Cho tới bây giờ cậu ấy cũng không biết tay nghề của chị gái mình tốt như vậy, bánh bao thịt không phải cậu ấy chưa từng được ăn qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng ăn cái nào ngon như vậy, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Lâm An Tô một hơi ăn ba cái bánh bao, cố nén dạ dày kêu gọi cất số bánh bao còn lại, tính giữ lại sáng mai làm bữa sáng.
Một bên là Triệu Càn bị hấp dẫn dữ dội, cách xa như vậy cậu ấy vẫn có thể ngửi được mùi hương bá đạo và giọt nước canh đậm đạc không cẩn thận nhỏ giọt trên mặt đất.
Nhìn bộ dáng người anh em vùi đầu ăn, cậu ấy gian nan mà nuốt vài ngụm nước miếng, trong giọng nói mang theo vài phần khát vọng.
“Tô Tử, chúng ta là anh em tốt phải không?”
Nghe nói như thế, Lâm An Tô liếc cậu ấy một cái, yên lặng xoay người đi cất kỹ đồ ăn.
Bọn họ từ sơ trung học đã học cùng một lớp, đến bây giờ đã quen biết bốn năm, chút tâm tính ngông cuồng của Triệu Càn vốn là không giấu được cậu ấy.
“Không có cửa đâu.”
“Đừng nha, chia cho tôi một chút hoa quả của cậu đi, nếu có thể, cũng chia cho tôi hai cái bánh bao đi.” Vẻ mặt Triệu Càn nịnh nọt, bỏ mặc tất cả.
“Xin cậu mà, anh em tốt.” Cậu ấy chắp tay trước ngực, sau đó thì thầm một câu bên tai Lâm An Tô.
Nếu để cho cha Triệu nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy con trai mình bị m nhập rồi, vì chút đồ ăn có thể làm được tới mức này.
Phải biết rằng, tính tình Triệu Càn bướng bỉnh giống như con lừa, đã từng được cha Triệu lấy một cái radio xin lỗi cậu ấy nhưng cũng không nhận lại được một khuôn mặt tươi cười.
Lâm An Tô vốn không định đổi, hoa quả này là chị cậu ấy cho, cậu ấy xoay người đem bán cũng quá kỳ cục.
Quan trọng nhất chính là ăn quá ngon, cậu ấy tiếc.
Thế nhưng Triệu Càn ra giá quá cao, Lâm An Tô nửa không muốn nửa đồng ý.
“Được, chỉ được hai quả táo, một chùm nho và một cái bánh bao, nhiều hơn không có.”
“Thành giao.” Triệu Càn gật gật đầu, vội vàng đồng ý.
Dù sao Triệu Càn ngoài là bạn học kiêm bạn cùng phòng của cậu ấy ra, hai người còn là bạn thân, bạn bè trao đổi với nhau vài thứ rất hợp lý.
Hơn nữa những trái cây này thấy cũng không bị lỗ, đổi lấy tiền, cậu ấy có thêm tiền rồi đến lúc đó cho cháu trai nhỏ mua đồ ăn ăn.
Lâm An Tô đi rồi, Lâm Vân Khê ôm một quả dưa hấu lớn, xách giỏ bánh bao đi về nhà cũ.
“Vân Khê, cháu đi đưa đồ ăn cho cha mẹ chồng à?” Một đại nương ngồi dưới tàng cây tán gẫu hỏi.
“Đúng vậy, nhà mẹ đẻ cháu trồng dưa hấu, ra trái nên sai em trai cháu đưa hai quả tới nếm thử.” Lâm Vân Khê cười gật đầu, nói.