảnh.
Trong bãi tha ma đen thui như mực, bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn sáng rực, suýt chút nữa chói mù con mắt mấy chục năm không tiếp xúc ánh sáng của Tương Trọng Kính.
Tia sáng cực lớn, ngay cả hai đốm u hỏa cũng bị cướp mất hào quang.
Tương Trọng Kính cứng ngắc cả người, rốt cuộc sắc mặt hắn cũng thay đổi.
Đã đến canh ba.
Ở nơi Tương Trọng Kính không thấy, bãi tha ma bị một bóng đen lớn vây quanh từng vòng lại từng vòng, tiếng vang nặng nề do va chạm giữa thân thể mặt đất khiến người ta run lẩy bẩy, tóc gáy dựng đứng hết lên.
Hai ngọn đèn sáng rực kia chính là hai con mắt màu vàng của cự long.
Trong bóng tối, cự long vẫn còn đang chậm chạp quấn quanh Định Hồn Quan bằng ngọc thạch kia, hòng ngăn chặn không cho Tương Trọng Kính chui vào trong.
Giọng nói từ tính của ác long truyền đến từ trong bóng tối, phảng phất như tiếng vang trầm thấp của chuông đồng lâu năm trong chùa, mang theo sát ý nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.
“Tương Trọng Kính.”
“Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”
Tương Trọng Kính: “…”
Trước mặt là kẻ thù ác long bị hắn phong ấn suốt sáu mươi năm, sau lưng là sói tuyết của kẻ thù cũ đã phong ấn hắn ở đây suốt sáu mươi năm.
Tương Trọng Kính đột nhiên cảm thấy hồi nãy không nên cho nổ banh tòa mộ hoang đó, hắn nằm vào đó là có thể vừa vặn mồ yên mả đẹp rồi.
===Hết chương 2===