Chương 11: Trăng sáng phía chân trời.
Tương Trọng Kính lảo đảo chạy theo sau vài bước, mắt hắn mù đường lại trơn trượt, đột nhiên bị một cành cây chìa ra ngáng chân, thẳng tắp ngã xuống.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Con mèo kia còn chưa đuổi tới mà hắn đã ngã lăn quay rồi.
Nửa người Tương Trọng Kính ngã vào trong bùn, hắn chống tay muốn đứng dậy thì bị té tập hai, cả người nhếch nhác bẩn thỉu không thể tả.
Hắn khó khăn thở hổn hển vài hơi, nước lạnh như băng văng trúng mặt khiến hắn tỉnh táo phần nào, ánh mắt vẫn còn mù mờ, giơ tay mò mẫm tìm gậy gỗ.
Dịch Quận Đình không kéo hắn, chạy về trước được mấy bước thì mới phát hiện Tương Trọng Kính bị té, vừa quay đầu lại thì suýt chút nữa rớt mắt ra ngoài.
—Mưa to như thác đổ, Linh thú bự cỡ ngọn núi nhỏ đã gầm thét nhào tới, móng vuốt cào một phát trên đất là cây cối đất đai xung quanh rung chuyển dữ dội, ngay cả đại thụ chọc trời cũng bị cái đuôi của nó quét ngã.
Tương Trọng Kính tựa hồ không nghe thấy tiếng gầm thét của dã thú ngay sát bên tai, vẫn còn đang mò tìm gậy gỗ rớt xuống bùn.
Dịch Quận Đình sợ đến mặt mũi xanh lè, không chút nghĩ ngợi vọt về hướng Tương Trọng Kính.
Các sư đệ khác thấy thế liên tục sợ hãi kêu lên.
“Sư huynh! Quay lại—”
Dịch Quận Đình bịt tai không nghe, chân chạy như bay tới vội vã hô: “Kiếm tôn!”
Tương Trọng Kính ‘A’ một tiếng, rốt cuộc cũng mò thấy gậy gỗ của mình.
Cả người Tương Trọng Kính dính đầy bùn đất, bộ dáng nhếch nhác giống hệt ăn mày, hình ảnh này làm Dịch Quận Đình càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Dịch Quận Đình nghe sự tích về Tương Trọng Kính mà lớn lên, biết được buổi Đại điển ngự thú năm đó, Tương Trọng Kính chỉ vẻn vẹn dựa vào thanh kiếm mà đã khiến tu sĩ thủ khoa môn ngự thú phải cúi đầu nhận thua.
Uy thế một kiếm kia gần như xé toạt bầu trời, không biết làm bao nhiêu người chuyển hướng bước vào con đường kiếm tu.
Mỗi lần nghe cha mình kể về chuyện này, hai mắt cậu ta đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và ước ao.
Ở Cửu Châu có không ít người đi theo con đường kiếm tu, nhưng người được xưng tụng là ‘Kiếm tôn’ thì chỉ duy nhất một mình Tương Trọng Kính.
Còn Tương Trọng Kính của bây giờ thì lại bị một con Linh thu nho nhỏ ép thành bộ dáng chật vật như vậy.
Dịch Quận Đình không hiểu sao cảm thấy khổ sở: “Quả thật ngay cả một chút linh lực hắn còn không có.”
Nếu không phải vậy thì hắn cũng sẽ không bỏ chạy theo mình.
Từng là ánh trăng sáng nơi chân trời, giờ đây bị rơi vào bùn lầy.
Chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, suy nghĩ của Dịch Quận Đình đã bay cao bay xa tới tận chân trời, nhưng động tác của cậu ta không dừng lại, khó khăn đỡ Tương Trọng Kính đứng dậy, vội nói: “Tháp Linh Lung ở gần đây, cha đã phái người đến đón ta, chỉ cần đến tháp Linh Lung, con linh thú này không còn nguy hiểm nữa!”
Cậu ta mới dứt lời thì con linh thú kia đã vọt tới trước mặt, móng vuốt thoáng bổ mạnh xuống đất, hai chân Tương Trọng Kính lập tức mềm nhũn, lại té xuống.
Lúc này Dịch Quận Đình không kịp đề phòng cũng bị ngã xuống theo.
Vẻ mặt cậu ta nhuốm đầy kinh hoàng, khó khăn quay đầu lại nhìn con linh thú đang lao nhanh về phía họ, tim gan phèo phổi như muốn tê liệt, suýt chút nữa buột miệng hét một tiếng ‘Cha ơi’.
Dịch Quận Đình bị dọa bủn rủn tay chân không kịp lấy ra pháp khí trên người mình, móng vuốt nhọn hoắt của linh thú vỗ xuống một phát làm đất đá xung quanh rớt ầm ầm như mưa, cảm giác áp bách từng chút một đến gần khiến cậu ta như sắp nghẹt thở.
Nhưng vào lúc này, Tương Trọng Kính đứng còn không vững đột nhiên nghiêng người, giơ tay đẩy Dịch Quận Đình ra sau lưng, một mình chống lại sát khí dày đặc của linh thú.
Mặt mũi Dịch Quận Đình xám ngoét, thét to: “Kiếm tôn!”
Các thiếu niên đứng cách đó không xa cũng bị dọa hoảng hồn, nhưng vẫn cố gắng để không bị ngất xỉu.
Khi mọi người ở đây đều đã chuẩn bị tâm lí cho tình cảnh máu thịt be bét sau một cú đập móng của con linh thú kia, Tương Trọng Kính đột nhiên nâng gậy gỗ lên tựa như đang cầm kiếm, thế như chẻ tre đánh úp vào mi tâm của con linh thú.
Bông tai của hắn bỗng nhiên toát ra hai đốm u hỏa, như dây leo quấn quanh cánh tay của Tương Trọng Kính, sau đó uốn lượn như xà bò dọc trên thân gậy gỗ trong tay hắn.
Thú dữ bỗng chốc cứng đờ, đồng tử co rụt lại.
Tương Trọng Kính cong chân ngồi trong bùn, nước mưa chảy dọc theo gò má tiện thể rửa sạch bùn đất trên mặt hắn, lửa quấn quanh gậy gỗ của hắn cũng không bị nước mưa dập tắt, trái lại càng cháy lớn hơn, vô số tia lửa bắn ra phảng phất như hình dáng của kiếm ý, gậy gỗ như mũi tên rời cung bắn thẳng về phía đỉnh đầu của thú dữ.
Vang lên một tiếng ầm rõ to, nước mưa mang theo đốm lửa rơi lả tả xuống đất.
Vẻ mặt Tương Trọng Kính không thay đổi, miếng vải bịt mắt bị tuột xuống, lộ ra đôi mắt vô tình vô cảm.
Gậy gỗ trong tay hắn vẫn còn bốc cháy, thú dữ trước mặt bị ngọn lửa chấn động khiến nó phải gian nan thắng gấp lại, đến khi gậy gỗ và mi tâm thú dữ còn cách nhau nửa tấc. (1 tấc=10cm)
Linh thú mới hồi nãy còn gầm gừ muốn ăn thịt người, giờ đây bị dọa sợ đến nỗi bốn móng chân đều run rẩy hết cả lên.
Mãnh thú rất nhạy cảm với sát ý và nguy hiểm, nó vốn cảm thấy người này không có khả năng chạy trốn nên hẳn là dễ bị ăn hiếp nhất, nhưng khi ngọn lửa quỷ quái kia vừa xuất hiện thì khí tức vô hại của người này lập tức biến mất, thay vào đó là sát ý nồng nặc tựa như đã dẫm đạp qua vô số trận chiến gió tanh mưa máu.
Nếu lúc nãy nó mà thắng lại chậm nửa giây thôi là sẽ bị gậy gỗ đâm thẳng một phát chí mạng.
Thú dữ run lập cập, suýt chút nữa là hoảng sợ bỏ chạy theo bản năng, nó khiếp đảm giương mắt nhìn Tương Trọng Kính.
Cả người Tương Trọng Kính được bao bọc trong ngọn lửa, hắn khẽ nhíu mày cười như không cười nhìn dã thú rũ đuôi ỉu xìu trước mắt.
Thú dữ này thoạt nhìn lớn ngang ngửa sói tuyết, nhưng lá gan lại bé hơn sói tuyết nhiều.
Chỉ là một gậy gỗ mà cũng bị dọa xám hồn.
Không chỉ có mỗi thú dữ bị dọa, tất cả những người có mặt ở đây, bao gồm cả chân long chuẩn bị ra tay cũng phải kinh ngạc.
Rồng nhỏ bị cảnh tượng trước làm hết hồn, không kịp đề phòng rớt xuống khỏi cốc đèn, ạch một tiếng vang vọng khắp Thức hải.
Cố Tòng Nhứ im lặng hồi lâu, nhiều lần xác nhận Nguyên anh của Tương Trọng Kính vẫn còn bị giam cầm, y tỏ vẻ một lời khó nói hết hỏi: “Ngươi… Thật sự có thể dùng kiếm?”
Gậy gỗ mang theo khí thế hừng hực của u hỏa kia rõ ràng chính là kiếm ý hàng thật giá thật.
Tương Trọng Kính nghiêng đầu, cả người ướt nhẹp không chịu nổi, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ người ta xưng tụng hai chữ ‘Kiếm tôn’ chỉ để làm cảnh chắc?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ bị nghẹn họng, im lặng không lên tiếng nữa.
Chỉ là tới giờ y không biết kiếm ý của Tương Trọng Kính không cần linh lực mà vẫn có thể ác liệt như thế.
Tương Trọng Kính thờ ơ đứng dậy, ngọn lửa hừng hực cháy sáng hồi nãy không phân biệt địch ta suýt đốt trụi quần áo của hắn, thấp thoáng lộ ra thân thể trắng nhợt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Mặc dù Tương Trọng Kính mặt dày nhưng không dày đến mức có thể ngang nhiên trần trụi trước mặt các tiểu bối, hắn quay đầu nhìn Dịch Quận Đình hỏi: “Có quần áo không?”
Dịch Quận Đình phảng phất như bị dọa lú mề, con mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn hắn: “Hả?”
Tương Trọng Kính định lặp lại thì một áo bào đen nhánh từ đâu rơi xuống trên vai hắn, hắn giơ tay sờ thì cảm thấy chất vải vừa lạnh vừa cứng giống như vảy rồng, nhưng khi đắp lên người thì lại mềm mại bất ngờ.
“Canh Ba?”
Cố Tòng Nhứ cuộn mình thành một cục, rúc vào một góc nhỏ trong Thức hải, nghe thấy hắn gọi thì hừ lạnh nói: “Đừng làm bẩn, còn phải trả lại cho ta.”
Tương Trọng Kính sửng sốt, nhấc tay cầm áo choàng khoác lên người, bật cười nói: “Được.”
Hai người nói xong vài câu, Dịch Quận Đình đang đưa hồn đi chơi xa chợt hú lên một tiếng quái dị, sau đó lập tức hồn nhập trở lại xác.
“Kiếm kiếm kiếm kiếm Tôn—” Dịch Quận Đình run rẩy chỉ tay về phía quái vật khổng lồ cách đó không xa, lại run rẩy chỉ Tương Trọng Kính, lắp ba lắp bắp không thành lời: “Linh… Linh thú lớn… lớn như thế… Kiếm tôn, kiếm tôn, lửa… Aaaaa!!”
Tương Trọng Kính: “…”
Các sư đệ cách đó không xa cũng xụi lơ cả đám, đứa nào đứa nấy trợn to hai mắt tràn ngập hoảng sợ và khó bề tin nổi, bộ dáng của chúng còn kinh hãi hơn cả việc đụng trúng thú dữ.
Đám người Dịch Quận Đình đều biết Tương Trọng Kính chính là vị kiếm tôn bị phong ấn trong bí cảnh năm đó, cộng thêm dáng vẻ chật vật thê thảm chạy trốn hồi nãy của hắn, càng làm bọn họ hoàn toàn xác định người này giống hệt như trong lời đồn, đã bị phế sạch tu vi lẫn tay trái.
Nhưng bọn họ có chết cũng không ngờ là một phế nhân đi được mấy bước đã thở hồng hộc kia chỉ dựa vào một cây gậy gỗ tầm thường là có thể dễ dàng chế trụ một con thú dữ hung hãn.
Không phải hắn đã mất sạch tu vi rồi sao?!
Chẳng lẽ hắn thật sự là ác quỷ hiện hồn về tìm người báo thù?!
Các sư đệ run như cầy sấy, trông như sắp sửa ngất xỉu tới nơi.
Nguy hiểm không còn, nhưng mọi người không thể thư giãn nổi, e sợ Tương Trọng Kính bất thình lình quất tới một gậy tiễn cả đám về Tây thiên.
Dịch Quận Đình cách Tương Trọng Kính gần nhất, trong lòng cậu ta ngổn ngang trăm mối, không phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.
Lúc này Tương Trọng Kính đã mặc xong áo bào đen, ánh mắt đã khôi phục lại thị giác, môi ngậm miếng vải che mắt, giơ tay vuốt gọn lại mái tóc xõa tung, tiện thể dùng miếng vải cột tóc lại.
Dịch Quận Đình lắp bắp nói: “Kiếm kiếm tôn… Linh lực của ngài?”
Chẳng lẽ vẫn chưa mất hết?
Tương Trọng Kính bình tĩnh vùi mặt vào lớp lông trên móng vuốt của linh thú không dám nhúc nhích kia, thuận miệng nói: “Ừ, bị phong ấn toàn bộ, nhưng con mèo này không phải là đối thủ của ta.”
Dịch Quận Đình: “…”
Trong lòng Dịch Quận Đình thầm mừng như điên, nhất thời cảm thấy rung động hòa lẫn với cảm xúc khó nói nên lời, cậu ta lau sạch nước mưa trên mặt, giọng nói vẫn run rẩy chưa tan hết kinh hoàng: “Vậy lần trước ngài nói… Thuần thú?”
Tương Trọng Kính giơ tay xoa đầu con mèo đen kia, mới nãy còn là thú dữ nhìn thấy ai là cạp chết đứa đó, bây giờ lại khiếp đảm tựa đầu vào lòng bàn tay hắn, trong con ngươi toàn là vẻ lấy lòng.
Tương Trọng Kính rất hài lòng với bộ dáng thức thời của nó, đoạn nói với Dịch Quận Đình: “Đúng vậy, ta đã nói sẽ giúp ngươi thuần thú để tham gia Đại điển ngự thú mà, không phải sao?”
Hắn nghi ngờ quay đầu hỏi: “Ngươi quên?”
Dịch Quận Đình: “…”
Dịch Quận Đình xém xíu nữa khóc nấc lên.
Cậu ta không phải là quên, mà vốn là không tin.
Ai mà ngờ, một phế nhân ngay cả linh lực còn không có, thế mà lại có thể dựa vào khí thế dọa thú dữ tè ra quần chứ?
Tương Trọng Kính vỗ đầu thú dữ, hỏi cậu ta: “Thích con này không?”
Thú dữ bị hắn vỗ đến tức giận mà không dám hó hé gì, nó đã bị dọa khiến bốn chiếc măng cụt mềm nhũn, căn bản không thể chạy trốn nổi.
Dịch Quận Đình sửng sốt, trợn to hai mắt lúng túng nói: “Nhưng nó là linh thú Thiên cấp…”
Tấn Sở Linh quản lý Yêu tộc vốn đều là những yêu tu đã hóa thành người, mà ở khắp Tam giới Cửu Châu vẫn có những linh thú chưa mở thần trí và cũng chưa hóa hình, những linh thú này không chịu sự cai quản của Yêu tộc, dựa theo tu vi phân chia làm ba cấp Thiên, Huyễn và Huyền, một khi đột phá Thiên cấp là có thể biến ảo thành người, biến thành yêu tu chân chính.
Những yêu tu hóa thành người đều tâm cao khí ngạo, rất hiếm kí kết khế ước với tu sĩ, chỉ có linh thú chưa hóa thành người là có thể kí khế ước với tu sĩ, nhằm đạt được cơ hội biến thành người.
Tương Trọng Kính nhướng mày nói: “Thiên cấp thì sao? Chẳng lẽ bây giờ không muốn kí khế ước với linh thú Thiên cấp?”
Dịch Quận Đình lắc đầu: “Không phải không phải.”
Chỉ là cậu ta không nghĩ tới bản thân có một ngày được kí khế ước với linh thú.
Dịch Quận Đình thấy Tương Trọng Kính là nghiêm túc, lật đật bò dậy khỏi mặt đất, thậm chí không để ý quần áo dính đầy bùn mà đạp vũng nước chạy tới.
Cậu ta chà chà mặt, thu hết sự chấn động vào lòng, con ngươi sáng rực lấp lánh, tất cả đều là mong đợi và hưng phấn.
Tương Trọng Kính càng nhìn càng thấy đứa trẻ này thật làm cho người ta thích.
Lúc Tương Trọng Kính chán nản cậu ta sẽ không chê cười, lúc chạy thoát thân còn không quên dắt hắn theo, sau khi thấy Tương Trọng Kính bày ra sát chiêu ác liệt cậu ta cũng không cảm thấy sợ hãi hay bài xích, trái lại còn vô tư chạy tới, hoàn toàn không sợ một chút nào.
Tương Trọng Kính thở dài, có lòng nhắc nhở cậu ta vài câu, đồng thời cảm thấy sơ tâm của đứa trẻ này quả là trong sạch hiếm thấy.
Hắn không nhiều lời thêm, nói với Cố Tòng Nhứ: “Canh Ba, đến ngươi rồi.”
Cố Tòng Nhứ im lặng hóa thành rồng nhỏ nằm trên cổ tay trái của Tương Trọng Kính, để Tương Trọng Kính dùng tay phải nâng tay trái lên, chỉ về phía linh thú màu đen đang nằm phục dưới đất.
Sừng của rồng nhỏ hất ống tay áo ra, ngẩng đầu gầm thét với linh thú đen to gấp trăm lần mình.
Tiếng gầm nhỏ như tiếng thú con gào đòi bú, Tương Trọng Kính không nể mặt cười phá lên.
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mặc dù hình thể của Cố Tòng Nhứ nhỏ nhắn nhưng uy áp đến từ chân long khiến linh thú đen gần như muốn đào lỗ chôn mình xuống ngay tại chỗ.
Uy áp của chân long xuyên từ mi tâm chui vào đầu của linh thú đen, khiến nó không cách nào phản kháng lại, chỉ có thể nức nở ôm đầu nằm rạp trên đất.
Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nói: “Có thể.”
Tương Trọng Kính vẫn còn cười ha hả, Cố Tòng Nhứ không nhịn được nữa bèn há miệng cắn một phát lên cổ tay phải của hắn, in rõ hai dấu răng xinh xinh.
Tương Trọng Kính: “…”
Một lát sau, Dịch Quận Đình ôm một con mèo đen nhánh to bằng mèo nhà nuôi chạy lon ton dẫn đầu tiến về phía trước, các sư đệ mặt đầy khiếp sợ lon ton chạy theo sau, bộ dáng muốn đi tới hỏi nhưng lại không dám.
Tương Trọng Kính cũng không để ý những người khác, nhìn linh thú đang run lẩy bẩy trong tay thiếu niên nói: “Nếu tu vi của ngươi kết đan, tám mươi phần trăm nó sẽ có thể hóa thành người.”
Linh thú trưng ra cái mặt chịu sỉ nhục cực độ đột nhiên nghe thấy thế thì lập tức mừng như điên.
Huyết mạch của linh thú này không thuần khiết nên việc hóa hình rất là khó, không chừng cả đời sẽ bị kẹt lại ở Thiên cấp, cho dù có thế nào cũng không thể hóa thành người.
Việc kí khế ước với tu sĩ đối với linh thú mà nói, được xem như là thang trời giúp yêu tu hóa thành người.
Dùng tự do để đổi lấy một bước lên mây.
Không biết thú dữ khác có thấy đáng giá hay không, nhưng nhìn thấy phản ứng của con linh thú đen trước mắt hẳn là nó đã tính tới bước này rồi.
Dịch Quận Đình cảm thấy có chút không chân thật, không tự chủ thử vuốt lông linh thú, nhưng linh thú đen không còn chống cự như hồi nãy nữa, còn cọ đầu vào lòng bàn tay cậu ta, miệng kêu grừ grừ ra vẻ thoải mái.
Dịch Quận Đình hồn nhiên bật cười, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Tương Trọng Kính vô thức che tay trái của mình, thuận miệng hỏi: “Ngươi biết Mãn Thu Hiệp ở đâu không?”
Dịch Quận Đình biết hắn đến Vô Tẫn Đạo là tìm Mãn Thu Hiệp trị thương, vội nói: “Mãn tiền bối đang ở trong Vô Tẫn Thành, vào trong thành thấy tòa lầu nào cao nhất đó chính là nơi hắn ở.”
Tương Trọng Kính gật đầu.
Dịch Quận Đình hơi lo nói: “Nhưng đã nhiều năm Mãn tiền bối không ra mặt chẩn bệnh nữa, lúc trước Khúc tông chủ của Khứ Ý Tông đi xin chữa bệnh nhưng đều bị hắn đuổi đi.”
Tương Trọng Kính thờ ơ nói: “Hắn sẽ chữa cho ta.”
Dịch Quận Đình không biết hắn lấy tự tin đâu ra, nói nhỏ: “Ngài… Là bạn cũ của Mãn tiền bối?”
Tương Trọng Kính suy nghĩ một lát rồi nói: “Từng đánh lộn mấy lần, ta còn vung kiếm chém nát vườn trồng thuốc của hắn nữa.”
Dịch Quận Đình: “…”
Dịch Quận Đình muốn té xỉu tại chỗ: “Nhưng Mãn tiền bối nổi tiếng là thù dai đó.”
Không phải bạn cũ thì thôi đi, đã thế còn là thù cũ, tính tình Mãn Thu Hiệp lập dị khó ở như thế sao có thể đồng ý chữa thương cho Tương Trọng Kính?!
Dịch Quận Đình không khỏi lo sốt vó giùm cho hắn.
===Hết chương 11===