Hôm nay, ba anh em nhà họ Đoạn hiếm khi lại tụ họp đông đủ.
Dù sao thì, hôm nay cũng là ngày đại hỷ của cha bọn họ.
Sau hơn hai mươi năm nhà họ Đoạn sắp nghênh đón một nữ chủ nhân mới, đây không thể nghi ngờ quả là tin tức chấn động. Quản gia và người hầu đều ăn mặc chỉnh tề, nghiêm trang đứng đợi trong đại sảnh tầng một.
Biệt thự của nhà họ Đoạn lộng lẫy xa hoa, xứng danh là gia tộc giàu có nhất Hải Thành. Tuy nhiên, thứ làm cho sự giàu có ấy thêm phần rực rỡ chính là ba người con trai xuất sắc của nhà họ Đoạn.
Người đàn ông với vẻ ngoài thanh nhã ngồi thẳng thớm trên chiếc ghế sofa da thật, trong tay cầm một cuốn sách tiếng Anh dày cộp. Biểu cảm của anh ta vô cùng lãnh đạm, tựa như mọi chuyện trên đời đều không đáng bận tâm. Trong ánh mắt toát lên sự cao quý khó cưỡng, nhưng lại bị chiếc kính gọng vàng trên sống mũi làm dịu bớt đi, tăng thêm vài phần vẻ học thức.
Anh ta là con trai cả của nhà họ Đoạn, cũng là người mà Đoạn Hồng Tích tự hào nhất— Đoạn Kế Chi.
Đối diện Đoạn Kế Chi là một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ngả ngốn trên sofa, thả lỏng đến mức không còn dáng vẻ nghiêm túc nào. Cậu ta buồn chán đến mức cầm một quả táo lên, liên tục tung hứng lên xuống.
Chỉ cần chậm một chút thôi, quả táo ấy sẽ đập vào gương mặt điển trai của cậu. Nhưng động tác của cậu lại cực kỳ chính xác, như thể máy móc được tính toán, không bao giờ có sai sót.
Khác với Đoạn Kế Chi, cậu sở hữu vẻ đẹp đậm chất nam tính, là một kiểu mỹ nam anh tuấn với sự hoang dã khó thuần và bất cần phảng phất trong ánh mắt.
Đó chính là Đoạn Dã, con trai út của nhà họ Đoạn. Cũng là người mà Đoạn Hồng Tích yêu chiều nhất.
Đoạn Dã tung hứng quả táo nửa ngày, tung đến mức nhàm chán, bắt đầu huýt sáo.
Tiếng huýt sáo vừa vang lên, Đoạn Kế Chi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu ta một cái: “Nếu em thật sự không có việc gì làm, có thể ra ngoài nói chuyện với cô tiểu thư nhà họ Giang kia đi.”
“Em đâu có rảnh đến mức đó.” Đoạn Dã bĩu môi, “Sao ông già vẫn chưa ra nhỉ? Không phải là phấn khích quá rồi ngất xỉu đấy chứ?”
Đoạn Kế Chi mắt cũng không chớp lấy một cái: “Tò mò như vậy, sao em không lên tầng ba với Thành Phóng nhìn xem?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Đoạn Dã bĩu môi, “Từ sau khi em làm vỡ cái bình hoa giả mua ở chợ đồ cũ lần trước, ông già dọa nếu dám bước lên tầng ba thêm một bước nữa thì sẽ đánh gãy chân em.”
Đoạn Hồng Tích vốn xuất thân từ hai bàn tay trắng, sau khi kiếm được gia tài thì bắt đầu tỏ ra mình cũng biết thưởng thức cái đẹp, luôn muốn tăng cường khí chất cho bản thân.
Mà đồ cổ chính là một phần của khí chất đó.
Ánh mắt của Đoạn Kế Chi lại quay về cuốn sách. Đoạn Dã lúc nào cũng ăn nói xấc láo, người một nhà đều đã quen với thói quen đó rồi.
“Được rồi lão tam, đừng có nhớ thương đến cái chân của em nữa.”
Một giọng nói mềm mại và uyển chuyển cất lên, phá tan màn đấu khẩu giữa hai anh em. Đoạn Dã ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh hai của mình Đoạn Thành Phóng, đang từ trên cầu thang đi xuống.
Trong ba anh em nhà họ Đoạn, Đoạn Thành Phóng có vẻ ngoài nổi bật nhất. Anh có nét đẹp mềm mại tinh tế, đẹp đến mức gần như có chút nữ tính. Đôi mắt hoa đào đầy quyến rũ của anh ánh lên vẻ mơ màng, khiến người khác không dám nhìn quá lâu.
Nhưng mà lúc này đây, đôi mắt hoa đào ấy lại thoáng hiện chút bối rối cùng bực bội.
Đoạn Dã nhếch môi cười: “Sao thế anh hai? Ông già mắng anh à?”
Đoạn Thành Phóng nhanh chóng bước tới trước mặt hai người, chộp lấy quả táo từ tay Đoạn Dã.
“Cha nói, bảo cô tiểu thư nhà họ Giang trực tiếp vào nhà, đợi ở tầng một chờ cha.”
Nghe vậy, đôi lông mày sắc bén của Đoạn Kế Chi khẽ nhướn lên, ngẩng đầu nhìn Đoạn Thành Phóng: “Cha nói như vậy à?”
Đoạn Thành Phóng cũng không khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Chính miệng ông ấy nói.”
Đoạn Kế Chi khẽ cau mày.
Điều này hoàn toàn trái ngược với kế hoạch ban đầu của Đoạn Hồng Tích.
Đoạn Hồng Tích coi Giang tiểu thư như châu như bảo, yêu đến mức sống chết vì cô ta. Theo kế hoạch ban đầu của ông là sẽ tổ chức một đám cưới xa hoa, rầm rộ, đưa Giang tiểu thư vào cửa nhà họ Đoạn một cách long trọng.
Đáng ngạc nhiên hơn nữa là Đoạn Hồng Tích còn định bắt lão tam Đoạn Dã, một thanh niên hai mươi tuổi đi làm phù rể trong đám cưới!
Ba anh em nhà họ Đoạn lúc đó đã phản đối kịch liệt. Nhà họ Đoạn dù sao cũng là gia tộc giàu có nhất Hải Thành, những người tới dự đám cưới đều là nhân vật tai to mặt lớn. Ba anh em họ không muốn công khai trước toàn bộ giới thượng lưu của Hải Thành rằng họ vừa có một bà mẹ kế nhỏ hai mươi tuổi, còn là một người mua được bằng tiền!
Người phản đối mạnh mẽ nhất là Đoạn Dã, cậu tức đến mức đập vỡ cái bình hoa cổ của Đoạn Hồng Tích. Nhưng tiếc thay, điều đó cũng không thể ngăn cản Đoạn Hồng Tích quyết tâm với tình yêu này.
Đoạn Hồng Tích thậm chí còn mua xong địa điểm tổ chức đám cưới và mời nhiều nghệ nhân danh tiếng thiết kế những bộ váy cưới bằng cái giá trên trời. Nhưng đến phút cuối, phía tiểu thư nhà họ Giang lại truyền lời rằng cô ta không muốn làm gióng trống khua chiêng như thế, mà muốn mọi thứ diễn ra kín đáo hơn.
Ba người con trai khuyên nhủ bao ngày vẫn không thể làm thay đổi được quyết định của cha mình, vậy mà một câu nói nhẹ nhàng của Giang tiểu thư đã nhẹ nhàng giải quyết được mọi vấn đề.
Đoạn Hồng Tích ngay lập tức ngừng mọi công tác chuẩn bị, hủy bỏ đám cưới, còn bắt ba người con trai lần lượt đến xin lỗi từng nhà, thu hồi thiệp mời đám cưới. Điều này nhất thời khiến nhà họ Đoạn trở thành trò cười lớn ở Hải Thành.
Dù đám cưới bị hủy, Đoạn Hồng Tích vẫn chưa chết tâm.
Phía nhà họ Giang yêu cầu, là vào hôm nay, âm thầm cử một chiếc xe đưa Giang tiểu thư đến, không rùm beng, không danh không phận.
Đoạn Hồng Tích không nỡ để người tình của mình chịu ấm ức như vậy, liền nghĩ cách để tất cả mọi người trong gia đình phải ra sảnh chờ đón cô ta.
Khi Giang tiểu thư tới nơi, người hầu sẽ phải xếp hàng ngay ngắn chào đón. Đoạn Hồng Tích còn mời lại ban nhạc từng chuẩn bị cho đám cưới để chơi nhạc khi Giang tiểu thư bước vào. Ông còn thuê thêm hơn chục người, mua hàng trăm loại hoa tươi, đợi lúc Giang tiểu thư bước vào thì tung cánh hoa lên, tạo ra một cơn mưa hoa nhân tạo.
Về phần ba người con trai, dĩ nhiên họ cũng phải ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau ra đón tiếp bà mẹ kế mới của mình một cách kính cẩn.
Đoạn Hồng Tích thậm chí còn thiết kế chi tiết thời gian các con trai cúi chào, mở cửa xe cho Giang tiểu thư và những lời thoại họ phải nói.
Dù những hành động của cha họ có vẻ điên cuồng, nhưng so với việc tổ chức một đám cưới thế kỷ thì vẫn còn tốt chán. Do đó, dù trong lòng không hài lòng, ba anh em nhà họ Đoạn vẫn miễn cưỡng đứng đợi sẵn trong sảnh từ rất sớm.
Ai mà ngờ được, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đương sự Đoạn Hồng Tích lại ăn vạ trên lầu không chịu xuống!
Ba anh em và cả một đám người hầu đã đợi vài tiếng đồng hồ mà chẳng thấy bóng dáng của ông chủ. Cho đến khi Đoạn Thành Phóng lên lầu hỏi rõ sự tình— Đoạn Hồng Tích thế mà lại thay đổi ý định!
Không biết lần này lại đang bày trò gì?
Đoạn Dã cũng không rảnh quan tâm đến việc bị anh hai cướp mất quả táo nữa, lập tức ngồi thẳng dậy, tròn mắt hỏi: “Ông già cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Ông ấy cuối cùng cũng nhận ra rằng những việc sắp xếp hôm nay thật sự rất ngu ngốc sao?!”
Đoạn Thành Phóng lườm cậu ta một cái đầy phong lưu: “Em im mồm đi.” Sau đó quay sang nhìn Đoạn Kế Chi: “Anh cả, anh nghĩ sao?”
“Còn nghĩ gì nữa.” Đoạn Kế Chi đặt cuốn sách xuống, xoa nhẹ sống mũi, “Làm theo những gì cha nói thôi.”
Cùng lúc đó, trên lầu.
203 đã phải tốn rất nhiều công sức để trấn an được tâm trạng hoảng loạn của Triệu Nhược Minh, cuối cùng cũng bắt đầu nhiệm vụ được một cách suôn sẻ.
“Ký chủ, thế giới hiện tại là cuốn sách đầu tiên. Hiện tại cô đang đóng vai người cha của nam chính trong truyện, Đoạn Hồng Tích. Tiếp theo tôi sẽ truyền ký ức của nhân vật này vào đầu cô, để cô có thể cảm nhận vai diễn.”
“Không ảnh hưởng đến não bộ hay tinh thần của tôi đấy chứ?” Triệu Nhược Minh cảnh giác hỏi, “Tôi không muốn bị rối loạn thần kinh hay phát sinh thêm một nhân cách đâu nha.”
“Không đâu, ký chủ. Ký ức của nhân vật sẽ giống như một cuốn sách được lưu trong não bộ của cô. Cô sẽ cảm nhận nó rất rõ ràng, nhưng sẽ không nghĩ rằng đó là trải nghiệm thực sự của mình.”
Dù được trấn an như vậy, nhưng khi dòng thông tin ký ức tràn vào não, Triệu Nhược Minh vẫn cảm thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn, ngã phịch xuống gối.
203 đã cố gắng hết sức để làm quá trình này nhẹ nhàng và còn đặc biệt chuẩn bị một loại thuốc tinh thần không gây hại cho cơ thể để cho Triệu Nhược Minh dùng. Do đó, dù có hơi mệt mỏi nhưng cô cũng không bị đau đầu.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, 203 cho Triệu Nhược Minh vài phút để nghỉ ngơi. Sau đó hỏi: “Ký chủ, cô cảm thấy thế nào? Nếu vẫn chưa khỏe, cô có thể ngủ một tiếng trước. Sau khi tỉnh dậy, tôi sẽ tóm tắt lại đại khái cốt truyện của thế giới này cho cô.”
“Không cần đâu, tôi rất ổn.” Triệu Nhược Minh nằm dài trên giường, mắt vô hồn, “Cứ đọc đi. Trên đời này chẳng còn gì làm tôi tổn thương được nữa.”
203 nhìn vào dữ liệu trong quang não, cảm thấy câu nói này của Triệu Nhược Minh có vẻ hơi sớm.
“Được rồi.”
“Giang Hội Y tuy có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trời sinh tính kiêu ngạo, khiến người trong giới thượng lưu Hải Thành vừa yêu vừa hận, không thể dứt bỏ.
Ai mà ngờ, nhà họ Giang lâm vào cảnh phá sản. Để trả nợ 3,3 tỷ, Giang Hội Y buộc phải lấy một người đàn ông hơn mình 25 tuổi, Đoạn Hồng Tích.”
“Dừng, dừng, dừng!”
Triệu Nhược Minh ngắt lời hệ thống, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin nổi: "Bao nhiêu?"
"25 tuổi."
"…Tôi đang hỏi là nợ bao nhiêu?"
203 thành thật mà lặp lại một lần: "3,3 tỷ."
Triệu Nhược Minh trợn trắng mắt, suýt chút nữa ngất xỉu vì nghẹn: "3,3 tỷ! Ôi trời ơi!"
Cô lập tức nhảy bật dậy khỏi giường.
"Ba tỷ ba! Tôi học hơn chục năm trời, tốt nghiệp xong lại cật lực làm việc cả đời— không! Là mười đời! Cũng không kiếm nổi số lẻ này!"
"Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng, lão già này dùng tận 3,3 tỷ để cưới một cô vợ?!"
"Ông ta bị mê muội đến mức này sao? Ông ta là yêu quái thèm khát sắc đẹp đầu thai à? Tiền của ông ta là do gió thổi đến à? Hay đầu ông ta bị phân bón bám đầy vậy?!"
203 không thể không an ủi: "Trong thế giới tiểu thuyết, lạm phát thường rất cao, 3,3 tỷ đối với Đoạn Hồng Tích chẳng khác gì 3,3 tệ cả."
"……"
Triệu Nhược Minh hít sâu hai hơi thật mạnh: "Tư bản thối nát!"
203 tiếp tục đọc.
"Ngày bị bán vào nhà họ Đoạn, mọi người đều chờ xem trò hề của cô.
Một ngày nọ, nhà họ Đoạn tổ chức một bữa tiệc tối, những kẻ hiếu kỳ kéo đến không ngớt. Nhưng những gì họ thấy ở nhà họ Đoạn lại khiến họ sửng sốt!
Chỉ thấy Giang tiểu thư mềm mại như nước tựa vào sofa, lười biếng trách mắng người hầu đã làm phiền cô ấy: 'Sữa hôm nay nóng quá, làm đỏ cả da của tôi.'
Chỉ thấy chủ nhà họ Đoạn vốn luôn là người điềm tĩnh, thành thục bất ngờ quỳ một gối trước mặt cô, dịu dàng nói: 'Người hầu không biết làm việc, thì đuổi đi thôi. Nhưng lần sau đừng dùng sữa để tắm nữa, được không?'
Giang tiểu thư lạnh lùng hừ một tiếng: 'Anh tiếc tiền sao?'
Người đàn ông cười đầy nuông chiều: 'Anh đã xây cho em một biệt thự với suối nước nóng thảo dược rồi.'"
"Ừm…"
203 tạm dừng lại: "Ký chủ?"
Triệu Nhược Minh muốn nói lại thôi, rồi lại không biết nói gì.
Cô xuất thân từ giai cấp công nhân chân chính, nghe những tình tiết ngôn tình “ngọt sủng” mà địa chủ chèn ép giai cấp vô sản thế này, chỉ thấy huyết áp tăng vùn vụt.
Nghĩ đến việc tiểu thuyết dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, Triệu Nhược Minh nghiến răng: "Tiếp tục đi."
203 tiếp tục: "Chủ nhà họ Đoạn nuông chiều Giang Hội Y hết mực, khi mọi người còn đang ghen tỵ, thì chuyến bay của Đoạn Hồng Tích gặp tai nạn, đối phương qua đời nơi đất khách quê người."
Triệu Nhược Minh ngạc nhiên: "Thế là tôi chết?"
Luồng sáng của 203 khẽ chớp một chút.
"Giới quý tộc Hải Thành lại lần nữa chờ xem trò cười của Giang Hội Y.
Trong đám tang của Đoạn Hồng Tích, nữ phụ ác độc châm chọc Giang Hội Y không thương tiếc.
'Nói gì mà đại tiểu thư, chẳng qua chỉ là một sao chổi, kẻ khắc chết chồng mà thôi!'
'Ăn nói cẩn thận.'
Một giọng nói ngắt lời cô ta. Mọi người nhìn lại, đó chính là người luôn lạnh lùng như băng, con trai cả Đoạn Kế Chi, người thừa kế của Đoạn Hồng Tích!
Người đàn ông đẹp như thần tiên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay ngọc ngà của Giang Hội Y, đặt lên đó một nụ hôn đầy trân trọng.
'Ai nói cô ấy khắc chết chồng?'
'Chồng của cô ấy, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi.'"
Triệu Nhược Minh: "???!!!"