Tang thi...
Sau khi Hoắc Ảnh Thanh nói xong, vẻ mặt của các thực tập sinh đi theo vị bác sĩ già bên cạnh có chút thay đổi, ông ấy vốn dĩ có chút không vui, nhưng xung quanh Chu Túy Phong rất ít xuất hiện những cô gái xinh đẹp, cho nên liền vui vẻ giải thích:
“Hahaha, quả thực rất giống, nhưng người đó có ý thức, anh ta vẫn có thể nhận ra vợ mình, chế độ ăn uống cũng bình thường, không có xu hướng ăn thịt sống. Hiện tại đang nghi ngờ là bệnh kuru hoặc mắc virus đột biến dại. Đừng lo, chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp cách ly."
Hoắc Ảnh Thanh còn nhớ, lúc tận thế mới bắt đầu, một người từ lúc nhiễm bệnh đến lúc phát bệnh hoàn toàn phải cần đến thời gian 4 5 ngày, nhưng đến giai đoạn sau của tận thế, thậm chí còn không đến mười giây.
Tang thi xuất hiện sớm như vậy sao?
Sắc mặt Hoắc Ảnh Thanh càng ngày càng khó coi. Chu Túy Phong cúi đầu hỏi:
"Sao thế?"
Hoắc Anh Thanh lắc lắc đầu, hiểu rằng cho dù bây giờ mình có nói là tang thi, thì những bác sĩ ở đây nhất định cũng sẽ giải thích 1 cách hợp lý tình trạng của người đó, nên cô chỉ trả lời đơn giản: “Lấy đồ rồi đi nhanh thôi.”
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Chu Túy Phong vẫn gật đầu, đi theo vị bác sĩ già đến văn phòng, cầm một hộp lớn đựng bộ dụng cụ y tế gia đình sang trọng, kiểm kê những vật dụng bên trong, bao gồm băng gạc, kéo, cồn, nước khử trùng, v.v., sau khi xác nhận đã đầy đủ vật dụng khẩn cấp, anh liền tạm biệt và rời đi.
Trước khi rời đi, vị bác sĩ già vẫn lưu luyến nắm tay Chu Tuý Phong, không ngừng nói: "Tiểu Chu, khi nào có thời gian thì đến gặp thầy nhiều chút hơn. Tuy thầy đã già nhưng thầy vẫn có thể dạy em một số thứ."
"Vâng, cảm ơn thầy!"
Chu Túy Phong nở nụ cười vui vẻ, thong thả bước ra khỏi bệnh viện.
Vị bác sĩ già vui vẻ nhìn theo bóng lưng người học trò yêu quý của mình, như đang nhìn cháu trai ra ngoài đi làm, trong mắt tràn đầy thương yêu.
Hoắc Ảnh Thanh đi theo Chu Túy Phong, lúc đầu ánh mắt bình tĩnh tự chủ, nhưng dần dần trở nên có chút cay đắng.
Tận thế, chỉ có những người từng trải qua mới biết nó tuyệt vọng đến mức nào, đây cũng có thể là lần cuối cùng thầy trò họ gặp nhau.
Kể từ khi nhìn thấy bệnh nhân tang thi kia, Hoắc Ảnh Thanh càng ngày càng gấp rút tích trữ vật tư. Ban ngày, cô tóm lấy Chu Túy Phong đi kiểm tra xem trong nhà còn thiếu thứ gì không, buổi tối thì lôi kéo Chu Túy Phong xem tin tức trong ngày, sợ bỏ sót một số tin tức quan trọng.
Đôi mắt sáng ngời tươi tắn của Chu Túy Phong bị hành hạ đến mức dưới mắt xuất hiện quầng thâm rõ ràng. Vốn dĩ đã thương lượng làm 4 ngày nghỉ 3 ngày, nhưng bây giờ anh bị Hoắc Ảnh Thanh bóc lột cả tuần luôn. Anh nhìn cô chủ xinh đẹp đang điên cuồng tích trữ vật tư của mình. Chu Túy Phong vẫn luôn do dự không dám nói, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể cố gắng tự an ủi mình "ba đôi aj, ba đôi aj", rồi lựa chọn thành thật làm việc.
Nửa tháng sau, chiếc RV do Hoắc Ảnh Thanh đặc biệt đặt mua và cải tạo đã về đến. Cô lái xe đến gara gần nhà nhất và khóa chặt cửa gara, đề phòng việc có người đột nhập từ cửa sổ ăn trộm hết vật tư của cô như kiếp trước.
Tin tức phát sóng hàng ngày ngày càng có nhiều thông tin đáng buồn, chẳng hạn như số lượng lớn cá voi mắc cạn, hươu zombie xuất hiện ở nước Anh, số lượng lớn quạ ăn thịt xác chết, nước biển chuyển sang màu đen ở Malaysia, tất cả đều là những dấu hiệu về ngày tận thế, nhưng cư dân mạng lại không để tâm đến những hiện tượng này, thậm chí nhiều người còn cười đùa:
“Đừng nghĩ nữa, cho dù thế giới có tận thế thì đêm giao thừa năm nay cũng chẳng được nghỉ.”
"Chính mình đen đủi thì cũng không sống lâu được. Dù sao trước hết cũng cần phải hưởng thụ đã."
"Tận thế sắp đến, sinh viên tôi đây đi tìm tang thi xin 1 ngụm máu đã. Xin lỗi mọi người, tôi đi trước."
Hoắc Ảnh Thanh mỗi lần nhìn thấy đều cau mày.
Mạt thế không phải đột ngột bùng phát, zombie từ lâu đã xuất hiện ở mọi nơi trên thế giới, nhưng thông tin đã bị chính quyền nhà nước trấn áp ngay thời điểm nó nổ ra, cho thấy lực lượng vũ trang đã thất bại trong việc trấn áp chúng.
Sáu mươi mốt ngày đếm ngược đến mạt thế, cả hai đã mở được bức tường ngăn giữa hai căn nhà cho thuê, bịt kín hoàn toàn một trong 2 cửa nhà, thay cửa ra vào và cửa sổ bằng kính chống đạn một mặt, đồng thời gia cố hàng rào bảo vệ.
Bốn mươi lăm ngày trước tận thế, cả hai đã mua một số lượng lớn đèn pin cầm tay, pin, dây thừng, gậy bóng chày, kìm vẹt, bình xịt hơi và các thiết bị tự vệ khác, đồng thời khóa hoàn toàn lối đi dẫn vào tầng bằng khuôn mặt của mình và chuyển mấy chai bình chữa cháy ở hành lang về nhà.
Ba mươi tám ngày đếm ngược, gia đình Hoắc Phong vẫn không từ bỏ quyền sở hữu căn biệt thự, thậm chí còn biểu tình và gây rối nhiều lần ở lối vào khu biệt thự, đến khi bọn họ phát hiện người sống trong căn biệt thự đã đổi thành 1 người đàn ông, lại bắt đầu công cuộc làm phiền, mỗi ngày bốn năm mươi cuộc gọi đến điện thoại của Hoắc Anh Thanh, kiên trì không mệt mỏi.
Ba mươi hai ngày đếm ngược, tinh thần của Hoắc Ảnh Thanh càng trở nên căng thẳng. Nửa đêm, cô luôn bị đánh thức bởi những cơn ác mộng về cái chết bi thảm của mình ở kiếp trước, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, Chu Tuý Phong chỉ đơn giản là xin vào ở nhờ, hàng ngày quan tâm đến "bệnh tình" của cô.
Hai mươi bảy ngày đếm ngược, Hoắc Ảnh Thanh chuyển toàn bộ sách và thiết bị thí nghiệm của Chu Túy Phong đến nhà thuê, dọn một phòng mới và đặt các thiết bị thí nghiệm nghiên cứu thuốc vào đó.
Mười lăm ngày đếm ngược, toàn bộ vật tư đã được chuẩn bị đầy đủ, Chu Túy Phong đã cảm thấy thoải mái hơn sau khi làm quen với Hoắc Anh Thanh, hắn hét lên với cô: "Bà chủ tư bản độc ác, cho tôi xin nghỉ phép" sau đó bị Hoắc Ảnh Thanh nửa uy hiếp nửa lừa gạt lôi đến Bệnh viện Trung ương tỉnh.
Mười ngày đếm ngược, công tác chuẩn bị cuối cùng, Hoắc Ảnh Thanh quyết định dùng số tiền tiết kiệm cuối cùng của mình để cấy ốc tai điện tử cho người đồng đội tương lai của mình, thay thế máy trợ thính kia.
Bảy ngày đếm ngược, cuối cùng cuộc phẫu thuật của Chu Túy Phong đã hoàn thành và thành công xuất viện. Khoảnh khắc anh vứt bỏ được chiếc máy trợ thính, đứng giữa dòng xe cộ tấp nập của thành phố, lắng nghe tiếng còi xe đã lâu không được nghe thấy, kể cả tiếng chó sủa vang vọng đâu đây, đôi mắt đen lấp lánh sáng ngời như bầu trời đầy sao.
Anh quay người lại, ôm chặt lấy Hoắc Ảnh Thanh, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ có thể lặp đi lặp lại ba chữ: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô…”
Anh làm sao có đủ khả năng trả hơn 200.000 nhân dân tệ cho việc cấy ốc điện tử sau tai. Nếu không, anh đã không làm việc cho Hoắc Ảnh Thanh trong suốt ba tháng với số tiền 60.000 nhân dân tệ đó.
Nước mắt và nước mũi của anh bao phủ toàn thân Hoắc Ảnh Thanh, mày đẹp cau lại, nắm đấm lúc buông lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Túy Phong, áo khoác của bà đây là hàng đặt cao cấp."
Ba ngày đếm ngược, Hoắc Ảnh Thanh bắt đầu cấm Chu Túy Phong ra ngoài. Họ cùng nhau sắp xếp lại đống vật tư lần cuối, sau đó chặn lối ra vào duy nhất lại và gửi đi vài tin nhắn cảnh báo trên mạng.
Ngày đếm ngược cuối cùng, Hoắc Ảnh Thanh ngồi bên cửa sổ dùng ống nhòm nhìn chằm chằm vào từng người đi bộ trên đường. Ngay cả Chu Túy Phong cũng bị ảnh hưởng, anh ngồi bên cửa sổ và nhìn về khung cảnh phía xa, lặng lẽ chờ đợi một điều gì đó mà ngay cả chính anh cũng không biết nó là gì.
Khoảnh khắc mặt trời mọc, một tiếng gầm trầm thấp lạnh lẽo vang lên từ một góc thành phố.
Mạt thế đã đến.