Chương 5: Ngoại truyện
Mười năm qua, bọn nhỏ không dám đến thăm ta.
Bọn hắn trước tiên giấu phụ hoàng, phái ra mấy đội thuyền, số người trở về rất ít, nhưng ít nhất còn có người sống sót.
Từ miệng những người sống sót, họ biết rằng những gì ta nói đều là sự thật.
Thế giới này rất lớn, trái đất là hình tròn, mà phụ hoàng của họ đồngt hời cũng đang liên hệ với người thống trị Đại Bất Liệt Điện.
Phụ hoàng của họ vì quyền lực, không tiếc ngăn cản sự tiến bộ của cả vương triều.
Bọn nhỏ bắt đầu một kế hoạch cách mạng kéo dài mười năm, rất nguy hiểm, đồng thời cũng rất cần thận.
Nhưng họ tin rằng nương của mình không lừa họ.
Trên thế gian này tồn tại một chế độ hòa bình vĩ đại, không cần huynh đệ tương tàn cũng có thể thực hiện hoài bão.
Hậu cung tranh đấu, triều đình xoay vần, quyền lực tối thượng.
Những điều đó đối với chín người bọn họ, đều kém hấp dẫn hơn việc thực hiện một vương triều không bị áp bức, không chịu sỉ nhục.
Ta chỉ cho họ không phải là đấu trường thú.
Mà là một con đường sáng lạn, trên con đường đó, họ có thể huynh đệ tương trợ, cổ vũ lần nhau.
Có thể thấy được con dân an cư lạc nghiệp, vương triều hưng thịnh phồn vinh.
Khi họ bước trên con đường đó, một ngôi vị hoàng đế nhỏ bé chỉ là con thiêu thân trong xã hội phong kiến suy tàn, không đáng nhắc tới.
Nhưng điều khiến các con tiếc nuối nhất là, vào đêm cuối cùng của mùa xuân cải cách, ta bị một chén rượu độc hại chết trong mùa thu đó.
Hoàng đế biết mình sắp chết, hắn chết cũng phải mang ta theo.
Những mỹ nhân khác hẳn không hề để ý, chỉ để ý đến ta, một Đức Phi dung mạo tầm thường.
“Đức Phi, nghe lời.”
“Nghe lời cái con khỉ.”
-HẾT-