Khi Phó Tử Lân trở về, tôi đang xem tin tức chiến sự từ phương Nam.
Cô tiểu thư mặc đầm kiểu Âu đi theo sau anh, vừa bước vào thì cô ta nhìn tôi với ánh mắt tò mò, và cuối cùng ánh mắt ấy dừng lại ở đôi chân nhỏ bé của tôi.
- Lawrence à, chân của vợ anh quả thật nhỏ như một chiếc bánh ú vậy!
Cô ta cười nói với vẻ vừa hào hứng vừa phấn khích và nói:
- Cô ấy còn biết đọc báo nữa à?
Phó Từ Lân âu yếm vuốt tóc cô ta rồi bảo:
- Chỉ là một kẻ quê mùa thôi, sao có thể so sánh với em được.
Cô tiểu thư tân thời này tên là Jolie, là người mà Phó Tử Lân quen biết khi đi học ở London.
Hai thanh niên “kiểu mới” đã trải qua nền giáo dục của phương Tây, có cùng chí hướng và khí thế ngất trời.
Mấy người phụ nữ trong phủ thấy vậy liền châm chọc bảo rằng: ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Chao ôi, thiếu soái đang có ý định học theo cha mình, cũng bắt đầu có thiếp thất rồi sao?
Phó Tử Lân khinh khỉ đáp lại:
- Thiếp thất cái gì, Jolie là phụ nữ tân thời, cô ấy ủng hộ chế độ một vợ một chồng, làm gì có chuyện chung chồng với ai.
Trong lòng tôi bối rối không biết phải nói sao:
- Ủng hộ chế độ một vợ một chồng, vậy mà lại đi ve vãn chồng của người khác sao?
Anh liếc nhìn tôi một cái:
- Cô thì biết cái gì, đây gọi là tự do yêu đương Jolie độc lập tự cường, không phụ thuộc vào đàn ông, chứ không phải là kiểu phụ nữ cổ hủ như cô đâu.
Tôi nói tiếp:
- Được thôi, nếu như thiếu soái có thể thuyết phục được cha mẹ hai bên đồng ý cho hai người, thì tôi sẽ lập tức ly hôn không dây dưa gì cả.
Tôi từ từ gấp tờ báo lại, rồi mỉm cười.