Ngay trước khi làn sóng tang thi sắp phá vỡ cánh cửa cuối cùng của trạm an toàn, Hoắc Ảnh Thanh rốt cuộc cũng đưa được người dân cuối cùng lên xe sơ tán, nhưng khi cô chuẩn bị lên xe, lại bị 1 bàn tay đẩy xuống.
Hoắc Ảnh Thanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy 1 khuôn mặt đang tỏ vẻ thương hại.
Anh họ của cô, người đứng đầu trạm an toàn ngày tận thế, người luôn có tấm lòng chính nghĩa, lắc đầu thở dài khi đóng cửa xe lại:
"Chiếc xe này sắp quá tải rồi. Nếu như em cũng lên, chút nữa tang thi đến, nói không chừng chúng ta đều sẽ chết. Thật xin lỗi, Thanh Thanh, anh không thể để mọi người trong xe cùng chết với em được."
Anh ta vừa nói xong, trong xe vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ.
"Nhưng mà……"
Nhưng mà, chỉ cần vứt bỏ một số hành lý vô dụng, quần áo và trang sức mà bạn gái Hoắc Phong đang mang đi...
Hoắc Ảnh Thanh tuyệt vọng muốn hét lên, nhưng cổ họng sớm đã bị tổn hại do thời gian dài nuốt phải nước tuyết lạnh buốt, phát ra tiếng thì thầm khàn khàn, chỉ có thể nhìn chiếc xe cơ giới phóng đi, vừa bàng hoàng chật vật đuổi theo, vừa nghe những con thây ma phía sau hét lên và xuyên thủng hàng phòng ngự, lao đến bên cạnh cô và cắn nuốt từng ngụm từng ngụm máu thịt của cô.
Cơn đau kịch liệt nuốt chửng ý thức của cô, trước khi chết một giây, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện rất nhiều thông tin, trôi nổi trước mắt cô như một cơn mưa đạn--
"Vãi chưởng, nam chính có phải quá cặn bã không? Em gái họ người ta làm công cụ cho hắn lâu như vậy, nói vứt bỏ liền vứt bỏ sao?"
“Cười chết mất, thà bỏ em gái mình còn hơn vất quần áo của nữ chính đi sao?”
"Con chó tiêu chuẩn kép, tác giả đúng là một nhà văn tồi!"
"Thật là một em gái xinh đẹp tội nghiệp!"
"Nam chính có hình tượng thánh mẫu như thế này, sảng văn thị giác nam chủ đều là cái dạng chết tiệt này."
Đúng vậy, hình tượng huy hoàng vĩ đại như thế kia mà.
Hoắc Ảnh Thanh chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu như có kiếp sau, cô nhất định phải tặng cho Hoắc Phong 1 cái tát trước.
Cô đem theo niềm uất hận và thống khổ mà biến mất trong làn sóng tang thi, khi nỗi đau trên cơ thể dần biến mất, bóng dáng Hoắc Phong dường như thực sự xuất hiện trước mắt cô.
Khi cơ hội thực hiện ước muốn đang ở ngay trước mắt, Hoắc Ảnh Thanh dùng hết sức lực để tát lên khuôn mặt kia.
“Chát——”
Nhưng cái tát này lại thật sự giáng thẳng vào mặt Hoắc Phong.
Khoảnh khắc đó, thế giới dường như an tĩnh lại.
Hoắc Ảnh Thanh vốn cho rằng, sự xuất hiện của Hoắc Phong chỉ là ảo giác trước khi chết, nhưng khi cái tát này giáng xuống, cô lại cảm giác được xúc cảm chân thật đến từ bàn tay, hoặc là do cô đã dùng hết sức lực, nên bàn tay bị chấn động đến tê luôn rồi.
Mà Hoắc Phong ở trước mặt cô cũng chẳng biến mất, ôm lấy mặt mình, khuôn mặt kích động phẫn nộ nhìn cô, thanh âm đè nén sự tức giận:
“Hoắc Ảnh Thanh! Em làm cái gì đấy!”
Còn không đợi Hoắc Ảnh Thanh kịp phản ứng, bên cạnh lại vang lên 1 giọng nói quen thuộc khác:
“Anh Phong, thế này là sao? Không phải anh nói cô em gái này rất dịu dàng sao?”
Đầu óc Hoắc Ảnh Thanh choáng váng, nhìn ánh đèn sáng trưng, không khí trong lành cộng với mùi thịt và xiên nướng bay lơ lửng trong không khí, cô ngây người đứng tại chỗ 1 lúc, có chút cảm giác không nói nên lời.
Sau khi mạt thế do nước thải hạt nhân xảy ra, cô đã quên mất cảm giác được ăn thịt là như thế nào rồi.
Mà Hoắc Phong cuối cùng cũng từ trong cái tát kia tỉnh táo lại, anh ta lườm Hoắc Ảnh Thanh 1 cái, nhịn xuống lửa giận, chỉ cô ngồi xuống 1 cái bàn to đằng trước, có chút mất kiên nhẫn nói: “Em phát điên cái gì đấy? Mau ngồi xuống đi.”
Hoắc Ảnh Thanh mơ mơ hồ hồ bị kéo ngồi xuống bàn, Hoắc Phong vừa xoa xoa mặt, vừa nhìn người đàn ông có dáng vẻ bình thường bên cạnh, cười nói: “La Cao, nhìn thấy không, đây chính là cô em họ mà tôi từng nói với cậu, có đẹp không?”
Lúc anh ta nói đến cái tên “La Cao” này, Hoắc Ảnh Thanh cuối cùng cũng nhận thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
La Cao ở trước mặt chính là anh em kết nghĩa của Hoắc Phong, vẻ ngoài thô tục, bỏ học sớm, đến hiện tại chỉ là 1 kẻ không có công ăn việc làm, lại luôn muốn tìm 1 cô bạn gái, mà mỗi cô bạn gái của hắn đều chê hắn không có công việc lại không sạch sẽ, yêu đương đều không quá 1 tháng, sau khi Hoắc Phong biết được, liền lập tức giới thiệu Hoắc Ảnh Thanh lúc đó đang học nghiên cứu sinh qua.
Hoắc Ảnh Thanh trước đây mặc dù không thích La Cao, nhưng cũng vì tình nghĩa của Hoắc Phong mà đối tốt với anh ta, ai biết điều này ngược lại khiến hắn nghĩ rằng cô thích anh ta, từ đó anh ta bắt đầu không ngừng quấy rầy cô, tự cho mình cái thân phận là bạn trai của cô, nói mãi không sửa, càng ngày càng quá đáng, thẳng đến khi Hoắc Ảnh Thanh không thể chịu đựng được nữa mà báo cảnh sát mới chịu dừng lại.
La Cao nhìn Hoắc Ảnh Thanh từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng hài lòng, lại quay sang Hoắc Phong cảm kích nói: “Quả thật là 1 cô em xinh đẹp, nhưng có vẻ tính tình không được tốt à? Đánh người cũng có vẻ đau đó.”
Hoắc Phong cười cười, không để ý lắc lắc đầu:
“Nó bình thường cũng không phải cái dạng này, chắc là không thích cậu lần đầu tiên gặp mặt lại đãi nó đi ăn đồ nướng ven đường đi? Tôi đều đã nhắc trước với cậu rồi, lần đầu tiên mời con gái nhà người ta đi ăn phải mời cái gì đắt chút.”
Cười chết mất, đến bây giờ lại vẫn đang gán tội cho cô.
Hoắc Ảnh Thanh cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật rằng mình đã quay trở về thời điểm trước ngày tận thế, cô nhanh chóng đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh chấn định, lạnh lùng nhìn sang Hoắc Phong, mở miệng nói: “Tại sao em lại đánh anh, trong lòng anh không rõ ràng sao?”
“Gì cơ?”
Hoắc Ảnh Thanh vẫn luôn ngưỡng mộ Hoắc Phong, người em họ tốt bụng đột nhiên lại dùng giọng điệu như vậy chất vấn hắn, khiến Hoắc Phong nhất thời sửng sốt.
Hoắc Ảnh Thanh càng cao giọng hơn, đứng dậy, sau đó ở trước mặt mọi người trong quầy ăn đêm mà chỉ vào La Cao nói:
“Trước đây anh nói với em rằng anh lo lắng em không có chỗ dựa, muốn giới thiệu cho em anh chàng cao ráo đẹp trai lại có năng lực, chính là người này à?”
Thanh âm của cô vừa vặn lọt thu hút mọi người xung quanh, có nhiều người nhanh chóng lấy điện thoại ra quay video, Hoắc Phong vội vàng kéo tay cô, nhưng Hoắc Ảnh Thanh lại lùi về sau, ánh mắt đột nhiên tràn ngập hơi nước, dáng vẻ thanh tú bởi vì chịu uất ức mà khiến người ta có cảm giác tội nghiệp:
“Anh họ, em vẫn còn đang học nghiên cứu sinh, La Cao anh ta bỏ học sớm lại không có công việc ổn định, chính anh ở nhà cũng nhiều lần nói với em anh không thích anh ta vì anh ta ngu dốt, mặt thì gian xảo, lại là kẻ vừa bị bạn gái đá không phải sao, sao bây giờ anh lại giới thiệu em cho anh ta? Rốt cuộc là anh muốn tìm bạn trai cho em, hay chỉ là tặng em ra ngoài làm nhân tình cho người ta đây!”
Lời vừa nói ra, xung quang lập tức vang lên những tiếng bàn tán, có người thì nhịn cười, người thì mượn rượu mà to tiếng lời ra lời vào, lời nói rõ ràng rành mạch mà chui vào tai 2 người họ:
“Vãi chưởng, sao hèn quá vậy? Răng của hắn còn vàng hơn của tôi nữa, sao mà dám đi xem mắt với con gái nhà người ta vậy?”
“Đây nào phải anh trai, đây là kẻ thù đi? Đẹp trai cao ráo lại có năng lực á? Vậy răng vàng thì chiếm chữ nào?”
“Cười chết tôi, bàn của bọn họ đến món nướng mặn còn không nỡ gọi, thật sự muốn cưa gái mà không tốn tiền sao?”
“Em gái tôi mà ngon như vậy, ranh con trong bán kính 10km đều cút cho tôi, chứ nói gì đến cái thằng răng vàng này.”
Tiếng bàn tán càng ngày càng khó nghe, còn có mấy anh trai càng uống càng hăng, trực tiếp nhổ nước bọt lên trên người bọn họ, sắc mặt Hoắc Phong lúc trắng lúc đen, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, thì La Cao đã không nhịn được rồi.