Chương 3:
Biểu hiện của Hoàng đế đêm đó khiến ta luôn lo lắng bất an, nhưng rất lâu sau hắn cũng không đến nữa.
Ta bảo bọn nhỏ đi thỉnh an, đều nói Hoàng đế không có gì khác thường.
Ta thở phào nhẹ nhõm, Lão Đại cười nói với ta, phụ thân hôm nay nói hắn là Thái tử đã có thể giám quốc.
Điều này so với kiếp trước đến sớm hơn.
“Thế thì tốt quá, đám các ngươi nhất định phải phò trợ Đại ca thật tốt, hiểu chưa?”
Sau năm năm giáo dục tình huynh đệ, bọn chúng đã không còn các nhóm nhỏ, giống như chiếc đũa, rút ra hai chiếc nào cũng có thể thành một đôi.
Thêm nữa, dáng dấp chúng đều rất giống Hoàng đế, nhìn thoáng qua như một nhóm nhạc nam, rất đẹp mắt.
“Chúng con đều biết rồi.”
Chúng đồng thanh nói, đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Đại A Ca.
Ánh mắt không có ghen tị, cũng không có cạnh tranh, một bầu không khí hòa hợp.
Ta yên tâm hơn, nhưng tranh chấp kiếp trước lại đến nhanh hơn.
Thái tử giám quốc, trong thời gian đó, cha của An Thường Tại bị phát hiện nhận hối lộ.
An Thường Tại chặn Nhị A Ca ở Thượng Thư Phòng, khóc lóc cầu xin hắn giúp đỡ.
Hoàng đế đi Thái Sơn, mọi việc đều do Thái tử quyết định.
Kiếp trước đây chính là ngòi nổ khiến Lão Nhị và Thái tử bất hòa, Thái tử chính trực, kiên quyết xử trảm tham quan.
An Thường Tại vì quá đau buồn mà qua đời, Lão Nhị từ đó hận đại ca của mình.
Ta trước tiên gọi Lão Nhị đến hỏi hắn nghĩ sao.
“Hắn không xứng làm ngoại tổ phụ của con, đương nhiên phải xử lý theo pháp luật. Chỉ là An Thường Tại khóc thương tâm như vậy, trong lòng con....”
Hắn tuy không coi trọng người đó, nhưng cũng là người thường, có tình cảm.
Dù An Thường Tại đối với hắn chỉ có ơn sinh thành, dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt.
“Nếu chuyện này giao cho con xử lý, con sẽ làm thế nào?”
Lão Nhị ngạc nhiên ngước mắt, sau đó chỉnh lại y phục.
“Con có lẽ sẽ nương tay.”
Hắn nhẹ giọng nói.
“Bởi vì An Thường Tại sức khỏe đã không tốt.”
“Nếu ta có thể bảo toàn tính mạng của nàng ấy thì sao?”
“Vậy thì tự nhiên không còn lo lắng nữa.”
Câu trả lời của Lão Nhị khiến ta rất hài lòng, ta lại gọi Thái tử đến, nhẹ nhàng nói:
“Thực ra mấu chốt không phải ở tham quan đó, mà ở An Thường Tại. Con làm việc theo pháp luật, nhưng ngoài pháp lý còn có tình cảm huynh đệ của các con.”
Thái tử mím môi, hắn thông minh, lập tức hiểu ra.
"Ý của nương, con đã hiểu.”
Trước khi xử lý tham quan, Thái tử sắp xếp nhiều dược liệu quý gửi đến nơi ở của An Thường Tại, đồng thời phong tỏa tin tức, không để nàng biết.
Nếu hỏi thì dỗ dành nàng, bảo nàng yên tâm, nhưng ngầm lén lút xử quyết cha nàng theo pháp luật.
Việc này cũng không giống kiếp trước giao cho Lão Nhị tự làm, mà tìm Lão Tam.
Lão Nhị trong lòng tự nhiên không có hiềm khích, ngược lại cảm ơn Thái tử làm việc chu đáo.
Thấy bước đầu tiên của bi kịch kiếp trước không diễn ra, ta vui mừng khôn xiết.
Nghĩ rằng dù sao Hoàng đế không ở đây, ta bảo Thái tử tự tay nấu ăn, bày một bàn tròn lớn ngồi trong sân cùng bọn nhỏ ăn lẩu thịt dê.
Nhưng thịt dê vừa đưa vào miệng, chỉ nghe thấy cung nữ bên ngoài hớt hải chạy vào, ghé tai ta khẽ nói:
“Nương nương, không ổn rồi, An Thường Tại nàng ấy... mất rồi.”
13.
An Thường Tại những ngày này không ra khỏi phòng, mỗi ngày thuốc bổ không ngừng, đến cả Thái y cũng nói sức khỏe nàng đã dần hồi phục.
Nghe nói nàng biết được cha mình bị xử trảm mới khóc đến chết.
Nhưng ai đã nói với nàng chứ?
Để tránh nàng gây chuyện, từ bảy tám năm trước ta đã thay hết tất cả nô tài bên cạnh nàng.
Theo lý mà nói, nàng không thể biết chuyện này nhanh như vậy.
Hiện nay trong hậu cung các phi tần vị phân cao hơn ta đều lần lượt qua đời, ai có quyền lực lớn như vậy để can thiệp vào người của ta?
“Nương. Nhị A Ca di viếng rồi.”
Lão Nhị rốt cuộc vẫn đau buồn vì mẫu thân mình, tự tay xử lý nô tài hầu hạ bên cạnh.
Không ai thừa nhận tiết lộ tin tức, Lão Nhị dứt khoát xin chỉ dụ giết hết.
Nhưng tang lễ còn chưa xong, đệ đệ của Thục Phi cũng xảy ra chuyện.
Đệ đệ nàng, Trần Sinh, vì thâu tóm ruộng đất mà đánh chết người, cha của Thục Phi và cha ta là cố giao thân thiết.
Kiếp trước Thái tử vốn không có ý bao che, là cha ta giấu ta đi cầu xin, mới đối xử trảm thành lưu đày.
Đợi ta biết được thì đã muộn, sự việc xảy ra trước sau, nhưng Thái tử lại thiên vị, khiến phe của Lão Nhị càng thêm lạnh lòng.
“A Nghiêm, mài mực.”
Ta cầm bút viết một bức thư cho phụ thân, bảo ông ngàn vạn lần đừng can thiệp vào việc này.
Tiện thể gọi Thái tử đến bên căn dặn, Thái tử cũng đồng ý rất tốt.
Chỉ là nửa tháng sau, ta lại nghe thấy Lão Tam ở ngoài cửa số nhỏ giọng nói: “Nhị ca cũng thật là, Thái tử ca ca cũng bị ép buộc thôi, ai cũng không muốn vậy."
Ta vội gọi hân vào hỏi, Lão Tam ấp úng không chịu nói.
“Con nếu không nói, mới thật sự khiến nương đau lòng.”
Ta nghiến răng, lần đầu tiên nổi giận trước mặt bọn nhỏ.
Những đứa trẻ này đều không phải con ruột của ta, sinh ra trong gia đình đế vương đầy hiểm nguy, ta thương chúng mới tận tâm tận lực.
Hai kiếp qua, ta tự hỏi mình đã làm đủ tốt rồi.
Vì soạn bài, mỗi ngày ngủ không đủ giấc, cố gắng gắn kết tình huynh đệ giữa chúng, tại sao vẫn thành ra như thế này!
"Vẫn là chuyện Trần gia, Trần Sinh đánh chết người, Thái tử ca ca nghĩ đến tình cũ chỉ phán lưu đày. Nhưng việc này thật sự không phải lỗi của Thái tử ca ca, là...”
Lão Tam nhìn ta, chột dạ.
“Thái tử ca ca không cho con nói, nếu con nói chỉ sợ bị huynh ấy đánh chết.”
“Con nếu không nói, nương sẽ không cần con nữa."
Lão Tam nghe ta nói vậy, lập tức nước mắt tuôn trào.
“Nương đừng giận mà, là Tạ Thủ Phụ, Tạ Thủ Phụ quỳ xuống cầu xin Thái tử ca ca, bảo huynh ấy nề tình Thục Phi đã mất, nhà họ Trần chỉ còn lại một người con trai, đừng quá nhẫn tâm.”
Phụ thân…
Ta ôm ngực, không đúng, ta đã nhiều lần cảnh báo phụ thân không được can thiệp vào những việc này.
Phụ thân mấy năm nay rất nghe lời ta, theo lý mà nói, ông ấy sẽ không hành động lỗ mãng như vậy.
Ta vội vàng gọi A Ngôn, bảo nàng đi tìm mẫu thân vào cung.
Nhưng không ngờ đối mặt với sự trách móc của ta, mẫu thân lại mơ hồ không hiểu.
“Trong nhà chưa từng nhận được thư của nương nương mà.”
Không nhận được? Sao có thể như vậy?
Mỗi lần thư nhà của ta đều do A Ngôn giao cho thái giám Tiểu Hà Tử đang trực bên ngoài, hắn là người của ta.
Tiểu Hà Tử thấy chuyện bại lộ, liền sảng khoái quỳ trước mặt ta.
Nhưng còn chưa đợi ta hỏi nguyên do, hắn đã cân lưỡi tự sát.
“Nương nương, là nô tài có lỗi với người.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn đã theo ta mười lăm năm, chưa từng có chút phản bội nào.
Trước khi chết, trong mắt Tiểu Hà Tử ngấn lệ, máu chảy ra từ khóe miệng như tương cà, đặc đến mức không thật.
Rõ ràng ta đã cố gắng hết sức ngăn chặn mọi thứ của kiếp trước, nhưng tại sao cốt truyện vẫn lao về phía trước như không thể kiểm soát.
Thậm chí kiếp này còn có nhiều người vô tội chết như vậy, rốt cuộc là sai ở đâu.
“Những ngày gần đây Tiểu Hà Tử đã gặp ai, đi những nơi nào, đều điều tra rõ cho ta."
14.
Ta ôm ngực, bên ngoài mưa to như trút, Thái tử nghe tin sự việc bại lộ đã quỳ ngoài cửa nửa ngày.
Qua khe cửa số, ta thấy thân hình thẳng tắp của Thái tử bị mưa làm ướt đẫm.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, trên mặt tràn ngập hơi nước, khiến ta không nhìn rõ có phải hẳn đang rơi lệ hay không.
Ta bảo A Ngôn che ô cho hắn, nhưng Thái tử không chịu nhận.
“Nhi tử biết sai rồi, là nhi tử đã làm lạnh lòng Nhị đệ và nương.”
Trong thoáng chốc ta như thấy hắn của kiếp trước chết trong ngục, nhưng hắn có lỗi gì chứ.
Lỗi ở kẻ tiết lộ bí mật, lỗi ở kẻ đã chặn thư của ta.
Nghĩ sâu hơn, chuyện của Trần Sinh đã có manh mối từ lâu, sao lại bị tố cáo liên tiếp như vậy.
Rõ ràng là có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả.
Ta lạnh lùng nhìn cửa, chỉ nghe giọng nói the thé của tổng quản thái giám từ xa đến gần.
“Hoàng thượng giá lâm-”
Thái tử thân hình lay động, hắn theo bản năng quay lại, vừa khéo đối mặt với Hoàng đế.
Hoàng đế trực tiếp lướt qua hắn, trong mắt chỉ còn hai chữ "thất vọng".
“Ngươi là Thái tử, sao có thế quỳ trước một phi tần tầm thường?”
Hoàng đế đứng dưới hành lang, phía sau những giọt nước như rèm pha lê rơi xuống xào xạc.
Ta nhìn khuôn mặt nghiêng tinh xảo của hân, trong lòng dấy lên một trận cười lạnh.
Thái tử nhíu mày, không ngờ Hoàng đế lại nói như vậy.
“Trẫm rất thất vọng về ngươi, như thế này nhu nhược do dự, sao có thể làm Thái tử?”
15.
“Nương nương, nơi mà Tiểu Hà Tử lén đi đêm đó là..…”
A Ngôn khó mở miệng, im lặng hồi lâu mới thốt ra ba chữ: “Càn Thanh Cung.”
Trước khi xuyên không, ta đã nghe nói có một trò chơi, tương tự kế hoạch nuôi dưỡng hoàng đế.
Những người chơi có sở thích kỳ quái sẽ sinh nhiều con cái, giống như nuôi cổ trùng, nhìn chúng tàn sát lẫn nhau.
Ta chưa từng nghĩ rằng Hoàng đế của ta lại giống như những người chơi đó.
Dù sao đối với người chơi, đó chỉ là một đống dữ liệu, là những nhân vật không có cảm tình.
Nhưng chín đứa nhỏ này, lại là cốt nhục ruột thịt của Hoàng đế.
Hố dữ không ăn thịt con, hắn quả thật là một tên đại gian ác.
Không muốn thấy con mình tốt đẹp, nhất định bắt chúng đấu đá sống chết với nhau.
Ta nhìn Thái tử ngoài cửa gần như sắp sụp đổ, còn Lão Nhị đang nén nước mắt, trốn trong bóng tối lặng lẽ quan sát, trái tim ta đau như bị ai bóp chặt.
Kiếp trước, những chuyện ly gián như thế này không chỉ một lần.
Ta còn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần tình cảm tốt, họ có thể vượt qua vô số khó khăn.
Nhưng các con chỉ là những người không có tầm nhìn của thượng đế, nhân tính làm sao có thể chịu được những thử thách ác độc lặp đi lặp lại.
Khi nhân tỉnh sụp đổ, sao có thể hỏi hắn vì sao sa ngã, mà không nhìn những gì hắn đã trải qua.
“Đức Phi, đang ngẩn ngơ gì vậy?”
Hoàng để vén rèm bước vào, cười hỏi ta.
“Hoàng thượng.”
Ta miễn cưỡng nhếch môi, đứng dậy hành lễ với hắn, nhưng lại bị Hoàng đế đưa tay giữ cánh tay.
Cảm giác này như bị con rần lớn cuốn lấy, ghê tởm và ngột ngạt.
Ta không để lộ biểu cảm, lùi lại nửa bước.
“Thái tử rốt cuộc đã làm gì đắc tội với nàng, khiến hắn quỳ như vậy?”
“Hoàng thượng nói đùa rồi.”
Ta cười một cái, tiện tay kéo rèm xuống.
“Đắc tội với thần thiếp, là Hoàng thượng.”
16.
Ta là gà mái già, rất bảo vệ bầy con.
Khi trước làm giảng viên, ai dám bắt nạt học sinh của ta, đều bị ta dạy dỗ.
Có người từng chỉ vào mũi ta mắng là thánh mẫu, không phải con cô sinh, sao phải động chân tình.
Nhưng ta không quan tâm, chỉ cần là học sinh của ta, ta đều yêu quý.
Bọn hắn tôn trọng ta, ta cũng nên yêu thương họ. Trong ngành giáo dục, những thánh mẫu như ta rất nhiều, ta rất tự hào.
Nhà giáo, là truyền đạo, dạy nghề, giải đáp thắc mắc.
Ta bình tĩnh nhìn Hoàng đế, nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn như chiếc mặt nạ vỡ dần biến dạng.
Hẳn là bị ta chọc giận, lông mày hắn không còn nhíu thành đường cong đẹp nữa.
“Đức Phi, nàng biết mình đang nói gì không?”
“Biết, cần ta nhắc lại lần nữa không, Hoàng thượng?”
Ta cười lạnh.
“Hoàng thượng, ta chỉ muốn hỏi, thư nhà của thần thiếp có phải ở Càn Thanh Cung?”
***
Ri viu ơ: Đôn gua rì