Chương 2:
“Đều là thần thiếp nên làm, may được Hoàng thượng và Thục Phi xem trọng, thần thiếp nhất định tận trách dạy dỗ hoàng tử, muôn lần chết không chối từ.”
Lông mày nhíu chặt của Hoàng để hơi giãn ra, ta thở phào nhẹ nhõm.
Lão Đại cũng cuối cùng dám nở nụ cười, cẩn thận đưa bát canh gà đến trước mặt cha mình.
“Phụ hoàng muốn nếm thử không?”
Hoàng đế giơ tay, ra hiệu có thể ăn một miếng.
Nhưng canh gà còn chưa múc xong, ngay sau đó Lão Tứ đầu bù tóc rối chạy vào tố cáo.
“Nương! Con gà trống Siêu Cấp Saiya mà con nuôi mất rồi! Chắc chắn là Đại ca lấy đi hầm thịt rồi!”
Ta hai chân mềm nhũn, còn chưa kịp quỳ xuống.
Lão Nhị vốn cao ngạo tay cầm một nắm rau xanh theo sau: “Hầm thì tốt, đỡ cho gà của đệ suốt ngày ăn rau của ta."
Hỏng rồi.
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, không dám ngẩng đầu.
8.
Hoàng đế cho lui mọi người, trong điện chỉ còn lại hai chúng ta.
“Tổng cộng chín hoàng tử."
Hoàng đế uy nghi bất động, đôi mắt lạnh lùng hơi cúi xuống đủ để giết chết ta.
“Nấu ăn, trồng trọt, thêu thùa, nuôi gà, câu cá, thợ mộc, thợ ngói, dệt vải."
Nói đến đây, Hoàng đế hơi cúi người, bảo ta ngẩng đầu.
Đế vương nổi giận, máu chảy ngàn dặm.
Ta không thể không ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
“Tiểu Cửu vừa mới đến, mới một tuổi rưỡi, Đức Phi định cho nó làm nghề nào?"
Ta bị hắn hỏi đến run rẩy toàn thân: “Hoàng thượng hiểu lầm thần thiếp rồi!”
“Việc học của các hoàng tử đương nhiên do Thái phó quản, thần thiếp dạy họ học những kiến thức ngoài sách vở, một là để họ trải nghiệm nỗi khổ dân gian để trị quốc tốt hơn, hai là thấy Hoàng thượng việc gì cũng lo lắng, thần thiếp thật sự đau lòng, nên bồi dưỡng lòng hiếu thảo của họ."
Dù sao ta cũng là giảng viên vàng mà các học trò thi công chức tín nhiệm.
Dù chết đến nơi, cũng phải ngụy biện vài câu hay ho.
“Thần thiếp trước hết thay Hoàng thượng trải nghiệm sự hiếu thảo của bọn nhỏ, đợi khi có thể trình diện, sẽ để bọn hắn xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, cũng là để dành cho Hoàng thượng một niềm vui bất ngờ.”
Hoàng đế nhìn chằm chằm ta, không thấy cảm xúc gì dao động.
“Vậy xem ra, trẫm ngược lại phải cảm ơn Đức Phi rồi.”
Ta kéo khóe miệng cười: “Đều là thần thiếp nên làm.”
Giây tiếp theo Hoàng đế lại nắm cầm ta, đây là làm gì?
Kiếp trước ta và Hoàng đế không có tình cảm gì, ngay cả hầu hạ cũng không đến lượt ta.
Hậu cung mỹ nữ vô số, ta chỉ là một người nhỏ bé dựa vào gia thế mà miễn cưỡng đứng vững.
Vì vậy hắn đột nhiên có tiếp xúc cơ thể với ta, khiến ta có chút không thích ứng.
“Đức Phi dạy dỗ con cái tốt như vậy, trẫm đột nhiên nghĩ nếu chúng ta có một đứa con, nàng nhất định sẽ dạy càng tốt hơn. Hậu cung đã lâu không có chuyện vui, không bằng nàng lại cho trẫm một niềm vui bất ngờ?”
Ta run rẩy lắc đầu.
Soái ca dù đẹp trai, nhưng bên cạnh hắn nữ nhân quá nhiều.
Một là không phù hợp với quan điểm hôn nhân của ta, hai là nếu ta được sủng ái sẽ trở thành cái gai trong mắt các nữ nhân khác.
Thế thì ta đừng mong an ổn dưỡng lão trong hậu cung nữa.
Ta vội vàng né mặt đi, thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Chiếc nhẫn ngọc bích của Hoàng đế lướt qua bên má ta, lạnh lẽo thấu xương.
“Sao vậy?”
Hắn cười nhẹ hỏi ta.
“Thần thiếp...”
Phi tần tránh sủng, nói ra sẽ mất đầu.
Làm sao bây giờ, nghĩ lý do gì đây.
Hoàng đế đã đưa tay bắt đầu vuốt ve tóc ta.
Hương thơm dễ chịu trên người đế vương xộc vào mũi ta, thấy hắn sắp ban ngày làm chuyện đó, ta vội vàng lùi lại, dập đầu ba cái thật mạnh.
“Thần thiếp biết lỗi, xin bệ hạ đừng trêu đùa thần thiếp nữa.”
9.
Sự tĩnh lặng chết chóc, yên tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình.
Tên hoàng đế chết tiệt này phát điên gì vậy, một nữ nhân bình thường như ta mà hắn cũng có hứng thú sao?
Chẳng lẽ ăn sơn hào hải vị nhiều quá, thỉnh thoảng muốn ăn rau dại?
Nhưng ta còn lớn hơn hắn một tuổi, hắn vốn dĩ không có tình cảm gì với ta!
Có lẽ thật sự bị tức đến hồ đồ rồi.
Trong lòng ta nghĩ lung tung, hoàn toàn không nhận ra hoàng đế đã đứng lên.
“Ngươi không muốn thị tẩm.”
Đôi mắt ưng của hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt kiên định.
Hoàng đế chắp tay sau lưng bước đến trước mặt ta, trên tay áo thêu rồng năm móng bằng chỉ vàng như sống động.
“Trẫm cho ngươi hai lựa chọn, hoặc dạy dỗ tốt chín đứa con dưới gối, hoặc cùng trẫm sinh thêm một đứa.”
Hắn là hoàng đế hay gian thương?
Sao cái gì cũng muốn vậy?
“Từ nay mỗi tháng trẫm sẽ kiểm tra bài vở của các hoàng tử, nếu Đức phi ngươi có bất kỳ lơ là nào, trẫm nhất định gọi ngươi thị tẩm."
Thật là kẻ đáng ghét.
10.
Hắn đi rồi, chín đứa con, bao gồm cả tiểu Cửu còn chưa cao đến đầu gối ta, đều tròn xoe mắt nhìn ta.
Mỗi đứa trẻ trong mắt đều rất mờ mịt, đồng thời còn có sự lo lắng cho ta.
“Nương, người không sao chứ?”
Lão Đại lên tiếng trước, hắn như làm sai chuyện gì đó, nắm lấy tay ta.
“Đều tại con, nếu không phải con viết sách luận không tốt, phụ hoàng cũng sẽ không đến Diên Hi Cung.”
Nói xong, Lão Đại bắt đầu rơi nước mắt.
Đứa trẻ này bẩm sinh tính tình ôn hòa, nếu không kiếp trước cũng không để Lão Ngũ lớn mạnh, cuối cùng bị cướp mất ngôi Thái tử.
Hắn không giống Thục phi.
Đêm Lão Ngũ hãm hại hắn vào ngục, ta đến gặp hắn.
Lão Đại chỉ nắm tay ta nhẹ nhàng cảm thán: “Nương, thực ra con không quan tâm vị trí đó. Con chỉ muốn mọi người cốt nhục hòa thuận, giống như trước đây ở Diên Hi Cung.”
“Nương, người đừng trách Ngũ đệ, hắn cũng là thân bất do kỷ. Là con không chú ý Tam đệ luôn bắt nạt bọn hắn, nếu không thì...”
Hắn thở ra hơi thở cuối cùng, để lại chỉ có hối hận và thở dài.
Tranh đoạt hoàng vị, vốn không chỉ là đấu tranh cá nhân.
Ngoại thích, đảng phái, đều là những kẻ thúc đẩy họ tự tàn sát lẫn nhau.
Nếu hoàng đế không muốn những đứa trẻ này buông xuôi, thì ta dứt khoát để chín đứa chúng kết thành một sợi dây thừng, để tình huynh đệ của chúng vượt qua mọi lợi ích trên thế gian này.
Như vậy, biết đâu cũng là một cách giải quyết.
Chỉ cần cửu tử đoạt đích không còn tái diễn, những điều khác ta đều có thể chấp nhận.
“Không sao đâu, là nương nghĩ chưa chu đáo. Tuy nói nấu ăn hay trồng trọt rất quan trọng, nhưng bọn nhỏ dù sao cũng là hoàng tử, nếu thật sự không biết chữ nào, nói ra cũng khiến người ta chê cười."
Chín đứa trẻ đều rất nghe lời, đồng loạt gật đầu.
“Từ nay nương sẽ dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, nhưng riêng tư chúng ta vẫn lén làm những việc mình thích, được không?"
Bọn nhỏ nghe ta nói vậy, đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó chín cái đầu đều áp lên người ta.
“Nương, thật tốt quá, nhi tử lo không thể ở lại Diên Hi Cung nữa.”
Nhị A Ca nhẹ giọng thầm thì.
Mẫu thân ruột của hắn, An Thường Tại, hiện nay được sủng ái, lời nói bóng gió muốn đón hắn về.
Nhưng An Thường Tại vị phân quá thấp, lại không phải chủ vi một cung, tự nhiên không có tư cách dạy dỗ hoàng tử.
Thêm nữa, Lão Nhị hiện nay không còn nhạy cảm như trước, dù sao mỗi ngày vừa mở mắt đã đi cày ruộng, từ sáng đến tối, tiểu tử tự ti như vậy mệt mỏi đến mức không còn tâm trí để nghĩ ngợi lung tung.
“Con yên tâm, nương sẽ không để con trở về.”
11.
Ta một đêm không ngủ, sắp xếp ra danh sách đảng tranh kiếp trước.
Kiếp trước tổng cộng có ba phe, Lão Đại, Lão Tam và Lão Tứ một nhóm. Lão Nhị, Lão Ngũ và Lão Cửu một nhóm. Còn lại Lão Lục, Lão Thất và Lão Bát một nhóm.
Lão Đại là con của Thục phi, Lão Tam và Lão Tứ đều là con của Hiền phi, Thục phi và Hiền phi là biểu tỷ muội, nên con cái của họ quan hệ cũng tốt hơn.
Còn Lão Nhị, Lão Ngũ và Lão Cửu đều là con của các phi tần xuất thân thấp kém.
Kiếp trước ta chú trọng việc học của bọn nhỏ, không có thời gian để ý việc khác, không nhận ra ba đứa chúng luôn bị bắt nạt.
Ba đứa Lục, Thất, Bát thì là con của Kế hậu, Lão Bát sinh ra khi Kế hậu làm hoàng hậu, cũng coi là đích tử, nên cũng tham gia tranh đoạt ngôi Thái tử.
Rất rối loạn, nhưng dù sao cũng đã rõ ràng.
Ta đảo lộn ba nhóm, để các hoàng tử kiếp trước không hòa hợp ngủ cùng nhau.
Thành lập nhóm hỗ trợ, các đứa bé lớn tuổi dẫn dắt các đứa bé nhỏ cùng làm bài tập, nếu làm không tốt, thì đứa lớn bị phạt chung.
Trước khi trưởng thành tránh để chúng tiếp xúc với ngoại thích, mỗi tuần đều đưa bọn nhỏ đi làm trò chơi tập thể, tăng cường tình cảm huynh đệ.
Trong chín đứa, hễ có hiện tượng ỷ mạnh hiếp yếu, đều bị trừng phạt nặng.
Bất kể là con của ai, chỉ cần ở Diên Hi Cung của ta, tất cả đều bình đẳng.
Không có máu mủ và thân sơ gần xa, nếu phân chia như vậy. thì đừng gọi ta là nương nữa.
Chớp mắt năm năm lại trôi qua, chúng vẫn như kiếp trước đều hiểu biết lễ nghĩa, thông minh xuất chúng.
Hoàng đế mỗi tuần kiểm tra, hầu như đều rất hài lòng.
Như nước chảy, phần thưởng liên tục được gửi đến Diên Hi Cung của ta, hoàng đế thỉnh thoảng có hứng, còn ngồi xuống cùng ta dùng bữa tối.
Nhưng hắn chưa từng lưu lại qua đêm, cũng coi như tôn trọng nhau.
“Gọi nàng vào cung nuôi dạy hài tử quả là một quyết định đúng dần.”
Hoàng đế mỉm cười, tự tay gắp thức ăn cho ta.
“Bệ hạ nói đùa rồi, thực ra chủ yếu là bọn nhỏ của bệ hạ có thiên tư tốt, thần thiếp chỉ ở bên làm vài việc nhỏ mà thôi.”
“Sao có thể, thủ đoạn và năng lực của Đức phi vượt xa các nữ nhân khác trong hậu cung.”
Hắn cười tủm tỉm lắc đầu, có lẽ hôm nay vạn quốc triều bái, các hoàng tử biểu hiện xuất sắc, nên hắn vui hơn bình thường.
“Bọn họ chỉ biết làm những trò tranh đấu vô nghĩa. Thật ra những chuyện nhỏ nhặt trong hậu cung này thật không có ý nghĩa gì, nàng nói đúng không? Phải đổi cách chơi rồi.”
Trong mất hoàng đế lóe lên tia giảo hoạt, ta cảm thấy hôm nay hẳn có chút không đúng, nhưng lại không nói được là chỗ nào.
“Bệ hạ, người uống say rồi.”
Hoàng đế khoát tay, nhẹ nhàng vuốt ve má ta, ánh mắt như đang xem xét một món đồ sứ tinh xảo.
“Trầm không say, chỉ tiếc là một nữ nhân hoàn hảo như nàng. lại không có một dung mạo đẹp.”
Ta đột nhiên cảm thấy toàn thân nổi da gà, theo bản năng tránh xa.
Hắn mắt say lờ đờ, nhếch môi cười lớn.
“Trẫm từ trước đến nay chỉ thích mỹ nhân, nàng yên tâm."