Chương 1: Đức phi

Là đích nữ của Thủ Phụ, mục đích tiến cung của ta không phải để tranh sủng, mà là trở thành phi tần hiền huệ nhất trong hậu cung.

Kiếp trước ta không tranh không đoạt, người nhạt như cúc.

Các phi tần đều tin tưởng ta, mỗi khi họ cung đấu thất bại đều tìm ta gửi gắm con cái.

Mà ta, thực sự người tốt lại mềm lòng.

Thêm vào đó, bản thân vốn là nghề giáo viên, chuyên môn phù hợp.

   “Đều ngồi cho ngay ngắn, lần này ta sẽ giảng nội dung rất quan trọng! Đều là những điều quan trọng nhất trong quan trường!”

   “Ta xem ai có đôi mắt nhỏ không nhìn nương!”

   “Ừm, chỉ cần bọn nhỏ nghe lời, nhất định sẽ trở thành trụ cột quốc gia, nhân trung long phụng!”

Cứ như thế, Diên Hi Cung của ta trở thành điểm huấn luyện thi công chức trong hậu cung, từ một đứa trẻ phát triển thành chín người.

Mỗi đứa đều được ta dạy dỗ vô cùng xuất sắc, tùy tiện chọn ra một người cũng đều là Tần Hoàng Hán Vũ.

Vấn đề đến rồi, nhân tài quá nhiều, hoàng vị không đủ chia.

2.

Ta tựa vào cửa, chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể thấy dáng vẻ Tiểu Ngũ cầm kiếm toàn thân đẫm máu.

Hắn giết sạch tất cả huynh đệ, chân trần từng bước một đi đến trước mặt ta.

   “Nương, cầu xin người tha thứ cho nhi tử.”

Ta làm sao có thể tha thứ?

Mắt mở trừng trừng nhìn họ cốt nhục tương tàn, vì một ngôi vị hoàng đế mà ngươi chết ta sống.

Dù không phải ta sinh ra, nhưng nuôi dưỡng ba mươi năm, cây cỏ còn có tình, huống chi là con người.

Ta không thể chấp nhận kết cục này, quả quyết dùng một tấm lụa trắng chọn cách làm lại từ đầu.

Nhưng không có xuyên trở về, ngược lại trùng sinh.

Thục Phi vừa chết bất đắc kỳ tử, Hoàng đế mang theo Đại A Ca đang gào khóc đòi ăn đứng ngoài cửa Diên Hi Cung.

   “Đức Phi, nghe lời."

Hoàng thượng ban cho ta chữ ‘Đức’ , ý nghĩa trong đó không cần nhiều lời.

Sau khi tiến cung, ta luôn kính cẩn nghe theo, chưa từng trái ý lần nào.

Nhưng ta thực sự không muốn trải qua nữa, chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng Lão Ngũ hại các huynh đệ luôn quẩn quanh trước mắt.

Mùi máu tanh nồng đậm khiến lồng ngực ta như bị nhét một đống vải rách.

   “Thần thiếp không nuôi!”

3.

Gia thế của ta xuất chúng, Hoàng đế kính trọng phụ thân ta là Thủ Phụ, thấy ta cố chấp như vậy, cũng không ép buộc nữa.

Nhưng chuyện Hoàng để quyết định làm sao có thể thay đổi, bản thân hắn thì không ép buộc, ngược lại tìm một người thuyết khách, đó chính là Thục Phi đã chết.

Hoàng đế cùng ta đứng trước linh vị của Thục Phi.

Thục Phi và ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nàng là người tính tình ôn hòa, chỉ là lòng cao hơn trời.

Lấy chồng, đương nhiên phải gả cho người tốt nhất.

Tiến cung, đương nhiên phải tranh sủng.

Đã tranh sủng, thì đương nhiên phải làm người được sủng ái nhất.

   “Cây cao đón gió, Thục Phi thậm chí còn không biết mình chết trong tay ai.”

   “Thục Phi trước khi chết chỉ có một câu nói."

Hoàng đế không còn trẻ, ngoài ba mươi, tay chắp sau lưng trầm ổn lão luyện.

Hắn hỷ nộ không lộ ra mặt, nói chuyện luôn luôn nhàn nhạt.

Ta và hẳn không quen thuộc, hắn đối với ta còn coi như khách khí.

   “Đó chính là hy vọng Đại A Ca đến Diên Hi Cung."

Hoàng đế quay đầu, ta lại thấy trong mắt hắn có vài giọt lệ.

Hoàng đế tướng mạo vẫn không tệ, nước mắt của mỹ nam nhân luôn khiến nữ nhân sinh ra vài phần thương cảm.

   “Nàng thậm chí còn không để lại cho trẫm một chữ.”

   “Có lẽ đối với trẫm cũng không yên tâm, Đức Phi, nàng đành lòng để nàng ấy thất vọng sao?"

4.

Hoàng đế giỏi về công tâm, hắn thật sự là kẻ đáng ghét.

Chỉ vì một câu này, khi ta đón Lão Đại về, trong lòng lẩm bẩm.

Nhưng chuyện như thế này có một sẽ có hai, chuyện trong cung căn bản không do ta làm chủ.

Các phi tần vẫn đấu, tất cả đều xem Diên Hi Cung của ta như Jerusalem trong Tử Cấm Thành :))

Chẳng bao lâu, chín đứa trẻ tụ tập đông đủ, đầu bóng loáng, buổi tối không cần thắp đèn.

Ta nhìn vào đôi mắt trong veo của chúng, thở dài một hơi.

Số phận thật không do người, không còn cách nào, ta nghĩ tới nghĩ lui, ngơ ngác hút hai túi thuốc lào mới nghĩ ra cách :v

Thay vì nuôi chín con rồng tự tàn sát lẫn nhau, chi bằng ta tự mình hưởng phúc, bảo chúng đều hầu hạ ta.

Về phần Khổng Mạnh chỉ đạo, đế vương chỉ thuật, thậm chí giáo dục tư tưởng đạo đức và phân tích quân sự chính trị, lão nương lần này một chữ cũng không dạy.

   “Lão Đại, con lại đây, làm cho nương một bát chè hạt sen, nhất định phải tự mình ở bên cạnh quạt, lửa nhỏ hầm chín, hiểu chưa?"

Đại A Ca có chút không hiểu, trong tay vẫn cầm chặt Đại Học không buông.

Ta tức giận xé nát cuốn sách đó ném vào lò lửa.

   “Quân tử vô tài chính là đức.”

   “Không phải... Nương... Phải là nữ...”

   “Con đang nghi ngờ nương sao?”

   “Quân tử gần nhà bếp, phải làm một nam nhân biết nấu ăn, biết không? Nếu làm không ngon, nương không thích con nữa."

Ta từ từ tẩy não Lão Đại, hắn cúi đầu thở dài một hơi.

   “Nương, nếu con làm ngon, người sẽ thích con sao?"

   “Sẽ. Nhưng có một điều, lời nương nói với con ngàn vạn lần không được nói ra ngoài, đặc biệt là không được nói với phụ hoàng của con.”

Lão Đại không hiểu, trừng đôi mắt tròn xoe hỏi ta vì sao.

Cười chết mất, đương nhiên là sợ Hoàng để chặt đầu ta.

   “Bởi vì nương thích con nhất, muốn bí mật bồi dưỡng con."

Ta đưa ngón tay út ra: “Con ngoắc tay với nương được không?”

Lão Đại nghe ta nói vậy, vui mừng đến mức con mắt cũng không thấy.

   “Ngón tay ngoắc, treo ngược, một trăm năm không được đổi.”

5.

Cách này quả nhiên không tồi, Lão Đại một lòng một dạ đi nấu ăn.

Rất nhanh Lão Nhị cũng đến tuổi khai trí, ta bảo hắn đi trồng trọt.

   “Thân là hoàng tử, phải hiểu rõ nỗi khổ của bách tính. Ta hỏi con, gốc rễ của Đại Thanh chúng ta là gì?”

Lão Nhị lắc đầu, ra vẻ hiểu biết: “Đương nhiên là con dân Đại Thanh.”

   “Hai ngày trước, vào ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, phụ hoàng con đã làm gì?"

   “Cử hành nghi lễ tự tay cày ruộng."

   “Vậy là đúng rồi, phụ hoàng con đều biết bách tính chúng ta coi trọng nhất chính là trồng trọt. Cho nên con cũng phải học theo người, mới có thể trở thành hoàng tử xuất sắc nhất của người.”

Lão Nhị so với Lão Đại thì tâm tư nhiều hơn một chút, hắn là con của An Thường Tại bên cạnh.

An Thường Tại vị phân thấp, bình thường tính cách nhạy cảm, hắn giống hệt nương của hắn.

   “Nương vì sao đột nhiên nói với con điều này, tiên sinh đều nói đọc sách là quan trọng nhất."

Ta mỉm cười hôn lên má Lão Nhị một cái: “Tiểu tử ngốc, tiên sinh là cữu cữu của ai?”

   “Tứ đệ” :))

   “Thế thì đúng rồi, hắn có thể thật lòng với con sao? Chỉ có nương, xem con như con ruột. Những đứa khác trong lòng nương đều không bằng con."

Lão Nhị hốc mắt ướt át, hắn vốn vì xuất thân mà bị các huynh đệ coi thường, nghe ta nói vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Hẳn ôm chặt lấy ta, mới sáu tuổi, mà đã có sức như vậy.

Rất tốt, tay cày ruộng trồng trọt giỏi, còn mạnh hơn con trâu nhà Tiểu Anh!

   “Nương nói như vậy, nhi tử sau này nhất định hiếu thuận với người!”

   “Vậy con có trồng trọt không?"

   “Trồng!”

6.

Cứ như vậy, trong cung ta có chín đứa trẻ, đứa thì nấu ăn, đứa thì trồng trọt, đứa nuôi gà, đứa thêu thùa, ta thực sự đã đào tạo chúng thành một Học viện Kỹ thuật Lan Tương sống động.

Còn về bài vở, chúng nói một lần ta mắng một lần, thế là bọn trẻ cũng lấy việc không đọc sách làm vinh.

Hoàng đế mấy năm nay khá bận rộn, tự nhiên không để ý tới.

Năm năm sau, Lão Đại mười tuổi, tay nghề nấu ăn đã xuất thần nhập hóa.

Ta nằm trên giường, rung chuông một cái, Lão Tam liền như kẻ nịnh nọt chạy đến, giúp ta xoa lưng đấm chân.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Hắn sao lại đến!

Ta kinh ngạc vội vàng từ trên giường đứng dậy, sắc mặt Hoàng để giận dữ, trong tay cầm một xấp giấy, ném trước mặt ta.

   “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?”

   “Đại A Ca viết sách luận, thật sự không thể nhìn nổi."

Hoàng để nhíu mày: “Bình thường nàng rốt cuộc dạy dỗ thế nào?"

Lời hắn vừa dứt, liền nghe thấy Lão Đại hô lên: “Canh gà đến rồi!”

Ta và Hoàng đế đồng loạt nhìn sang, trưởng tử đế quốc vốn cao quý lúc này đang đeo tạp dề thêu hoa, tay bưng một bát canh gà thơm ngon mặt mày hồng hào, nụ cười nịnh nọt.

Thấy Hoàng đế cũng ở đây, giọng Lão Đại đều run lên.

   “Phụ hoàng... Ngài... Ngài sao lại đến đây?”

Hoàng đế đầu óc xoay chuyển rất nhanh, quay sang nhìn ta.

   “Giải thích.”

7.

Không khí căng thẳng, nhưng hương thơm của canh gà không ngừng lan tỏa trong mũi.

Cái miệng chết tiệt, đừng có nuốt nước miếng nữa!

   “Hoàng thượng, dân lấy ăn làm trời. Muốn làm một hoàng tử tốt, sao có thể không hiểu được khói lửa nhân gian hàng ngày của bách tính?”

Ta vắt óc tìm cách giải thích, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, ngón trỏ thon dài đeo nhẫn ngọc phỉ thúy hoàng gia, ánh sáng phản chiếu vào đồng tử hoảng loạn của ta.

Hằn chậm rãi gõ lên bàn, ánh sáng đó không ngừng lung lay, giống như bị nhốt trong phòng tối ở nha môn, còn áp lực hơn cả bị đèn lớn chiếu vào.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bụng ta kêu lên một tiếng ọc ọc.

Hoàng đế nhếch môi cười nhẹ.

   “Đức Phi quả thật dụng tâm lương khổ.”

***

Tần Hoàng Hán Vũ: Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế.

Nhân trung long phụng: giống hạc trong bầy gà, nổi bật hơn người.

Jerusalem: thủ đô của Israel, ý ở đây chắc Diên hy cung của bà là thánh địa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play