Tính ra cả đời này của Lạc Mai chỉ trải qua một lần suýt chết, năm mười sáu tuổi lúc nhàm chán bà đã cùng các bạn cấp hai đi tìm của Châu người mù nổi tiếng ở thị trấn phía đông để xem bói chơi.
Châu người mù là một người đàn ông già hơn năm mươi tuổi, nhìn rất đen đúa, ốm nhom như cây tre, mặc đồ kiểu Trung Sơn cũ rích, trong nhà thì trưng rất nhiều tượng Phật giáo và Đạo giáo, tổng thể như một mớ tạp nham, ngay gần khi Lạc Mai bước vào căn nhà đó thì bà cảm thấy rằng con người này chỉ đang giả thần giả quỷ, vậy mà người bạn học dẫn bọn họ đến đây lại có vẻ rất thân thiết với Châu người mù, để giữ mặt mũi cho người bạn này mà mấy người bọn họ cũng chỉ có thể lần lượt từng người nói bát tự của mình cho ông ta xem bói.
Lời phán của ông ta cho từng bạn học thì Lạc Mai không nhớ rõ lắm, ấn tượng sâu sắc duy nhất của bà chính là lúc Châu người mù phán một hoa khôi của trường có mệnh cô loan*, tuy rằng sự nghiệp và tiền tài đều tốt, nhưng không có duyên vợ chồng con cái, cô hoa khôi tức đến độ suýt đã tát Châu người mù. Điều kỳ là là trước đó Lạc Mai liên hệ lại với cô hoa khôi năm đó trên wechat thì quả nhiên sự nghiệp của cô ta phát triển cực tốt, thi đậu đại học thì tốt nghiệp vào làm ngân hàng, sau khi nhảy việc vài lần thì hiện tại cũng đã làm phó chủ tịch một ngân hàng nước ngoài, nhưng hôn nhân thì không tốt chút nào, tuy rằng suýt nữa đã có đối tượng kết hôn, rốt cuộc lại vì vô số các nguyên nhân mà chia tay, đã đến tuổi này thì cô hoa khôi ấy cũng không thèm quan tâm gì kết hôn hay không kết hôn nữa, xem ra đúng là số độc thân suốt kiếp.
(*) Mệnh cô loan là nam khắc vợ, nữ khắc chồng
Chuyện của cô hoa khôi khiến Lạc Mai nhớ đến lời phán của Châu người mù dành cho mình, lời phán lộn xộn giữa tiếng Hán hiện đại, Hán cổ và vần điệu còn chưa đủ trình thành một "bài thơ" hẳn hoi nên bà không còn nhớ được lời phán nữa, chỉ nhớ rằng ông ta nói tên mệnh của bà chưa hẳn là không tốt, nhưng cũng không tính là tốt, gặp chuyện đều "thiếu nửa bước", nhưng chính vì thiếu nửa bước, bà mới được sống một đời bình yên đến già, "Những thứ như phú quý, có những người nắm giữ được, vài người thì không, giống như Vương Bảo Xuyến* ở lại Hàn Dao thì sống lâu trăm năm, một khi nàng vào cung thì mạng sống không dài, nếu như cô thiếu mất nửa bước được ông bà phù hộ thì e rằng đến hai mươi tuổi còn sống không nổi, chỉ tiếc rằng nửa bước cũng chỉ là nửa bước, ông bà có thể níu cô được nhưng không níu được con cái của cô, bởi vậy nên những năm tuổi già của cô cũng ổn, sau sáu mươi tuổi thì phú quý bình an, những nếu như trước sáu mươi tuổi mà con cái cô phát tài thì..." Châu người mù lắc đầu.
(*) Mỹ nữ chờ chồng 18 năm trời đi đánh giặc, ở nhà chờ chồng phụng dưỡng mẹ già. Sau khi chồng thắng trận trở về thì 18 ngày sau chồng qua đời do một cơn bạo bệnh. 
Lúc đó Lạc Mai nghe mà tim loạn cả lên, muốn hỏi có cách nào để phá giải hay không thì cô hoa khôi lại kéo bà, "Mấy loại giả thần giả quỷ này chuyên gia nói những lời khiến người ta sợ hãi, lừa tiền người ta để giải nghiệp, chúng ta đi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play