Lâm Vân Khê nhìn người em trai ngơ ngác ngây ngốc trước mắt này, chậc hai tiếng, đưa tay vỗ vỗ cậu ấy: “Không phải vội đến trường học sao, thất thần làm gì?”

“A a.” Lâm An Tô phục hồi tinh thần, hoảng hốt đạp xe đạp đi, ngay cả người quen trên đường gọi cũng không nghe thấy.

Hai mươi phút sau, Lâm An Tô đỗ xe đạp vào bãi đỗ xe, mang theo túi đồ chị cậu đưa đi về ký túc xá.

Cậu ấy tiện tay lắc lắc, khỏi phải nói, rất nặng.

“Tô Tử, hôm nay cậu tới hơi muộn.”

Thấy Lâm An Tô vào cửa, bạn cùng phòng Triệu Càn ngồi ở trên giường của cậu ấy trêu chọc.

Lâm An Tô buông đồ xuống, ôm cổ người anh em tốt đè xuống: “Moè, nhà cậu cách trường học mới xa đó.”

Hai người đùa giỡn trong chốc lát, cuối cùng Triệu Càn đơn phương nhận thua kết thúc.

“Chờ một chút, các cậu ai mang theo bánh bao thịt sao, thơm quá đi.” Triệu Càn hít hít cái mũi ngửi, nhìn chung quanh.

Nghe vậy, Lâm An Tô thầm mắng một câu mũi chó, bọc kín như vậy cậu ấy cũng có thể ngửi thấy, không hổ là người tham ăn đã được công nhận.

“Là tôi.” Nói xong cậu ấy mở gói hàng ra, bắt đầu từng chút từng chút lấy đồ ra ngoài.

Mấy người khác trong ký túc xá ngửi thấy mùi thơm trong không khí, cũng chậm rãi vây quanh giường Lâm An Tô.

Lâm An Tô Khả lúc này cũng không để ý tới các bạn cùng phòng bên cạnh, dọc theo đường đi cậu ấy ngửi mùi thơm phảng phất của bánh bao thịt, thèm chết người.

Buổi trưa Lâm An Tô ăn bánh ngô kèm dưa muối, lại đạp xe thời gian dài như vậy.

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sức ăn lớn, tiêu hóa lại nhanh, đến bây giờ đã sớm đói bụng đến nỗi da bụng dán da lưng.

Mở bao ra, đầu tiên là dùng giấy dầu bọc bánh bao, một đống trắng nõn, mập mạp.

Giống như bảo tháp, ngay cả nếp nhăn trên bánh bao cũng giống như được phục chế.

Nếu đếm cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện mỗi cái bánh bao đều có 15 cái nếp gấp đều tăm tắp, có thể thấy được tài nghệ của người làm bánh bao là cao siêu cỡ nào.

Lúc lấy bánh ra, mùi thơm trong nháy mắt quanh quẩn trong ký túc xá.

Lâm An Tô cùng một đám bạn cùng phòng nhịn không được nuốt nước miếng xuống, tiếp theo là hai gói điểm tâm: một gói bánh vừng, một bịch chè đậu xanh.

Đợi bóc lớp vật chắn bên ngoài ra, Lâm An Tô thấy rõ đồ vật phía dưới cùng, lập tức nhanh tay che miệng túi lại.

“Được rồi, vậy là đủ rồi, mọi người tản ra đi.”

Triệu Càn cũng không phải dễ lừa, hướng mọi người nháy mắt, giây tiếp theo tất cả mọi người trong ký túc xá chen chúc mà lên.

Lâm An Tô sợ đè hỏng đồ bên trong, vội vàng đưa tay ngăn lại: “Đừng, tôi mở ra là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play