Quấn mãi không buông, Tịch Phong Hà thành công theo Tịch phụ tới tiền thính. Nàng tránh sau bình phong, nhìn phụ thân và Sơ Dương nói chuyện với nhau.
Hơn một năm không gặp, hắn cao hơn chút, thân thể cường tráng, ánh mắt nghiêm nghị, càng lúc càng thành thục ổn trọng.
Tịch Phong Hà nhìn khuôn mặt nhớ thương đã lâu, trong lòng vui sướng. Nhưng nghĩ tới chuyện hắn và Tịch Túc Vũ sắp thành gia, nàng lại chua xót. Nàng chỉ muốn xông lên chất vấn hắn, vì sao quay trở về không tới gặp nàng, vì sao lại cưới Tịch Túc Vũ, vì sao… không phải nàng.
Nề hà phụ thân đã dặn dò trước, nghiêm cấm nàng không được xông ra, nếu không sẽ cấm túc nàng ở Lê Tụng Uyển cho tới khi hai người họ thành hôn xong.
Sơ Dương và Tịch phụ ngồi phía trước trò chuyện, hàn huyên cuộc sống trong quân ngũ. Tịch phụ nhìn Tịch Phong Hà đang nấp sau bình phong, lại nhìn sang Sơ Dương.
“Ngày ấy ở trong cung Hoàng Thượng nói con tới tuổi thành gia lập thất, muốn gả Công Chúa An Bình cho con. Tại sao con không đồng ý, lại đòi cưới Vũ Nhi?”
Sơ Dương thẳng lưng, nghiêm túc đáp: “Không dối gạt bá phụ. Nhị tiểu thư dịu dàng hiền lành, Sơ Dương cảm mến Nhị tiểu thư đã lâu… muốn rước nàng về dinh.”
“Vậy Hà Nhi thì sao? Ta tưởng quan hệ của con và Hà Nhi tốt hơn? Đáng lẽ ra…”
Tịch Phong Hà nắm chặt ống tay áo, cố gắng kìm nén trái tim đang nhảy vọt.
Sơ Dương cụp mắt, có chút chần chờ.
“Phong Hà thẳng thắn đáng yêu, nhưng con chỉ coi Phong Hà như muội muội ruột, chưa từng có suy nghĩ khác. Sơ Dương một lòng với Nhị tiểu thư.”
Tịch phụ cười: “Hiếm khi thấy con trải nỗi lòng, chờ Vũ Nhi xuất giá, nhất định không được bạc đãi con bé.”
“Đương nhiên ạ.”
Tịch Phong Hà đã sớm chuồn ra ngoài. Nàng vừa khóc vừa chạy về Lê Tụng Uyển, ghé vào giường gào rống, nước mắt thấm đẫm đệm giường. Chu Khinh đứng bên cạnh đau lòng không ngớt, lại không biết mở miệng như thế nào.
Giây phút Sơ Dương nói hắn coi nàng như muội muội ruột, trái tim Tịch Phong Hà như bị đâm thủng.
Nàng quen Sơ Dương mười một năm, thích hắn sáu năm. Tình đầu thiếu nữ dành hết cho thiếu niên kiệm lời năm ấy. Lúc trước nàng chỉ coi Sơ Dương như bằng hữu thân thiết, thái độ bình thường. Nhưng từ khi động lòng, tâm tình không thể an ổn. Nàng có tâm sự riêng, xấu hổ không dám nói với cha nương, lại càng không dám kể cho Sơ Dương. Trong Tịch phủ, duy nhất Chu Khinh biết bí mật của nàng.
Từ nhỏ Tịch Phong Hà đã kiêu ngạo, dù là gia thế hay dung mạo đều khiến người đời tán thưởng. Duy độc ở trước mặt người mình thích, nàng mới nhát như cáy, sợ hãi tâm tư bị phát hiện, hắn sẽ chán ghét nàng.
Nàng học các tỷ tỷ mặc xiêm y phức tạp, tập đi nhẹ nói khẽ cười duyên, bắt đầu ra dáng nữ nhi. Sơ Dương phát hiện nàng thay đổi, nàng vui vẻ hỏi hắn thấy như thế nào?
Sơ Dương nhíu mày, “Rụt rè bẽn lẽn, trông chẳng tự nhiên.”
Từ đó về sau nàng không học giống các tỷ tỷ nữa, quay trở về dáng vẻ trước kia. Nàng cẩn thận che giấu tâm tư, tiếp tục làm bằng hữu với Sơ Dương.
Nàng tưởng Sơ Dương không thích nữ tử dịu dàng nhu nhược, giờ ngẫm lại, chẳng qua hắn không quen nàng như vậy mà thôi.
Cũng không biết khóc bao lâu, nàng mệt mỏi ghé vào giường ngủ. Trong lúc mơ màng nàng cảm thấy có người bế mình lên giường, giém chăn cho nàng. Người ấy thở dài, nàng còn chưa kịp nhận ra là ai, người đã rời đi.
Tịch Phong Hà ngủ tới buổi chiều, chân trời nhuốm màu lửa. Chu Khinh trang điểm che giấu hai quầng thâm cho nàng. Tịch Phong Hà khóc hồi lâu, cảm xúc đã khá hơn chút, nhưng trong lòng vẫn khổ sở.
“Tiểu thư, lúc người ngủ phu nhân có tới. Phu nhân bảo tối nay Tướng quân Sơ Dương cũng tham gia yến tiệc.” Chu Khinh thấp thỏm.
“Tiệc? Là tiệc mừng Sơ Dương và Tịch Túc Vũ kết thân sao? Ta đi làm cái gì, ta không muốn thấy bọn họ.” Tịch Phong Hà lạnh lùng đáp.
Ái mộ sáu năm, mộng đẹp tan vỡ. Hiện tại còn phải chứng kiến bọn họ tình chàng ý thiếp?
“Tiểu thư, đây là gia yến. Nếu người không đi…”
“Bảo là ta mệt. Phỏng chừng mọi người cũng không muốn ta đi, ta vắng mặt yến tiệc cũng vui vẻ hơn chút. Tối nay ta muốn dạo phố Trường Minh.”
Chu Khinh còn muốn khuyên, Tịch Phong Hà đã thay xiêm y chuẩn bị xuất phủ, Chu Khinh đành phải thôi. Nàng sai người báo cho lão gia, Tịch phụ biết tâm tư nữ nhi, cũng không trách tội, tùy theo ý nàng.
Phố Trường Minh là con phố náo nhiệt nhất kinh đô. Trên đường có quán trà nhà trọ, cũng có thanh lâu tửu kỹ.
Mấy cửa hàng san sát nhau, thỉnh thoảng lại thấy người bán hàng rong rao bán. Ban ngày rộn ràng nhốn nháo, buổi tối đèn đuốc sáng trưng.
Ở một con ngõ nhỏ bên đường có một quán trà kêu Ẩm Hòa Lâu. Tịch Phong Hà không quen uống trà, nhưng nàng rất thích điểm tâm ở đây.
Hoàng hôn, Tịch Phong Hà chọn một chỗ ngồi thanh tĩnh trên tầng hai, xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể thấy ánh mặt trời dần khuất núi.
Các tửu quán nhà trọ lục tục treo đèn lồng, người bán hàng rong cũng bắt đầu cuộc sống về đêm náo nhiệt. Người kể chuyện trong quán trà đang kể về tình yêu của Hi Dương Đế và Mẫn Tuệ Hoàng Hậu.
Chu Khinh ngồi đối diện Tịch Phong Hà, lẳng lặng nhìn nàng.
“Chu Khinh, ngươi nói xem, nếu không có ta liệu bọn họ thoải mái hơn không?” Tịch Phong Hà nhìn cảnh ngoài cửa sổ, đột ngột mở miệng.
“Tiểu thư không tham gia yến tiệc, lão gia và phu nhân sẽ nhớ thương.”
“Ngươi biết ý ta không phải vậy.” Tịch Phong Hà quay đầu nhìn Chu Khinh, “Nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ Sơ Dương ca ca không biết tình cảm của ta sao?”
“Tướng quân Sơ Dương là võ tướng, đôi lúc…”
“Tuy huynh ấy là quân nhân, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh mẫn tuệ. Sao huynh ấy có thể không biết? Ngươi thử nghĩ xem, tại sao huynh ấy lại thích Tịch Túc Vũ. Vốn dĩ bọn họ đâu nói chuyện nhiều với nhau.” Mối quan hệ còn không thân bằng nàng và Sơ Dương.
Chu Khinh ngẫm nghĩ hồi lâu, “Tiểu thư, tuy nô tỳ chưa trải qua, nhưng nô tỳ biết, thứ khó hiểu nhất thế gian này là tình yêu. Nếu mọi người có thể khống chế tình cảm của mình, Mẫn Tuệ Hoàng Hậu đã không chờ đợi Hi Dương Đế suốt bảy năm, cuối cùng lại táng thân nơi Hậu cung.”
Ngày còn là Vương gia, đương kim Hoàng Đế không được sủng ái, bị ném tới Bắc Cương sinh sống. Ông gặp Hoàng Hậu nương nương ở đó, hai người đính hôn ước. Bắc Cương gian khổ, Hoàng Hậu lại quen thuộc. Sau này Tiên Hoàng bệnh nặng, Hoàng Đế bị triệu hồi kinh, nào ngờ quấn vào tranh đấu hoàng quyền. Khoảng bảy năm sau, Tân Hoàng đăng cơ mới đón chính thê trở về, sắc phong bà làm Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu ở Bắc Cương nhiều năm, tâm tư đơn thuần, không thể tránh khỏi lục đục chốn Hậu cung. Khi sinh đương kim Thái Tử, bà bị người ám hại, cuối cùng chết vì khó sinh.
Phụ thân của Tịch Phong Hà và đương kim Thánh Thượng là bằng hữu thân thiết nhiều năm. Hoàng Hậu mất, Hoàng Thượng bi thương, nếu không phải Tịch phụ khuyên nhủ, e là ông đã buông tay theo Hoàng Hậu.
Từ đó trở đi, Hoàng Thượng sắc phong nhi tử của Mẫn Tuệ Hoàng Hậu làm Thái Tử, cả đời không bước vào Hậu cung.
Thiên hạ cảm động trước tình yêu của Đế Vương. Ai cũng khen ngợi Hi Dương Đế chung tình, Tịch Phong Hà chỉ cảm thấy Hi Dương Đế là một nam tử đáng thương mất người mình yêu.
Lúc Tịch Phong Hà và Chu Khinh rời đi, người kể chuyện đang kể đến đoạn Tân Hoàng đăng cơ, Hoàng Hậu hồi cung nhận lễ sắc phong.
Bên cạnh bàn Tịch Phong Hà là hai nam tử, trong đó một người khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như ngọc, khí thế hiên ngang, mặt mày điểm thêm vài nét dịu dàng.
Người hầu của nam tử đó cũng khá thanh tú, nhưng đứng trước mặt hắn thật sự không đáng nhắc tới.
Tịch Phong Hà đi qua, vừa hay nghe nam tử kia bình phẩm: “Nếu là ta, ta sẽ không đón bà về. Không bảo vệ được bà thì sao phải đón bà về chịu tội. Uổng cho hai chữ Quân Vương, ngay cả nữ tử mình yêu cũng không bảo hộ được.” Giọng nói sặc mùi khinh thường.
Người hầu vội khuyên can hắn, mấy lời này không được nói lung tung.
Nam tử hừ lạnh, không thèm nhắc lại.
Tịch Phong Hà cảm động tình cảm Đế Hậu, nếu là lúc bình thường nàng đã tranh luận với nam tử đó. Nhưng hôm nay nàng không có hứng, liếc hắn một cái rồi đi.
Lúc Tịch Phong Hà hồi phủ, yến tiệc còn chưa tan. Nàng không có lòng phá đám bọn họ, quay lưng về Lê Tụng Uyển.
Nào ngờ có người đứng ở tiền viện chờ nàng.
Sơ Dương.
Hắn gọi: “Hà Nhi…”