Hoa lê trong viện rơi lả tả, lá xanh rợp bóng. Ngày thứ ba Sơ Dương thành thân, Tịch Phong Hà cảm giác thời gian đã qua rất lâu, ngày ngày nhàm chán ngồi trong viện ngẩn người.

Tịch Phong Hà vốn là người hoạt bát, biết chính mình và Sơ Dương không thành, nàng không còn khổ sở như trước. Dù vậy thỉnh thoảng nhớ tới ký ức xưa cũ, lòng nàng vẫn quặn đau.

Sáng sớm, Chu Khinh lại thấy Tịch Phong Hà ngồi dưới cây lê ngẩn người. Do dự một chút, nàng ta lại gần nói hôm nay là ngày Nhị tiểu thư lại mặt, hỏi nàng có tham gia yến hội hay không.

Nàng đau đớn ngẫm nghĩ nửa ngày trời, cảm thấy nên tham gia. Tuy không được tự nhiên, nhưng việc đã đến nước này, nếu nàng còn từ chối sẽ chỉ chứng tỏ bản thân không hiểu chuyện.

Tịch Phong Hà sai Chu Khinh chuẩn bị xiêm y, nàng tới viện mẫu thân thỉnh an. Còn chưa vào cửa, nàng đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, lắng nghe, là phụ mẫu.

“Từ nhỏ Hà Nhi đã hoạt bát nghịch ngợm, ở nhà còn có chúng ta chăm sóc. Một khi vào cung, lỡ con bé gây chuyện, ai che chở cho con bé đây!” Hiếm khi mẫu thân nổi cáu, giọng nói pha lẫn lo lắng và tức giận.

“Ta đâu còn cách nào khác, đây là ý Hoàng Thượng. Ta cũng không nỡ để Hà Nhi tiến cung, nhưng trong triều đủ mọi quan lại, cho dù ta từ chối Hoàng Thượng, sau này đố ai dám cưới Hà Nhi. Huống chi Thánh mệnh khó trái, vài ngày nữa Thánh chỉ sẽ tới phủ…”

Tịch Phong Hà ngây ngẩn, tiến cung? Tiến cung làm phi? Không, Hoàng Thượng bằng tuổi phụ thân, chẳng lẽ… Không đúng, bao năm nay Hoàng Thượng đâu có bước vào Hậu cung, rốt cuộc người có ý gì…

Nghĩ vậy, Tịch Phong Hà đẩy cửa đi vào. Phụ mẫu nhìn thấy nàng, vội im bặt, Tịch An Hành đi về phía nàng, “Hà Nhi…”

Tịch Phong Hà nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, ý hai người là sao? Hai người định đưa con vào cung ạ? Nhưng Hoàng Thượng… đáng tuổi cha con mà.”

Tịch An Hành vội giải thích, “Không phải Hoàng Thượng, là Thái Tử. A…”

Tịch mẫu đánh Tịch An Hành, lườm ông một cái, quay đầu mỉm cười nói: “Hà Nhi, con nghe nương nói, Hoàng Thượng định tuyển con làm Thái Tử phi. Nhưng chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.”

Tịch An Hành nhỏ giọng đáp, Hoàng Thượng đã sớm quyết định, e là không đổi được.

Bị Tịch mẫu cảnh cáo, ông bực tức ngậm miệng.

Tịch mẫu lại kéo Tịch Phong Hà giải thích nửa ngày, Tịch Phong Hà vẫn ngây ngốc. Sơ Dương vừa mới thành thân, nàng còn chưa kịp nghĩ tới chuyện tương lai, thế mà đã bị an bài?

Không hiểu vì sao trong đầu Tịch Phong Hà lại nảy sinh ý tưởng kỳ quái. Từ khi biết Sơ Dương thành thân, nàng mịt mờ mê mang, không biết còn có thể yêu ai khác hay chăng? Hiện tại bảo nàng gả cho Thái Tử chưa bao giờ gặp mặt, nàng cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Cuối cùng ba người không bàn được gì ra hồn, Tịch mẫu còn bận chuẩn bị gia yến, bảo Tịch Phong Hà về trước.

Tịch Phong Hà rối rắm quay trở về Lê Tụng Uyển. Chu Khinh chuẩn bị cho nàng một chiếc váy dài màu xanh thêu hoa, nói thường ngày Tịch Phong Hà hay mặc đồ trắng, hôm nay mặc gì đó diễm lệ hơn chút.

Tịch Phong Hà đang có tâm sự, tùy theo ý nàng ta.

Gia yến, Tịch Túc Vũ rúc vào lòng Sơ Dương nở nụ cười ngọt ngào. Mặc dù Sơ Dương không nói chuyện, nhưng lẳng lặng gắp rau cho Tịch Túc Vũ. Thỉnh thoảng hai người lại ngọt ngào thì thầm to nhỏ.

Không biết có phải do Tịch Phong Hà hay không, bàn ăn trầm lắng hơn rất nhiều, cũng may có Tịch mẫu và Vệ di nương náo động bầu không khí, âu cũng hòa hợp.

Tịch Phong Hà ngồi cạnh Vệ di nương, phu thê Sơ Dương ngồi đối diện hai người. Nha hoàn bên cạnh Vệ di nương thì thầm, tiểu thư và cô gia thật đẹp đôi. Vệ di nương quát nàng ta lắm miệng, thấp thỏm nhìn sang Tịch Phong Hà, sợ nàng trào phúng gì đó khiến bàn tiệc mất ngon.

Tịch Phong Hà lại không khổ sở như trong tưởng tượng. Nàng mặc kệ ánh mắt của Vệ di nương, bình thản ăn cơm.

Vệ di nương và Tịch Túc Vũ đều là người hiền lành, tính tình ôn hòa. Tịch Phong Hà không muốn gây sự với họ.

Nhưng những người khác thì chưa chắc.

Tịch An Hành còn có một nữ nhi tên Tịch Ngôn Vân. Nàng ta nhỏ hơn Tịch Phong Hà hai tháng, là nữ nhi của thị thiếp yếu đuối. Diện mạo thị thiếp kia khá bình thường, là bạn thuở nhỏ của Tịch An Hành. Vị hôn phu của bà ta chết ngoài ý muốn, bà ta bị người đời chỉ trỏ. Tịch An Hành thấy bà ta đáng thương nên thu làm thiếp thất.

Niệm tình nghĩa ngày bé, mặc dù Tịch An Hành không sủng ái bà ta nhưng tốt xấu vẫn cho bà ta một cuộc đời áo cơm không lo.

Tịch Ngôn Vân chào đời chưa được bao lâu thì bà ta tạ thế. Ngày ấy Tịch Phong Hà vẫn còn trong tã lót, Tịch mẫu không quán xuyến nổi, đành giao Tịch Ngôn Vân cho Vệ di nương chăm sóc. Bởi vậy quan hệ của nàng ta và Tịch Túc Vũ rất tốt.

Rõ ràng cả hai người đều được Vệ di nương dạy dỗ, nàng ta lại kém xa Tịch Túc Vũ. Dịu dàng không có, nhưng lại thừa hưởng tính tình nóng nảy giống hệt Tịch Phong Hà. Hơn nữa nàng ta vốn tâm cơ, Tịch Túc Vũ yếu đuối hay bị bắt nạt, Tịch Ngôn Vân đều giúp nàng ấy đòi lại gốc lẫn lãi.

Tịch An Hành đối xử với nàng ta giống hệt như mẫu thân nàng ta, dịu dàng có thừa, nhưng tuyệt không cưng chiều bằng Tịch Phong Hà.

Có lẽ ghen tỵ Tịch Phong Hà được sủng ái, từ nhỏ Tịch Ngôn Vân đã không thích Tịch Phong Hà. Mỗi lần gặp mặt Tịch Phong Hà, nàng ta đều ngấm ngầm khích bác. Tịch Phong Hà không phải loại người ngậm bồ hòn như Tịch Túc Vũ, nàng ăn miếng trả miếng, cứ vậy quan hệ của hai người càng không tốt.

Lần này Tịch Túc Vũ thành thân với Sơ Dương, Tịch Phong Hà nháo loạn Thanh Lạc Uyển, Tịch Ngôn Vân cũng biết tâm tư Tịch Phong Hà. Mấy lần nàng ta tới Lê Tụng Uyển cười nhạo nàng, không ngừng sát muối vào miệng vết thương, Tịch Phong Hà tức giận sai Chu Khinh đuổi nàng ta ra ngoài. Tịch An Hành biết chuyện cảnh cáo Tịch Ngôn Vân, lúc này nàng ta mới chịu yên lặng.

Hôm nay gia yến, Tịch Ngôn Vân thấy Tịch Phong Hà lẳng lặng ăn cơm, bắt đầu giở trò.

“Nhị tỷ, Nhị tỷ phu.” Tịch Ngôn Vân nâng chén về phía phu thê Sơ Dương, “Ngày ấy Hoàng Đế hạ chỉ tứ hôn, Vân Nhi không hiểu dụng ý của Hoàng Thượng. Hôm nay thấy Nhị tỷ và Nhị tỷ phu xứng đôi như này, mới biết Hoàng Thượng đã sớm nhìn ra hai người là uyên ương trời sinh, không đành lòng phá hư mối lương duyên. Vân Nhi kính Nhị tỷ và Nhị tỷ phu chén rượu.”

Dứt lời, nàng ta khiêu khích nhìn Tịch Phong Hà.

Phu thê Sơ Dương uống cạn ly. Vệ di nương nói vài câu khách sáo, khen Tịch Ngôn Vân trưởng thành rồi, tương lai nhất định tìm được vị hôn phu như ý.

Tịch Phong Hà thầm khinh thường, mặc kệ nàng ta diễn trò, nàng không quan tâm.

Nhưng Tịch Ngôn Vân không buông tha nàng, lại nói: “Tam tỷ tỷ lớn tuổi hơn con. Tam tỷ tỷ còn chưa thành gia, sao con dám kết hôn trước.” Không đợi Tịch Phong Hà mở miệng, nàng ta nói tiếp: “Tam tỷ tỷ xinh đẹp nhường này, lại còn là đích nữ nhà ta, không biết có bao nhiêu công tử ngoài kia xếp hàng dài mong được cầu thân Tam tỷ tỷ. Đáng tiếc Tam tỷ tỷ không ưng, có lẽ phải là nam tử vô địch thiên hạ mới có thể lọt vào mắt Tam tỷ tỷ.”

Mọi người im lặng, phu thê Sơ Dương có hơi mất tự nhiên. Vệ di nương lo lắng, Tịch phụ Tịch mẫu đều tỏ vẻ tức giận.

Không đợi Tịch phụ mở miệng, Tịch Phong Hà đã đứng lên, lạnh lùng nhìn thẳng mắt Tịch Ngôn Vân, “Không dối gạt muội muội, đúng là chỉ có nam tử vô địch thiên hạ mới xứng đáng gả cho tỷ. Tỷ vẫn chưa nói với muội muội đúng không, Hoàng Thượng đã quyết định hứa hôn tỷ với Thái Tử.”

Mọi người kinh ngạc, Tịch Phong Hà nhìn Tịch Ngôn Vân ngây ra như phỗng, hếch cằm, “Muội cũng biết tính tình tỷ tỷ không tốt, nhưng ít ra tỷ tỷ vẫn còn cái mặt này. Nếu muội muội muốn gả sớm thì nên thu liễm nhiều vào, tốt nhất dịu dàng ôn hòa giống Nhị tỷ tỷ, thế thì công tử thế gia danh môn mới coi trọng.”

Tịch Phong Hà không chút khách khí đâm thẳng vào tử huyệt của Tịch Ngôn Vân. Nàng ta giống hệt mẫu thân nàng ta, tư dung bình thường, chẳng khác nào các tiểu thư quan gia khác.

“Ngươi!” Tịch Ngôn Vân còn chưa kinh ngạc xong đã bị Tịch Phong Hà chọc giận.

Nàng ta vừa định phát tác thì Tịch An Hành ngắt lời, “Hà Nhi, chuyện này còn có thể thương thảo. Nếu con không muốn, phụ thân sẽ tâu với Hoàng Thượng…”

“Phụ thân, con nghĩ kỹ rồi.” Tịch Phong Hà nhìn Sơ Dương, giọng điệu càng thêm kiên định, “Ngôn Vân nói đúng, nữ nhi đã gả là phải gả cho nam tử vô địch thiên hạ.”

Tịch An Hành trầm ngâm một lúc, “Được. Nếu con đã quyết định, ngày mai ta sẽ bẩm báo Hoàng Thượng.”

Gia yến tiếp tục, Tịch Ngôn Vân im thin thít, chẳng qua ai cũng có tâm sự. Phu thê Sơ Dương không còn ngọt ngào như trước, cứ vậy buổi tiệc kết thúc trong lời tuyên bố hùng hồn của Tịch Phong Hà.

Trên đường trở về, Chu Khinh cẩn thận hỏi Tịch Phong Hà đã nghĩ kỹ hay chưa, đừng vì nóng giận nhất thời mà trêu đùa hạnh phúc bản thân.

Thật ra Tịch Phong Hà chưa nghĩ kỹ, chiều nay nàng mới biết việc này, đúng là vừa rồi ở gia yến nàng hành động theo cảm tính. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, nàng không hề hối hận.

“Đây là con đường ta chọn, đương nhiên ta không hối hận.” Tịch Phong Hà cảm giác gả cho Thái Tử cũng không tệ.

“Mặc kệ tiểu thư gả cho ai, Chu Khinh một lòng theo tiểu thư.” Chu Khinh mỉm cười, đương nhiên lựa chọn của tiểu thư là tốt nhất.

“Ừ, ta biết rồi, ngươi mãi mãi theo ta. Dù ta gả cho đồ tể ngươi cũng theo sau giúp ta bán thịt heo.”

“Tiểu thư!”

Trời đêm đầy sao.

Tịch Phong Hà nở nụ cười hạnh phúc. Nàng thích Sơ Dương, nhưng nàng sẽ không vì Sơ Dương mà từ bỏ chính bản thân. Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, cứ đi là biết.

Trong bóng đêm, phu thê Sơ Dương lại không vui mừng như vậy. Tịch Túc Vũ theo sau Sơ Dương, nàng ấy lơ đãng hỏi: “Phong Hà sắp gả cho Thái Tử, chúng ta cũng nên chuẩn bị chút đồ cưới cho muội ấy.”

Sơ Dương cúi đầu, Tịch Túc Vũ không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể đoán được một hai. Sơ Dương im lặng một lát, nói: “Theo ý phu nhân là được.”

Tịch Túc Vũ nở nụ cười tự giễu, đáp “Dạ”.

Giây phút Tịch Phong Hà nói phải gả cho Thái Tử, nàng ấy nhìn thấy đau đớn và bất đắc dĩ trong mắt Sơ Dương. Nhưng dù có hao hết tâm tư, chung quy chẳng thể đổi được, chẳng bằng cứ mặc kệ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play