Trương Liên càng lo lắng, Khương Yên Nhiên lại càng chán ghét vẻ mặt của bọn họ. Cô ta liếc nhìn cha mẹ ở phía sau, nhanh chóng quyết định, nhìn Trương Liên một cách hung dữ, giọng nói dễ thương ban đầu giờ đầy vẻ chán ghét: "Cái chức “hoàng hậu” này các người đi mà tìm người khác làm đi, mấy người cổ hủ các người thật khó nói nổi."
Sau đó, cô ta lập tức bước tới nắm lấy tay Hoắc Ảnh Thanh, ánh mắt chân thành xen lẫn đồng tình: “Em gái, trước đây chị không biết chuyện này, từ nay về sau, chị và Hoắc Phong cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Hoắc Phong vốn luôn ở đằng sau đợi mẹ lên tiếng thay mình lúc này liền hoảng sợ bước tới và hét lên: "Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên!"
Giang Yên Nhiên hất bàn tay đang muốn tóm lấy cô ra, dưới sự hộ tống của bố mẹ cô rời khỏi cổng căn biệt thự.
Sắc mặt Trương Liên càng ngày càng khó coi, mà lần này lại là Hoắc Ảnh Thanh vốn luôn hiền hoà ngoan ngoãn, ra tay làm khó trước, cô quay sang hỏi hai nhân viên bảo vệ: “Bảo vệ, lúc những người này phá khoá tại sao các anh không cản lại?"
Nhân viên bảo vệ không ngờ lại gặp phải một tình huống cẩu huyết như vậy, biết mình sai và nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi cô Hoắc, họ nói họ là người thân của cô, nên tôi tưởng..."
Họ còn chưa nói xong, Hoắc Phong tự nhận mình là người chính trực đứng chắn trước mặt hai nhân viên bảo vệ, phẫn nộ nhìn cô em gái tính tình đã thay đổi mạnh mẽ của mình, thất vọng mắng mỏ: "Hoắc Ảnh Thanh! Em chẳng qua chỉ là 1 đứa có bố mẹ giàu có mà thoi, đừng có coi thường người khác! Dù họ chỉ là nhân viên bảo vệ nhỏ bé, em cũng không thể chà đạp lên nhân phẩm của họ được!
Anh ta không để ý rằng vẻ mặt của hai bảo vệ phía sau anh ta đang trở nên khó coi.
Đáng lẽ một lời xin lỗi lẽ ra có thể chấm dứt sự việc này rồi, nhưng tên ngốc này lại làm loạn lên như vậy, cô dễ dàng bỏ qua cho mới là lạ đấy.
Vẻ mặt Hoắc Ảnh Thanh vẫn lạnh lùng, ánh mắt chậm rãi nhìn Hoắc Phong mặc quần áo quê mùa từ trên xuống dưới, giọng nói không hề che giấu sự giễu cợt: “Thật buồn cười, mỗi tháng tôi phải nộp mấy nghìn tệ phí nghiệp vụ, nhưng đến việc bảo vệ cửa nhà mà họ cũng còn không làm được ư? Hoắc Phong, đây là trách nhiệm và công việc của họ, mà chính anh mới là người khiến họ xấu hổ”.
Vẻ mặt Hoắc Phong tràn đầy kiêu ngạo, giọng nói vừa vang vừa uy lực: "Em là đang coi thường anh! Bắt nạt thiếu niên nghèo khó!"
“Hai mươi sáu tuổi rồi, vẫn còn là thiếu niên à?” Hoắc Ảnh Thanh không chút do dự ngắt lời đang giảng đạo lý của anh ta, ánh mắt lạnh lùng, “Nghe nói người bằng tuổi anh vào tiệm sửa xe cùng thời gian với anh người ta đều được thăng chức làm chủ chi nhánh rồi, còn anh, mức lương hàng tháng vẫn là 2 nghìn 8 tệ, thậm chí thưởng chuyên cần cơ bản nhất cũng còn không lấy được, đến việc dẫn bạn gái anh đến biệt thự của tôi cũng không dám nói với tôi 1 tiếng, anh bảo tôi không coi thường anh kiểu gì?
Hoắc Phong vẫn tự tin nói: “Đây chỉ là tạm thời, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm…”
"Vậy đợi ba mươi năm nữa anh hãng quay lại nói với tôi câu này." Hoắc Ảnh Thanh lùi lại một bước, nhìn Trương Liên cùng Hoắc Phong, nói: "Hiện tại tôi muốn bán nhà, nếu như trước khi bán được các người vẫn còn xuất hiện ở khu vực này, thì đừng trách tôi sẽ đi kiện các người.”
Trương Liên vỗ nhẹ vào lan can cầu thang nói: "Có bản lĩnh thì kiện đi! Bọn tao là cô chú và anh họ của mày!”
Hoắc Ánh Thanh chậm rãi nheo mắt lại hỏi: “Cho dù bị giam giữ lưu lại tiền án, ba đời sau không được thi đại học cũng không vấn đề chứ?”
"Mày……"
Trương Liên hy vọng nhất là con cháu mình được làm trong cơ quan nhà nước, câu nói của Hoắc Ảnh Thanh không nghi ngờ gì đã nắm thóp được bà ta, bà ta quay đầu nhìn con trai của mình.
Thấy bà ta vẫn còn do dự, Hoắc Ảnh Thanh liền nhìn hai nhân viên bảo vệ, nghiêm nghị hỏi:
"Còn ngây ra đó làm gì? Còn cần xác nhận chủ nhân là ai nữa à?"
Nhân viên bảo vệ lập tức bước tới, từng người một tóm lấy Hoắc Phong và Trương Liên: "Ngại quá, xin 2 người đừng làm khó chúng tôi nữa."
Hoắc Phong không thể tin được nhìn hai người mà mình vừa bảo vệ, trầm giọng nói: "Các người không nên khuất phục trước quyền lực, trên thế giới này mọi người đều bình đẳng..."
"Bình đẳng mẹ nhà anh."
Nhân viên bảo vệ cuối cùng cũng bị tên ngu ngốc này làm cho phát điên, anh ta cúi người xuống, bế Hoắc Phong lao ra khỏi cửa cho đến khi bóng dáng của anh ta biến mất cùng với giọng nói vang lên ngoài cửa:
"Các người nhất định sẽ phải hối hận!"
Hoắc Anh Thanh chỉ cảm thấy xui xẻo, nhưng may mắn thay, người anh trai được môi giới đưa đến rất hài lòng với căn biệt thự và nhanh chóng thanh toán tiền đặt cọc, toàn bộ số tiền cọc sẽ được chuyển vào thẻ của Hoắc Ảnh Thanh trong vòng một tuần.
Bỏ xuống được tảng đá trong lòng rồi, nhưng Hoắc Ảnh Thanh không dám thả lỏng chút nào. Nhân lúc buổi chiều không ít người, cô đi siêu thị mua tất cả nước hoa, nước vệ sinh và chất khử mùi có thể xử lý được mùi hôi thối của thây ma, lại mua thêm một trăm cục sạc dự phòng, đặt trên mạng ba chiếc máy phát điện năng lượng mặt trời, liên tục đến các cửa hàng bán xe, đặt mua một chiếc RV bên ngoài đủ cứng và đựng thêm rất nhiều thức ăn, nước uống và vài thùng xăng trên đó.
Sau khi làm xong tất cả, Chu Túy Phong, người đã không liên lạc kể từ ngày hôm qua sau khi rời đi cuối cùng cũng đã gọi điện cho Hoắc Ảnh Thanh, hai người hẹn nhau ở cổng bệnh viện trung tâm Hải Thành và dự định dựa vào quan hệ với thầy hướng dẫn của Chu Túy Phong để đặt mua một lô thuốc hợp pháp và một số vật tư y tế cơ bản.
Khi Hoắc Ảnh Thanh đến nơi, cô nhìn thấy Chu Túy Phong đã sớm đứng trước bệnh viện, mặc áo gió màu trắng, mái tóc đen tuyền xõa trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười đẹp trai và yêu nghiệt, khiến anh nhìn càng rạng rỡ hơn, có lẽ vì hình ảnh của anh quá nổi bật nên hầu như ai đi qua cũng không khỏi tò mò quay lại nhìn.
Hoắc Ảnh Thanh tiến đến hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
"Tôi mà chuẩn bị ít là thấy có lỗi với 3 đôi aj kia lắm." Chu Túy Phong nở một nụ cười vui vẻ nhiệt tình, vẫy tay rồi cùng Hoắc Ảnh Thanh đi vào trong bệnh viện.
Có một vị bác sĩ già sớm đã chờ đợi trong bệnh viện, khi nhìn thấy học trò thân yêu của mình, nụ cười trên khuôn mặt của ông nở rộ như một bông hoa, thậm chí còn nhìn người bác sĩ thực tập đang đi theo mình với vẻ chán ghét, lôi kéo Chu Túy Phong không chịu buông tay.
Hoắc Ảnh Thanh đi theo mấy người bọn họ, đoàn người vừa đi qua đại sảnh bệnh viện, cô liền nghe thấy một tiếng gầm quen thuộc, dường như lập tức kéo cô quay trở lại tận thế, cô sợ đến mức sống lưng run rẩy, lập tức kéo Chu Túy Phong về phía sau để bảo vệ, sau đó nhìn về hướng phát ra âm thanh.
"Gừ gừ gừ gừ----"
Từ hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông với vết bầm tím khắp người đang tập tễnh bước ra ngoài, mặc dù chỉ xuất hiện trong chốc lát liền bị vài người mặc đồ bảo hộ kéo về, nhưng mí mắt xám xịt và đôi đồng tử trắng dã kia cùng với khuôn mặt sắp hư hỏng đến nơi Hoắc Ảnh Thanh lại nhìn thấy rõ mồn một.
Chu Túy Phong nhìn thấy liền ngây người, lùi về phía sau một bước: "Đây rốt cuộc là tình trạng gì vậy?"
Vị bác sĩ già mỉm cười xua xua tay: “Đừng lo lắng, đó là một loại bệnh hoàn toàn mới, một ngày sau khi ngừng đập, trái tim của anh ta đột nhiên sống trở lại. Mặc dù hiện tại cơ thể anh ta đã ở trạng thái chết nhưng anh ta vẫn có thể tiếp tục đi lại, và thậm chí có thể ăn uống và nói được một hoặc hai câu.”
Hoắc Ánh Thanh chỉ cảm thấy sợ hãi, cô cố gắng bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng phun ra hai chữ:
"Tang thi."