Vân khê, mau tỉnh lại, lên ăn cơm.” 
Một giọng nói hơi già nua vang lên từ phía mép giường. 

Lâm Vân Khê hơi hơi nhăn lại mày lá liễu, không kiên nhẫn mà trở mình, sau đó lại kéo chăn che lại đầu. 

Mẹ Cố hô vài tiếng, thấy con dâu thứ hai trở mình xong liền không có động tĩnh, bà thở dài. Sau đó đem chén đũa để ở ghế nhỏ gần mép giường, đi lên trước duỗi tay đẩy đẩy bả vai Lâm Vân Khê. “Vân khê, mau dậy ăn cơm.” 

Bị đánh thức liên tục, Lâm Vân Khê ngồi bật dậy, định xem ai mà vô duyên như vậy. Vẫn còn ngái ngủ, cô chậm rãi mở mắt. Trước mắt cô là một chiếc chăn xám xịt, vá víu bằng vài chiếc đinh to, trông thật tồi tàn. Bên chân giường là một chiếc tủ quần áo gỗ cũ kỹ, bên phải là một tủ sách với vài quyển sách cũ kỹ và một chiếc đèn dầu, tạo nên một khung cảnh u ám. 

Điều đáng sợ nhất là bên giường còn có một người phụ nữ lạ mặt khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, đang nhìn chằm chằm cô. Lâm Vân Khê nháy mắt bị dọa đến tỉnh ngủ hoàn toàn. 

Cô nhớ rõ là tối hôm qua mình đi ngủ trên chiếc giường châu Âu rộng 1m8. Vì lý do gì mà chỉ sau một giấc ngủ dậy lại xuất hiện ở nơi này? “Khẳng định là đang nằm mơ.” Lâm Vân Khê vỗ gương mặt, mong mình có thể tỉnh mộng. 

Tiếp theo cô lại duỗi tay véo mạnh một cái vào đùi. Cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới. Không phải là mơ! 

Mẹ Cố nhìn con dâu ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ nào ngã một cái mà đập hỏng đầu rồi? Bà có chút lo lắng, giọng thận trọng hơn: "Vân Khê, cơm của con ở đây, lát nữa nhớ ăn, mẹ đi làm việc trước." 

Nghe vậy, Lâm Vân Khê mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu. Có lẽ con bé không bị hỏng đầu! Mẹ Cố thấy con dâu phản ứng bình thường, mới yên tâm đi làm việc, nhưng vẫn không quên đóng cửa phòng. 

Bây giờ đang là mùa bận rộn, chậm trễ một chút là mất công điểm, bà không dám chậm trễ, nhanh chóng đi về phía cánh đồng lúa. 

Sau khi mẹ chồng đi, Lâm Vân Khê ngồi trên giường với vẻ bối rối, không hiểu sao sau một giấc ngủ, cô lại đến một nơi xa lạ như thế này. Cô nắm chặt tay đấm vào đầu mình, muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến não cô, tiếp theo là những ký ức không thuộc về cô tràn vào như thủy triều. Cơn đau kéo dài 10 phút, trong thời gian đó, Lâm Vân Khê cũng hiểu rõ mọi chuyện. 

Cô đây là xuyên qua, xuyên đến năm 1970. Nơi này là Hoa Quốc, thôn cô đang ở là thôn Cố Gia thuộc huyện Tô Tiết. Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Lâm Vân Khê, năm nay 22 tuổi. Điểm khác biệt với cô là người này không chỉ kết hôn sớm mà còn có một đứa con trai tên là Cố Gia Ngôn, vừa tròn 1 tuổi 8 tháng.

Nghĩ đến đây, Lâm Vân Khê không khỏi đỡ trán thở dài, xuyên qua liền tính, nhưng là kết hôn cùng có hài tử không nằm trong kế hoạch của cô. 

Nguyên chủ là con gái duy nhất của nhà họ Lâm. Từ nhỏ lớn lên xinh đẹp đáng yêu, ở trong nhà rất được sủng ái. Ba Lâm, mẹ Lâm nuôi cô học hết cao trung, trở thành một trong số ít những cô gái trong vùng có bằng cấp. Hơn nữa với vẻ ngoài xinh đẹp, nên vừa đến tuổi hả chồng, rất nhiều gia đình đến hỏi cưới, phải nói rằng muốn san bằng ngạch cửa Lâm gia. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play