Vẻ mặt của Âu Vân Khai rất bình tĩnh, ngồi thẳng lưng trong xe, Uông Tư Điềm bất giác nghĩ đến sự tĩnh lặng trước khi mưa bão diễn ra, cô thở dài một tiếng, nhưng lại không biết nên nói thế nào, đành bất lực mà nói những câu như mong cho dì không xảy ra việc gì.
Chu Dương cũng có chút chột dạ không thể miêu tả được, vốn dĩ hắn chính là kiểu người thà rằng ta phụ cả thiên hạ chứ không để người thiên hạ phụ ta, thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy bản thân mình sai trái trước những cảm xúc của Âu Vân Khai chứ?
Trong lòng càng nghĩ thì lại càng không dám nhìn vào mắt của Âu Vân Khai, hắn cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, nhưng trên thực tế thì một chữ cũng không chú ý đến.
Vinh Mẫn Giai đá hắn một cái, Chu Dương giả bộ như chân mình không có cảm giác, cứ tiếp tục chơi điện thoại, "Đồ hèn!" Vinh Mẫn Giai hừm một tiếng.
Không nghe thấy! Không nghe thấy! Tôi là kẻ điếc không nghe thấy gì hết! Chu Dương tiếp tục ngắn phong cảnh bên ngoài.
"Cậu có thể tìm ra La Giác không?" Âu Vân Khai đột nhiên hỏi Chu Dương.
"Laptop của cô ta đã bị tắt, tôi nghĩ là vứt rồi." Chu Dương nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play