Tịch An Hành rời cung không lâu, Thánh chỉ đã truyền tới Tịch phủ, cùng lúc đó chiếu cáo thiên hạ Thái Tử Cố Chung Việt thành hôn với đích nữ Tịch gia Tịch Phong Hà.
Sau hôn lễ của Nhị tiểu thư Tịch gia và Tướng quân Sơ Dương, dân chúng trong kinh đô lại có đề tài nói chuyện. Phủ Thừa Tướng gả nữ, Thái Tử cưới thê, đúng là vui mừng gấp đôi.
Dân chúng khen phủ Thừa Tướng biết dạy nữ nhi. Một người gả cho Tướng quân Sơ Dương chiến công hiển hách, một người là mẫu nghi thiên hạ, Hoàng Hậu tương lai.
Tuy Tịch Phong Hà là thiên kim tiểu thư, nhưng nàng thường qua lại với dân chúng và tiểu thương trong kinh. Nàng học võ từ nhỏ, mặc dù chưa tới mức cao siêu, nhưng giúp người qua đường bắt tiểu tặc, giúp ông chủ cửa hàng đánh lưu manh thì dư dả. Rất nhiều tiểu thương phố Trường Minh chịu ân huệ của nàng. Hiện tại Tịch Phong Hà gả cho Thái Tử, mọi người phố Trường Minh tấp nập gửi lễ. Đối với Tịch gia mà nói mấy thứ này không trân quý, nhưng Tịch An Hành rất vui vì tình cảm dân chúng dành cho Tịch Phong Hà. Thậm chí ông cảm thấy Tịch Phong Hà có thể đảm đương chức trách Hoàng Hậu.
Nửa tháng sau, hôn lễ cử hành.
Mười dặm hồng trang, chiêng trống vang trời, xe ngựa kéo dài phố Trường Minh. Cung nữ nha hoàn cung kính đi theo hai bên xe ngựa, bên đường là bộ binh giữ gìn trật tự. Người vây xem đứng đầy tấp nập hai bên cửa hàng, cúi đầu chứng kiến hôn lễ ngàn năm có một.
Tịch Phong Hà ngồi trên xe ngựa, Chu Khinh ngồi cạnh nàng. Tịch Phong Hà cúi đầu, thông qua khăn voan đỏ thẫm có thể thấy giá y trên người. Gấm vóc sang quý, hoa văn phượng vàng chỉ bạc tượng trưng cho thân phận Hoàng gia.
Tịch Phong Hà mê mang, một tháng trước nàng còn ảo tưởng mình mặc giá y đỏ thẫm sẽ như thế nào. Nhất định nàng sẽ là tân nương đẹp nhất, cùng nam tử mình thương bái đường, quan khách vui vẻ chúc phúc. Từ nay về sau, nàng và hắn sớm tối có nhau, cùng sinh cùng tử.
Giá y chúc phúc đều có, chẳng qua tân lang đã thay đổi.
Nước mắt lăn xuống gò má, nhỏ lên mu bàn tay.
Chu Khinh nhìn thấy, vội lau nước mắt trên tay nàng, lo lắng gọi: “Tiểu thư…”
Tịch Phong Hà nắm tay Chu Khinh, bình tĩnh đáp: “Ta không sao. Chuyện đã đến bước đường này, nên an phận thôi.”
Đội đón dâu chậm rãi rời khỏi phố Trường Minh vào cung. Dân chúng tụ tập đầy hai bên đường, cung nhân Hoàng Thượng phái tới bắt đầu phân phát lá vàng và kẹo cưới, xung quanh sôi nổi náo nhiệt.
Lầu hai Ẩm Hòa Lâu, Sơ Dương ngồi ở vị trí Tịch Phong Hà hay ngồi. Tùy tùng Lâm Xuyên đứng phía sau hắn ta, hai người đều tỏa ra khí thế nghiêm túc, không hề dung hợp với bầu không khí trên đường.
“Lâm Xuyên, ngươi nói xem…” Xe ngựa biến mất trong tầm mắt, Sơ Dương nhấp hớp trà, “Ngày ấy ta và Túc Vũ thành thân, có phải nàng cũng nhìn chúng ta như bây giờ không?” Đau đớn, bi thương, lại không thể làm gì được.
Lâm Xuyên giống Sơ Dương, đều là người kiệm lời. Hắn ta cúi đầu không đáp, thấy Sơ Dương ngây ngốc nhìn bánh hoa lê, hắn ta mới lên tiếng, “Tướng quân, chúng ta về thôi. Nếu không phu nhân sẽ lo lắng.”
“Đi.”
Xuyên qua cửa sổ, Sơ Dương nhìn Hoàng cung phía xa xa. Vẫn là bức tường uy nghiêm vững chắc mãi mãi không thể vượt qua, ngăn cách hắn ta và Tịch Phong Hà.
. . .
Ngoài kia ăn uống linh đình, trong điện ánh nến lay động, Tịch Phong Hà mặc hỉ bào đỏ thẫm ngay ngắn ngồi trên giường. Trang dung diễm lệ, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt sáng như sao, tất cả giấu dưới lớp khăn voan, giống biết bao tân nương khác ngượng ngùng chờ trượng phu tới. Mà Tịch Phong Hà lại chỉ thấp thỏm không yên, thậm chí còn hơi xấu hổ.
Mấy ngày trước mẫu thân và các ma ma đã dạy nàng chuyện nam nữ. Tịch Phong Hà nhớ lại mà xoắn quẩy, lại hối hận vì đồng ý cửa hôn nhân này. Sao nàng dám cùng một nam tử xa lạ… Tịch Phong Hà bất an vặn ngón tay, nghĩ thầm nếu Thái Tử dám làm gì nàng, dựa vào chút công phu xoàng, nàng nhất định cho hắn biết tay.
“Tiểu thư, yến hội kết thúc rồi. Thái Tử điện hạ đang tới đây ạ.” Chu Khinh nhỏ giọng.
“Chu Khinh, có cách nào để ngài ấy không tới đây không?” Tịch Phong Hà dưới lớp khăn voan đăm chiêu.
“Tiểu thư, người đừng nói giỡn. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của người và Thái Tử, nào có ai đêm động phòng không cho tân lang vào cửa.”
Tịch Phong Hà không nói giỡn, sao có thể động phòng với một nam tử xa lạ. Huống chi nàng đã sớm biết nàng chỉ là một phần lợi thế Hoàng Thượng trao cho Thái Tử. Có nàng, Tịch gia sẽ ủng hộ Thái Tử, hơn nữa quan hệ của Tịch gia và Sơ Dương đủ để tương lai Thái Tử đăng cơ mà không phải phiền não.
Có lẽ Thái Tử cũng không thích nàng. Nhưng thân bất do kỷ, tất cả đều vì quyền lực.
Nàng và Thái Tử là quan hệ hợp tác. Gia tộc nàng giúp Thái Tử ngồi vững vị trí Đông Cung, có lẽ hắn không thương nàng, nhưng tuyệt đối không bạc đãi nàng.
Vậy nên nếu nàng không muốn cùng Thái Tử… có lẽ hắn sẽ đồng ý…
Đang nghĩ ngợi, chợt có người đẩy cửa đi vào.
Chu Khinh ngạc nhiên, bước lên trước hành lễ: “Nô tỳ Chu Khinh bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Tịch Phong Hà không nhìn thấy mặt người nọ, hình như hắn phất tay, Chu Khinh ra ngoài.
Tiếng bước chân lại gần, Tịch Phong Hà cúi đầu, thấy một đôi giày uyên ương màu đỏ đậm. Trong lúc nhất thời, nàng nắm chặt bàn tay mình.
Cố Chung Việt cầm gậy hỉ, nhẹ nhàng vén khăn voan của Tịch Phong Hà lên. Vén được một nửa, Cố Chung Việt phát hiện nàng đang run. Hắn mỉm cười buông gậy hỉ xuống.
“Tịch tiểu thư, nếu sợ hãi vậy sao còn đồng ý cửa hôn sự này?”
Tịch Phong Hà đang khẩn trương lập tức bình tĩnh lại, giọng nói này quen quen?
“Tịch tiểu thư còn nhớ ta không?’ Cố Chung Việt cố ý trầm giọng, mang theo chút nghiền ngẫm, trái tim Tịch Phong Hà đập thình thịch.
Nam tử kỳ quái ở quán trà ngày đó chính là Thái Tử!
Tịch Phong Hà kéo khăn voan xuống, đứng lên nhìn thẳng đôi mắt hoa đào đang cười kia. Đôi mắt hắn trong suốt, làm Tịch Phong Hà nhớ tới ngày còn bé rúc vào ngực mẫu thân ngắm bầu trời đầy sao.
Nàng ngây ngốc, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, chất vấn: “Người là Thái Tử! Vậy người đã sớm biết hôn sự của chúng ta rồi đúng không? Ngày đó ở quán trà, người cố ý tiếp cận thần!”
Cố Chung Việt cười không đáp, không biết lôi bộ cờ vây từ đâu ra, “Có biết chơi cờ không? Làm một ván?”
“Cái… cái gì?”
“Hoặc…” Cố Chung Việt lại gần Tịch Phong Hà, dán sát bên tai nàng nói: “Nàng muốn động phòng với ta?”
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Tịch Phong Hà, nàng hơi ngứa, không tiền đồ đỏ mặt. Tịch Phong Hà nghĩ thầm may mắn nàng thoa phấn, hắn không nhận ra.
“Không. Chúng ta… chơi cờ vây đi.”
Cứ như vậy, Tịch Phong Hà ngây ngốc chơi cờ vây với Cố Chung Việt suốt một buổi tối. Nàng không giỏi chơi cờ vây, mặc dù từng được phụ thân và Sơ Dương chỉ dạy, nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Cố Chung Việt thì khác, hắn được sư phó tốt nhất cầm tay chỉ dẫn. Ngày thường rảnh rỗi hắn cũng sẽ mặc thường phục ra ngoài tỷ thí với đại sư, ngàn tinh túy tụ vào một người, hiện tại ở kinh thành này hắn cũng coi như số một số hai.
Thua liên tiếp mấy trận, Tịch Phong Hà phiền não: “Thôi thôi, thần học không tinh.” Ngài cũng không biết nhường thần.
Cố Chung Việt kiêu ngạo mỉm cười, giống hệt như đứa nhóc vừa thắng trận.
“Kỳ nghệ của ta do sư phó tốt nhất trong cung bồi dưỡng. Nàng có thể đi nhiều bước như vậy cũng rất lợi hại.”
Tịch Phong Hà thầm khinh thường, biết nàng không bằng còn bắt nàng chơi với hắn nhiều như vậy. Cố ý xấu mặt nàng rồi lại yêu cầu nàng chơi tiếp.
Hai người im lặng không nói.
Tịch Phong Hà thấp thỏm, nàng quay đầu nhìn Cố Chung Việt.
“Tiếp ván nữa.”
“Được.”
Chu Khinh đứng bên ngoài chưa đi, vừa rồi nàng ta nhìn thấy Thái Tử điện hạ, không ngờ nam tử bình phẩm câu chuyện ngày đó ở quán trà chính là hắn, trong lòng có hơi khó hiểu.
Canh gác bên ngoài một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh, Chu Khinh tính toán rời đi. Nào ngờ đụng mặt thiếu niên đứng xếp hàng mua bánh hoa lê, ngẫm lại mới biết hắn ta mua cho ai.
Lan Sùng nhìn thấy nàng, kinh ngạc không nói thành lời, nửa ngày sau mới lắp bắp: “Ngươi… ngươi là… thị nữ của “nợ đào hoa”? Sao ngươi lại ở đây? Ai phái ngươi tới? Có phải chủ tử của ngươi không? Ta… ta nói cho ngươi biết, Thái Tử điện hạ đã cưới Tịch tiểu thư. Nói cho chủ tử của ngươi… bảo nàng ta cắt đứt tâm tư đi!”
Chu Khinh khinh thường nhìn hắn ta, quay lưng trở về chỗ ở của cung nữ. Nàng mới đến, vẫn nên tạo mối quan hệ với các tỷ tỷ trong cung thì hơn.
Lan Sùng thấy nàng không để ý tới mình, giữ ống tay áo nàng lại: “Ê! Ngươi có phải… A!”
Chu Khinh đá vào chỗ hiểm của Lan Sùng, Lan Sùng đau tới mức không dậy nổi. Nàng ta khinh thường lườm hắn ta, “Nhớ kỹ, ta là nha hoàn của Tịch tiểu thư. Tiểu như nhà ta quốc sắc thiên hương, không một ai xứng đáng với người!”
Dứt lời, Chu Khinh rời đi, để lại Lan Sùng một mình gặm nhấm nỗi đau.
Ánh nến trong phòng đã tắt, Lan Sùng hồi hồn một lúc, run rẩy đứng dậy. Không lâu sau một bóng dáng đỏ thẫm đẩy cửa ra ngoài, đúng là Cố Chung Việt.
Hắn đóng cửa, chần chờ một lúc, mỉm cười lắc đầu, đi vào thư phòng.