"Cậu chủ Lục, cậu tới nơi nhỏ bé như Lâm Hải lúc nào vậy?" Lục Hải Dương là người như thế nào chứ, hắn nhanh nhẹn kéo người ra ngoài, cười cực kì lấy lòng chào hỏi Lục Thiên Phóng. Thật ra trong số tất cả những người mà hắn quen biết, thì người mà hắn ghét nhất lại là Lục Thiên Phóng.
Điều khiến Lục Hải Dương ghét nhất chính là Lục Thiên Phóng, ngoại trừ việc được cha mẹ cho cái thân xác và cả cái sản nghiệp khổng lồ ra thì không có sở trường gì khác, cả ngày đều vênh váo với cả thế giới, với ai cũng là kiểu xem thường. Một đám bạn cùng chơi, Lục Thiên Phóng vui thì chơi hăng hơn người khác, nếu không vui thì cứ thế đuổi cả đám cút; chính là không muốn vui vẻ một mình nên mới vung tiền ra bao người khác đi cùng thì có.
Chỉ là một kẻ như vậy, lúc đầu Lục Hải Dương còn tưởng là kẻ dễ dụ, hóa ra kẻ não ngắn cũng không dễ mắc lừa. Nếu không phải hắn hùa theo đám kia lừa lấy chiếc xe thì có lẽ hắn đã bám được lên người Lục Thiên Phóng.
Nói đến chuyện này…..Lục Hải Dương đúng là nợ tiền người khác nhưng mà nợ Lục Thiên Phóng không tới hai vạn, lúc trước bị lừa mất con xe mà vẫn giao xe cho hắn. Không lẽ bây giờ đổi ý muốn lấy xe lại sao?
"Rảnh rỗi không có gì chơi nên đi loanh quanh thôi." Lục Thiên Phóng cười ha ha nói, giống như hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ muốn giết người của Hoàng Tử Phong. "Nghe nói…...tên của cậu là Hoàng Tử Phong à?"
Con mắt Hoàng Tử Phong đỏ gay, "Nó là Lục Hải Dương! Tôi mới là Hoàng Tử Phong!"
"À, cậu cũng họ Lục, không chừng chúng ta mấy trăm năm trước là người một nhà đấy."
"Thế sao? Để tôi về hỏi ba tôi lại xem sao." Lục Hải Dươngvẫn cười, cười xong quay đầu nhìn từ trên xuống dưới Hoàng Tử Phong. Hoàng Tử Phong trong căn phòng nóng nảy kia mà vẫn mặc áo bông ấm, bên trong quần áo thấy căng phồng lên, chắc chắn là thuốc nổ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT