Phó Tử Lân đã quỳ trong từ đường cả ngày, bị Thống Đốc Phó dùng roi mây đánh đến phát khóc, nhưng vẫn cứng đầu không chịu khuất phục. 

- Cuộc hôn nhân giữa con và Thẩm Vận Thu vốn dĩ là do các người sắp đặt, con hoàn toàn không thích cô ta. 

Ánh mắt tôi lạnh lùng, cảm thấy có chút nực cười. 

Xuyên không đến thời đại này được mười năm, tôi và Phó Tử Lân cũng được coi như thanh mai trúc mã. 

Cuộc hôn nhân này là do chính anh trực tiếp đi cầu xin cha tôi. 

Thậm chí trước khi đi du học, anh đã lo lắng tôi sẽ lấy người khác, nên thúc giục cha mẹ hai bên tổ chức hôn lễ thật sớm. 

Hai năm không gặp, anh lại trở thành “nạn nhân” của một cuộc hôn nhân sắp đặt, còn tôi lại trở thành gánh nặng cản trở anh theo đuổi tình yêu thật sự của đời mình. 

Tôi nghĩ, nếu như mình không đến từ tương lai, nếu không phải ngay từ đầu đã không có kỳ vọng với anh, thì liệu tôi có giống như hàng ngàn hàng triệu người phụ nữ thời xưa bị bỏ rơi hay không? 

Không thể trở lại khuê phòng, cũng không thể hòa nhập được vào thế giới hiện đại xa hoa. 

Thời đại cũ không được sự đồng ý mà đã bó chân của họ lại, còn thời đại mới thì chê bai họ là tàn dư của phong kiến, là sự nhục nhã. 

Thật là vô lý. 

Lão phu nhân nhà họ Phó nhìn con trai bị đánh, tức giận đến mức run rẩy nhưng cũng đau lòng đến mức rơi lệ, bà ấy tuyên bố rằng chỉ cần bà còn sống, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn…nhà họ Phó không thể đánh mất người con dâu này. 

Sau đó, bà ấy đầy áy náy mà nắm lấy tay tôi bảo: 

- Vận Thu à, khiến con bị tủi thân rồi. 

- Nhưng đàn ông mà, thường thích những thứ mới mẻ…phụ nữ bọn ta đều đã trải qua như vậy, con hãy khoan dung một chút…nạp người ta vào cũng không ảnh hưởng gì đến con đâu. 

Ồ, có chút áy náy nhưng cũng không nhiều nhỉ. 

Tôi ngoan ngoãn rồi cười một cái dịu dàng: 

- Không tủi thân, mọi thứ đều theo ý mẹ ạ. 

So với chuyện vợ chồng thê thiếp, tôi có những việc quan trọng hơn để làm. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play