Ban nghiệp vụ và nhóm người bên ngoài tiểu khu đã đi đến bên ngoài cửa toà 9, bọn họ đang nhập mật khẩu thì phát hiện không mở được, có người đã đập cửa sắt nhiều lần để trút giận, sau đó lập tức bị người khác ngăn lại.
Hoắc Ảnh Thanh cau mày nhìn một lát rồi hỏi: “Trong nhà chúng ta còn dư rác không?”
"Vào nhóm hỏi thăm một tiếng, chắc sẽ có." Chu Tuý Phong có vẻ rất thích công việc đổ dầu vào lửa trong nhóm, lập tức nhét cần điều khiển máy bay vào tay Hoắc Ảnh Thanh.
Cô gái toàn thân gầy gò kia lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói: "Em, em có thể giúp..."
Hoắc Ảnh Thanh liếc nhìn cô ấy 1 cái, thân hình bé nhỏ gầy gò hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa, nói: “Em đi đun một nồi nước nóng, nấu một bát mì đi.”
"Vâng."
Rất nhanh sau đó, âm thanh của vật nặng rơi xuống đất từ ngoài cửa sổ truyền đến, hộ dân của Tòa 9 biết rằng, lúc này sự đoàn kết là quan trọng hơn bao giờ hết, họ dùng rác của mình làm vũ khí, liền một lúc có 2 đến 3 túi rác rơi xuống, rơi trúng trên người mấy tên đàn ông, vừa bẩn vừa hôi, còn chặn cả cửa, khiến mấy người đàn ông lên tiếng chửi bới những người ở trên tầng, nhưng bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành lần lượt rời đi, quay trở lại biệt thự toà 4.
Hoắc Ảnh Thanh cũng tìm được một hai con tang thi ở bên này, nhưng số lượng này còn lâu mới đủ, cô chỉ có thể điều khiển máy bay đi vòng quanh đám tang thi, cố gắng tìm thêm những con có thể chiến đấu chống lại nhóm người kia.
Quái lạ, tang thi đâu hết rồi? Thành phố này có nhiều người như vậy, ban ngày là thời điểm thuận lợi cho virus tang thi phát triển. Sao trên đường lại có ít tang thi như vậy được?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT