“Ồ!” Miệng túi vải vừa mở ra, mọi người đều phát ra cảm thán.

Chỉ thấy bên trong chứa bảy tám quả táo đỏ và hai chùm nho lớn trong suốt, hai loại trái cây này ở đây có người trồng, cho nên Lâm Vân Khê mới yên tâm bỏ vào.

“Đồ ngon nha!”

Nhà Triệu Càn là gia đình cán bộ, thứ tốt gì cũng thấy qua.

Nhưng nhìn thấy chất lượng tốt như vậy, hoa quả to như thế, vẫn là nhịn không được kinh ngạc hô ra tiếng.

Cậu ấy thường xuyên ăn táo, nhưng đều là quả bằng nắm tay nhỏ, chưa nói thịt quả không dầy, vị rất là chua.

Cậu ấy còn chưa từng thấy qua quả táo vừa to vừa đỏ như hôm nay, chỉ nhìn, ngửi mùi thơm đã cảm thấy ngon.

Nho thì càng không cần phải nói, trong sân nhà Triệu Càn trồng một gốc nho, kết quả tỷ lệ ra trái không tệ, nhưng hương vị có thể chua rụng răng, cuối cùng đều tặng cho người khác. Lúc này thức ăn rất trân quý, tất cả mọi người đều là của ai ăn nấy ăn, sẽ không chia sẻ thức ăn với nhau.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lâm An Tô vẫn lấy ra một quả táo tách ra, để cho mỗi người trong ký túc xá đều nếm thử.

Những người khác đều rất ngượng ngùng, nhao nhao lấy lương khô nhà mình làm hoặc là dưa muối nhà làm trao đổi, Lâm An Tô cũng vui vẻ nhận lấy.

Triệu Càn ngược lại không chút khách sáo, cầm lên là ăn, vừa ăn vừa hài lòng gật đầu.

“Ừ! Ăn ngon, mọng nước, hương vị trái cây nồng đậm, thanh ngọt giòn tan!”

“Tô Tử, cậu lấy trái cây này ở đâu vậy?”

Nghe nói như thế, mấy người khác trong ký túc xá cũng tới hứng thú, lỗ tai cũng đều nhao nhao dựng thẳng lên.

Nhất là mấy người gia cảnh tốt một chút, trong lòng âm thầm tính toán tiền riêng mình để dành coi đủ mua được mấy quả, có đủ chia cho người nhà hay không.

“Còn có thể lấy ở đâu, hợp tác xã cung tiêu cũng không có hoa quả chất lượng tốt như vậy.” Lâm An Tô liếc cậu ấy một cái.

Vậy cũng chỉ có một nơi - - chợ đen, tất cả mọi người ngầm gật đầu.

Hợp tác xã cung tiêu và trạm lương thực vật tư khan hiếm, trong nhà bọn họ không có ai không đi chợ đen đổi đồ, nói ra cũng không sợ người có ý xấu tố cáo.

Đạp xe lâu như vậy, Lâm An Tô vừa mệt vừa đói, cậu ấy lấy ra một cái bánh bao thịt lớn bắt đầu ăn ngon lành.

Nếu không phải chị cậu nói, bánh bao phải mau chóng ăn hết, sợ để lâu sẽ thiu, cậu ấy thật đúng là không nỡ ăn hết một lần.

Bánh bao là nhân thịt heo hành tây, nhân bánh thơm nồng, cắn một miếng, nước canh ngon ngọt trong nháy mắt lan tràn trong miệng, siêu cấp đã nghiền.

Lâm An Tô lúc này cũng không để ý tới hình tượng của mình, ăn từng ngụm một, hương vị thơm ngon làm cho người ta không dừng lại được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play