Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Tịch Phong Hà run rẩy. Sơ Dương khoát tay, Chu Khinh nhẹ tay nhẹ chân về phòng, để lại hai người nhìn nhau không biết nói gì.

Buổi tối hơi lạnh, hương hoa thoang thoảng nhẹ phớt qua má hai người.

Sơ Dương nhìn Tịch Phong Hà, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đựng cảm xúc Tịch Phong Hà không rõ tên.

“Hà Nhi, huynh nghe nói muội mệt, tới thăm muội.” Giọng Sơ Dương khàn khàn, nghe kỹ còn phát hiện hắn đang run rẩy.

Nhưng Tịch Phong Hà không nhận ra. Lời nói của Sơ Dương kích thích phẫn nộ và đau đớn trong lòng nàng, nàng không khách khí nói: “Sao nào? Sơ Dương ca ca quan tâm như vậy không sợ Nhị tỷ hiểu lầm sao?”

“Hà Nhi…”

“Tướng quân Sơ Dương mau về đi. Muội ở đây tốt lắm, không cần huynh nhọc lòng. Nhị tỷ đã là thê tử của Sơ Dương ca ca, từ nay về sau chúng ta đừng gặp nhau thì hơn.”

Tịch Phong Hà rất muốn tát mình một cái. Rõ ràng rất muốn hỏi mấy năm nay Sơ Dương ca ca như thế nào, vì sao phải cưới Nhị tỷ, cùng với rốt cuộc trong lòng hắn từng có nàng không. Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại chói tai tới vậy.

Sơ Dương im lặng, Tịch Phong Hà quay lưng làm bộ phải về, trong lòng lại hy vọng Sơ Dương gọi nàng lại.

“Hà Nhi, một cái liếc mắt cũng có thể khiến lòng người rung động.” Sơ Dương lẩm bẩm, không biết nói cho ai nghe.

“Hà Nhi, dù huynh có cưới ai, trong lòng huynh muội mãi mãi là muội muội ruột của huynh.”

Muội muội ruột… Sơ Dương, huynh có biết những lời này tổn thương muội tới nhường nào không. Tịch Phong Hà đưa lưng về phía Sơ Dương, cắn chặt môi không nói.

“Hôn lễ được định vào đầu tháng ba.” Nói xong, Sơ Dương xoay người rời đi.

“Sơ Dương!” Tịch Phong Hà quay lại gào khóc, “Muội chưa bao giờ coi huynh là ca ca ruột thịt, chẳng lẽ huynh không nhận ra tâm tư của muội sao?!”

Bóng lưng Sơ Dương căng cứng, nhưng hắn không quay người lại.

“Hà Nhi, quan hệ của chúng ta chỉ có thể như vậy mà thôi.”

“Sơ Dương…” Tịch Phong Hà gào thét, nhưng bóng dáng kia đi rất nhanh, không chút lưu luyến.

Chu Khinh nghe tiếng đi ra, ôm Tịch Phong Hà đang khóc lớn.

Vì sao Sơ Dương phải đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ hơn mười năm làm bạn không bằng cái thứ gọi là “một giây thoáng qua”?

Thậm chí Tịch Phong Hà còn nghĩ, chỉ cần Sơ Dương có tình cảm với nàng, nàng sẽ cầu Hoàng Thượng thu Thánh chỉ. Hoặc nàng nguyện ý cùng Nhị tỷ gả vào Sơ gia, nàng không cần danh phận, nàng chỉ muốn ở bên Sơ Dương mà thôi.

Nhưng lời nói của Sơ Dương thực sự tổn thương trái tim nàng.

“Quan hệ của chúng ta chỉ có thể như vậy mà thôi… như vậy mà thôi…” Tịch Phong Hà lẩm bẩm, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Tịch Phong Hà cáo ốm, tránh ở Lê Tụng Uyển không ra. Tịch phụ Tịch mẫu tới thăm mấy lần, Tịch Phong Hà đều ốm yếu nằm trên giường, nói chưa được vài câu đã bảo Chu Khinh thỉnh người đi.

Vệ di nương và Tịch Túc Vũ còn không có cơ hội tiến vào.

Mà sau đêm đó, Sơ Dương không hề tới đây.

Tịch phủ bận như chong chóng, giá y của Tịch Túc Vũ do Hoàng Thượng đặc biệt mệnh tú nương trong cung làm. Điều này đủ để thấy Hoàng Thượng coi trọng phủ Thừa Tướng và Sơ Dương tới mức nào.

Tịch Phong Hà thường ngồi dưới gốc lê ngoài viện ngắm cảnh, xem từng đóa hoa tàn phai rơi xuống.

Rất nhanh đã tới ngày thành thân, hôn lễ của Nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng và Đại Tướng quân thu hút sự chú ý của dân chúng. Tịch Phong Hà và Chu Khinh tới Ẩm Hòa Lâu.

Tịch Phong Hà ngồi ở Ẩm Hòa Lâu nhìn Sơ Dương cưới chính thê, mười dặm hồng trang, bách tính mỉm cười chúc mừng. Lần đầu tiên nàng thấy Sơ Dương cười dịu dàng như vậy, Tịch Túc Vũ ngồi trong kiệu cũng xinh đẹp diễm lệ.

Đội đón dâu đi qua Ẩm Hòa Lâu, Tịch Phong Hà ngây ngốc nhìn. Nàng đã tưởng tượng cảnh này vô số lần, chẳng qua giờ người ngồi trong kiệu không phải nàng. Người có thể làm bạn cả đời với Sơ Dương cũng không phải nàng.

“Cô nương, hôm nay là ngày mừng của người ta, cô nương khóc như vậy không tốt đâu.” Giọng nói mang theo ý cười vang lên, Tịch Phong Hà nhìn sang, thấy nam tử tuấn lãng ngày đó lại ngồi bàn bên cạnh nàng.

Hắn mặc trường bào màu tím nhạt, giữa áo thêu hai con bạch hạc, cổ tay cùng cổ áo viền hoa văn chỉ bạc, từng đường nét đều sang quý tới kinh người.

Hắn mỉm cười, ngả ngớn nhìn nàng.

Phần lớn người trong quán trà đều đi xem đón dâu, lầu hai chỉ còn Tịch Phong Hà và hắn.

Tịch Phong Hà lau nước mắt, nức nở hỏi: “Ngươi là ai? Có quyền gì mà quản ta?”

Nam tử mỉm cười, ném một chiếc khăn hồng nhạt thêu họa tiết con bướm cho nàng, “Dùng cái này mà lau, cô nương khóc xấu lắm.”

Tịch Phong Hà vừa khó hiểu vừa bực tức trừng hắn, “Chưa một ai nói bổn tiểu thư xấu, dù bổn tiểu thư khóc cũng là đẹp nhất trần gian. Rốt cuộc ngươi là ai? Nam tử hán sao lại có thứ này?”

Người nọ không đáp, đứng dậy xuống lầu. Tịch Phong Hà muốn đuổi theo, người nọ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo không hề giống vừa rồi. Tịch Phong Hà bị ánh mắt của hắn dọa sợ, chờ nàng lấy lại tinh thần, hắn đã biến mất, đội đón dâu cũng đi xa.

Bởi vì chuyện này, Tịch Phong Hà không còn thương tâm như trước. Nàng trả tiền, trở về Tịch phủ, không hiểu sao lại thêu họa tiết trên khăn tay của hắn lên khăn tay của nàng. Mặc dù không thể tinh xảo bằng bạch hạc trên xiêm y của hắn nhưng cũng thuộc hàng thượng thừa.

Mấy ngày trước còn vội như con quay, nay Tịch phủ đã yên ắng hơn.

Tịch phụ trò chuyện với mấy vị quan viên trên triều, Vệ di nương và Tịch mẫu ở trong viện tâm sự. Vệ di nương vừa nói vừa gạt nước mắt, Tịch Túc Vũ là đứa nhỏ duy nhất của bà ấy, hiện giờ xuất giá, bà ấy không phải lo gì nữa.

Tịch Phong Hà thỉnh an phụ mẫu, Vệ di nương thấy tâm trạng của nàng tốt hơn, chủ động bắt chuyện với nàng mấy câu. Tịch Phong Hà dịu dàng đáp lại, quay trở về viện mình.

Phần lớn những quan viên trò chuyện với phụ thân đều là trọng thần trong triều, cũng có vài vị là bằng hữu thân thiết của Tịch phụ.

Tịch Phong Hà đi rồi, Binh Bộ Thượng Thư Lý Sùng cười nói: “Mới mấy năm không gặp mà Phong Hà đã trổ mã thành Đại cô nương. Quả nhiên thiên sinh lệ chất, huệ chất lan tâm, chẳng trách Hoàng Thượng muốn con bé làm Thái Tử phi.”

Mọi người phụ họa chúc mừng Tịch phụ. Nhị nữ nhi gả cho Đại Tướng quân Sơ Dương, tam nữ nhi gả cho Thái Tử, về sau trở thành mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên Tịch phụ cũng thành Quốc trượng.

Khuôn mặt Tịch phụ hơi cứng lại, vội cười nói: “Hoàng Thượng chỉ nói đùa mà thôi. Phong Hà còn nhỏ lại ham chơi, thật sự không đảm đương nổi trọng trách. Hoàng Thượng Thánh minh, nhất định sẽ chọn người thích hợp làm Thái tử phi.”

Mọi người tưởng Tịch phụ khiêm tốn, cũng không nói gì, nhanh chóng nói mấy chuyện khác trong triều.

Tịch phụ không có tâm tư lại vẫn phải khách sáo với bọn họ vài câu, trong lòng nghĩ nên nói với Tịch Phong Hà như thế nào.

Ngày đó Sơ Dương hồi kinh, Hoàng Thượng triệu ông vào cung. Trước lúc Sơ Dương diện kiến, Hoàng Thượng nhắc tới chuyện gả Tịch Phong Hà cho Thái Tử, sau đó là chuyện tứ hôn.

Đương nhiên Tịch phụ từ chối, nói Tịch Phong Hà nghịch ngợm, không gánh nổi trọng trách.

“An Hành, mấy năm nay thân thể của trẫm càng lúc càng kém. Nhưng Việt Nhi mới mười sáu, căn cơ chưa xong, trẫm lo cho thằng bé.”

Hoàng Thượng nhìn Tịch An Hành, trong mắt tràn ngập bi thương. Ông không chỉ là Hoàng Đế, ông còn là phụ thân. Cố Chung Việt là nhi tử duy nhất của ông, ông nhất định phải tính toán tốt cho nhi tử.

Tịch An Hành cúi đầu, tỏ vẻ ông sẽ dốc lòng phò tá Thái Tử, lại khen Hoàng Thượng đang tuổi chính trực tráng niên, nhất định thọ mệnh ngang trời.

Hoàng Thượng vỗ vai ông, “An Hành, chúng ta quen nhau từ nhỏ, trẫm tin tưởng khanh. Khanh cũng biết tâm tư sâu kín của trẫm. Trẫm và Ngữ Tịch chỉ có duy nhất một nhi tử, trẫm có lỗi với Ngữ Tịch, không muốn nhi tử của trẫm và nàng phải gánh chịu đau khổ nữa.”

“An Hành, có quyền thế của Tịch gia, sẽ không một ai dám hãm hại Phong Hà.”

Im lặng một lúc, Hoàng Thượng lại nói, “Trẫm sẽ lập chiếu thư, trừ khi Phong Hà tự nguyện, không một ai có thể lay động vị trí Hoàng Hậu của con bé.”

Nói tới mức này, Tịch An Hành cũng không thể từ chối, đành mặc cho Hoàng Thượng an bài.

Đều là phụ thân, ông hiểu tấm lòng của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sinh một nam một nữ, Hoàng Thượng không hề bước vào Hậu cung, không còn con nối dòng. Vị trí Thái Tử nằm chắc trong tay Cố Chung Việt.

Nhưng dù sao Cố Chung Việt vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi lòng người bất tuân. Gả Tịch Phong Hà cho Thái Tử chính là giúp Thái Tử nắm chắc quyền thế Tịch gia, tương lai sau này của hắn cũng tốt hơn chút.

Tịch An Hành lẳng lặng lui xuống, ông yêu nữ nhi, không muốn con bé cuốn vào vòng xoáy Hậu cung. Nhưng Thánh mệnh khó trái, cho dù là bằng hữu thân thiết nhiều năm cũng khó tránh khỏi số phận làm quân cờ.

Tịch An Hành còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào cho Tịch Phong Hà, với tính tình của Tịch Phong Hà e là con bé sẽ náo loạn cho mà xem. Ông còn chưa nghĩ ra cớ, Tịch Túc Vũ và Sơ Dương đã hồi phủ lại mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play