Ngày hôm sau, Tịch An Hành mang theo vô vàn tâm sự tiến cung. Thân thể Hoàng Thượng càng lúc càng kém, thỉnh thoảng nói chuyện với Tịch An Hành lại ho khù khụ hai tiếng. Chẳng qua lúc lên triều ông sẽ giấu nhẹm, văn võ bá quan tưởng ông vẫn hùng tâm tráng chí, Tịch An Hành lại cảm nhận được ông mỏi mệt cỡ nào.

Nghe Tịch Phong Hà đồng ý gả cho Thái Tử, hiếm khi Hoàng Thượng mỉm cười.

“An Hành, khụ khụ, từ nhỏ Việt Nhi sống trong thâm cung, thằng bé không biết dịu dàng là gì. Nhưng hai đứa còn nhỏ, Phong Hà lại hoạt bát, trẫm tin chắc hai đứa sống chung rất tốt.”

Tịch An Hành thầm nghĩ, hôn nhân là chuyện đại sự, nào ai biết trước hòa thuận hay không.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Thịnh, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.

Cố Thịnh và Tịch An Hành đều mới bốn mươi, Cố Thịnh lại già nua chẳng khác ông lão hơn năm mươi tuổi.

Ông cũng từng một thời tuổi trẻ hăng hái, nhưng sau khi Ngữ Tịch ra đi, trong một đêm ông già hơn mười tuổi. Ông mất hứng thú với tất cả mọi thứ, ngoại trừ đối mặt với hai đứa con, Tịch An Hành hiếm khi thấy ông mỉm cười.

Văn võ bá quan khuyên hết lời, Tịch An Hành đi thăm Cố Thịnh. Ông đã quỳ trước bài vị của Hoàng Hậu suốt hai ngày, không chịu lên triều, không chịu ăn cơm. Năm ấy, tiểu Công Chúa mới ba tuổi, vú nuôi bế tiểu Hoàng Tử đang khóc oe oe.

Công Chúa ôm phụ hoàng rơi lệ, Cố Thịnh lại như cái xác không hồn, khuôn mặt tiều tụy, tóc tai tán loạn. Ông quỳ gối trước bài vị Hoàng Hậu, không hề để ý Công Chúa và Hoàng Tử đang khóc.

Tịch An Hành đau lòng, bất đắc dĩ lại gần, bảo vú nuôi dẫn Công Chúa và Hoàng Tử lui xuống.

“Hoàng Thượng, Tịch Nhi đi rồi, thỉnh người nén bi thương.”

Cố Thịnh ngước mắt không đáp.

Tịch An Hành nóng nảy, giật cổ áo ông, bắt ông nhìn thẳng vào mắt mình, “Năm đó người nói như thế nào? Người nói người phải làm Minh Quân, người muốn thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp! Người nhìn người hiện tại đi, vì một nữ tử mà như thế này đây!”

Cố Thịnh run rẩy, giống như nhớ tới ngày ấy hai người đứng trên quan trường, ông dõng dạc tuyên bố hùng hồn. Đôi mắt ông lóe lên tia sáng, nhưng nhanh chóng bị bi thương che giấu.

“…Nàng đi rồi, ta cần thiên hạ này làm gì?”

Tịch An Hành không kiềm chế được nữa, đấm thẳng mặt Cố Thịnh.

“Nếu Hoàng Hậu nương nương nhìn thấy người như thế này, nhất định sẽ hối hận gả cho người. Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, một lòng thương dân như con. Tiểu cung nữ trong cung ngã bệnh, người còn tự mình hỏi thăm. Hiện tại Lạc Xuyên hạn hán, hoa màu chết khô, dân chúng trôi dạt khắp nơi, sơn tặc hoành hành. Nếu Hoàng Hậu biết tình trạng của Lạc Xuyên, e là dưới suối vàng cũng không thể ngủ yên.”

Cố Thịnh không đáp, ánh nến từ đường chập chờn chiếu vào bài vị Hoàng Hậu. Cố Thịnh nhìn dòng chữ “Bài vị hiền thê”, đôi mắt phiếm lệ.

Ông nhớ lại lần đầu gặp Ngữ Tịch ở Bắc Cương. Bắc Cương xa xôi, khí hậu ác liệt, dân Bắc Cương rộng rãi hào phóng, không quan trọng lễ nghĩa như Trung Nguyên, càng không để Hoàng Tử như ông vào mắt.

Ngữ Tịch là cô nương đẹp nhất Bắc Cương, khác với các cô nương Bắc Cương hào sảng khác, bà vốn là dân Trung Nguyên, từ nhỏ theo chân phụ mẫu chuyển tới Bắc Cương. Phụ thân bà là một thư sinh, từng tham gia khoa cử bổ nhiệm chức quan. Đáng tiếc ông liêm minh công chính, không dung thứ cho đồng nghiệp làm bậy, bị hãm hại đày tới Bắc Cương.

Từ nhỏ Ngữ Tịch đã theo phụ thân học tập, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lành am hiểu lòng người. Bà tựa như cơn gió ấm áp, mềm mại tan chảy trái tim Cố Thịnh.

Cố Thịnh và Ngữ Tịch tự định chung thân. Ngày hôm đó chân trời đỏ lửa, hai má Ngữ Tịch cũng phiếm đỏ.

Cố Thịnh nói: “Tương lai ta chỉ là một Vương gia nhàn tản, nàng theo ta sẽ…”

Ngữ Tịch che miệng ông, mỉm cười đáp: “Thần thật lòng hy vọng chàng làm Vương gia nhàn tản, như vậy chàng mới có thể thường xuyên ở bên thần.”

Nắng chiều say lòng, hai người thề nguyện trao lời hẹn ước.

Chuyện sau này y như trong sách viết, Cố Thịnh lên làm Hoàng Đế, Ngữ Tịch làm Hoàng Hậu.

Tiểu cô nương đơn thuần thiện lương chốn thảo nguyên bị cuốn vào tranh đấu Hậu cung. Cố Thịnh miễn cưỡng tiếp nhận vô số cung tần mỹ nữ, bọn họ ghen tỵ tình yêu Cố Thịnh dành cho Ngữ Tịch, bày mưu tính kế đủ thứ.

Bọn họ kết thành liên minh nhằm vào Ngữ Tịch, ngấm ngầm ngáng chân bà. Ngữ Tịch lớn lên ở Bắc Cương, tâm tư đơn thuần, nào có thể đọ lại lục đục chốn thâm cung. Bà lại quá hiền lành, không muốn liên lụy tới cung nhân vô tội, vậy nên nén nuốt oan khuất vào trong.

Cố Thịnh biết cuộc sống của Ngữ Tịch không tốt, nhưng ông vừa mới đăng cơ, căn cơ không ổn định. Ông không thể đụng vào đám nữ nhi trọng thần, cùng lắm răn dạy bọn họ vài câu, sau đó đối tốt Ngữ Tịch gấp bội. Nhưng ông lại quên càng làm vậy nữ tử càng đố kỵ.

Ngữ Tịch chết trong lòng ông.

Lúc ấy thân thể bà như đèn cạn dầu, nói: “Chăm sóc con… thật tốt. Phải làm… Minh Quân… không thể vì thần mà… bỏ mặc đất nước…”

Trong mắt bà không có trách cứ, không có lưu luyến, cứ như vậy bình thản ra đi.

Cung nữ vẫn luôn chăm sóc Ngữ Tịch khóc không thành tiếng, “Nương nương… nương nương… chịu khổ nhiều quá.”

Cố Thịnh nợ bà.

Buổi chiều Tịch An Hành rời khỏi từ đường, hôm sau Hoàng Thượng lâm triều. Từ đó trở đi ông giống hệt như trước kia, thậm chí còn cần cù gấp bội, chẳng qua không hề bước vào Hậu cung.

Văn võ bá quan khuyên đủ điều cũng vô dụng.

Mười sáu năm, Cố Thịnh nhìn như bình thường, nhưng Tịch An Hành biết trái tim ông đã chết từ lâu. Hiện tại điều duy nhất vướng bận ông là Công Chúa và Thái Tử chưa thành gia lập thất.

Hiện tại Thái Tử thành thân, lại có Tịch gia che chở, e là Cố Thịnh…

Giống hệt như buổi chiều mười sáu năm trước, Tịch An Hành xoay người rời đi. Cố Thịnh lẳng lặng đứng đó, Tịch An Hành đau xót, cảm giác bằng hữu buông xuôi bất cứ lúc nào.

Ông lắc đầu, cố gắng bỏ thứ suy nghĩ này ra khỏi não.

Còn chưa ra khỏi cung, Tịch An Hành đã thấy Thái Tử. Thái Tử đi gặp phụ thân, có lẽ sẽ đề cập tới cửa hôn nhân này. Hắn lạnh lùng nhìn ông vấn an, hai người lướt qua nhau.

Tịch An Hành biết, với tính tình của Thái Tử, chắc chắn người sẽ không từ chối nhưng cũng không vui vẻ. Có lẽ người chỉ coi Tịch Phong Hà là một món đồ được ban tặng. Ông thở dài, mệt mỏi vì không xoay chuyển được số mệnh. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình già rồi, con đường phía trước để tụi nhỏ tự đi mà thôi.

Tịch Phong Hà ở trong phủ cũng dày vò không kém. Thánh chỉ còn chưa hạ, Tịch phủ đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới, mẫu thân nói cho nàng tú nương trong cung đang gấp gáp may giá y. Hơn mười tú nương đẩy nhanh tiến độ, nhất định sẽ sớm ngày hoàn thành. Mấy ma ma giáo dưỡng thật đáng ghét, mắng mỏ Tịch Phong Hà không đáng một đồng, nếu không phải nể mặt phụ mẫu, Tịch Phong Hà thật sự muốn ném bọn họ ra ngoài.

Thừa dịp mấy ma ma chưa tới, Tịch Phong Hà kéo Chu Khinh trộm ra ngoài, muốn nếm thử bánh hoa lê [1] Ẩm Hòa Lâu mới ra. Không ngờ lúc tới Ẩm Hòa Lâu lại gặp người hầu của nam tử kỳ quái hôm đó. Hắn ta đứng trước Tịch Phong Hà, cũng mua bánh hoa lê, chẳng qua đóng gói mang đi.

Tịch Phong Hà vẫn còn giữ khăn tay của người đó, gọi hắn ta, nhìn điểm tâm trong tay hắn ta, “Này! Chủ nhân của ngươi đâu?”

Thiếu niên kia ngây ngốc nhìn nàng, theo bản năng ôm chặt điểm tâm trong tay, nhìn thế nào cũng giống như vừa bị Tịch Phong Hà bắt nạt. Tịch Phong Hà thấy hắn ta không đáp, lại hỏi: “Ta đang nói ngươi đấy. Hôm đó người đi cùng với ngươi để quên khăn tay ở chỗ ta, ngươi có muốn mang về cho hắn không?”

Thiếu niên vẫn ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay đầu chạy như điên.

Tịch Phong Hà và Chu Khinh nhìn bóng dáng hắn ta, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đúng là kỳ quái giống hệt chủ nhân.

Tịch Phong Hà bị điểm tâm hấp dẫn, nàng gọi ông chủ: “Ông chủ! Cho hai đĩa bánh hoa lê bưng lên lầu hai, chỗ cũ!”

Hôm nay Lan Sùng tới Ẩm Hòa Lâu mua bánh hoa lê cho Cố Chung Việt. Điện hạ không xuất cung được, đành sai hắn ta đi mua. Hắn ta vừa mới trả tiền, đột nhiên bị một nữ tử xinh đẹp gọi lại, hắn ta cảm thấy nữ tử này khá quen mắt, nhưng không nhớ từng gặp ở đâu. Nữ tử đó nói gì mà chủ tử, khăn tay, hắn ta đoán nàng là “nợ đào hoa” mà Thái Tử hay nhắc tới. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn ta chạy mất dép.

Hồi cung, hắn ta kể lại chuyện này cho Thái Tử. Hôm nay sau khi rời khỏi cung Hoàng Thượng, tâm trạng Thái Tử điện hạ không tốt, không thèm phản ứng hắn ta. Nhưng lúc ăn điểm tâm, người lại ngây ngẩn đăm chiêu.

“Ăn ngon thật, chẳng trách cô nương kia cũng mua.” Lan Sùng cắn một miếng bánh hoa lê, cười nói.

Không ngờ Thái Tử điện hạ lại lạnh mặt trừng hắn, “Im mồm.”

“Hức…” Lan Sùng uất ức bịt miệng.

Nợ đào hoa của mình còn không cho người ta nhắc tới, Thái Tử điện hạ thật đáng ghét. Cũng không biết tiểu thư Tịch gia có chịu được người hay không. Lan Sùng thầm lo lắng cho chủ tử tương lai, một lúc sau lại ném ra sau đầu, chà chà, bánh hoa lê ngon quá đi mất.

_________

[1] Bánh hoa lê:

Video hướng dẫn cách làm bánh anh đào hiện chưa có trên Youtube: https://www.bilibili.com/video/av97992604/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play