Tố chất tâm lý của Hàn Diễm Yến thuộc cấp bậc nữ vương, ánh mắt Lục Hạc Minh sáng quắc bức người, ánh mắt của bà lạnh lẽo vô tình, ánh mắt của cả hai mạnh mẽ giao nhau, nhìn nhau tầm ba giây, cuối cùng người bỏ cuộc trước là Lục Hạc Minh, ông bĩu môi, quăng ra lời tiếp theo, "Tốt nhất bà đừng để cho tôi phát hiện ra chuyện này là do bà nhúng tay vào!" Sau đó phất tay áo bỏ của chạy lấy người.
"Xì!" Khóe miệng Hàn Diễm Yến nhếch lên khinh miệt, khuôn mặt hoàn toàn là kinh thường, bà sửa sang lại quần áo đi xuống khỏi sân khấu, căn bản không xem lời đe dọa của Lục Hạc Minh là chuyện gì to tát. 
Lục Thiên Phóng đứng một bên xem tình hình liền chạy tới ôm chân mẹ mình. 
"Mẹ!"
Hàn Diễm Yến nghe thấy con trai gọi mẹ, mắt cũng vừa nhìn thấy con trai ở bên kia chạy qua, hàn băng ngàn năm đột nhiên hóa thành một bãi xuân thủy, đuôi mắt cũng nheo lại, khóe miệng đều là ý cưới, "Con trai, sao lại còn ở đây? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?" 
"Con là sợ mẹ bị bắt nạt đấy." Lục Thiên Phóng đi tới nắm lấy đầu vai mẹ mình, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi, "Bố có phát hiện ra không?" 
"Ah, lão già đó phát hiện thì sao?" Con người, vốn dĩ đều sợ mất đi thứ gì đó, nhưng cho đến bây giờ Hàn Diễm Yến không còn trông mong gì ở Lục Hạc Minh, cho nên bà không sợ, mà Lục Hạc Minh cũng không dám trở mặt với Hàn Diễm Yến. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play