“Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt tôi. Hoặc là cứ dứt khoát để tôi chết thật thống khoái đi.”
Triệu Nhược Minh hít một hơi thật sâu.
“Chứ đừng để tôi ngồi đây, một mặt phải chờ làm cha dượng của người ta, mặt khác lại bị đổ đầy tai bằng những thứ—”
Triệu Nhược Minh khó khăn nuốt xuống từ "phân".
“Đổ đầy tai bằng những kiệt tác thiên cổ.”
“Đám tang của tôi? Tôi vừa mới mất, thì con trai cả đã lằng nhằng với vợ tôi?”
“Lại còn ngay trước mặt họ hàng và bạn bè, người quen thân thuộc?”
“Đây coi là gì? Play tang lễ?”
“Đoạn Hồng Tích là đại gia, trong tang lễ của ông ấy chắc chắn có không ít phóng viên đúng không? Hoặc là những người trong giới kinh doanh, chính trị? Hoặc là đối tác làm ăn? Thế mà người thừa kế lại đứng ngay trước mặt họ, tuyên bố công khai mối quan hệ với mẹ kế của mình như vậy?”
“Đây là con trai cả sao? Đúng là tên ngốc cỡ đại rồi!”
Rõ ràng, Triệu Nhược Minh đã hoàn toàn nhập vai thành Đoạn Hồng Tích. Điều này cũng không có gì lạ, bởi vì ký ức của nửa đầu đời của Đoạn Hồng Tích đã được rót vào trong tâm trí của cô.
203 khẽ lay động trong không trung, giọng nói thoáng hiện chút thương hại: "Còn một đoạn cuối nữa, ký chủ có muốn nghe không?"
“Nghe! Con mẹ nó phải nghe to vào!” Triệu Nhược Minh lúc này như một bà điên giận dữ vô cớ, “Tôi không tin lại còn có cái gì điên rồ hơn nữa!”
203 dừng một chút, rồi tiếp tục thì thầm:
“Không ai biết được, trong cái lồng giam nhà họ Đoạn ấy, suốt hơn một ngàn ngày đêm, Giang Hội Y đã trải qua những gì.”
“Ồ hô,” Triệu Nhược Minh cười lạnh, “Cái lồng giam trị giá 3,3 tỷ.”
“Trong những ngày tối tăm ấy, Đoạn Kế Chi là ánh sáng duy nhất của cô.”
“Ừm,” Triệu Nhược Minh cười lạnh, “Tôi nhìn ra rồi, ánh sáng xanh duy nhất, đều chiếu thẳng lên mộ ông ta rồi.”
203 cố gắng lờ đi sự mỉa mai của ký chủ, tiếp tục đọc:
“Không ai biết, vào những đêm khuya tĩnh lặng, khi người đàn ông kia đã ngủ say, Giang Hội Y lại lặng lẽ bước vào phòng của một người đàn ông khác.
Cô vuốt ve đôi lông mày lạnh lùng của người đàn ông, nở nụ cười vừa quyến rũ vừa hồn nhiên:
‘Đoạn đại thiếu gia, lâu rồi không gặp.’
‘Cảm giác yêu đương vụng trộm thế nào hả?’”
“……”
“À.”
Triệu Nhược Minh nghe xong, chỉ thốt ra một âm tiết như này.
Hệ thống thức thời im bặt.
Triệu Nhược Minh mặt không biểu cảm nhìn vào hệ thống trong không trung.
203 là một quả cầu ánh sáng xanh đầy cảm giác công nghệ, không có mắt, nhưng kỳ lạ thay, Triệu Nhược Minh lại có thể cảm nhận được rằng nó đang nhìn thẳng vào cô.
Triệu Nhược Minh mở miệng ra, cuối cùng chỉ bật ra một tiếng cười lạnh.
“Náo loạn nửa ngày, cuối cùng cũng vẫn là một câu chuyện cứu rỗi gương vỡ lại lành.”
203 không nói gì, thuật toán mách bảo rằng tốt nhất là không nên trêu chọc ký chủ của mình vào lúc này.
Triệu Nhược Minh bật cười hai tiếng ha ha: “Vậy tôi là gì? Chỉ là một phần của trò chơi của bọn họ thôi sao?”
203 chớp nhẹ một cái, cuối cùng vẫn nhắc nhở: “Thật ra, câu chuyện này có bốn cái tag, mà ký chủ mới chỉ đoán đúng hai cái.”
Triệu Nhược Minh trải qua sau bao thử thách, đã trở nên cứng rắn hơn nhiều, cô tin rằng không có thứ cứt chó nào trên đời có thể đánh gục mình được nữa.
“Nhãn gì?”
“Tình yêu cứu rỗi, gương vỡ lại lành, tiểu thuyết mẹ kế (*), và còn…”
(*) Tiểu thuyết mẹ kế: chỉ một dạng tiểu thuyết, nam chính và mẹ kế trẻ tuổi mà bố nam chính cưới lần hai, về sau nam chính và mẹ kế nảy sinh tình cảm.
203 nện xuống cú đòn cuối cùng: “Song khiết, song mối tình đầu.”
“……”
Triệu Nhược Minh cảm thấy mình tu luyện vẫn chưa đủ.
"Song khiết?! Song mối tình đầu?!" Triệu Nhược Minh trợn to mắt, "Song mối tình đầu thì tôi còn nhịn được! Dù sao ai lại muốn yêu một lão già hơn mình 25 tuổi cơ chứ! Nhưng song khiết là thế nào?"
Triệu Nhược Minh lật người xuống giường, đi qua đi lại trên sàn, miệng lẩm bẩm như người điên.
"Đã là tiểu thuyết mẹ kế rồi! Đoạn Hồng Tích còn nuông chiều nữ chính lên tận trời! Thế mà lại còn song khiết! Đoạn Hồng Tích là bất lực? Hay đang làm từ thiện? Ông ta nghĩ mình là thần tiên hả? Ông ta lấy vợ về nhà để trưng làm đồ trang trí à? Hay để làm bùa hộ mệnh mà thờ cúng?"
203 cảm thấy ký chủ của mình có vẻ đang mất bình tĩnh.
"Nói chung là, ký chủ..." 203 buộc phải ngắt lời cô, "Cô phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được chạm vào nữ chính. Nếu không, cô sẽ vi phạm thiết lập cơ bản và thế giới này sẽ sụp đổ."
Triệu Nhược Minh dừng lại.
203 nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng từ cô.
"Tôi hiểu. Tôi hiểu rồi."
Triệu Nhược Minh nở nụ cười dữ tợn.
"Con vịt non, cô còn nhỏ, tôi sẽ không chạm vào cô đâu."
...
Hệ thống cảm thấy ký chủ của mình điên rồi.
Dù vậy, với vai trò là một hệ thống nhiệm vụ, 203 vẫn tận tâm nhắc nhở: "Vậy ký chủ, giờ chúng ta có thể bắt đầu nhiệm vụ chưa? Tôi có thể giúp cô tái tạo cơ thể."
Triệu Nhược Minh thở dài, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.
Nhắc đến tái tạo cơ thể, cô mới nhớ ra mình chưa soi gương lần nào.
Triệu Nhược Minh bước đến trước gương, kinh ngạc nhận ra rằng, trong gương vẫn là hình dáng của cô ở kiếp trước — một nữ sinh đại học trẻ trung xinh đẹp. Không phải như cô tưởng tượng, linh hồn của mình đã nhập vào cơ thể của Đoạn Hồng Tích.
"Chuyện này là sao?" Triệu Nhược Minh khó hiểu, "Không phải cậu chỉ lấy linh hồn của tôi thôi sao? Sao cơ thể của tôi cũng ở đây?"
203 nở một nụ cười khổ, đầy tính nhân hóa: "Ban đầu dự định là chỉ lấy linh hồn của cô và đưa vào cơ thể của Đoạn Hồng Tích. Nhưng sau khi rút lấy linh hồn, hệ thống phát hiện rằng Đoạn Hồng Tích là 'trốn thoát', chứ không phải 'tử vong'."
"Trốn thoát là sao?"
203 giải thích: "Nghĩa là nhân vật trong sách đã tự nhận thức được và nhận ra thế giới mình đang sống chỉ là một quyển sách. Khi đó, thế giới sẽ bị rách một lỗ hổng, nhân vật sẽ chạy trốn qua lỗ hổng ấy, tiến vào vũ trụ vạn tượng."
Triệu Nhược Minh bán tín bán nghi: "Đoạn Hồng Tích đã thức tỉnh?"
"Đúng vậy." 203 lúng túng đáp, "Sáng nay — tức là vài giờ trước, khi ông ta chuẩn bị mở cửa bước xuống lầu đón nữ chính, vừa nắm lấy tay nắm cửa, ông ta đã tỉnh ngộ và nhận ra sự thật của thế giới này."
"Ông ta là một thương nhân tự tay dựng nghiệp, yêu tiền như mạng. Khi phát hiện mình đã bỏ ra 3,3 tỷ để cưới một cô vợ, ông ta suýt chút nữa thì chết ngất."
"Sau khi biết được toàn bộ cốt truyện của quyển sách này, ông ta không thể chấp nhận mình biến thành một tên cuồng yêu (*), mà cả người thừa kế mà ông ta dày công bồi dưỡng cũng trở thành một kẻ cuồng yêu nốt. Thế là ông ta quyết định trốn thoát."
(*) não yêu đương: dùng để chỉ những người dồn hết tâm trí vào đối phương, gần như đánh mất mình hoàn toàn, không thể sống thiếu người yêu và dùng mọi cách làm hài lòng đối phương.
"Khi bỏ trốn, ông ta nói: 'Tôi sẽ đi đến vũ trụ vạn tượng để khai phá nhiều của cải hơn, quyết không ở lại cái thế giới ngu ngốc này dù chỉ một giây.'"
Triệu Nhược Minh cảm thấy cũng hơi khó xử: "…Nếu đã thức tỉnh rồi, sao ông ta không thể từ chối điều kiện của nhà họ Giang, thay đổi tương lai, mà nhất định phải trốn đi?"
203 thở dài: "Đó cũng là điều mà tôi muốn nhắc cô, ký chủ. Cô tuyệt đối không được nghĩ đến việc thay đổi số phận của bất kỳ nhân vật nào, vì cốt truyện của quyển sách là nền tảng cho sự vận hành của thế giới này. Chỉ khi quyển sách hoàn thành tất cả các tình tiết và đi đến kết cục, thế giới này mới có thể thoát khỏi sự ràng buộc, trở thành một thế giới thực sự độc lập và ổn định."
"Ồ." Triệu Nhược Minh hiểu ra. "Vậy nên—"
"Vậy nên, đối với những nhân vật đã thức tỉnh, dù bọn họ đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng vẫn phải bất lực đi theo định mệnh đã được định sẵn, đó là một nỗi đau khổ rất lớn. Thà rằng bọn họ trốn đến vũ trụ vạn tượng, sống một cuộc đời tự do tự tại còn hơn."
Triệu Nhược Minh cười khẩy: "Hắn thì tự do rồi. Còn để lại một cái lỗ to tướng cho thế giới này, bắt hệ thống các người và chúng ta, những người thực hiện nhiệm vụ, phải đi chùi đít cho chứ gì?"
"Nói như vậy cũng không sai." 203 nói, "Nếu Đoạn Hồng Tích chỉ đơn giản là tử vong, hệ thống có thể sửa chữa lại cơ thể ông ta rồi đưa linh hồn của cô vào đó. Nhưng bây giờ, cả cơ thể và linh hồn của ông ta đã chuồn thẳng vào vũ trụ vạn tượng, tôi buộc phải mang cơ thể gốc của cô vào thế giới này."
Ánh sáng của 203 lóe lên một chút, rồi nói thêm: "Ký chủ cứ yên tâm, trong quá trình chuyển đổi, tôi đã sử dụng dung dịch phục hồi để sửa chữa và tăng cường cơ thể của cô. Giờ thì dù cô có thức trắng bảy ngày bảy đêm cũng không đến nỗi bị kiệt sức mà chết."
"Chuyện tốt thế này sao không nói sớm!" Triệu Nhược Minh phấn khích đến mức suýt nữa đã ôm chầm lấy quả cầu hệ thống, may mà còn kiềm chế được.
"Nhiệm vụ đã nói xong rồi. Tiếp theo là đến phần tái tạo ngoại hình." 203 khẽ dao động, "Ký chủ muốn thay đổi thành hình dáng nào?"
Triệu Nhược Minh ngạc nhiên: "Tôi còn được chọn sao?"
203 chớp sáng: "Kể từ khi Đoạn Hồng Tích bỏ trốn, mọi dấu vết của ông ta ở thế giới này đã trở thành trạng thái có thể chỉnh sửa. Sau khi ký chủ hoàn thành việc tái tạo cơ thể, mọi dấu vết và ký ức của mọi người về Đoạn Hồng Tích sẽ tự động được điều chỉnh theo hình dáng của ký chủ. Đây là quy luật vận hành của thế giới, không ai có thể nhận ra sự khác biệt."
"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá..." Triệu Nhược Minh gần như muốn biến Đoạn Hồng Tích thành một anh chàng mỹ nam mặc đồ nữ, khiến mọi người đều sốc chết.
May mắn thay, Triệu Nhược Minh chưa đến mức phát cuồng đến vậy.
"Đã là bố của nhân vật chính, thì đương nhiên tôi phải trông thật đẹp trai đúng không?" Triệu Nhược Minh nhớ lại, "Tôi có ba đứa con trai, đứa nào cũng đẹp cả..."
"Quyết định vậy đi! Hãy chọn những điểm đẹp nhất của ba đứa con trai tôi, rồi ghép hết vào mặt tôi!"
203 ngay lập tức làm theo yêu cầu, một luồng sáng lóe lên, và khi Triệu Nhược Minh nhìn vào gương, cô thấy một khuôn mặt anh tuấn, mạnh mẽ xuất hiện.
Người trong gương có đường nét gương mặt vô cùng đẹp, nhưng không hề nữ tính chút nào; giữa hàng lông mày là vẻ sắc bén, ánh mắt như chim ưng, không dễ gì nhìn thẳng. Tuy nhiên, hai nếp nhăn nhẹ ở đuôi mắt lại làm dịu đi vẻ sắc lạnh đó, thêm vào một chút phong thái trầm tĩnh mà thời gian mang lại.
Triệu Nhược Minh rất hài lòng với gương mặt này: "Đẹp trai như này, chỉ nhìn mặt thôi là xứng làm bố rồi."
Tiếp theo là chiều cao. Ba đứa con trai nhà họ Đoạn đều cao trên mét tám, vì chúng đều là những đứa nghịch ngợm, để tạo áp lực tinh thần lên lũ con trai của mình, Triệu Nhược Minh quyết định nâng chiều cao của mình lên mét chín.
Rồi đến dáng người. Triệu Nhược Minh yêu cầu hệ thống tạo cho cô một thân hình hoàn mỹ, với cơ bụng 8 múi và cơ ngực nở nang, sao cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải gọi "daddy."
203 không khỏi dở khóc dở cười trước đề xuất này nhưng vẫn làm theo. Khi vừa hoàn tất, Triệu Nhược Minh cảm nhận được sự săn chắc của cơ bắp trên cơ thể mình. Cô kéo áo lên, thấy rõ tám múi bụng hoàn mỹ, đường nét sắc sảo, toát lên vẻ đẹp của sức mạnh, tựa như được chạm khắc từ đá cẩm thạch.
Cô đưa tay sờ vào ngực mình, nhận thấy nó đã phẳng đi rất nhiều. Hai khối mỡ mềm mại đã biến thành cơ ngực săn chắc, đích thực là một bộ ngực nam giới.
Cơ bắp chân cũng rất hoàn hảo, Triệu Nhược Minh cảm nhận được sức mạnh tràn đầy trong đôi chân, chỉ cần một cú đá mạnh, đối thủ bình thường không thể chống đỡ nổi.
Nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt này, Triệu Nhược Minh không khỏi ngạc nhiên trước trình độ khoa học kỹ thuật của vũ trụ vạn tượng. Giờ đây, cô đã hoàn toàn biến thành một người đàn ông cao lớn, cường tráng, anh tuấn và phong độ.
Chỉ còn một chỗ cuối cùng nữa thôi.
Triệu Nhược Minh nhìn hệ thống với ánh mắt trông đợi: "Thứ đó, có thể nặn ra được không?"
203: "......"
Triệu Nhược Minh thật ra không phải là muốn có thứ đó, cô chỉ đơn giản là tò mò! Tò mò không biết cảm giác có thứ đó thì sẽ thế nào thôi.
203 nói từng chữ một: "Về lý thuyết thì có thể."
Những câu nói như thế này thường đi kèm với chữ "nhưng."
Quả nhiên, 203 tiếp tục: "Nhưng, thưa ký chủ, cô không được chạm vào nữ chính."
Triệu Nhược Minh: "Ờ... điều đó tôi biết rồi, nhưng mà..."
"Vậy nên, thứ đó cô không cần thiết phải có." 203 lịch sự cắt lời cô, "Có nó chỉ tổ thêm phiền phức."
"Vì đây là thứ không hề có lợi cho nhiệm vụ, nên tạm thời tôi sẽ không cung cấp cho cô."