- Cô điên rồi sao? Nếu ly hôn, thì còn có gã đàn ông nào dám lấy cô chứ?

Sau khi khách mời về hết, anh bước đến gần tôi, mặt mày u ám. 

Tôi bình thản nhâm nhi trà: 

- Ly hôn chẳng phải cũng là điều mà anh mong muốn đó sao? Giờ đây đạt được ý nguyện, việc tôi có ai lấy hay không thì liên quan gì đến anh? Sao nào, thiếu soái còn phải lo liệu việc giới thiệu người mới cho tôi nữa à? 

Anh bị tôi làm cho cứng họng, đến cả phản bác cũng không làm được. 

Sau một lúc im lặng, anh nhíu mày rồi thở dài: 

- Như vậy cũng tốt, chỉ là thiếu đi danh phận Phó phu nhân thôi, nhưng cô vẫn có thể là con dâu của nhà họ Phó. 

Tôi liếc mắt một cái: 

- Điều đó thì không cần, ai muốn làm con dâu của nhà họ Phó thì cứ việc, tôi không dám trèo cao đâu! 

Tôi đứng dậy chuẩn bị bỏ đi, nhưng anh lại gọi tôi lại: 

- Thẩm Vận Thu, đừng nhất thời bồng bột rời xa tôi, cô một người phụ nữ có đôi nhân nhỏ thì có thể đi đâu được chứ?

- Cô bị chồng bỏ, nhà họ Thẩm cũng sẽ không chấp nhận cô đâu, dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng, tôi sẽ không đối xử tệ với cô… 

Tôi không kiên nhẫn mà cắt lời anh: 

- Ồn ào quá! 

Khi bước ra khỏi nhà hàng, nhìn về phía Nghi Thành vào ban đêm, tôi chợt nhớ lại mười năm trước, khi mới đến với thế giới này. 

Tôi từng nghĩ, với nền giáo dục hiện đại, thì tôi sẽ tỏa sáng rực rỡ trong thời đại này. 

Nhưng khi tôi nhiều lần cởi bỏ những miếng vải quấn chân, thì mẹ ruột ở nhà họ Thẩm lại liên tục quấn chặt vào, và khi nhiều lần bị roi đánh vào người, thì tôi nhận ra rằng mình thậm chí còn không thể làm chủ cơ thể của chính mình. 

Đến nỗi trong mười năm sau đó, tôi dần dần thỏa hiệp và trở nên tê liệt. 

Hôm nay, là bước đi mà tôi đã tích lũy dũng cảm suốt mười năm. 

Tôi biết cả nhà họ Phó và nhà họ Thẩm đều sẽ không cho phép tôi ly hôn. 

Dù Phó Tử Lân có hành xử thế nào đi chăng nữa, thì họ chỉ bảo với tôi rằng đó là điều mà phụ nữ cần phải chịu đựng. 

Vì thế, khi đứng trước tất cả những nhân vật nổi tiếng và truyền thông ở Nghi Thành, việc quyết định trước đó rồi báo sau là sự lựa chọn tốt nhất. 

Như dự đoán trước, động tĩnh ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của lão phu nhân nhà họ Phó. 

Tôi hôm đó, trong phủ nhà họ Phó, bà ấy đã đập vỡ tất cả đồ đạc rồi chỉ tay vào mặt tôi mà mắng nhiếc rất lâu. 

Tôi chớp mắt, và nở một nụ cười vô hại: 

- Người không thể đánh mất thì đã đánh mất rồi, bên ngoài còn một đống phóng viên đang chờ nữa, xin người hãy bớt giận đi!  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bà ấy ray trán, tức giận đến mức đau đầu. 

- Cô muốn đi thì cứ đi, nhưng đừng mong mang theo một đồng nào của nhà họ Phó!

Tôi nhún vai, tiền của dân bà ấy thật sự nghĩ rằng tôi cần đến nó sao? 

Khi tôi bước ra khỏi nhà chính, có người đã gọi tôi lại. 

- Thiếu phu nhân. 

Tôi quay đầu lại, trong chiếc sườn xám màu tối có vẻ âm u, dưới mái tóc xoăn chững chạc là một gương mặt rất trẻ. 

Đó là bà vợ thứ bảy của Thống đốc Phó. 

Tuổi tác của cô ấy tương đương với tôi, nghe nói trước khi vào phủ thì cô ấy là một sinh viên. 

- Thiếu phu nhân, cô rất dũng cảm…hơn nhiều phụ nữ hiện nay. 

Những giọt nước mắt chợt lóe lên, và một nụ cười nhợt nhạt hiện lên gương mặt của cô ấy. 

Tôi là người không bị bó chân, nhưng lại không có dũng khí và khả năng để rời khỏi căn nhà này. Hy vọng cô ra ngoài sẽ tìm được con đường của mình, không còn bị đôi chân nhỏ này giam giữ nữa. 

Đối mặt với một cái túi được đưa tới, nặng trĩu bên trong chắn hẳn có không ít đồng bạc. 

- Chỗ này là một chút tiền tiết kiệm của tôi, nếu đời này không thể ra ngoài, thì mong nó có thể giúp cô đi càng xa càng tốt. 

Đêm mùa thu lạnh lẽo, nhưng lòng tôi lại cảm thấy ấm áp và có chút chua xót. 

Trong căn nhà u ám này, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp được một tấm lòng thiện lương đến vậy. 

Tôi giơ tay ra không nhận lấy cái túi, mà nắm lấy tay cô ấy: 

- Bế tắc chỉ ở hiện tại, nhưng cả đời này còn rất dài, cô đừng vội vàng nhận định số phận như vậy. 

- Từ triều Thanh đến nay, thế giới đã trải qua nhiều lần đổi chủ, làm sao biết được phủ Thống đốc của hôm nay này, ngày mai vẫn sẽ còn chứ? 

- Chỉ cần cô muốn bước ra khỏi cánh cửa này, thì nó sẽ không còn giam giữ được cô. 

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, có ngạc nhiên, có do dự, rồi sau đó gật đầu một cái thật mạnh. 

Hai bàn tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau. 

Quân cách mạng đang tiến lên phía Bắc, phong trào giải phóng phụ nữ đang ở thời điểm thuận lợi, tương lai, chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới bầu trời tự do. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play