Sau nhiều lần đấu tranh và thỏa hiệp, cô tiểu thư Jolie đó cuối cùng vẫn chuyển vào sống trong phủ nhà họ Phó.
Cô ta thích sự lãng mạn của những trang viên kiểu Pháp, nên đã ra lệnh chặt bỏ hết cây mai trong vườn, và trồng cây hoa hồng vào thay.
Cô ta thích cưỡi ngựa, vì thế đã chi một số tiền lớn để xây một trang trại ngựa ở ngoại ô.
Mỗi ngày cô ta đều đến Bách Lạc Môn để khiêu vũ, đi Phúc Hy Lộ để đánh bài, và đến tòa nhà Vĩnh An để đặt may những bộ váy và trang sức mới nhất.
Và tất cả những khoản chi tiêu này đều được ký trực tiếp, cửa hàng sẽ gửi hóa đơn đến tận nhà để tôi thanh toán.
Nhìn những khoản chi tiêu như nước chảy này, tôi siết chặt ví lại và từ chối thanh toán hóa đơn.
Cô tiểu thư Jolie không mua chịu được nên đã đi mách lẻo, không đến nửa ngày thì Phó Tử Lân đã đến tận cửa để hỏi tội tôi.
- Thẩm Vận Thu, tôi đã cảnh cáo cô từ lâu rồi…bảo cô đừng làm khó Jolie, cô coi lời tôi như gió thoảng bên tai sao?
Hai tay tôi xòe ra rồi vứt một chống hóa đơn cho anh.
- Tiểu thư Jolie trong một tháng đã tiêu tổng cộng sáu nghìn ba trăm đại dương, tương đương với toàn bộ chi phí của phủ nhà họ Phó trong một năm. Trong phủ không có nhiều tiền mặt như vậy, phiền thiếu soái tự mình giải quyết đi.
Jolie bĩu môi, không vừa lòng đáp:
- Nhưng hôm qua rõ ràng tôi đã thấy trong mấy cái rương lớn ở phòng cô, có đến vài vạn đại dương mà.
Tôi khẽ cười:
- Sao tiểu thư Jolie lại tơ tưởng đến cả của hồi môn của tôi thế? Làm người mà tham lam như vậy thì không tốt đâu.
Sau đó, tôi nhìn về phía Phó Tử Lân:
- Chẳng lẽ thiếu soái lại định dùng tiền của tôi, một kẻ bó chân để bao nuôi cô tình nhân bé nhỏ của anh sao?
Sắc mặt của Phó Tử Lân trở nên khó coi:
- Nực cười, nhà họ Phó còn thiếu chút tiền này sao? Cô chỉ là một kẻ phong kiến hẹp hòi thiển cận, sao có thể hiểu được sự lãng mạn và tinh tế chứ? Yên tâm đi, tôi sẽ thanh toán những khoản này.
- Còn nữa, sau này việc quản lý chi tiêu trong phủ cô cũng đừng quản lý nữa, cứ giao cho Jolie đi!
Tôi mỉm cười, ánh mắt sáng lên thật không thể cầu mong hơn.
Chỉ khi tôi thoát khỏi những sổ sách khoản nợ dai dẳng của phủ họ Phó, thì tôi mới có thể thoải mái làm những điều mình muốn. ( truyện trên app T Y T )
Của hồi môn mà nhà họ Thẩm và cha tôi cho thực chất chỉ có bốn nghìn tệ, phần còn lại đều là tiền tôi lén lút kiếm được.
Những số tiền này, sẽ được vận chuyển từng đợt ra khỏi phủ nhà họ Phó, rồi đổi thành penicillin* và quinine* và được gửi đến Quảng Châu.
(Chú thích : penicillin* là một loại kháng sinh điều trị nhiễm trùng; quinine* là loại thuốc chủ yếu được dùng để điều trị sốt rét.)
Lúc này ở phía Nam, một “ngọn lửa nhỏ” đã bắt đầu bùng cháy.