Hoa lê phủ Thừa Tướng đang độ chín muồi, nhất là trong viện Tịch Phong Hà. Hơn mười gốc lê bung nở từng khóm trắng, xa xa tựa như tuyết, rất có cảm giác “Chiếm đoạt thiên hạ, áp bách muôn hoa nhân gian”.

Tịch Phong Hà dậy từ sớm, gọi nha hoàn Chu Khinh vào trang điểm cho nàng.

“Tiểu thư, hôm nay là ngày Tướng quân Sơ Dương chiến thắng trở về, không uổng công người dậy sớm.”

Chu Khinh chải tóc cho Tịch Phong Hà, nhìn thấy khóe mắt đuôi lông mày tiểu thư đều nhiễm ý cười, nàng ta cười trêu.

Tịch Phong Hà tức giận: “Nói bậy gì đó! Hôm nay Hoàng Thượng mệnh phụ thân tiến cung lúc sáng sớm, chẳng qua ta muốn dậy thỉnh an phụ thân mà thôi. Miễn cho phụ thân lại chê ta.”

“Dạ, dạ. Là thỉnh an Thừa Tướng, nô tỳ lỡ miệng.”

Ngày thường tiểu thư nhà nàng ta luôn lòng dạ ngay thẳng, chỉ khi nhắc tới Tướng quân Sơ Dương người mới trái với lương tâm. Chu Khinh không vạch trần, búi xong tóc cho tiểu thư, cắm một cây trâm ngọc hoa lên.

Từ nhỏ Chu Khinh đã hầu hạ Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà là nữ nhi của Tịch phu nhân, đích nữ duy nhất phủ Thừa Tướng. Hai ca ca đều lớn hơn nàng rất nhiều, nữ nhi do thiếp thất sinh lại không thích ở chung với Tịch Phong Hà, vậy nên từ nhỏ Tịch Phong Hà đã coi Chu Khinh như tỷ muội ruột thịt.

Mặc dù dậy sớm, Tịch Phong Hà vẫn không kịp thỉnh an phụ thân. Từ sáng phụ thân đã vào cung diện kiến Long nhan.

Nghe nói Tướng quân Sơ Dương từ Bắc Cương trở về cũng không kịp vào phủ, vội vàng tiến cung.

Sơ Dương là nhi tử của bằng hữu Tịch phụ. Nhà hắn xuất thân võ gia, phụ thân là Đại tướng quân uy chấn tứ phương, mẫu thân cũng là nữ tướng “cân quắc bất nhượng tu mi” [1].

[1] “Cân quắc tu mi” hay “cân quắc bất nhượng tu mi” là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.

Trong một lần chiến đấu với Nam Man, phu thê hai người trúng gian kế của địch, bị quân đội Nam Man vây trong núi. Bốn bề đều là giặc, cuối cùng ông bà chôn thây nơi chiến trường.

Hai vị tướng quân liều chết cản quân địch, mặc dù không thể thoát khỏi kết cục toàn quân diệt tuyệt, nhưng vẫn khiến quân đội Nam Man bị tổn hại trầm trọng. Cuối cùng Nam Man đại bại, quy thuận Đại Hoằng.

Đại Hoằng tôn vinh phu thê hai người là bậc anh hùng, nghênh đón thi thể họ về kinh đô. Hi Dương Đế tự mình chủ trì lễ tang, hạ chỉ để Sơ Dương kế tục tước vị của cha. Năm ấy Sơ Dương mới bảy tuổi.

Nhi tử của bằng hữu còn nhỏ, Tịch phụ mang Sơ Dương về phủ Thừa Tướng nuôi nấng. Mãi cho đến khi Sơ Dương mười bốn tuổi, lần đầu tiên lên chiến trường, lấy ít địch nhiều, dẫn ba vạn binh lính đánh lui năm vạn quân Bắc Cương, lập chiến công vang dội.

Ngày Sơ Dương khải hoàn về kinh, toàn dân chúng đón chào. Hoàng Đế cũng vui mừng, phong Sơ Dương là Tướng quân, trọng thưởng hậu hĩnh, ban ba trăm mẫu ruộng tốt. Sơ Dương quay trở về phủ Tướng quân.

Ngày Tịch phụ dẫn Sơ Dương về, Tịch Phong Hà đang trèo lên cây lê ở sân phụ thân chơi đùa. Lúc ấy nàng mới năm tuổi, đang tuổi bướng bỉnh, trèo cây bơi lội đều tinh thông.

Tịch Phong Hà giấu gấu váy sau cây lê trắng, ẩn mình trong tầng tầng lớp lớp hoa lê. Chu Khinh ở phía dưới lo lắng gọi: “Tiểu thư, người mau xuống đi. Lát nữa lão gia về lại quở trách người bây giờ.”

“Hừ. Chu Khinh, mau trốn đi, cha ta về rồi!”

Chu Khinh vội vàng trốn sau gốc cây. Tịch Phong Hà nấp kĩ, xuyên qua cành lê nhìn phụ thân.

Thiếu niên cao gầy theo sau phụ thân, thoạt nhìn nhỏ hơn Nhị ca nàng một chút, khuôn mặt hơi hốc hác, nhưng thân thể cường tráng, góc cạnh rõ ràng, đôi mày tỏa nét anh khí.

Tịch Phong Hà cúi đầu muốn nhìn rõ hơn chút, nào ngờ thiếu niên lại nhìn về phía này. Tịch Phong Hà sợ tới mức suýt rơi xuống.

Thiếu niên phát hiện ra nàng, quay đầu không nói gì, yên lặng nghe Tịch phụ nói chuyện.

“Sơ Dương, sau này con cứ yên tâm ở phủ Thừa Tướng. Ta sẽ thỉnh thầy giáo tốt nhất cho con, con…”

Cuối cùng Tịch Phong Hà vẫn bị phụ thân phát hiện. Cơm chiều hôm ấy nàng không được ăn món sữa anh đào [2] nàng thích nhất, nhưng nàng không hề buồn.

Nàng nhớ rõ buổi tiệc tối hôm đó thiếu niên tên Sơ Dương được phụ thân giới thiệu với mọi người, lẳng lặng dùng cơm.

Nàng tò mò đánh giá hắn, lúc hắn nhìn về phía này, Tịch Phong Hà ngây ngốc mỉm cười. Hắn không tỏ vẻ gì, nhanh chóng rời tầm mắt.

Khi đó, Tịch Phong Hà tuổi nhỏ thầm nghĩ vị ca ca này thật kỳ quái.

. . .

Lúc Tịch phụ rời cung hồi phủ đã là hoàng hôn. Tịch Phong Hà muốn thỉnh an phụ thân, thuận tiện hỏi chút tình huống của Sơ Dương ca ca.

Còn chưa ra khỏi, người của mẫu thân đã tới đây nói với nàng hôm nay tâm trạng Tịch phụ không tốt, không nên đi.

“Vì sao tâm trạng phụ thân không tốt? Có chuyện gì sao?”

“Phu nhân chỉ nói hôm nay tiểu thư không cần thỉnh an lão gia, sáng mai rồi tới. Còn lại nô tỳ cũng không rõ. Tiểu thư, người đừng lo, sáng mai thỉnh an là biết ngay ấy mà.”

Tịch Phong Hà thấp thỏm dùng bữa chiều, Chu Khinh lo lắng khuyên nhủ.

Không nhìn thấy Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi buồn. Chắc hẳn phụ thân vào cung cũng gặp được Sơ Dương, vì sao tâm trạng lại không tốt?

Hôm nay tại sao Sơ Dương không tới phủ, rõ ràng mỗi lần hồi kinh hắn đều tới phủ thừa tướng bái kiến phu thê Tịch gia.

Tịch Phong Hà mang theo nghi vấn đi ngủ, xem ra chỉ có ngày mai gặp phụ thân mới biết đáp án.

Ngày hôm sau, Tịch Phong Hà còn chưa đi gặp Tịch phu, Chu Khinh đã vồn vã chạy tới trước mặt nàng.

“Tiểu thư, sáng nay Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn Nhị tiểu thư với Tướng quân Sơ Dương. Người tuyên chỉ vừa rời đi, Thánh chỉ đang ở Thanh Lạc Uyển của Vệ di nương!”

“Ầm…”

Tịch Phong Hà cảm giác mình bị đánh vào đầu, nghi ngờ không biết bản thân đang nằm mộng hay chăng.

Chu Khinh thấy nàng ngơ ngác, nói tiếp: “Lão gia và phu nhân đã tới Thanh Lạc Uyển. Nghe nha hoàn ở đó nói đích thân Tướng quân Sơ Dương thỉnh cầu Hoàng Thượng hứa hôn Nhị tiểu thư cho ngài.”

Tịch Phong Hà ngây ngẩn ngồi trên giường.

Hồi lâu sau, nàng vươn tay về phía Chu Khinh, giọng nói run rẩy.

“Đỡ… Chu Khinh, đỡ ta tới Thanh Lạc Uyển.”

Lê Tụng Uyển của Tịch Phong Hà và Thanh Lạc Uyển chỉ cách nhau hai biệt viện, Tịch Phong Hà lại đi mãi không xong.

Lúc nàng tới, trong viện đang nói cười náo nhiệt. Vệ di nương cùng chúng nha hoàn mỉm cười hạnh phúc, Tịch phu nhân kéo tay Tịch Túc Vũ dặn dò gì đó, Vệ di nương ở bên cạnh chêm đôi ba câu. Tịch Túc Vũ ngại ngùng mỉm cười, đôi mắt hạnh cong như vầng trăng non, hai má hồng đỏ ửng.

Tịch phụ gần đó đang vui vẻ cầm Thánh chỉ.

Tịch Phong Hà nhìn từ xa, ngây ngẩn bừng tỉnh.

Tịch Túc Vũ lớn hơn Tịch Phong Hà hai tuổi. Nàng ấy là nữ nhi duy nhất của Vệ di nương, từ nhỏ đã theo di nương học tập.

Vệ di nương là nữ tử Giang Nam, diện mạo thanh tú, dịu dàng nhã nhặn. Tịch Túc Vũ kế thừa nét đẹp và tính cách của mẫu thân. Trong ngoài phủ đều khen nàng ấy mỹ lệ tao nhã, Tịch phụ cũng rất sủng ái nàng ấy.

Ngày Sơ Dương dọn vào Tịch gia, mấy vị tiểu thư đồng niên đều tò mò nhìn hắn. Nhưng các nàng e lệ, chỉ dám lén lút đánh giá.

Tịch Phong Hà lại thường xuyên trò chuyện với Sơ Dương, mỗi lần Sơ Dương học võ sẽ lén đứng sau hoa viên học trộm.

Sơ Dương lạnh nhạt kiệm lời, ít khi chủ động bắt chuyện với người khác. Tịch Phong Hà lại hoạt bát, thỉnh thoảng Sơ Dương sẽ đáp nàng đôi ba câu, cũng chịu đựng được nàng trong thời gian dài, vậy nên quan hệ của đôi bên rất tốt.

Tịch Phong Hà lặng yên nhìn cảnh tượng trước mắt, tựa như tảng đá đè nặng trái tim nàng, khiến nàng thở không ra hơi.

“Phong Hà, sao con lại tới đây?” Mẫu thân nhìn thấy nàng, kéo nàng lại gần.

“Có lẽ Tam tiểu thư nghe thấy việc vui của Vũ Nhi và Sơ Dương nên tới chúc mừng đấy ạ.” Vệ di nương cười đáp. Tịch Phong Hà lại cười không nổi, nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.

“Di nương, trong mấy đứa bọn con Phong Hà giữ quan hệ tốt nhất với Sơ Dương ca ca. Hai người thân nhau như huynh muội ruột thịt.” Tịch Túc Vũ nhìn Tịch Phong Hà, nở nụ cười chân thành, “Phong Hà, hiện tại Hoàng Thượng tứ hôn, muội đừng ghen nha.”

“Sao Nhị tỷ biết muội và Sơ Dương chỉ thân nhau như huynh muội? Muội luôn nhận định Sơ Dương là vị hôn phu tương lai của muội. Nhị tỷ vốn thấu hiểu lòng người, chẳng lẽ không biết tình ý của muội dành cho Sơ Dương?”

Tịch Phong Hà nhìn thẳng Tịch Túc Vũ, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy.

Mọi người lập tức im bặt, nụ cười trên môi Vệ di nương và Tịch Túc Vũ cương cứng.

“Hà Nhi, không được náo loạn! Hôn sự của Vũ Nhi và Sơ Dương do đích thân Hoàng Thượng ban chỉ. Gì mà vị hôn phu tương lai, thật không biết xấu hổ! Vũ Nhi, con và di nương về viện trước đi. Chu Khinh, dìu Tam tiểu thư về Lê Tụng Uyển.”

Vệ di nương khom lưng vái chào Tịch phụ, cùng Tịch Túc Vũ về phòng. Tịch phu nhân kéo tay ông, “Lão gia, người đừng nóng. Hà Nhi, mau về đi!”

Chu Khinh kéo ống tay áo Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà đang lúc nổi nóng, tức giận buông tay nàng ta chuẩn bị phát tác. Đột nhiên gã sai vặt bên ngoài chạy vào, “Lão gia, phu nhân, Tướng quân Sơ Dương tới bái phỏng. Hiện ngài ấy đang ở tiền thính ạ.”

__________________

[1] Anh đào sữa:

Video hướng dẫn làm anh đào sữa hiện chưa có trên Youtube: https://www


Video hướng dẫn làm anh đào sữa hiện chưa có trên Youtube: https://www.bilibili.com/video/BV1qK4y147bw/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play