Cuộc chiến ở phía Nam đang diễn ra hết sức ác liệt, trong khi đó ở Nghi Thành, lại có cuộc sống vẫn tràn ngập màu sắc và sự xa hoa. 

Phó Tử Lân tổ chức sinh nhật tại nhà hàng Lễ Tra. 

Tất cả những người nổi tiếng trong thành đều đến hết. 

Jolie đối với những chuyện như thế này như cầu được ước thấy. 

Cô ta đứng trước mọi người, tự tin nói chuyện, giới thiệu về chiếc dây chuyền giống hệt của nữ hoàng Anh mà cô ta mới đặt làm. 

Tiệc tối còn chưa bắt đầu. 

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi một ngụm trà Đại Hồng Bào*, kết hợp với bánh kem hạt dẻ. 

(Chú thích: Đại Hồng Bào*là loại trà ô long đắt tiền nhất trong các loại ô long)

- Miss Thẩm à, trong những dịp như thế này không nên uống trà kiểu Trung đâu, mà nên uống cà phê hoặc trà kiểu Anh. 

Jolie tiến lại gần tôi, với nụ cười duyên dáng và thanh lịch, và chào hỏi các khách mời xung quanh khác: 

- Nhưng mà cô vợ này của Lawrence thì lại là một người cổ hủ, không hiểu những điều này cũng là điều bình thường thôi. 

Khi câu này vừa thốt ra, ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn vào, và cũng dừng lại ở chân tôi. 

Hôm nay, tất cả khách mời đều mặc vest, váy dạ hội và giày cao gót, chỉ riêng tôi với đôi chân nhỏ bé thì thật nổi bật và lạc lõng. 

Những ánh mắt châm chọc, khinh khỉnh bao trùm lấy tôi. 

Jolie đắc ý cười, rồi bắt đầu rót cà phê cho mọi người: 

- Nói ra thì đã về nước lâu như vậy mà tôi vẫn chưa quen với ẩm thực ở đây, thậm chí còn nhớ những món ăn ở London.

Tôi đặt tách trà xuống, rồi từ từ mở lời: 

- Tiểu thư Jolie hiểu biết về trà chiều như thế, chắc hẳn cũng biết rằng nguyên liệu của trà kiểu Anh đều đến từ phương Đông phải không? Trong đó, trà Vũ Di từ phía Nam Trung Quốc còn được hoàng gia coi là báu vật, một cân cũng khó mà tìm được đấy. 

Nghe thấy vậy, nụ cười của cô ta khựng lại. 

Tôi nháy mắt với cô ta, rồi tiếp tục nói: 

- So với trà chiều kiểu Anh, văn hóa trà của Trung Quốc có lịch sử lâu đời, cùng bối cảnh cũng phong phú hơn. Khác với cà phê cần thêm đường để cân bằng vị đắng, trà Trung ban đầu có vị đắng, nhưng rồi sẽ ngọt ngào vô tận, giống như văn hóa của chúng ta, kiên trì bước đi trước khổ sướng sau, chỉ có những tài sản có được nhờ nỗ lực của bản thân mới có thể tiêu xài một cách thoải mái. 

Trong lúc nói, ánh mắt tôi lướt qua chiếc váy dạ hội và dây chuyền trên người cô ta. 

- Người ta hay bảo rằng những cô gái hiện đại phải tự lập tự cường, vậy thì chiếc dây chuyền có giá một vạn đại dương mà tiểu thư Jolie đang đeo hôm nay, chắc hẳn là mua từ tiền của chính công việc mà cô kiếm ra đúng không? 

Người thông minh đều biết rõ thân phận hiện tại của cô ta, cũng hiểu được sự xa hoa này đến từ đâu. 

Gương mặt cô ta biến sắc, đỏ rồi lại trắng trông thật khó coi. 

Mà lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ủng quân phục, đó là sự xuất hiện của Phó Tử Lân.  ( truyện trên app T Y T )

Trông thấy cứu tinh đến, Jolie vội vàng tiến lên nắm lấy tay anh: 

- Lawrence!

Phó Tử Lân nhìn thấy tôi liền cau mày lại: 

- Cô đến đây làm gì, cũng không thấy đây là dịp gì! Cô có biết khiêu vũ không? 

Jolie dựa vào người anh rồi giả vờ làm nũng: 

- Đúng rồi, đôi chân nhỏ bé này không thể khiêu vũ, Miss Thẩm tối nay chỉ có thể ngắm chúng ta nhảy thôi. 

Tôi từ từ đứng dậy, bước lên sân khấu, trước mặt mọi người cởi giày ra và để lộ đôi chân dị dạng của mình. 

Phó Tử Lân ở dưới sân khấu quát lên:

- Thẩm Vận Thu, cô làm gì thế? Còn muốn mất mặt thêm nữa sao? 

Tôi không nhìn anh, mà chỉnh lại micro rồi trịnh trọng nói với tất cả mọi người ở phía dưới: 

- Tôi biết hôm nay mọi người đều là những thanh niên tân thời đã học tập ở phương Tây, và chắc hẳn rất khinh thường một người như tôi, một cô gái bó chân theo kiểu phụ nữ thời xưa. 

- Nhưng tôi xin hỏi các vị, trên thế gian này có bao nhiêu cô gái bó chân là tự nguyện chứ? Tập tục bó chân này bắt nguồn từ đâu vậy? 

Cảnh tượng này khiến mọi người phía dưới đều ngạc nhiên, đồng loại nhìn về phía tôi. 

Tôi cao giọng nói: 

- Đó là để phù hợp với thẩm mỹ dị dạng của đàn ông thời xưa, và đó là xã hội của sự bệnh hoạn không bình thường! Xương bàn chân bị bẻ gãy là xiềng xích và sự áp bức của thời đại cũ áp đặt lên người chúng tôi, nhưng đó không phải là lỗi của chúng tôi. 

Tiếng của saxophone đột nhiên dừng lại, cả khán phòng lặng im. 

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục nói: 

- Nhưng bây giờ, thời thế đã thay đổi những phụ nữ có đôi chân nhỏ như chúng tôi lại trở thành tàn dư của phong kiến qua những lời chế giễu và khinh miệt trong miệng các vị. Phải chẳng nền giáo dục mới mà các vị vô cùng tự hào đang dạy các vị nghĩ mình trên cơ người khác, nghĩ mình trở nên vượt trội, đặc biệt và coi thường những kẻ yếu đang vùng vẫy đấu tranh nơi vực sâu hay sao? 

Tôi nhìn về phía những tiểu thư quý phái ở dưới sân khấu: 

- Các gia đình thời xưa bó chân con gái để tìm chồng cho con, còn những người phụ nữ tân thời hôm nay, nếu chỉ vì sự ưu ái của đàn ông mà mặc váy kiểu Tây và khiêu vũ thì đôi giày cao gót dưới chân của các vị với những miếng vải quấn chân của tôi, đâu có gì khác nhau? 

Nói đến đây, tôi lấy một chiếc kéo ra và nhắm thẳng vào miếng vải đã bị kéo xuống, rồi cắt một nhát. 

- Ngày hôm nay, tôi Thẩm Vận Thu ở đây giải thoát đôi chân của mình, không phải để chạy theo xu hướng, cũng không phải để làm hài lòng đám đàn ông, mà chỉ để trở về với chính mình một cách trọn vẹn và khỏe mạnh thôi. 

Câu nói này vang lên rất mạnh mẽ và dứt khoát. 

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngừng, một phóng viên giơ máy ảnh lên và hô to “Phó phu nhân thật tuyệt vời!”

Phó Tử Lân nhíu mày càng chặt hơn. 

Nhưng những gì tôi muốn nói vẫn còn ở phía sau. 

- Ngoài ra, hôm nay xin các vị phóng viên hãy làm chứng, tôi, muốn ly hôn với Phó thiếu soái. 

Câu nói vừa dứt, tôi bình tĩnh nhưng rất kiên quyết. 

Có người ngạc nhiên, có người nghi hoặc. 

Và ngay sau đó, tiếng vỗ tay như trống trận càng ngày càng vang dội hơn. 

- Yên lặng hết cho tôi! 

Sắc mặt của Phó Tử Lân tái mét: 

- Thẩm Vận Thu, cô có biết mình đang nói gì không? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play